Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mọi người đang căng thẳng tìm cách giải quyết tình huống, Helwen nhận ra rằng cuốn sách cổ mà họ tìm thấy có thể là chìa khóa để thoát khỏi đây. Anh nhẹ nhàng lấy cuốn sách từ tay Ven, và bắt đầu lật qua các trang, cố gắng tìm hiểu nội dung bên trong.

Cuốn sách dường như chứa đầy những ký hiệu lạ và hình vẽ chi tiết về các nghi lễ cổ xưa. Các trang giấy vàng ố và có mùi ẩm mốc, như thể chúng đã tồn tại qua hàng thế kỷ. Helwen chú ý đến một đoạn văn bản được viết bằng ngôn ngữ mà anh cảm thấy đã từng nhìn thấy nó từ trước đây. Ngoài ra cuốn sách còn chứa một số ký hiệu và hình ảnh giống với những gì họ đã thấy trên tường.

Anh tập trung đọc và nghiên cứu kỹ lưỡng, cố gắng nắm bắt ý nghĩa của những ký tự và hình ảnh. Ven nhìn anh như thể với được phao cứu sinh, hy vọng rằng cuốn sách sẽ cung cấp một giải pháp. Đám trẻ tiếp tục xem xét các bức tranh trên tường, mong tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác.

"Cuốn sách này có vẻ chứa đựng các ghi chú về những nghi lễ liên quan đến các hình vẽ trên tường." Helwen nói một cách cẩn trọng. "Có lẽ những nghi thức này được thực hiện để bảo vệ hoặc giấu đi thứ gì đó quan trọng."

Julia hỏi, giọng lo lắng: "Anh có nghĩ chúng ta có thể tìm ra cách mở cửa không?"

Helwen lắc đầu, rồi nhìn vào trang sách cuối cùng. "Không biết chắc chắn nữa, anh chỉ mong cuốn sách này chứa thông tin về cách giải mã các ký hiệu. Chúng ta cần phải cẩn thận và không cần vội vàng."

Helwen tiếp tục đọc, cẩn thận phân tích từng ký hiệu và hình ảnh. Mỗi trang sách dường như kể một câu chuyện hoặc mô tả một phần của nghi lễ bí ẩn. Anh biết rằng thời gian là yếu tố quan trọng, nhưng cũng không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào có thể giúp họ thoát khỏi căn phòng này.

Cuốn sách kể lại rằng, trong quá khứ, một nhóm tín đồ đã lập ra một nghi lễ vô cùng tàn bạo và khắc nghiệt để lựa chọn người lãnh đạo của họ, gọi là "Người Giữ Bí Mật". Người Giữ Bí Mật là người đứng đầu bộ tộc, người có quyền lực tối thượng và được coi là người bảo vệ những bí mật và sức mạnh của giáo phái.
Theo truyền thống, các thành viên trong bộ tộc muốn trở thành "Người Giữ Bí Mật" phải trải qua một nghi lễ khắc nghiệt để chứng minh lòng trung thành, sự can đảm, và khả năng chịu đựng. Nghi lễ bao gồm các thử thách nguy hiểm, như đi qua mê cung cạm bẫy, giải mã các câu đố phức tạp, và thậm chí đối mặt với những hình phạt khốc liệt như việc bị treo lên bằng các mẩu gỗ sắc nhọn. Chỉ những ai vượt qua được tất cả các thử thách mà vẫn còn sống mới được coi là Người Giữ Bí Mật thực thụ.

Tuy nhiên, không phải ai cũng tự nguyện tham gia vào nghi lễ này. Cuốn sách cũng mô tả về những nạn nhân không may mắn, bao gồm các kẻ thù của bộ tộc bị bắt giữ, những phụ nữ chửa hoang - được coi là ô nhục cho bộ tộc, và những kẻ chạy trốn khỏi làng, cả những kẻ không tự nguyện. Những người này thường sẽ trở thành các vật hiến tế cho các vị thần của bộ tộc.

Các tín đồ tin rằng, việc hiến tế những linh hồn "tội lỗi" này sẽ làm hài lòng các thần linh, giúp bộ tộc nhận được các ân huệ như mùa màng bội thu, sự bảo vệ khỏi bệnh tật và thiên tai, và thậm chí là sức mạnh siêu nhiên cho Người Giữ Bí Mật.

Tiếp tục lướt qua các trang sách, anh đọc thêm về những cách mà các nạn nhân xấu số đã bị giết trong nghi lễ. Mỗi phương pháp đều tàn bạo và mang tính biểu tượng cao, nhằm mục đích thể hiện sự cống hiến của bộ tộc đối với các vị thần của họ.

Một trong những phương pháp phổ biến là "Hiến tế Trái Tim". Nạn nhân bị đưa lên một bàn thờ đá, nơi một thầy tế sẽ thực hiện nghi lễ. Đầu tiên, nạn nhân sẽ bị trói chặt vào bàn thờ, không có cách nào thoát khỏi. Sau đó, thầy tế sẽ sử dụng một con dao sắc bén được làm từ đá quý hoặc kim loại hiếm để mổ từ ngực đến bụng, trong khi các tín đồ khác cùng nhau tụng niệm cầu nguyện. Trái tim của nạn nhân sẽ được lấy ra khi vẫn còn đập và dâng lên cho các vị thần, như một biểu tượng của sự sống và cái chết.

Một nghi lễ khác là "Treo Người và Đốt Cháy". Nạn nhân sẽ bị treo lơ lửng từ trần hang động, thường bằng cách sử dụng các mẩu gỗ xuyên qua da hoặc cơ thể. Sau đó, họ sẽ bị thiêu sống, đây chính là một hiến tế sống động cho thần lửa, với niềm tin rằng ngọn lửa sẽ thanh tẩy linh hồn của nạn nhân và biến họ thành những người bảo vệ siêu nhiên cho bộ tộc.

Cuốn sách cũng mô tả những cảnh tượng kinh dị như "Chôn Sống". Những nạn nhân này sẽ bị chôn sống trong các bức tường hoặc sàn của hang động, thường là những nơi gần các vị trí linh thiêng hoặc các phòng lễ. Họ bị ép phải ngồi trong tư thế thiền, với niềm tin rằng linh hồn họ sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này và mãi mãi phục vụ bộ tộc.

Helwen cảm thấy rùng mình khi đọc những trang cuối cùng của cuốn sách, nơi miêu tả chi tiết về "Lễ Hiến Sát Cuối Cùng". Đây là một nghi lễ cực đoan được thực hiện khi bộ tộc đối mặt với nguy cơ diệt vong, như hạn hán kéo dài, bệnh dịch, hoặc chiến tranh. Trong nghi lễ này, một số lượng lớn các nạn nhân bị hiến tế cùng một lúc, bao gồm cả những người trong bộ tộc mà họ tin là đã phạm tội hoặc mang lại vận rủi cho làng. Những nạn nhân này bị buộc phải uống thuốc độc hoặc bị cắt cổ, và máu của họ được dùng để vẽ các biểu tượng phép thuật trên các bức tường hang động.

Anh cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi đọc những dòng chữ cuối cùng của câu chuyện kinh hoàng trong cuốn sách cổ. Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhóm bạn trẻ đang loay hoay tìm cách thoát khỏi căn phòng kín. Dù cho đến lúc này, tất cả đều tỏ ra hào hứng và phấn khích với cuộc thám hiểm.
"Chúng ta sẽ tìm được cách ra khỏi đây, cuốn sách này chẳng có thông tin gì hữu ích hết." Helwen nói, giọng anh cố gắng giữ bình tĩnh. "Đừng lo lắng, cứ tiếp tục kiểm tra các dấu hiệu trên tường."

Nhóm bạn tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng, không ai trong số họ biết về những bí mật đen tối mà Helwen đang giấu kín. Anh hy vọng rằng họ sẽ sớm thoát ra ngoài, và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Helwen bắt đầu cảm thấy không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt và tĩnh mịch. Anh hít thở khó khăn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cảm giác hoảng sợ dần dần tràn ngập trong tâm trí. Cố gắng giữ bình tĩnh, anh tự nhắc nhở mình rằng mình là người trưởng thành và có trách nhiệm bảo vệ cả nhóm.

Ven, nhận thấy tình trạng của Helwen, liên tục hỏi: "Helwen, anh có ổn không? Chúng ta cần làm gì tiếp theo?"

Câu hỏi lặp đi lặp lại của Ven khiến Helwen càng thêm căng thẳng.

Anh quát lớn. "Im miệng đi Gwenthery, em ồn ào quá đấy!"

Ven kinh hãi khi người lớn trong nhóm tức giận, vội vàng lùi lại phía sau.

"Anh vừa vừa phải phải thôi, Helwen. Tôi không nghĩ anh là tên xấu tính vậy đâu, Ven chỉ đang lo lắng cho anh thôi." David trả lời lại.

Áp lực từ không gian kín cùng với sự chú ý của mọi người làm anh cảm thấy như đang bị dồn ép. Không thể kìm nén được nữa, Helwen đột ngột đập mạnh vào bức khắc họa trên tường, tiếng vang vọng lại khắp phòng.
"Bốp!"
Ginny lập tức đến gần, xem xét vết nứt nhỏ mà Helwen vừa tạo ra. "Có vẻ đây chính là lối ra." Ginny nói. "Giờ không phải lúc để cãi nhau đâu. Chúng ta nên hợp sức mở rộng nó ra."

Julia nhanh chóng giữ đèn pin, theo dõi những chỗ vết nứt trên bức tranh để xác định điểm yếu.
Cả nhóm cùng nhau đập mạnh vào bức tranh, từng viên đá rơi xuống, tạo ra những âm thanh vang vọng trong không gian chật hẹp. Helwen, mặc dù vẫn còn cảm thấy ngột ngạt, cũng tham gia vào, dùng sức mạnh của mình để giúp nhóm. Anh cảm thấy mình phải vượt qua nỗi sợ để bảo vệ mọi người.

Sau một lúc cố gắng, một phần của bức tranh bị phá vỡ, để lộ ra một khoảng trống tối om bên trong. Đèn pin vào lối đi hẹp, dường như dẫn đến một khu vực khác của hang động.

"Có lối đi ở đây!" Julia hô lên, giọng cô pha lẫn sự hồi hộp và nhẹ nhõm. "Chúng ta có thể thoát ra được!"

Ven nhanh chóng tiến lên kiểm tra lối đi, đảm bảo rằng nó đủ an toàn để cả nhóm tiếp tục. Julia và Ginny giúp Helwen, người vẫn còn khá run, bước vào lối đi.
Cả nhóm di chuyển qua lối đi hẹp, ánh đèn pin của họ chiếu sáng những bức tường đá lạnh lẽo và những hình thù kỳ lạ khác. Không khí trong lối đi ẩm ướt và ngột ngạt, nhưng mỗi bước đi của họ đều đem lại hy vọng rằng họ đang tiến gần hơn đến tự do.
Ven vừa đi vừa hỏi, giọng lo lắng: "Anh Helwen, có phải anh sợ gì đó không?"

Helwen dừng lại một chút, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh thở ra, nhìn về phía trước, tránh ánh mắt của Ven.

"Anh không sợ đâu, chỉ hơi khó thở chút thôi! Với cả em hỏi nhiều quá làm anh nhức đầu nữa." anh nói, cố tỏ ra bản thân rất ổn. "Anh đã trải qua nhiều tình huống tương tự rồi, và lần nào cũng ổn cả. Không cần phải lo lắng quá."

Ven nhìn Helwen, không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của anh. "Nhưng nếu anh thấy không ổn, anh nên nói với bọn em. Chúng ta là một nhóm mà, và bọn em không muốn anh cảm thấy khó chịu hay nguy hiểm."
Helwen lắc đầu, giọng vẫn kiên quyết: "Anh ổn mà. Chỉ cần chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây là mọi thứ sẽ ổn thôi." Anh cố gắng chuyển đề tài để tránh sự chú ý vào mình, hướng về phía trước và nói với cả nhóm: "Quan trọng bây giờ là tìm đường ra. Đừng lo cho anh, cứ tiếp tục đi."

David, dù vẫn còn cảm giác không hài lòng, cũng quyết định không nói thêm gì nữa. Cậu chỉ nhíu mày một chút rồi tiếp tục nhìn xung quanh để tìm kiếm dấu hiệu gì đó hữu ích. Ginny và Julia cũng im lặng, tôn trọng quyết định của Helwen.

Ven thì vẫn lo lắng, nhưng cậu cũng hiểu rằng Helwen không muốn bị xem như một gánh nặng. Cậu gật đầu, tiếp tục cùng cả nhóm tiến bước, hy vọng rằng họ sẽ nhanh chóng tìm được lối thoát khỏi hang động này.

Cả nhóm tiếp tục di chuyển qua lối đi chật hẹp, ánh sáng từ đèn pin lấp lánh trên các vách đá lạnh lẽo. Không khí bên trong dường như ngày càng ngột ngạt, khiến mọi người cảm thấy nặng nề. Ven thỉnh thoảng liếc nhìn Helwen, nhận thấy sắc mặt anh có chút xanh xao, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Khi họ tiến sâu hơn vào hang động, đường hầm dần mở rộng ra và dẫn đến một không gian lớn hơn. Bên trong, nhóm bạn phát hiện ra một căn phòng rộng lớn với một trần cao đầy những thạch nhũ rủ xuống. Ánh đèn pin phản chiếu trên các thạch nhũ, tạo ra những ánh sáng lấp lánh kỳ diệu.

Trong căn phòng rộng lớn vừa được mở ra, nhóm bạn tiến vào với sự tò mò và cẩn trọng. Căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ nhạt từ các viên đá phát quang nằm rải rác trên vách đá, tạo ra một không gian kỳ ảo và huyền bí. Chính giữa phòng là một tấm bia đá khổng lồ, khắc đầy các ký hiệu và hình vẽ phức tạp kỳ quái.

Helwen, vẫn giữ cuốn sách cổ trong tay, tiến lên phía trước để kiểm tra các ký hiệu. "Đây chắc chắn là một câu đố phức tạp hơn," anh nói, lật nhanh các trang sách để tìm kiếm thông tin liên quan. "Những ký hiệu này không giống với những gì chúng ta đã thấy trước đó. Có lẽ nó liên quan đến một phần khác của lịch sử bộ tộc."

David bước lại gần tấm bia, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng ký hiệu. "Có lẽ chúng ta cần phải ghép nối các ký hiệu này với nhau để kể một câu chuyện," anh đề xuất. "Hoặc có thể là chúng ta cần sắp xếp chúng theo một cách nhất định để mở ra lối đi tiếp theo."

Ven, Julia, và Ginny cùng tiến lên, cùng nhau quan sát tấm bia. Họ nhận ra rằng các ký hiệu trên đó giống như một loạt các hình ảnh liên tiếp, kể lại một câu chuyện cổ xưa. Một trong những hình ảnh đầu tiên mô tả một cảnh tượng hoà bình, với hình ảnh của một ngôi làng sống trong hòa hợp với thiên nhiên. Tiếp theo đó là hình ảnh của một ngôi đền lớn hoặc bàn thờ, với các nhân vật khoác áo choàng đang thực hiện nghi lễ. Cảnh cuối cùng mô tả một nhóm người, có vẻ như là những người được chọn, đang đứng xung quanh một vòng tròn lớn, với bốn yếu tố tự nhiên-đất, nước, lửa, và khí-được đại diện bởi các biểu tượng khác nhau.
Julia, với ánh mắt sáng rỡ, chỉ vào một loạt các dấu hiệu trông giống như biểu tượng của bốn yếu tố tự nhiên.

"Có lẽ câu đố này liên quan đến bốn yếu tố." cô nói. "Chúng ta cần tìm cách kích hoạt hoặc sắp xếp chúng theo thứ tự để mở ra con đường dẫn đến kho báu hoặc điều gì bị ẩn giấu."

Đọc lướt qua các đoạn văn trong cuốn sách cổ. "Có một đoạn nói về việc cân bằng các yếu tố để mở ra lối đi bí mật." Helwen nói. "Chúng ta cần tìm hiểu ý nghĩa của từng yếu tố và cách sắp xếp chúng."

Nhóm bắt đầu phân tích từng phần của câu đố. Họ nhận thấy rằng bức tường bên cạnh tấm bia có các lỗ nhỏ hình dạng khác nhau, mỗi lỗ tương ứng với một yếu tố. David và Ginny thử đặt các vật phẩm tượng trưng vào những lỗ này, nhưng không có kết quả. Họ quyết định tìm kiếm thêm trong căn phòng để tìm các vật phẩm đại diện cho bốn yếu tố.

Ven tìm thấy một cục đá nhỏ, đại diện cho yếu tố đất, dưới một khối đá lớn. Julia phát hiện ra một cái lọ chứa nước nằm trong một khe đá. Ginny tìm thấy một cây nến bị che khuất bởi một khối đá khác, và David, sau một lúc tìm kiếm, tìm thấy một chiếc quạt cầm tay cũ, có lẽ đại diện cho yếu tố khí.

Khi đã thu thập đủ bốn vật phẩm, họ cẩn thận đặt từng vật vào lỗ tương ứng trên tấm bia. Ven đặt cục đá vào lỗ đầu tiên, Julia đặt lọ nước vào lỗ thứ hai, Ginny đặt cây nến vào lỗ thứ ba và David đặt chiếc quạt vào lỗ cuối cùng. Một âm thanh nhỏ vang lên, và nhóm bạn cảm thấy mặt đất rung nhẹ dưới chân.
"Chúng ta làm đúng rồi!" David reo lên.

Ngay sau đó, bức tường phía sau tấm bia từ từ mở ra, để lộ một lối đi mới. Một làn gió mát lùa vào từ bên kia, mang theo hương thơm của cỏ cây và đất đá. Nhóm bạn thở phào nhẹ nhõm và nhìn nhau với nụ cười mãn nguyện. Ngay giây sau, căn phòng trở nên khác biệt một cách rõ rệt. Không khí bên trong như thể đông đặc, không còn hương thơm như ban đầu và trên tường là những hình vẽ mô tả một nghi lễ cuối cùng, với những người đang cúi đầu trước một thực thể khổng lồ, tượng trưng cho sự quyền uy và sức mạnh tuyệt đối.

Nhóm bước vào căn phòng với sự cẩn trọng, ánh mắt không rời khỏi những hình ảnh kỳ bí trên tường. Họ cảm nhận được sự nghiêm trang và đáng sợ của không gian này, như thể nơi đây lưu giữ một bí mật mà không ai được phép biết.

Helwen, cầm chặt cuốn sách cổ, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. "Chúng ta đã đến được trung tâm của hang động này." Anh nói, giọng thấp thỏm sự lo lắng. "Nơi đây chắc chắn chứa đựng một sự thật mà bộ tộc cổ xưa muốn giữ kín mãi mãi. Chúng ta phải cẩn thận hơn bao giờ hết."

Ginny bỗng dừng lại, quay sang Helwen với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Anh Helwen, nãy giờ anh nói rất nhiều điều mà em không hiểu!" cô nói, giọng cao hơn bình thường. "Bộ anh biết điều gì mà không nói với tụi em hả? Nội dung trong cuốn sách cổ đó là gì? Anh đã đọc nó rồi mà, sao anh không chia sẻ?"

Helwen khẽ nhíu mày, cảm thấy áp lực từ ánh mắt tò mò của nhóm. Anh cảm nhận được sự lo lắng của Ginny và cả sự nghi ngờ ẩn trong câu hỏi của cô. Với giọng điệu điềm tĩnh nhưng không kém phần cương quyết, Helwen nói, "Không phải vậy đâu, Ginny. Cuốn sách chỉ là một tập hợp những ghi chép lạ kỳ vô nghĩa, có lẽ là của người đi trước chúng ta. Nó không rõ ràng lắm, và nhiều phần còn bị mờ nhạt theo thời gian. Anh không muốn làm mọi người lo lắng vì những thứ chưa chắc chắn."

Julia nhìn Helwen, cảm thấy một chút căng thẳng trong không khí. "Chúng ta nên tin tưởng nhau, nhất là trong tình huống này, em chỉ nghĩ vậy thôi." Cô nói nhẹ nhàng. "Nếu có bất cứ điều gì anh phát hiện ra từ cuốn sách, chúng ta cần biết để có thể đưa ra quyết định đúng đắn."

Ven cũng gật đầu, nhưng anh nhìn Helwen với sự đồng cảm. "Chúng ta ở đây để cùng nhau vượt qua mọi thử thách, anh Helwen. Dù có chuyện gì, em tin anh."

Helwen giữ im lặng trong giây lát, ánh mắt thoáng qua những dòng chữ trong cuốn sách cổ. Anh hiểu rõ rằng, nội dung cuốn sách có thể khiến mọi người hoảng loạn, và cũng biết rằng sự thật cần được giữ kín để bảo vệ nhóm. "Anh xin lỗi!" anh nói với giọng chân thành. "Những gì anh thấy trong cuốn sách... chúng không phải là những điều dễ nghe. Nhưng anh sẽ nói khi nào cảm thấy cần thiết."

Mọi người im lặng, cảm nhận được sự căng thẳng và sự khó xử của Helwen. Ginny cuối cùng cũng gật đầu, dường như chấp nhận câu trả lời của anh.

Khi nhóm tiếp tục tiến sâu hơn không khí dần trở nên nặng nề và căng thẳng. Helwen dẫn đầu, luôn cảnh giác. Anh đột ngột dừng lại và ra hiệu cho mọi người đứng yên.

"Mọi người, cẩn thận." Anh nói với giọng lo lắng. "Nơi đây có thể nguy hiểm hơn chúng ta tưởng."
Trước mặt họ, một hố sâu xuất hiện, trông như một phần tự nhiên của địa hình. Tuy nhiên, khi David đến gần hơn, cậu thấy rõ các cọc sắt sắc nhọn ở dưới đáy. Cậu giật mình lùi lại.

"Đây là bẫy hố, giống như trong các lăng mộ cổ! Tớ đã đọc nó trong cuốn sách "Những cái bẫy kinh hoàng ở kim tự tháp Ai Cập" nó có nhắc về cái bẫy này." David giải thích. "Chúng được thiết kế để ngăn cản và gây thương tích cho những kẻ xâm nhập."

Helwen gật đầu, tỏ vẻ ấn tượng. "Tốt lắm, Chloe. Em có kiến thức sâu rộng về các loại bẫy cổ đại, thật tuyệt vời." Anh khen ngợi. Tuy nhiên, David chỉ khẽ nhún vai, không giấu được sự bực bội. "Ai cần lời khen của anh chứ, vô bổ." Cậu lẩm bẩm.

Nhìn quanh, Helwen nhận thấy các cạnh hố khá ổn định và đủ rộng để nhảy qua nếu họ cẩn thận. "Chúng ta sẽ nhảy qua. Hãy cẩn thận chọn điểm đáp để tránh các cọc sắt." Helwen đề xuất. Anh đứng trước, kiểm tra khoảng cách rồi chuẩn bị sẵn sàng.

Từng người một nhảy qua hố, Helwen đảm bảo rằng mỗi bước chân đều an toàn. Ai cũng đã nhảy qua mà không gặp vấn đề gì, nhưng khi đến lượt Julia, cô có chút lo lắng.

"Cố gắng lên nào Julia, nhảy thẳng và giữ thăng bằng tốt." Ven động viên.

"Đúng vậy Juli, cậu làm được mà! Tớ tin cậu mà!"

Julia nhắm mắt, lấy đà và nhảy qua, tiếp đất an toàn bên kia. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi đã qua khỏi hố bẫy nguy hiểm kia.
Khi mọi người tiếp tục tiến lên, Ginny bỗng nhiên la lên. "A! Nhìn kìa, sợi dây!" Mọi người nhanh chóng dừng lại và nhìn theo hướng Ginny chỉ. Helwen nhăn mặt khi thấy những sợi dây thép sắc bén căng ngang tầm cổ, sẵn sàng cắt ngang đầu bất cứ ai không chú ý.

David tỏ ra hơi băn khoăn. "Chúng chỉ là những sợi dây bình thường thôi mà, cần gì phải cẩn thận quá mức như vậy?" cậu nói, cố gắng làm giảm đi sự căng thẳng. Tuy nhiên, ngay sau khi David thử chạm vào một sợi dây, cậu cảm thấy một cơn đau nhói ở ngón tay. Cậu giật tay lại và nhìn thấy một vết cắt nhỏ, máu bắt đầu chảy ra.

"Ouch! Đau quá!" David kêu lên, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc và đau đớn.

Julia nhanh chóng rút bộ dụng cụ y tế mà nhóm đã mang theo, rồi lấy băng gạc và thuốc sát trùng. "Đừng chạm vào nữa, David! Những sợi dây này rất sắc, chúng có thể gây ra vết thương nghiêm trọng." Cô cẩn thận băng bó vết thương cho David, rồi kiểm tra kỹ càng để chắc chắn rằng cậu không bị thương thêm.

David cảm thấy hơi xấu hổ vì sự bất cẩn của mình. "Cảm ơn, Julia." Cậu nói, giọng đầy cảm kích. "Mình không nghĩ rằng chúng lại sắc như vậy."

Helwen nhìn David với ánh mắt nghiêm túc. "Những cãi bẫy không phải để đùa. Chúng ta cần phải cực kỳ cẩn trọng. Đừng bao giờ coi thường bất cứ thứ gì trong hang động này." anh nhắc nhở mọi người.

David ngay lập tức bật lại, "Đừng giảng đạo với tôi. Tôi tự biết cách lo liệu cho bản thân!" cậu nói với vẻ bực tức. "Anh không cần phải làm như mình là người duy nhất biết mọi thứ."

Helwen nhướng mày nhưng không đáp lại, anh chỉ nhìn David một lúc trước khi quay lại kiểm tra những sợi dây. Không khí giữa họ căng thẳng hơn bao giờ hết. Không còn sự thích thú và vui vẻ như lúc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro