Lạc vào hồng trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://coldest-writer.lofter.com/post/4b7d6a36_2bc822a3a

[Chenxu] Bước vào thế giới phàm trần

  Chúc mừng ngày lễ tình nhân cho cặp đôi trẻ❗❗❗

  ———————

  Sau trận mưa ,ở thành Thiên Khải , những viên gạch ngói phức tạp trên mái nhà dường như đã bị nhúng mực.

  Không khí ẩm ướt luôn khiến con người có cảm giác nhớp nháp, khó chịu, nhất là khi tập võ.

  Tư Không Trường Phong vung thương, nhảy lên ngọn cây.

  Đầu lá xanh còn lấm tấm những giọt nước . Chúng sẽ rơi xuống khi có người chạm vào , ngấm vào thân cây màu nâu khiến lũ côn trùng đang ngủ phải giật mình.

 Trên cây chi chít quả đến nỗi làm cong cả cành ,nên trọng lượng của một người rơi xuống không khác nào  cố tình bẻ gãy cành.

  Ngay sau đó , một tiếng gãy giòn giã vang lên , Tư Không Trường Phong loạng choạng, trượt chân ngã xuống.

  Cảm thấy dưới chân hụt hẫng , Tư Không Trường Phong nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần đón nhận đau đớn .

  Tiếng gió bên tai y yên tĩnh trong chốc lát, một cỗ xiềng xích nặng nề từ thắt lưng y truyền đến ,mùi thơm của tre xanh bao trùm lấy y. Khi y mở mắt ra lần nữa, môi và răng đều tràn ngập mùi này.

  Người giam giữ y nhéo cằm, siết chặt eo y và hôn y một cách vô tình.

  Tư Không Trường Phong chỉ giãy dụa được một lúc thì bị đẩy tới mép cây.

  Bốn bề không có tiếng động, chỉ có tiếng ve sầu vang vọng trong sân, khiến vạn vật càng ồn ào hơn.

  Nụ hôn của chàng trai vừa mãnh liệt vừa khẩn trương, hương thơm nồng nàn vương vấn trên đầu lưỡi . Tư Không Trường Phong chịu đựng  như vậy, đầu óc anh trống rỗng, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho đối phương làm càn trong miệng mình.

  Với vòng eo thon thả, Bách Lý Đông Quân có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người trong tay mình, Thương Tiên nổi tiếng để lộ điểm yếu mềm mại của y, khiến hắn đặc biệt vui mừng.

  Xương lưng vốn thẳng tắp càng ngày càng mềm mại, dần dần hóa thành nước, tê liệt toàn thân, thiêu đốt đến tận đáy lòng.

  Bách Lý Đông Quân như bá chủ thế công, buông đôi môi đỏ hơi sưng tấy ra, còn xấu tính cắn nhẹ khi hai người tách ra.

  Gây ra cảm giác rùng mình nhẹ.

  Hắn cụp mắt xuống, nhìn vào khóe mắt đỏ bừng vì ngạt thở của Tư Không Trường Phong, đang thở dốc nhìn hắn.

  Bách Lý Đông Quân mỉm cười, đưa tay lau đi vết nước trên môi đỏ mọng, ôn nhu nói: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

  Tư Không Trường Phong đỏ mặt, khó chịu nhìn sang chỗ khác, chán nản nói: "Ai ngờ cành cây lại giòn đến thế ."

  "Ngươi, ngươi." Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ lắc đầu, làm lại vẻ mặt hung ác lúc cưỡng hôn, nhưng lại lại lộ ra chút ấm áp.

  Hắn cúi người nhặt cây thương rơi trên mặt đất lên, Ngân Nguyệt Thương  đã lấm lem bùn đất sau cơn mưa .

  Người nọ không biết hắn đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười lớn, cầm ngọn thương trong tay, quay đầu nhìn y: "Thần khí của tiểu thương tiên rơi vào phàm trần rồi ."

  Tư Không Trường Phong sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Xin hỏi Tửu Tiên trên thương của ta có dính bụi trần không?"

  Bách Lý Đông Quân luôn tin Tư Không Trường Phong chính là thần tiên .

  Tư Không Trường Phong không có sự hoàn hảo như trong những thoại bản mà hắn hay đọc mà thay thế bằng sự đơn giản và bình dị như được sinh ra từ pháo hoa.

  Nghe thì có vẻ tầm thường nhưng y lại không thiếu cốt cách của tiên tử.

  Khi còn ở Tây Nam Đạo, quán rượu Đông Quy, khoảnh khắc tấm vải xanh trắng hiện ra, Bách Lý Đông Quân , cũng được xem như là đã chiêm ngưỡng được hết cái đẹp của nhân gian, nhưng  vẫn cảm thấy người trước mặt rất xinh đẹp, quyến rũ giống như trăng trong nước .

  Y là tiên nhân . Bách Lý Đông Quân thầm thở dài, có lẽ bản năng của mỗi người là yêu tiên nhân . Khi tỉnh táo lại, hắn đã đứng trước mặt tiên nhân.

  Nhưng y cũng phải là một tiên nhân hoàn chỉnh .

  Y hiểu cách vận hành của thế giới, hiểu bi kịch của hoàn cảnh hiện tại và hiểu mọi điều có thể xảy ra.

  Nhưng điều này không thể ngăn cản y trở thành tiên .

  Y không bao giờ quan tâm đến vài miếng bạc, không bao giờ có ý niệm độc ác. Y sạch sẽ như viên ngọc bích sáng chói nhất trong bụi bặm, giống như máu của thần tiên đang chảy trong bụi đất, chỉ cần rửa sạch nó, có thể dễ dàng bộc lộ những phẩm chất phi thường của nó.

  "Tên phá của, ngươi có người mình thích chưa?" Bách Lý Đông Quân cùng Tư Không Trường Phong nằm cạnh nhau trên mái nhà gạch,ngắm vầng trăng trên đầu .

  Người bên cạnh đang nhấp ngụm rượu mới pha của Bách Lý Đông Quân, nghe vậy, không uống nữa, quay đầu nhìn hắn: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"

  "Ta chỉ nghĩ... tiên nhân các ngươi hình như không biết gì về tình yêu." Bách Lí Đông Quân cũng uống rất nhiều, cơn say chảy xuống tứ chi,bây giờ hắn cảm thấy rất choáng váng.  "Ta biết tình yêu quá tầm thường,  tiên nhân các ngươi cũng không coi trong nó ."

  Tư Không Trường Phong im lặng nghe, cố gắng hiểu ý tứ của Bách Lý Đông Quân, nhưng trong lòng hắn thật sự rất mơ hồ, liền hỏi lại Bách Lý Đông Quân.

  "Vậy hả ?" Y hỏi, "Sao lại coi thường nó?"

  "Có nên coi trọng không?" Bách Lý Đông Quân vẫn mang bộ dạng của một công tử cao quý, nhưng nét say sưa giữa hai lông mày lại khiến hắn lãng mạn hơn một chút.

  Tư Không Trường Phong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kia, không ngờ phát hiện nơi đó có sự say đắm mãnh liệt.

  Không biết ai ra tay trước, khoảng cách giữa hai người trở nên gần gũi vô cùng, mất kiểm soát nuốt chửng hơi thở của đối phương.

  Thành Sài Tang dân cư vốn thưa thớt , về đêm càng hoang vắng hơn. Đương nhiên không ai nhìn thấy hai chàng trai trẻ trên nóc quán rượu, đẹp tựa thiên tiên , đang ôm hôn nhau.

  Không ai nhìn thấy cậu thiếu niên kia đỡ lấy y , bay vào quán rượu và làm những điều khiến người ta đỏ mặt suốt đêm.

  Người bên dưới đang khóc, nước mắt chảy dài trên má thấm xuống tấm chăn đỏ tươi, nức nở cầu xin sự thương xót. Bách Lý Đông Quân dỗ dành y , nhưng động tác vẫn không dừng lại, hắn mơ hồ cho rằng tiểu tiên nhân của mình đang rơi xuống phàm trần.

  Điều mà hắn không biết là Tư Không Trường Phong đêm đó mơ hồ lẩm bẩm, lặp đi lặp lại những âm tiết tương tự.

  Tội lỗi, tội lỗi.

  Xuyên qua sương mù trước mắt, ánh mắt Tư Không Trường Phong dán chặt vào khuôn mặt đỏ bừng hưng phấn của Bách Lý Đông Quân, toàn thân theo động tác của hắn run lên.

  Tội lỗi, tội lỗi, thực sự đã đưa các vị thần vào thế giới phàm trần.

  Đệ tử học đường luôn thích tụ tập với nhau mỗi khi không có việc gì làm.

  Màu xanh đậm bao trùm tứ phương, tiếng chim hót không ngừng nghỉ.

  Lôi Mộng Sát đốt lửa, xua đi chút ẩm ướt và lạnh lẽo trong không khí.

  Họ không có chút kiêu ngạo nào, ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa ,nướng mấy con cá mới bắt được trong hồ và vài con gà vừa bắt được trong rừng một cách rất giản dị.

  Lôi Mộng Sát vốn là người lắm lời, bây giờ lại còn say, lời nói càng dày đặc, chủ động làm bầu không khí sôi động lên.

  Hắn giơ bình rượu mới cướp được từ Bách Lí Đông Quân lên, lớn tiếng nói:

"Chúng ta phải cảm ơn Phong Hoa công tử cao quý. Bữa tiệc hoành tráng như vậy, hắn bắt được gà trời, cá sông, sẵn sàng lên trời xuống đất vì huynh đệ chúng ta , thật cảm động!"

  Cả hai đều là đệ tử của học đường, nhìn chung đều là những người giống nhau nhưng tính cách lại rất khác nhau. Hiện tại được Lôi Mộng Sát dẫn đầu, Mặc Tiểu Hắc hiếm khi mới nở nụ cười.

  Không khí sôi nổi, Lôi Mộng Sát và Tiêu Nhược Phong đánh nhau, Liễu  Nguyệt không biết vì sao lại cãi nhau với Mặc Tiểu Hắc . Bách Lý Đông Quân ngồi ở một bên, nhìn tình trạng bát nháo này chỉ cười.

  "Ngươi cười cái gì? Trông cứ như một kẻ ngốc vậy."

Tư Không Trường Phong bưng rượu mới trở lại, ngồi xuống bên cạnh hắn.

  "Thật tốt."

Bách Lý Đông Quân nhận lấy rượu, càng cười nhiều hơn.

  Tư Không Trường Phong cho rằng y biết Bách Lý Đông Quân đang nói cái gì, liền đáp: "Đúng vậy, mọi người cùng nhau đoàn tụ như này thật tốt."

  "Phì."

Bách Lý Đông Quân cười lớn, đôi mắt phượng đẹp đẽ nheo lại,

"Tên phá của."

  "Ngươi lại nói xấu ta."

Tư Không Trường Phong bất mãn liếc nhìn nam nhân, nhưng vẫn thành thật dựa vào trên cánh tay Bách Lý Đông Quân.

  "Ta khen ngợi ngươi mà."

  "Ngươi là kẻ ngốc còn ta thì không."

  "Thật mà, ta thực sự đang khen ngợi ngươi đấy ."

  "Vậy nói ta nghe ngươi đang khen ngợi ta vì điều gì?"

  "...Ta không thể nói với ngươi."

  "Có gì mà không thể nói với ta!"

  "Thật sự không..."

  Hơi ấm của ngọn lửa sưởi ấm tứ chi hắn. Hắn nhìn lên mặt trăng và cảm thấy nó ở trong tầm tay.

  Thật tuyệt vời khi tiểu tiên nhân đã bước vào hồng trần vì ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro