Chap14: Kẻ giết anh hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều đi thực tập, trên hồ sơ Mao cũng được ghi là đi thực tập ở một thị trấn nhỏ nhưng thực chất khi tất cả vừa đi Mao liền quay lại theo Aizawa về trụ sở anh hùng
Sau khi nghe về cuộc điều tra của thanh tra Tsukauchi
-Con Noumo của chú tại sao lại khác hoàn toàn của cháu thế?
Trong trận chiến vừa rồi họ bắt được không phải một mà là hai con Noumo
-Con của chú là kẻ có năng lực, có tiền án tiền sự bị chết não và từng là con người, tại sao của cháu lại có tổ hợp rất nhiều ADN nhỉ? Chú Tsukauchi! Chú còn nhớ vụ án của cháu về gã Dosu không?
-Dosu? Khong phải hắn vẫn đang ở trong trại sao?
-Cháu không muốn làm loạn lên nên chưa nói ra! Kiyoshi senpai đã điều tra rằng hoàn toàn trong 5 năm vừa qua người đang ở đó không phải là hắn! 3 năm trước hắn đã ra nhập liên minh tội phạm, lần trước trong đại hội hắn... hắn đã tới tìm cháu!
-Mao...
-Cháu không sao! Chút chuyện này thì cháu ổn thôi! Nhưng tại sao chúng phải làm thế? Đưa ra tận hai cách làm khác nhau! Chúng muốn ám chỉ vè điều gì? Rõ ràng nếu nhìn thì con Noumo của cháu sẽ hơn của chú mà?
-Hắn muốn cháu là điều tất cả đều biết nhưng thứ hắn muốn không chỉ là cháu không...
-Lần này cháu không phải đi thực tập vậy cháu định làm gì?
-... cháu cần ngăn chặn một người bạn và gặp một người quen... cháu tới thành phố Hosu!
-Midnight muốn gặp cháu! Trước khi đi gặp cô ấy chút!
-Vâng...
Mao vừa đi ra căn phòng Taukauchi thở dài
-Tại sao chuyện người lớn của chúng ta lại lôi cả con bé vào nhỉ?
-Con bé... đã giúp chúng ta rất nhiều! Sau vụ này tôi sẽ không bao giờ để con bé nhúng tay vào một chuyện gì nữa!
Mao tới nhà của Midnight gõ cửa. Một cậu trai ra mở cửa:
-Mao chan tới rồi à! Vào đi cô Midnight đang ở phòng khách chờ cháu đấy!
-Vâng cháu cảm ơn ạ!
Người đó là một trong 5 cậu bé của Midnight. Yes... Mao cũng chẳng biết nói họ là gì khi họ vừa là phụ tá vừa là nhũng kẻ bị M cuồng Midnight
-Cháu đừng lỗ mãng khi hành động đấy nhé!
-Cô biết cháu định đi đâu sao?
-Cụ thể thì cô không biết nhưng cô biết là cháu sẽ tự làm mình bị thương nên là...
Midnight lấy từ ngăn tủ ra một túi nhỉ có vien thuốc xanh lá cây.
-Mọi khi cháu dùng năng lượng đều phải chú ý lượng pin của mình, cháu cũng luôn dùng thuốc phục trợ liên tục. Đây là thuốc mới do cô nhờ người bên chính phủ nghiên cứu , nó cho phép trong vòng 1' được sử dụng năng lượng là vô hạn vượt qua cả giới hạn năng lượng của cháu. Nhưng tác dụng phụ của nó là khiến cháu lập tức bị đả thương xương khớp, cháu sẽ phải nằm im chờ hết 3' để cấu trúc xương trở lại như ban đầu, trong khoảng thời gian hồi phục, chỉ cần có chút sức là cháu sẽ ngay lập tức bị gãy xương chỗ đó. Vì nó rất nguy hiểm nên ta chỉ cho phép cháu dùng khi tình huống dồn tới đường cùng và cháu nghĩ ra được phương án đánh nhanh thắng nhanh.
-Cảm ơn cô! Midnight! Cô giúp cháu quá nhiều!
-Vì chúng tôi nợ cháu!
Mao ra khỏi khu nhà nhìn lên trời rồi quay về nhà.
-Bố mẹ! Con có một đứa bạn chuẩn bị chơi ngu nên mai con có thể đến ngăn được không ạ?
-Được! Đừng để bản thân bị thương!
-Vâng ạ!
Tối hôm đó Mao đã uống thuốc ngủ để ngủ vì cô suy nghĩ quá nhiều khi mình sẽ làm thế nào để tìm gặp được người đó.
—————————————
-Mày thực sự sẽ tới đó một mình à?
-Vâng!
-Đừng cố quá sức! Lần này anh không theo được mày rồi!
-Không sao! Em cũng được anh bảo vệ nhiều rồi mà!
Mao lên tàu và bắt đầu tới thành phố Hosu. Mao đánh giấu khả năng cao kẻ giết anh hùng sẽ tới đây. Nhiệm vụ lần này được giao là bắt giữ kẻ giết anh hùng. Không phải họ muốn cô bắt hắn mà là cho cô cơ hội gặp hắn dưới cái danh là giúp đỡ Endeavor. Trong những ngày chờ ông ấy tới Hosu, Mao sẽ tới khu mà các tội phạm thường hay tụ tập tới để thám thính trước.
Ngồi trước quầy rượu, Mao ăn miếng bánh to nhấp ngụm nước ngọt. Thật ra ở đây có người của chính phủ phái tới làm điệp vụ nằm vùng, họ gọi anh ấy là 003.
-007 ới! Ý nhầm 003-san ới!
-Mày lại cố tình trêu anh rồi!
-Anh làm gì mà giỏi thế? Đến rượu anh cũng pha cho thành nước ngọt!
-Khen thừa thãi rồi! Anh mày mà lỵ!
-Úi zời! Mới khen cho vài câu mà đã nở mũi hết cả rồi!
Mao cười nói với anh điệp viên.
-Cho ly đi!
[Sao Dabi lại tới đây!]
Mao nhanh chóng chuyển giọng và điều chỉnh khoảng cách với hắn tiếp tục vờ như đang ngăm mấy em xinh tươi trên vũ trường.
- Này nhóc! Có kinh nghiệm gì chưa? Anh đây đang cần một người đi chơi cùng!
Dabi liếc sang nhìn Mao đang được một gã tán tỉnh. Mao thở dài
-Chưa có kinh nghiệm! Cú có gai! Muốn xem thử không?
Mao ngoáy ngoáy tai khinh thường.
-Lôi hàng anh xem coi!
Mao kéo quần xuống chỉ thứ đó cho hắn xem
😌
-Gai đấy còn chơi nữa không?-Rồi kéo quần lên
[Liêm sỉ em ơi] Anh điệp viên khinh bỉ thở dài
-Cho mày chút mặt m-
Hắn còn chưa kịp nói hết liền bị Mao cho ăn một quả đúng chỗ hiểm:
-Con mẹ mày thằng biến thái này! Mấy đứa đau! L-
-Muốn đánh bạn tao vậy thử ngó xem tao là ai đã chứ?
Dabi không biết từ lúc nào đã tới khoác vai tỏ vẻ thân mật.
-Đánh đi! Đéo quen thằng này đâu!
-Yo! Chú nói thật đấy à? Anh đang cứu chú đấy! Nhưng anh thích à nha! Vậy thì ok! Mày đánh vào nó đi để tao xem nó ngạo mạn được bao lâu!
Dabi liền tránh ra cho lũ kia xông vào, Mao thở dài làm cho vài tia sét giật chết mịa lũ kia.
-Ủa? Sao đơn giản thế? Cảnh máu me be bét đâu rồi?-Dabi tiếc nuối thở dài-Hay để anh dậy chú nhé!
Mao cảm thấy mắc mệt với tên này.
-Cho không luôn đấy! Mày mày là ai?
-Yo! Này mấy đứa thằng này hỏi anh mày là ai này!
Dốc nốt chỗ kia Mao thở dài bật mood cười điên cuồng
-Mày có là ai thì cũng đéo liên quan tới cuộc đời tao! Nên im mẹ mồm đi!
[Không thu thập được gì thì thôi lại còn gặp phải thằng điên này nữa!]
-Này chú mà đi là chú không nể anh đâu đấy!Mao đi ra khỏi đó....
-Đậu má! Không nể thật à! Buồn thế~

Mao đi vào một góc khuất tháo lớp nguỵ trang rồi đi vào cửa hàng tiện lợi gọi cho All Might:
-Chú All Might ạ
-Ừ Cháu thu thập được gì rồi?
-Không có gì cả nhưng mà trong lần sắp tới nếu kẻ giết anh hùng xuất hiện bọn tội phạm muốn nhân cơ hội đó làm loạn một trận! Cháu đã liên hệ với vài quái hiệp cháu quen nhờ họ ra tay giúp đỡ! Nhưng lần này do gặp phải một trong những kẻ thuộc liên minh tội phạm nên cháu phải rút lui sớm! Cháu cũng chưa kịp xem đó là ai sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn!
-Ta hiểu rồi! Ta sẽ yêu cầu viện trợ khẩn cấp tới đó! Còn lại thì tuỳ thuộc vào hắn!
-Vâng ạ! Cháu cũng sẽ điều tra kỹ hơn ạ!
-Thực ra thì hắn tuỳ ý chọn đại một anh hùng hạng không cao để tiêu diệt chứ có ai biết là ai đâu... tìm tốn công vô ích thôi!
Giật mình quay lại, cô liền thấy Dabi đang ngồi cạnh mình trên tay hắn còn lắc lắc chai bia.
Cô sợ nhưng không dám nhúc nhích chỉ lặng ngồi quay đi
-Ầy! Thật là! Sao không nói gì với nhau chút đi?
-....
-Rồi! Rồi! Anh sẽ không nói với Tomura là anh hôm nay đã gặp nhóc đâu! Hôm nay anh nghỉ làm tội phạm nha!
-Nghỉ làm?
-Anh hùng có ngày nghỉ thì tội phạm cũng phải có chứ!
-Ai biết được ngươi nói có đáng để tin không!
-Ầy! Đừng thế mà! Dù sao thì anh cũng đâu có giết bố mẹ nhóc cũng chỉ là làm cùng nghề thôi đó chứ!
-Được! Nếu ngươi nói thế hôm nay ta nghỉ làm anh hùng! Uống với ngươi! Uống rồi thì đi chết đi!
-Haiza! Sao nhóc dã man thế! Đừng có vừa cười vừa phun ra mấy lời như thế chứ!
-Đối với ngươi thế là tốt rồi!
-Đừng manh động nha! Ở đây cũngkha khá người đấy! Tuỳ tiện lỡ tay một cái nhiều người chết lắm nhé!
-Mẹ kiếp! Uống cho no rượu bia rồi trầm cảm mà nhảy lầu tự tử đi!
-Đã bảo là đừng có cười mà nói như thế rồi mà! Ghê chết đi được! À phải rồi! Anh sẽ tiết lộ cho nhóc một thông tin trọng đại nha~
-Không có hứng thú!
-Về kẻ giết anh hùng cũng không sao?
-Nói nhanh Không tao sẽ tiễn mày xuống mồ!
-Ầy ác quá nha~ thật ra hắn đã tới gặp Tomura nhưng có vẻ như cả hai đã cãi nhau mất rồi~ và anh nghe trộm thấy bảo Tomura sẽ thả vài con Noumo hạng nặng xuống Hosu " đi dạo" chơi chơi thôi! Ơ! Hết rượu ròi! Thôi anh đi nha!
-Lại Noumo ư? Khoan-
Khi vừa quay lại hắn đã bất thình lình biến mất như cách hắn xuất hiện rồi. Mao vội vàng gọi lại cho All Might:
-Chú All Might! Nguy rồi! Hắn định thả Noumo xuống thành phố! Lần này hãy triệu tập khẩn anh hùng tới chuẩn bị chiến đấu càng nhanh càng tốt!
-Noumo ư! Chết tiệt! Được chú biết rồi! Cháu cũng chuẩn bị đi!
-Vâng! Cháu sẽ giúp mọi người!
Mao đặt lon nước ngọt xuống và đi đên một công viên gần đó.
-Ê! Mao chan?
Mao giật mình quay lại thấy Ilda ngay sau giật mình quay lại
-Sao cậu lại ở đây thế?
-Tớ thực tập ở đây nhưng là văn phòng anh hùng khác cậu thôi!
-Ồ!
Họ ngồi xuống nói chuyện với nhau
-Dạo này cậu sao rồi?
-Tớ vẫn ổn! Thực tập thực s-
-Nói dối! Cậu tới đây là vì ngoài anh trai cậu ra thì chưa có một anh hùng nào bị tấn công ở đây nên khả năng hắn xuất hiện ở đây rất cao!
-.... sao cậu biết?
-Anh trai tớ cảnh báo cậu có ý muốn giết hắn! Ổng bảo tớ tới nhắc nhở cậu cẩn trọng với quyết định của mình, đừng một phút bốc đồng mà vùi dập cả tương lai!
-Đúng là Juro senpai có khác!
-Ngu ngốc!
-Hở?
-Tôi nói cậu thật ngu ngốc! Cậu nghĩ cậu đủ khả năng giết hắn à? Tôi tưởng trong số mọi người cậu mới là người phải tỉnh táo nhất chứ?
-Cậu tới đây để trông chừng tôi à?
-Ừ! Ngăn cậu làm điều sai lầm!
[Vì tôi mong không có thêm người giống tôi!]
-Nếu trở lên ngu ngốc mà giết được hắn thì tôi cũng muôn!
Mao thở dài đứng dậy lục trong túi một lon cafe xoa đầu cậu bạn đứng dậy dựa vào đài phun nước đối diện nói:
-Nói không thôi cũng vô ích! Chắc hôm nay là lần đầu cậu trực ca đêm đúng không? Uống cafe rồi bình tĩnh lại đi! Mặt cậu nhiều sát khí quá đấy!
-Sao cậu lại khuyên tôi?
-Tôi lo chuyện bao đồng đấy được không? Tôi đã sống trong cuộc sống mà mỗi ngày phải dùng thuốc men để duy trì mọi thứ! Tôi cả cuộc sống chỉ có một mục tiêu nhưng tất cả các cậu ai cũng muốn làm anh hùng vì điều tốt đẹp... mong muốn của các cậu rồi vì quá đẹp tới mức tôi cảm thấy ngưỡng mộ nên tôi cũng không nỡ xem một giấc mơ bị xụp đổ vì sự sai lầm nào đó của các cậu! Tôi phải về rồi! Đi đây!
Mao đi rồi còn Ilda ngồi đấy nhìn lon cafe khó chịu thở dài:
-Anh hai.... em nên làm gì đây?

Sáng hôm sau Mao thấy khoẻ khoắn hơn liền khoác lên mình bộ đồ thường phục với chiếc túi được thiết kế riêng cho việc đựng thuốc hồi phục . Cầm trên tay viên thuốc Midnight đưa cho , lại nhìn 3 viên thuốc khác giống vậy. Nhớ ra thì hôm qua cô có nhờ một người bạn có bản năng là sao chép , sao chép ba viên nữa đề phòng. Sau khi chuẩn bị xong Mao nhắn với All Might
-Hôm nay cháu sẽ kiểm tra mọi thứ thêm. Nếu điều động được anh hùng tới nơi xin hãy nhắn cho cháu!
Mao xuống phố thấy Ilda đang đi tuần tra mới lẳng lặng bám sát theo sau.
Bùm
Một vụ nổ lớn ở con tàu cao tốc gần đấy! Mao nhanh chóng gọi điện cho All might
-Chú All Might! Bọn chúng tới sớm hơn dự kiến hiện đang tấn công người dân xin hãy chỉ đạo khẩn cấp các anh hùng tới cháu sẽ tới trước! Xin được viện trợ khẩn cấp tới thành phố Hosu!
Mao nhanh chóng dùng tia sét di chuyển tới con tàu cao tốc đó
-Tất cả xin hãy bình tĩnh! Xin hãy sơ tán theo tôi!
Mao nhanh chóng sơ tán toàn bộ những người trong con tàu tới nơi an toàn.
-Xin hãy thật bình tĩnh nếu như mọi người hỗn loạn hơn thì chỉ làm cho bọn người xấu cành có cơ hội lấn tới thôi! Xin hãy đưa anh hùng bị thương đó lại đây!
Mao lục tìm trong túi một liều phục hồi của Recovery Girl đưa cho. Ngay lập tức anh hùng kia tỉnh lại:
-Cảm ơn em!
-Giờ không phải lúc anh cảm ơn em! Đây là thuốc phục hồi! Anh không được đi đâu cả! Anh phải ở đây bảo vệ mọi người ở đây! Em đưa anh ba típ thuốc phục hồi này! Chúng có thể tái tạo lại vết thương của anh nhưng khi hết 2 tiếng chúng sẽ hết tác dụng khiến những vết thương anh chịu phải trước khi dùng thuốc sẽ trở lại nhưng nếu là một anh hùng thì xin hãy bảo vệ họ!
-Khoan! Cô bé! Em không thể đi được! Ngoài đó rất nguy hiểm!
Anh hùng đó không kịp ngăn lại đã thấy Mao chạy đi rồi.
Chạy tới trung tâm thành phố, Mao thấy một trận hỗn loạn, người dân toán loạn chạy còn các anh hùng thì đang đấu với những con quái vật.
-Tất cả theo tôi tới chỗ sơ tán! Nhanh lên! Xin hãy cẩn thận!
Mao lại tiếp tục công tác sơ tán mọi người.
-Oaaaaa! Mẹ ơi!
Một cô bé ngồi giữa đống đổ nát và khóc lóc bên cạnh người mẹ đang ngất trong vũng máu.
Mao nhanh chóng lại gần và lấy thuốc cầm máu sơ cứu giữu tính mạng cho bà mẹ, xoa đầu đưa cho cô bé một cây kẹo Mao cười:
-Mẹ em không sao cả! Chỉ là hôm nay trời nóng mà phải chạy có chút mệt mỏi nên ngủ một chút thôi rồi sẽ tỉnh dậy! Nếu em còn khóc mẹ em sẽ buồn lắm đấy!
-Ưm... chị nói thật chứ!
-Các bác sĩ sẽ dùng bàn tay thần kỳ mát xa cho mẹ em! Mẹ em cũng sẽ cảm thấy khoẻ mạnh và tỉnh dậy thôi! Mẹ sẽ rất buồn nếu em cứ khóc đấy! Mẹ mà buồn thì không thoải mái mà không thoải mái thì không dậy được đâu nha! Nghe chị nín khóc!
Một anh hùng lại gần chỗ họ, hỏi Mao:
-Ngừoi này bị th-
-Phải đó! Phải đó cô ấy chỉ ngủ chút thôi! Vì vậy chú anh hùng này sẽ đưa em và mẹ mình đi được chứ?
-Vâng ạ!
-Anh hiểu rồi! Em cũng-
Một chiếc ô tô lao tới chỗ họ, Mao nhanh chóng chặn đứng nó!
-Đi mau! Em phải giúp họ! Nhanh lên!
Mao vội vã khi thấy toàn bộ đã được sơ tán xong.
[Midoriya? Sao cậu ta lại ở đây? Thật lắm chuyện!]
Mao nhanh chóng xông vào trận đấu. Các anh hùng thấy một cô gái mặc thường phục liền ngăn cản:
-Mau đi đi em gái! Đây là đánh nhau đấy!
-Đừng nói nhiều và chú ý vào trận đấu của anh đi!
-Mao!
Cô quay lại giật mình thấy Endeavor ngay sau lưng. Mọi người đều vui mừng vì ông đã tới, Mao nhanh chóng quay ra hét:
-Chú còn không mau vào đánh cho cháu!
-Ầy cháu thật là! Ta cho phép con bé giúp đỡ! Đừng hỏi nhiều mà mau đánh chúng đi!
-Mới có một con thôi! Trên đường tới đây cháu còn hai con nữa cơ! Giao lại cho mọi người cháu có việc gấp hơn rồi!
-Khoan đã-
-Cứ để con bé đi đi! Nó được ta cho phép rồi! Mau quay lại sử lý và tìm nốt đi!
Dựa theo toạ độ mà Midoriya gửi trên bản đồ Mao đoán kha khá là cậu ta đang ở cùng chỗ với Ilda. Trên đường Mao đã tiêu thụ hết 3 lọ thuốc hồi phục vì phải vừa đi vừa đánh bọn tội phạm đang cố lợi dụng tình thế để làm loạn. Vừa tới nơi Mao thấy cả Todoroki, Midoriya và Ilda đang đánh hắn:
-Này Midoriya! Cậu liều thật đáy! Tính đưa mọi người trong điện thoại cậu tới cùng một chỗ chết à!
-Mao chan! Sao cậu lại tới đây?
-Cậu hỏi tôi trong khi gửi tôi định vị của cậu sao? Chiến nào!
Mao đạp vỡ vỏ lọ thuốc hừng hực khí thế
[Lọ thứ 4 rồi! Chỉ còn một lọ nữa thôi ]
-Lại thêm đồng bọn à! Lũ chuột nhắt phiền phức này! Lại còn là con gái cơ đấy! Mặc thường phục cơ à!
Ilda nằm đấy và cậu ta bắt đầu khóc.
-Nhờ mấy cậu tôi giúp Ilda trước!
Mao dìu cho anh hùng kia uống thuốc cầm máu rồi quay sang cố gắng dựng Ilda lại một góc:
-Cậu đã thấy rõ chưa? Cậu không đủ mạnh! Giờ thì đã đi rồi thì đừng lùi lại! Uống thuốc đi! Thuốc của tôi sẽ giúp cậu cầm cự tới lúc các anh hùng tới! Cậu không cần tự tay giết hắn thì hắn cũng sẽ chết! Cắn viên thuốc đi! Chúng ta cùng giúp họ!
Mao nhét viên thuốc vào miệng Ilda rồi ra chỗ Midoriya và Todoroki còn đang bất động.
-Hắn có kosei là máu đông! Vậy tớ chỉ cần không để hắn liếm máu mình là được!
[Hắn quá mạnh! Nhưng vì hắn mạnh mình càng phải đấu với hắn!]
-Mao Chaku! Cẩn thận!
Mao liên tục né tránh và vận hết sức mạnh cùng Midoriya tấn công kẻ địch. Còn Todoroki thì vui vẻ hét lên cho Ilda rằng:
-Hãy nhìn cho rõ con người mà cậu muốn trở thành!
[Chắc cậu tự hào hơn hẳn vì bố mình nhỉ?]
Mao biết liền vừa cười tấn công hắn! Mao cũng hét lên rằng:
-Này Ilda Tenya! Nghe cho rõ đây! Tớ biết anh hùng Turbo Ingenium! Vì vậy mau đúng lên cho tớ mau!
-Có ai nói là mày nhiệt tình nên ngu ngốc không?
-Có! Nhiều lắm! Ai gặp cũng bảo luôn!
[Chết tiệt! Bị trúng rồi!]
Mao văng ra xa, mọi người đều hốt hoảng nhìn
-Chú ý vào hắn đi! Không cần quan tâm tới tớ!
-Xin lỗi vì để các cậu bị thương rồi!
Ilda dứng dậy xông vào trận đấu
[Làm tốt lắm Ilda! Giờ tới lượt mình thôi! Dù biết là nguy hiểm nhưng... lọ cuối cùng rồi! Triển thôi!]-Mao liền uống luôn lọ cuối cùng và dùng thuốc của Midnight đưa cho
-Tránh ra nào! Cho tớ thể hiện với!
————————————
-Làm được rồi! Cuối cùng cũng trói hắn lại được rồi!
Họ kéo kẻ giết anh hùng ra khỏi đó rồi thở dài
-Hả! Nhóc đang làm gì ở đây đấy!
-Gran Torino!!!!
-Ta đã bảo nhóc ngồi yên cơ mà!
Midoriya bị ăn một quả đạp ngay chúng mặt!
-Ông già cáu kỉnh này ở đâu ra thế?
Rồi các anh hùng cũng lần lượt tới
-Ba cậu! Ba cậu đã bị thương chỉ vì tớ! Tớ xin lỗi... Tớ... tớ đã quá mù quáng mà không ... nhận ra được gì...
Mao vỗ vai rồi xốc cậu lên
-Biết lỗi là tốt rồi! Không biết lỗi mới khổ cơ! Con trai thì không được khóc lóc đâu! Nín nào tớ cho kẹo!
Mao ôm lấy Ilda đang khóc vỗ vai an ủi
[Lại còn cho kẹo! Cậu phát kẹo miễn phí à?]
-CÚI XUỐNG!
Gran Torino hét lên
[Sao lại một con Noumo khác thoát ra rồi! ]
Còn chưa ai kịp làm gì nó đã quắp được Mao và Midoriya bay lên. Mao nhanh chóng suy nghĩ và loé lên một ý tưởng điên rồ vận hết lực mình tạo ra một tia sét chém con Noumo. Máu rơi xuống vào má một chị anh hùng.
-Những kẻ giả mạo ngập tràn khắp xã hội và lũ tội phạm chỉ biết dùng " sức mạnh" một cách bừa bãi... chúng là mục tiêu phải bị thanh trừng...ha ha ha...Tất cả là đề tạo một thế giới tốt đẹp hơn....
Hắn cứu cả Mao và Midoriya
-Thả ta ra!-Midoriya dãy nảy
-Cậu dãy rồi thì hắn thả cậu ạ! Dữ sức đi đừng làm việc thừa thãi nữa!
Endeavor đã tới, khi ông định tấn công hắn, hắn toả ra một luồng sát khí đáng sợ mà hét lên rằng:
- Kẻ duy nhất được phép giết ta hiện giờ là All Might!
Mọi người sợ hãi nhưng Mao khi kịp định thần và phát hiện rằng hắn đã bất tỉnh mới vớ lấy sợi dây thừng chói hắn lại!
-Mau lên! Làm ơn đưa hắ- khục
Mao nôn ra một ngụm máu tươi, cảm giác toàn thân bắt đầu rệu rã, tác dụng phụ của viên thuốc và dùng quá liều thuốc chức năng khiến Mao bị tổn thương nặng nề. Cảm giác như xương của mình đang bị vỡ vụn! Mao ôm lấy miệng bịt chặt miệng mình lại ngăn cho máu tiếp tục bị nôn ra. Cô liếc nhìn thấy kẻ giết anh hùng đang bất tỉnh đã bị cô trói chặt mới dần ngã xuống
-Tốt quá rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro