4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ đều thật phiền toái. Bực mình ghê!

Ở dưới giường có một cái lỗ rất to, nên cơ thể tôi cứ như thể bị hút vào trong cái lỗ ấy vậy. Giống như Lỗ đen trong vũ trụ ăn hết mọi vì sao ấy.

Những lúc như thế này thì không nghĩ bất cứ cái gì là tốt nhất. Nhưng túi ý nghĩ trong đầu tôi cứ lùng bùng với đủ suy nghĩ.

Bởi vì cô Jin Hee đấy mà. Mỗi ngày cô tìm đến tôi lại phải suy nghĩ. Cô Jin Hee không phải họ hàng gì với tôi cả, cô chỉ là hậu bối của bố. Hậu bối của bố không phải chỉ toàn là phụ nữ, nhưng hậu bối là phụ nữ mà đến thăm tôi thì chỉ có cô thôi.

Tôi vốn rất dễ trở nên thân thiết với người lớn. Vì tôi biết nói gì sẽ làm người lớn vui mà. Nhưng với cô thì thật là gượng gạo. Chẳng khác nào lắp đầu của kẻ thuộc hạ vào cơ thể của thuyền trưởng một mắt trong trò chơi Lego ấy. Có lúc tôi nghĩ biết đâu tôi và cô Jin Hee không bao giờ có thể trở nên thân thiết được cũng nên.

Cô đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ trên giường của tôi rồi. Tôi một đằng, cô một nẻo, cả hai cứ thế trải qua quãng thời gian thật tẻ nhạt. Thực ra thì tôi và cô chẳng có gì đặc biệt để nói cả. Thêm vào đó bây giờ tâm trạng của tôi đang rất hỗn độn. Từ lúc cô đến tới giờ tôi đã nôn đến năm lần rồi. Tôi đã nôn ra hết mọi thứ trong bụng, giờ chẳng có gì ngoài thứ nước màu vàng cả.

"Ồ chiếc kẹp tóc xinh quá."

Cô nhặt chiếc kẹp tóc đặt trên cuốn Alice ở xứ sở thần tiên lên. Cô xem xét chỗ này chỗ kia rồi nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghĩ chắc mình phải nói cho cô biết thôi.

"Cháu định để làm quà tặng đấy ạ."

"Tặng ai cơ?"

"Tặng bạn ạ."

Nếu là chị Yeong Jae hỏi thì chắc tôi sẽ kể một thôi một hồi về Eun Mi rồi. Vì tôi với chị Yeong Jae rất hiểu nhau mà lại.

"Cho cô cài thử một lần được không?"

Không được đâu ạ, không được.

Đột nhiên cổ họng tôi như bị hóc xương cá ấy. Trong lúc tôi đang ú ớ thì cô đã lấy một chiếc kẹp tóc rồi cài lên phần tóc ở dưới tai.

"Thế nào, đẹp chứ?"

Tôi gật đầu. Nhưng mà tôi buồn khủng khiếp. Chẳng khác nào phát hiện ra chữ của thầy giáo ở trong trang nhật ký của mình vậy. "Daum thật là quyết tâm nhỉ. Em hãy cố gắng giữ quyết tâm của mình nhé."

Tôi không nhớ là mình đã quyết tâm gì. Nhưng dù sao từ đó về sau tôi đã không viết những bí mật của mình vào nhật ký nữa. Chẳng phải chỉ có kẻ ngốc mới làm như thế thôi sao.

Cô lấy trong túi xách ra một chiếc gương cầm tay rồi ngắm nhìn mình.

Lẽ ra người đầu tiên được cài chiếc kẹp tóc phải là Eun Mi chứ. Nhưng tôi đã nghĩ lại. Vì dù sao không phải cô cài thử một lần mà chiếc kẹp tóc bị mòn hay mất đi đâu được. Với cả nhờ cô mà tôi cũng có thể xem trước xem chiếc kẹp tóc có hợp với Eun Mi hay không, như thế thì cũng không tệ.

Cô có mái tóc ngắn, có vẻ không cần tới kẹp tóc cho lắm. Nhưng mà bông hoa cánh bướm màu hồng phấn cài lên mái tóc ngắn của cô trông cũng thật đẹp. Tôi thấy yên tâm hơn hẳn. Vì chiếc kẹp tóc hẳn sẽ hợp nhất với mái tóc dài như của Eun Mi, và Eun Mi nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn cô rất nhiều.

Cô tháo chiếc kẹp tóc ra và đặt lại vào chỗ cũ. Rồi cô nhìn vào đồng hồ đeo tay và thở dài. Cô đang đợi bố. Lúc nào cô cũng lấy tôi làm cái cớ để đến gặp bố mà.

Mấy ngày hôm nay bố cứ đi ra ngoài suốt. Không biết có việc gì mà bố bận như thế cơ chứ, bố ra ngoài từ sáng sớm rồi đến tận khi trời tối mới quay trở về. Giờ đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi nên dù sao tôi cũng phải nói với cô.

"Bố cháu đến tối mới quay về cơ ạ."

"Không, bố cháu nói là bây giờ đang trên đường về rồi."

"Sao cô biết ạ?"

"Cô vừa nói chuyện điện thoại với bố cháu cách đây một lúc mà."

Bố gọi điện thoại về phòng bệnh trước khi cô đến đây mà. Lúc đó bố đã nói với tôi rồi mà. Bố không biết có phải về muộn không nữa.

Tôi biết là người lớn hay nói dối lắm. Nhưng mà không có người lớn nào lại nói dối dễ bị lộ như cô. Bởi vì người lớn là những cao thủ đầy mưu mẹo, và để biết được những mưu mẹo ấy thì phải mất chút thời gian đấy.

Tôi nhìn cô trân trân. Cô mỉm cười rồi nói:

"Chắc là cháu không tin cô đúng không? Vậy cháu thử gọi điện thoại di động cho bố đi?"

"Điện thoại di động ạ?"

Cô đọc cho tôi rành rọt từng số từng số một. Nhưng mà tôi không thể nào nhét nổi cho dù chỉ là một con số vào đầu. À không, là tôi không muốn nhớ chứ.

Tôi nằm quay mặt vào tường. Đột nhiên tôi có ý nghĩ tôi không phải là con trai của bố. Tôi tức giận đến nỗi đầu như muốn vỡ tung ra ấy.

Lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ về Eun Mi một chút thôi. Dù tôi muốn nghĩ đến Eun Mi cả ngày, vả lại nghĩ gì là tự do của tôi, và cũng không phải là việc khó khăn gì, nhưng rõ ràng nó sẽ làm tôi thấy có lỗi với bố. Vì bố chỉ nghĩ đến tôi nên chẳng phải tôi cũng chỉ nên nghĩ đến bố thôi hay sao?

Nhưng mà có lẽ tôi đã sai rồi. Bố còn chẳng hề nói với tôi là bố đã mua điện thoại di động, vậy mà bố lại cho cô Eun Mi biết cả số điện thoại nữa chứ.

Tại sao bố lại như thế nhỉ? Cô là người quan trọng với bố đến như thế sao:

"Cô nghĩ thế nào về bố cháu ạ?"

"... Sao cháu lại hỏi thế?"

"Cô yêu bố cháu ạ?"

"Yêu?"

Ha ha ha. Không biết có phải tự thấy tiếng cười của mình to quá hay không mà cô vội che miệng lại. Rồi cô vừa khẽ liếc mắt nhìn tôi vừa nói:

"Chỉ người lớn mới nói 'yêu' thôi. Trẻ con thì sẽ phải hỏi như thế này chứ. 'Có phải cô thích bố cháu không ạ?' "

"Cháu không phải là trẻ con. Và thích với yêu khác xa nhau ạ."

"Khác như thế nào?"

"Bố cháu đã nói thế mà. Chúng ta có thể thích con cún nhưng không thể yêu nó được."

Bố tôi còn nói thế này nữa. Tình yêu là khi mình có thể cho đi hết tất cả những gì mình có mà không tiếc nuối. Ngay cả mạng sống.

Tôi nghĩ rằng bố nói đúng. Không ai có thể chết vì con cún được mà.

Chúa thì yêu chúng ta chứ không phải là thích. Nếu mà chỉ thích thôi thì Người đã không cần phải treo mình lên cây thánh giá làm gì.

"Thế Daum thích cô thân thiết với bố hay là không thích?"

Tôi đã không nói sự thật. Vì rõ ràng là nó sẽ làm cho lòng tự trọng của cô trở thành mẩu giấy bị ném veo vào thùng rác cho xem. Nhưng chẳng phải tôi vẫn cần phải biết sự thật hay sao? Vì thế nên tôi đã cố nín nhịn và hỏi tiếp:

"Cô sẽ kết hôn với bố cháu sao ạ?"

"Tại sao cháu lại nghĩ thế?"

"Thật là bố cháu và cô sẽ kết hôn chứ?"

"..."

"Dù đã nói rồi nhưng cháu vẫn cứ nhắc lại, là dù thế nào cháu cũng không sao cả."

Đột nhiên tôi thấy mình bỗng vụt lớn. Giống như cây đậu thần của Jack chỉ trong một đêm đã vươn lên đến tận bầu trời. Giống như một người lớn đầy mưu mẹo.

Cô chỉ cười. Có vẻ như cô hiểu rõ mưu mẹo trong đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro