Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày Chin Hae được suất viện, căn phòng bỏ bê một tháng đã được dì dậy sớm dọn dẹp sạch sẽ. Vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện Min Choeng và Dong Huyn đã đứng đợi từ trước, ánh sáng xuân làm bừng sáng khuôn mặt cậu con ngươi xanh ngọc long lanh dưới ánh nắng nước da trắng có chút xanh xao. Dong Huyn quay lại, ánh mắt trìu mến nhìn người con trai đang bước đi ấy, Min Choeng vỗ mạnh vào vai cậu thì thầm.

“Mau đến dìu người đó đi.”

Dong Huyn bối rối chạy vội đến dìu lấy tay Chin Hae, xách lấy chiếc ba lô, Min Choeng chạy đến khoác lấy tay còn lại của cậu, cả ba người nhìn nhau cười vui vẻ. Về đến nhà, Min Choeng đi vội vì có hẹn với Ahn Jong, dì phải đến của hàng hoa chỉ còn lại Dong Huyn cùng cậu trong ngôi nhà xa lạ. Lần đầu Dong Huyn vào phòng của Chin Hae, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi như muốn ghi nhớ tất cả mọi thứ những chi tiết nhỏ những thứ được đặt trong căn phòng ấy. Mọi ngóc ngách của căn phòng dù chỉ là những cuốn sách nhàm chán cũng trở nên đẹp đẽ trong mắt cậu, căn phòng giản dị chủ yếu là tông màu trắng.

Một mùi hương thoảng qua nơi cánh mũi, nhẹ nhàng làm cho tâm trạng trở nên nhẹ nhõm. Dong Huyn dìu Chin Hae lên giường, lấy gối dựa lưng rồi đắp cho cậu chiếc chăn mỏng

“Anh khỏi rồi. Không còn là bệnh nhân nữa…”

Dong Huyn lắc đầu ngồi xuống sàn nhà lạnh, tựa đầu lên chân Chin Hae hàng lông mày nhăn lại cau có khó chịu. Dần dần đưa tay nắm lấy tay Chin Hae, mân mê trong sự khó chịu, chỉ cần những biểu hiện ấy Chin Hae cũng hiểu cậu đang khó chịu về việc gì. Sự tự trách, hối hận và cả chua xót làm cho chàng trai hay cười ấy giờ đây đang làm ra bộ mặt khó chịu đến vậy, một nụ cười nhẹ nở trên môi, bàn tay mảnh khảnh xoa nhẹ đầu con người đang ủ rũ ấy rồi vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh. Mùi hương nhẹ thoang thoảng những hành động nhẹ nhàng ấy an ủi lấy người con trai đang khó chịu vì đã để người mình yêu bị thương…

Tiếng kêu của cơn đói từ bụng Chin Hae vang lên, phá vỡ bầu không khí lãng mạn ấy. Dong Huyn ghì chặt mặt vào đệm để không cười ra tiếng còn Chin Hae đỏ mặt quay sang một bên. Dong Huyn liền chạy vội xuống lầu tìm nhà bếp tìm thức ăn thì thấy hộp cháo dì làm sẵn để ngay ngắn trong khay thứ ăn. Cậu hâm nóng bằng lò vi sóng, trong lúc đợi cháo nóng còn chuẩn bị một ly nước cam trong gương mặt mãn nguyện hạnh phúc.

Ánh nắng của chiều tà dần trải rộng vào căn phòng, những cơn gió nhẹ làm tung bay những tấm rèm cửa mỏng. Chin Hae đã thức dậy được khá lâu, bên cạnh cậu là Dong Huyn đang say giấc gương mặt lúc ngủ nhìn mới trở về đúng tuổi. Đôi lông mày rậm, sống mũi cao và đôi môi đỏ hồng, một gương mặt đánh gục mọi cô gái.

Ting… Ting

“Dì có chút việc nên có thể sẽ về muộn, con lấy cháo với thức ăn trong tủ lạnh hâm nóng lại rồi ăn nhé.”
                           ***                                   

Sáng hôm sau Chin Hae đến trường cùng Min Choeng như mọi khi. Một tháng nằm trong bệnh viện mọi cảnh vật trong trường vẫn như cũ, chỉ là những lời bàn tán và ánh mắt săm soi là nhiều lên, tất cả đang nói về vụ việc trong quán Starbuck ấy chủ quán vì quá sợ hãi đã đóng cửa cả tháng nay. Vừa ngồi xuống ghế mọi người trong lớp đã đến hỏi thăm và có ý giúp đỡ, mọi người trong lớp vô cùng hòa đồng với Chin Hae. Khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ, thầy giáo mĩ thuật gọi cậu xuống văn phòng có chút chuyện, tiện đường mang trả chiếc dao rọc giấy cho nữ sinh đã tặng bánh.

Vừa mở cửa văn phòng Chin Hae thấy vị cảnh sát lần trước đang bàn chuyện với thầy, nhẹ nhàng cúi chào rồi ngồi ghế bên cạnh thầy. Vị cảnh sát trẻ tuổi liền quay sang phía cậu hỏi việc chính.

“Em có thấy mặt hung thủ hay một số đặc điểm gì trên người hắn không?”

“Dạ, không. Khi em vừa mở cửa nhà vệ sinh thì hắn tấn công em rồi…”

Sau hồi lâu hỏi đáp vị cảnh sát cũng chẳng tìm được manh mối gì. Trước khi rời đi cảnh sát dã tả lại tình trạng thi thể và cả hình ảnh được chụp lại ở hiện trường cho Chin Hae và thầy, khiến bầu không khí có chút đáng sợ. Một trong những thi thể khó nhìn nhất trong suốt năm làm cảnh sát, cổ bị rạch nát nhất là vết thương ở động mạch đó là vết thương chí mạng dẫn đến cái chết của người đàn ông. Điều kinh khủng hơn là gân tay và gân chân đều bị cắt đứt trước khi cổ bị cắt, hung thủ muốn nạn nhân nếm trải nốt đau đớn trước khi chết. Đặc biệt bên cạnh thi thể là một bông hoa hồng.

“Thực sự quá tàn bạo rồi…”

Thầy giáo tiễn vị cảnh sát ra khỏi phòng, Chin Hae lặng thinh trên ghế bàn tay dần siết chặt lấy tay ghế. Một bàn tay chạm nhẹ lấy vai cậu, những ngón tay siết nhẹ lên vai như cố ý, hành động cố ý đó có vẻ như quen thuộc Chin Hae dường như không còn quan tâm. Liếc nhìn bàn tay đang chạm lên vai rồi đứng dậy xin phép thầy về lớp. Vừa mở cửa phòng thân hình cao lớn của Dong Huyn đã làm cậu giật mình. Ánh mắt Dong Huyn nhìn cậu không giống mọi ngày, không trìu mến yêu thương mà giờ đây nó như muốn tra hỏi bới móc. Dong Huyn đột nhiên cười tươi: “Anh, em đến lấy tài liệu…”

Dong Huyn thay đổi sắc mặt ngay lập tức, dùng gương mặt lạnh lùng chào thầy nhưng vẫn giữ sự lễ phép. Gương mặt thường ngày vẫn vui vẻ đột nhiên lại trở nên khó chịu, siết chặt tệp giấy trong tay rồi liếc nhìn bóng lưng của Chin Hae đang dần đi xa. Dong Huyn lấy điện thoại từ túi quần gọi cho ai đó…

Chin Hae ngồi ăn trưa ở căn tin, ra muộn nên căn tin giờ chỉ còn vài học sinh. Hôm nay trong thực đơn có thêm món trứng chiên nhưng có vẻ nhiều dầu mỡ nên việc lựa chọn một chiếc bánh mì kẹp với một hộp sữa thì có vẻ tốt hơn. Một bàn tay đập mạnh xuống bàn khiến Chin Hae suýt làm rơi mất chiếc bánh, ngẩng lên mới biết là Min Choeng. Cậu bất ngờ khi Min Choeng để trong khay thức ăn chỉ vài cọng salad cùng với mấy miếng xoài. Có vẻ như con gái ai cũng stress vì cân nặng, nhưng nhìn cơ thể gầy của Min Choeng chẳng ai có thể ngờ là cô đang đau đầu vì tăng cân.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Min Choeng nói chuyện với ai đó rất vui vẻ vừa nói vừa liếc nhìn Chin Hae mỉm cười. Min Choeng tủm tỉm nói bóng nói gió…

“Trời… Thật là sao lại có người đáng yêu vậy nhỉ.”

Dong Huyn mời cả hai đi ăn, tối mai tất cả giáo viên cũng đi ăn liên hoan sau khóa tập huấn mệt mỏi chắc chắn được về sớm nên không có lí do gì để từ chối cả. Vừa nhắc đến Dong Huyn, Chin Hae thay đổi sắc mặt tay siết lấy vỏ hộp sữa khiến nó méo mó. Trong lòng có chút lo lắng sợ Dong Huyn đã nhìn thấy cảnh đấy, ánh mắt đó có chút kì lạ nhưng cậu lại quyết định không nói cho Min Choeng. Đang lơ đãng thì Min Choeng búng tay làm cậu giật mình…

“Có đi không vậy? Người ta chân thành thế rồi phũ là không được đâu.”

“Ừm… Vậy tối mai 8 giờ tối.”

[19 giờ 30 phút]

Tiếng nước róc rách trong phòng tắm, quần áo mới được gấp gọn và đặt sẵn trên giường. Làn nước ấm bao phủ lấy cơ thể mảnh khảnh, vết sẹo trên bụng ửng hồng mỗi khi chạm vào nước nóng. Nhẹ nhàng tắt vòi nước, cánh cửa mở ra làn khói trắng dần tràn ra ngoài, Chin Hae ngồi xuống cầm điện thoại lên, Min Choeng đã gọi mấy cuộc. Cậu bình thản hong khô tóc, thoa kem dưỡng ẩm nên khắp cơ thể trắng nõn, làn da ấy như có thể búng ra sữa cũng không quên vết sẹo cần làm mờ trên bụng. Tạm biệt dì, vừa bước ra khỏi cửa Min Choeng đã đứng đợi ngoài cổng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thoáng chốc đã đến chỗ hẹn…

Điện thoại trong của Min Choeng đột nhiên vang lên, vừa nghe vừa đẩy Chin Hae vào trong quán, chọn chỗ gần cửa sổ để ngắm trọn cảnh thành phố về đêm. Những ánh đèn của ô tô, đèn điện những tòa chung cư làm bừng sáng cả khu phố nhộn nhịp, đoàn người đi trên đường cười nói vui vẻ. Dong Huyn có việc gấp nên sẽ đến muộn khoảng 30 phút, Min Choeng không chờ đợi được đã gọi ngay mấy chai rượu và một ít bia.

“Sao lại uống rượu, chỉ ăn bình thường thôi mà… Cậu định uống thật à?”

“Thôi mà, tiện thể ăn mừng cậu khỏe lại uống chút không sao đâu.”

Min Choeng hí hửng nhận rượu, là một người chuyên nghiệp trong việc uống rượu. Tất nhiên không thể quên rằng Chin Hae không thích mấy đồ uống có cồn nên đã gọi trứng hấp và thịt nướng. Min Choeng vốn là người nghiện rượu chỉ trong vòng 15 phút hai chai rượu đã cạn sạch không còn một giọt, mặc kệ lời khuyên can của Chin hae từng cốc một vào bụng như đang uống nước lã.

Tiếng bước chân chạy lao vào quán.

Dong Huyn chạy vội vào quán, một chàng trai ở độ tuổi đẹp nhất, ngoại hình và sức khỏe đều đạt ở mức hoàn mĩ. Nụ cười rạng rỡ như nắng mai của một ngày mùa hè, Min Choeng liền vẫy tay gọi cậu đến. Dong Huyn chạy vội đến chỗ Chin Hae, hơi thở chưa ổn định hai tay đưa ra một hộp quà, chưa kịp hiểu chuyện gì Chin Hae cứng đờ không biết làm gì. Một hộp quà được gói rất cẩn thận, bên trên còn được gắn một chiếc nơ đỏ may mắn chỉ nhìn qua cũng thấy được tâm ý của người tặng.

“Chúc mừng anh khỏe lại… Em có món quà tặng anh.”

Trái với vẻ lúng túng của Chin Hae, Min Choeng liền nhận lấy hộp quà. Cậu ngăn cản cũng không được, bên trong hộp được phủ đầy những cánh hoa hồng, một chiếc đồng hồ lộ ra với những đường nét vô cùng tinh tế. Mặt kính tròn, những con số la mã tinh tế đến mức tuyệt đẹp, dây đeo màu nâu làm bằng da rất hợp máu màu da của Chin Hae. Min Choeng lấy tay của Chin Hae đeo liền lên tay, chiếc đồng hồ hơi rộng so với cổ tay nhỏ dường như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Nhưng thực sự rất hợp với Chin hae, Min Choeng cũng phải thốt lên khen ngợi.
 
Vừa ngồi xuống bên cạnh Chin Hae, Dong Huyn liền lấy cốc nước trên bàn một hơi cạn sạch, không ngờ đó lại là cốc rượu mà Min Choeng vừa rót.

“Dong Huyn… Đó là rượu…”

“Anh đừng lo, em cũng biết uống rượu.”
                             
[30 phút sau]

Cả quán ăn như muốn náo loạn, tất cả ánh nhìn tập trung về hướng hai con “sâu rượu” đang ngọ nguậy điên cuồng trên sự bất lực của người đang ngồi gục ngã bên cửa kính. Min Choeng thì đứng hẳn lên ghế tay càm chai rượu ca hát còn Dong Huyn thì ôm lấy người Chin Hae khóc sướt mướt, Chin Hae thì bất lực hai tay ôm lấy mặt. Cậu hối hận khi tin lời của Dong Huyn và càng hối hận hơn khi để Min Choeng uống rượu cùng. Phải đợi thêm một lúc, Ahn Jong đến đưa Min Choeng về, để đưa được hai con sâu rượu ra khỏi quán như là ốm đánh vật. Ahn Jong chào tạo biệt rồi khổ sở dìu Min Choeng lên taxi.

Sương mù đã che phủ khắp mọi nơi, những cơn gió lạnh thổi qua se lạnh cả một bầu trời xuân khiến cho gò má Chin Hae đỏ lên, chật vật mãi mới bắt được một chiếc taxi, phải nhờ sự giúp đỡ của bác tài xế Dong Huyn mới ngồi gọn vào trong xe.

“Giới trẻ dạo này lớn nhanh thật đấy…”

Chin hae ngượng ngừng cười, quay sang hỏi Dong Huyn địa chỉ nhà, nhưng hiện tại người con trai ấy gương mặt đỏ lừ lên lúc cười lúc mếu máo, không còn làm chủ được bản thân. Chin Hae phải năn nỉ một lúc lâu Dong Huyn mới chịu mở miệng… Vất vả cực nhọc lắm cậu mới đưa Dong Huyn đến thềm cửa, Dong Huyn đã ngủ ngay sau khi nói địa chỉ nhà còn nôn vô tội vạ ở trong xe khiến Chin Hae cũng khó xử, thật may vì chú tài xế dễ tính nên bỏ qua.

Một ngôi nhà khang trang, tông màu xanh của trời đặc biệt là vườn hồng luôn phảng phất mùi hương quyến rũ nơi cánh mũi. Có vẻ khu vườn ấy được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng, một chàng trai chỉ mê thể thao không ngờ lại khéo tay như vậy. Chin Hae cố gắng lay Dong Huyn dậy, cơ thể cao lớn ấy đè lên khiến chân cậu không còn đứng vững. Đột ngột Dong Huyn choàng tỉnh, vội bấm mật khẩu cửa rồi kéo mạnh Chin Hae vào nhà. Tiếng cửa đóng sầm lại rồi phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi nhà, những bông hoa hồng đang dần dần hé nở đung đưa trong gió…

Dong Huyn đẩy mạnh Chin Hae vào cửa, lực tạo ra lớn khiến lưng cậu đập mạnh vào cánh cửa gỗ. Hàng lông mày nhíu lại vì đau, liếc nhìn gười con trai đứng trước mặt cả cơ thể nồng mùi rượu, gương mặt đỏ ửng nhìn cậu bằng ánh ắmt sắc bén. Bóng lưng dần trở nên to lớn dần tiến sát lên cơ thể đang cứng nhắc, bầu không khí dần trở nên nóng hơn. Hai tay của Dong Huyn chống lên cửa, hơi thở nặng trĩu thở dốc nhìn Chin Hae hơi nóng dần lan đến cơ thể lúc nào cũng lạnh như băng…

“Anh… hộc…”

“Em say quá rồi, để anh dìu em về phòng…”

Đầu Dong Huyn trở nên sáo rỗng hiện tại chỉ để ý người đang đứng trước mặt, bàn tay thô ráp và nóng vuốt lên gò má lạnh buốt rồi trượt dần xuống cổ rồi nhẹ nhàng ôm trọn vòng eo nhỏ của Chin Hae. Dong Huyn giật mình khi thoáng thấy vết dẹo sâu trên cổ cậu, dù mờ nhưng nhìn thôi nhưng vẫn cảm thấy đau đớn. Nhìn lên ánh mắt như sắp khóc, hai tay run rẩy nắm lấy cổ tay cậu van xin đừng nhìn vào thứ xấu xí đó… Nhưng Dong Huyn đột nhiên cắn mạnh vào vết sẹo ấy khiến mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay tràn khỏi cơ thể đã cố gắng nhẫn nhịn, nước mắt Chin Hae trào ra và cả cơ thể không còn chút sức lực…

                                                                                   ***

6 giờ 15 phút sáng.

Tiếng báo thức từ chiếc đồng hồ bàn vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng sớm, ánh nắng mai đã chiếu đến đầu giường chạm nhẹ vào mắt Dong Huyn. Từ từ ngồi dậy thì cơn đau lan khắp đầu, trên bờ vai rộng ấy hiện rõ những vết xước dài đều nhau, Dong Huyn bước khỏi phòng trong sự uể oải nhưng lại không để ý trên giường còn có một người…

Xuống bếp rót một ít nước lạnh uống cho tỉnh táo, tiếng chuông vang lên từ phòng khách trong chiếc áo khoác bị vứt bừa bãi xuống sàn nhà nhưng Dong Huyn cũng chẳng để ý. Có ba cuộc gọi nhỡ từ Min Choeng…

“Chị ạ… có việc gì không… ạ?”

“Hôm qua em về an toàn chứ, chị say quá… Chin Hae ở nhà em à, sợ dì lo chị bảo cậu ấy ngủ lại nhà chị nó cả đêm không về. Chị không gọi cho cậu ấy được nhưng theo định vị thì ở nhà em.”

Vừa nghe đến Chin Hae, Dong Huyn dường như nhớ ra chuyện gì đó bất thần làm vỡ cốc nước trong tay. Chạy vội vào phòng ngủ thì cảnh tượng trước mắt làm cậu phải khụy xuống sàn nhà lạnh cứng, Min Choeng ở đầu dây bên kia không ngừng hỏi chuyện gì xảy ra còn Dong Huyn dường như chết lặng trước cơ thể không mảnh vải của Chin Hae nằm trên giường. Xung quanh quần áo của cả hai vứt bừa bãi khắp nơi, đêm qua đã xảy ra một trận hỗn loạn và kí ức ập về… Dong Huyn ngồi ốm lấy đầu.

“Ôi mẹ ơi… Mình đã làm ra chuyện gì thế này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoại