28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh muốn chết à?

Bobby không đáp, anh dùng hành động thay cho câu trả lời.

- Chết tiệt...Kim Jiwon... tên khốn Kim JiWon...ưm~~~

Tay anh không ngừng gãi vào đúng tuyến tiền liệt, cảm giác sung sướng ập đến không ngừng nghỉ khiến Junhoe xấu hổ oằn mình, nảy sinh chối bỏ.
Không phải là sướng, mà là quá sung sướng, cực kì sung sướng.
Càng như vậy, cậu càng ghét bản thân mình hơn. Giữa hoàn cảnh thế này, bị đối xử như vậy mà bản thân vẫn là không thể kháng cự lại được những gì người kia mang đến.

- Hưm~~ha...Jiwon...

- Sao? Muốn anh cho vào đúng không?

-...Ư...dừng lại...dừng lại đi...

" Hừ!" Bobby không có ý định dừng lại, anh đẩy người để cậu quỳ xuống ngay phía trước mình, một tay vòng ra ôm lấy cậu cố định, một tay vẫn tiếp tục thô bạo xiên xỏ.
Junhoe giương đôi mắt to tròn đầy oán hận quay lại nhìn người phía sau mình, trái ngược với ánh mắt đó, cả người cậu mềm oặt vắt vẻo trong tay anh. Cậu thở dốc, ngả ra phía sau phó mặc cơ thể cho người mà cậu đang chán ghét. Mồ hôi trên trán, trên cổ lấp tấm chảy xuống chiếc áo sơ mi mỏng.

Cánh tay cậu vô cùng đau nhức, bả vai dần tê liệt, Koo Junhoe nãy giờ bị anh kích thích cho rên rỉ đến lạc cả giọng.
Bobby chưa từng đối với Junhoe như vậy, chỉ là nhìn thấy phản ứng khó xử khi lo sợ người khác phát hiện ra của cậu vừa rồi, sau đó lại chỉ có thể dựa dẫm vào anh, cảm thấy vô cùng thú vị. Bây giờ, cậu lại vì nhịn không được mà kêu lên, càng làm anh tăng thêm cảm giác tình thú.
Đây, chính là người anh yêu, người của anh.

Bobby nhìn cậu kiểm soát không nổi bản thân, cảm thấy có chút thành tựu, lại hình như cảm thấy thương xót, dần nhẹ tay hơn, dịu dàng hôn cổ cậu.
Bên dưới vừa có phút nghỉ, bên trên liền có thời gian suy nghĩ xa xôi.
Hơi thở cậu phập phồng lúc to lúc nhỏ, rồi cậu bỗng dưng lại hỏi:

- Anh...với người khác cũng nhiệt tình như vậy sao?

Đôi môi anh đang trườn trên cổ cậu, bỗng dừng lại vì câu nói đó.

Vậy có nghĩa là đúng à?

Koo Junhoe cảm thấy bản thân chẳng biết từ bao giờ đã yêu người này đến ngu ngốc rồi.
Ban đầu là cậu có giá, bây giờ...hmm...giá không đủ để xào một đĩa thịt bò.
Bề ngoài là người kia quỵ luỵ cậu không rời nổi, thực chất hỉ nộ ái ố trong lòng Koo Junhoe đều do anh quyết định. Cơ thể, tâm trí, trái tim, giống như hiện tại, chẳng phải đều nằm trong tay người này hay sao.

- Đang nghĩ gì?

Bobby dùng hai ngón tay nắm cằm cậu quay về phía mình, lời nói ra vì chột dạ mà cục súc. Không phải là chột dạ vì đã làm điều sai trái, mà là anh sợ, sợ phản ứng này của người anh yêu.
Anh sợ những suy nghĩ sâu xa trong lòng Junhoe, rồi từng bước từng bước, cậu đối với anh chỉ còn là ghét bỏ.

Cậu chỉ là tiện miệng, cắt một nhánh nhỏ trong dòng suy nghĩ nói ra:

- Vừa nãy...Chaeyoung...liệu có nghe thấy...

Trong cuộc hoan ái, bạn tình của mình, người yêu của mình, lại chỉ đăm đăm lo nghĩ về một đứa khác, có thằng đàn ông nào mà không nổi điên?

- Từ nãy đến giờ em chỉ nghĩ như vậy?

Bobby gằn giọng, đôi mắt chứa đầy máu và nhục dục. Junhoe còn đang mơ hồ, đã cảm nhận ba ngón tay kia đột ngột rút ra, cả người cậu rung lên một trận.
Tay anh nắm cằm cậu chặt hơn, kéo mạnh về phía mình, cúi người lấp kín miệng cậu, thô bạo hôn lên môi, vừa hôn vừa cắn vô vùng kịch liệt. Nụ hôn mang đầy chiếm hữu, Junhoe vừa đau vừa ức, cũng kịch liệt tránh né, môi lưỡi từ chối tình cảm của anh đầy khinh miệt.
Bobby nhận được ý tứ đó, cơn khó chịu trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Anh cúi xuống, gặm nhẹ cổ cậu, từ từ liếm láp, rồi bỗng dưng hai tay anh ôm cậu thật chặt, hàm răng xiết thật mạnh vào cổ cậu. Sức lực có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, mặc cho cậu đau đớn hét lên rồi vùng vẫy, vẫn ra sức đay nghiến, cắn đến khi máu tanh bật ra chạm vào đầu lưỡi, cùng với nước bọt thấm vào lớp áo mỏng, Bobby mới chịu dừng lại thoả mãn thở mạnh một hơi, đặt một nụ hôn ôn nhu dịu dàng đầu tiên của hôm nay lên môi, ngón tay cùng lúc đưa lên lau đi giọt nước mắt long lanh tràn trên khoé mắt cậu.

Ngăn được một giọt, không ngăn được những giọt khác.

Koo Junhoe khóc, cùng với nụ hôn người kia trao, càng thêm đau đớn. Nước mắt giàn giụa hai gò má, chảy vào khoé miệng.
Mặn, tanh, Bobby tách khỏi môi cậu, phẫn nộ trong lòng dường như chưa bứt bỏ.

- Em khóc cái gì?

Đôi mắt cậu rũ xuống, không thèm nhìn, không thèm đáp, vết cắn kia nhói lên một chút. Cậu không muốn khóc, chỉ là nước mắt cứ như vậy tuôn ra.
Koo Junhoe là đang đau lòng, là đau lòng.

- Em rốt cuộc khóc cái gì?

Bobby nhìn sự im lặng đó, bắt đầu nổi điên.

- Chúng ta...chia tay rồi.

Junhoe nhắc lại.
Bobby nghe xong dường như đã im lặng trong hai giây, rồi anh nắm cằm cậu kéo sát mặt mình, dùng ánh mắt ngờ vực,phủ nhận, không tin nổi, nhìn xuống.

- Thực sự đã chia tay rồi.

Koo Junhoe không nặng không nhẹ nói lại một lần.

Kim Bobby trước đây đã từng là người chỉ cần đứng một bên mong chờ Junhoe có được hạnh phúc.
Bobby bây giờ tuyệt đối không bao giờ cho phép người mình yêu có ý định bỏ anh sang một bên mà tiến tới với người khác.
Không cần, không cần là tiến tới, chỉ cần lòng cậu có một sợi gợn về người khác khi bên anh cũng là điều anh vạn lần không muốn.
Anh sợ mất cậu.
Và điều đó trở thành điểm yếu, khiến anh trở nên tệ hơn.

- Vậy được, hôm nay xem như tiệc chia tay.

Bobby đẩy cậu ra, trượt tay xuống mạnh dạn tách mông cậu làm hai để lộ miệng huyệt đang nhả nước dấp dính, đặt khối dục vọng trướng to của mình vào.
Gió luồn qua khoảng giữa hai chân, phần da thịt giữa đùi vốn rất nhạy cảm, dễ dàng cảm nhận được sự ấm nóng từ côn thịt anh, lập tức co giật. Trong đêm tối, nhìn không ra tiếp theo Bobby sẽ làm gì, chỉ nghe được tiếng hầm hừ như dã thú. Hai chân Junhoe run rẩy căng thẳng.
Cậu sợ, rất sợ...anh...cứ như vậy mà đâm vào.

Junhoe còn đang căng thẳng, đã cảm nhận côn thịt của anh từng chút từng chút một tiến vào.
Mọi thứ quá khô khan, từ cách hai người tương tác cho đến thực tại hậu huyệt cậu lúc này.
Thường ngày anh rất chịu khó giúp cậu mở rộng, hôm nay có lẽ vì say, vì giận, vì điên, vì động dục kiềm chế không nổi, không bôi trơn, chỉ đơn giản là đâm vào, Junhoe càng cảm nhận rõ hơn dương vật anh có bao phần to lớn, đau rát khó chịu, bên dưới trướng đến mức phía trên không thể rên la, chỉ có thể đổ người vào tường liều mình hít thở.

Nhưng mà cậu bị anh dạy hư rồi, chỉ cần Bobby bắt đầu động, khoái cảm lập tức tràn về, lấn áp tất cả.

- Thích không?

Junhoe: ...

Nhịp nhàng, nhịp nhàng, Bobby đỡ lấy người cậu, năng nổ thúc , tiếng đầu Junhoe va vào tường cộc cộc, sau đó anh đưa một tay ra, đặt vào chỗ tường đó.

Bobby hôn môi hôn cổ cậu, liếm đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt. Thoáng chút ánh sáng từ đâu phản lại từ cửa kính toà nhà, lướt qua khuôn mặt ửng hồng vì tình dục của Junhoe, ánh mắt nhộn nhạo phong tình.
Trên người cậu bây giờ chỉ độc một chiếc sơ mi, thân dưới trắng tuyết lồ lộ bên anh, bóng hình in lên cửa kính, vô cùng dâm mỹ.

Đẹp như vậy, gợi tình như vậy, để làm gì?

- Hôm nay anh nhất định ....

Nói xong, Kim Bobby điên cuồng vồ lấy da thịt cậu, mặc sức hôn hít, thông qua lớp áo vân vê đầu ti, Junhoe ngứa ngáy trong người, thắt lưng tê dại gay gắt. Tuyến tiền liệt bị người kia đâm chọc càng sâu, thằng nhỏ phía trước lắc lư run rẩy, không cần anh chạm vào vẫn vui vẻ rỉ nước. Cậu vô thức cọ cọ ngực mình thông qua lớp sơ mi mỏng, lại làm Bobby thích thú cuồng nhiệt hơn, nắm lấy áo cậu kéo mạnh một cái.
Junhoe hốt boảng.

- Đừng...đừng xé.

- Được.

Bobby rõ ràng đã đồng ý, sau đó một tay dứt khoát, giật phăng hàng cúc áo, lại dùng răng cắn vào cổ áo, dứt ra phía sau, chiếc áo gần như bị xé làm đôi, để lộ đường cong bả vai hoàn mỹ.
Junhoe cau mày nghe tiếng vải xẹt xẹt bị lôi rách, Bobby ngậm đống vải ném sang một bên, quay lại đã được chiêm ngưỡng cơ thể dâm đãng ửng hồng của cậu, lập tức vừa hôn vừa liếm một đường dài từ eo lưng.
Cậu rùng mình than nhẹ, âm thanh phát ra vô cùng thoải mái, Bobby bị âm thanh này làm cho kích thích hơn.
Ở trên giường, Junhoe vô cùng ngây thơ, vì ngây thơ mà càng thêm dâm đãng. Cậu ở bên anh, không một chút đề phòng, ngay cả việc e thẹn xấu hổ cũng rất đáng yêu.
Nhưng với cảm xúc của riêng mình, Junhoe chưa một lần cố tình kìm nén, mọi thứ thể hiện ra vừa tự nhiên, lại vừa giống như muốn chọc cho bạn tình phấn khích, hận không thể bỏ cậu vào miệng, nhai nuốt thưởng thức.
Những ký ức đó về cậu, cũng với men rượu chảy trong người, hoà vào làm một, khiến cả người Bobby nóng bừng, ngọt ngào dâng lên trong lòng, nghiêng mặt qua hôn cậu một cái.
Đôi mắt Junhoe bây giờ ướt át, cả người bị tình dục bao lấy đỏ hồng, cau mày trừng mắt nhìn anh, không khác gì bắn tình tứ tung, ngoài việc khiến người khác cảm thấy muốn bắt nạt hơn, thật chẳng có thêm ý nghĩa.

Chốc chốc lại có vạch ánh sáng lướt qua, Bobby liếc nhìn ô kính phòng quan sát đang soi bóng hai người gần đó, trong lòng rấy lên chút nham hiểm. Anh dùng sức đĩnh mông Junhoe lên, quay người cậu đối diện cửa kính, nói :

- Junhoe, nhìn thẳng.

Cậu vừa ngước mắt lên, chỉ kịp thấy mờ mờ bóng mình in lên đó, lập tức Bobby chạm tay vào cậu nhỏ cậu, vuốt ve ma sát, không dùng quá nhiều sức, nhưng đủ để khiến cậu không kiềm chế được mà rên la. Bobby cố ý bỡn cợt cậu nhỏ, cố ý khiến cậu khó chịu, một bên vẫn nhịp nhàng đâm rút, một bên đem phần da trên bao của cậu kéo xuống khiến Junhoe thực sự phát điên. Lỗ tinh chịu kích thích, dâm dịch trong suốt không ngừng trào ra, chỗ đó cảm giác như đang nín tiểu.
Giữa cao trào tưởng như sắp bùng nổ, Bobby đột ngột thu tay về, chỉ ôm eo cậu chậm rãi đâm rút. Cậu bất giác A một tiếng, hai chân khó chịu kẹp chặt,  thân thể vặn vẹo, quay đầu oán trách anh.
Bobby mỉm cười hôn cậu, sau đó đẩy mặt cậu nhìn thẳng phía trước rồi nói

- Thấy em không? Cùng anh làm, rồi nhìn thẳng vào đó.

- Ưm...

Nói thật là Junhoe nghe xong chẳng hiểu ý anh là gì.

Cậu bỏ qua anh, quay đầu đi, hơi đâu mà để ý mấy lời đó nữa, bên dưới cậu đang khó chịu muốn chết. Người cậu hơi ngả ra sau, cố gắng dùng đùi mình cọ sát vào dương vật.

Nhìn cậu chật vật tự thoả mãn bản thân, anh hôn tai cậu, ám muội thì thầm " Đáng thương~ưm~". Rồi anh đưa tay chạm nhẹ vào chỗ đó, không tác động nhiều, có lẽ sợ cậu sẽ bắn.
Bên dưới anh bắt đầu thay đổi tốc độ, ác ý đâm nhanh kiền mạnh. Thân người Junhoe theo tiết tấu đó cứ tiến dần lên trên, không giữ được thăng bằng cúi rạp người xuống, mông càng vểnh cao.
Koo Junhoe nức nở, có muốn cũng không kêu được thành tiếng, người phía sau có vẻ động lòng, đưa một tay ra phía sau tháo dây trói cho cậu.
Hai tay được giải phóng chống xuống đất, lập tức vì tê mỏi mà khuỵa nhã, Junhoe vậy mà không để tâm, bỏ mặc sự đau nhức của bả vai hiện tại, lập tức vuốt ve an ủi vật nhỏ của mình không chút e thẹn.

Cậu vừa chạm tay vào chỗ đó của mình, Bobby đã đẩy người cậu thẳng lên, một bên yêu thương vuốt ve hai đầu vú, một bên càng dùng sức thúc sâu vào bên dưới cậu, tăng tốc đâm chọc. Khoái cảm quá mức mạnh mẽ khiến đầu cậu tê dại, hai mắt nhắm nghiền, khuôn miệng xinh đẹp liên tiếp ư ư a a phun ra đủ loại rên rỉ.
Bobby hôm nay đặc biệt thích chứng kiến bộ dạng động tình khó kiềm chế của cậu, trên dưới vẫn đều đặn phối hợp, không lệch một li.

- Mở mắt ra, nhìn em đi.

Junhoe nghe anh thì thào cũng mở mắt. Vừa mở mắt, đã thấy đối diện là khung cửa sổ sát mặt đất, bên trong tối om, lớp nền đen trên tấm kính biến thành một tấm gương, phản chiếu hai nhân ảnh đang giao cấu cùng nhau: full HD, siêu chân thực!

Chân thực đến xấu hổ.

" Lỡ bên trong còn có người đang nhìn ra thì sao?" _ Junhoe trộm nghĩ. Hình ảnh xấu hổ đập vào mắt làm hai chân cậu mềm nhũn, hậu huyệt thắt chặt khúc thịt của anh hơn. Bobby "shtttt" một tiếng dài, vỗ nhẹ vào mông cậu trêu ghẹo.

- Phản ứng rất tốt, nhưng đừng vội vàng như vậy.

Vừa nói, vừa đâm, cùng cậu nhìn về phía trước. Ô cửa kính không soi rõ nét mặt Junhoe lúc này, nhưng nhìn bóng người đang trần trụi trong gương, dáng vẻ say mê, hai chân tách hình chữ M, ngồi trên cây gậy tráng kiệt của anh, dâm mỹ ra vào, người thúc người nhún, không sai một nhịp.
Bobby một bên chiêm ngưỡng, dương vật chôn trong người cậu lập tức phát động, xỏ xuyên càng sâu như muốn đánh tan cậu.
Tốt nhất là như vậy, hai bên tan ra hoà vào làm một, sau này có bất kì chuyện gì xảy ra, cũng không thể xa rời.

Quy đầu của anh đâm chọc mọi ngóc ngách, khoái cảm quá sức mạnh mẽ khiến Junhoe gầm gừ, hai tay loạn xạ xuốt ve đùi anh. Bobby chiêm  ngưỡng biểu tình mê loạn của cậu, bàn tay ôm cậu thật chặt cảm nhận thân thể trần trụi đang rung lên từng hồi dán vào người mình, anh cảm giác như hoàn toàn nắm giữ cậu trong tay.

Thấy cậu sắp đạt đến cao trào, anh vội vàng đột ngột rút cây gậy đòn trong người cậu ra, kéo theo đó thứ chất lỏng loãng dính chảy xuống đùi. Anh chưa xuất, không bôi trơn, dịch cậu tiết chẳng nhiều đến như vậy, đó là máu.
Miệng huyệt cậu giãn ra còn chưa kịp co lại, anh lập tức đâm khúc thịt cứng rắn của mình vào. Nhìn cậu thanh niên đang run rẩy thư sướng trong ô kính, đâm rút không kiểm soát được càng thêm mạnh bạo, mỗi lần đâm vào đều rất sâu rất sâu.   Junhoe tiếp nhận rất khó khăn, thần kinh căng cứng mụ mị, thậm chí nảy sinh ảo giác như chỗ giao hợp của hai người dường như đã hoà vào làm một, đời này không thể tách rời.

- Ư...ư...a...

Dương vật cậu phập phồng, bắt đầu phun trào bạch dịch, tí tách rơi trên nền đất. Đạt đến cao trào, huyệt thái dương cậu căng lên giật giật, hơi thở gấp rút, lồng ngực tê dại. Vật phía trước của cậu bắt đầu mềm rũ, nhưng phía sau vẫn không ngừng chịu đựng những đợt thúc từ người kia, ban đầu miệng huyệt còn chút cảm giác, sau đó lại chỉ thấy đau.
Cậu yếu đuối vô lực chống tay trên nền đất, cả người thấm đẫm mồ hôi, tiếng ư a thống khoái vẫn đều đều không nghỉ.  Nghe tiếng thở hùng hục của anh sau lưng mình, sau đó bên trong cậu cảm nhận được một chất lỏng nóng hổi.

- Ha...ha...ha...

Là Bobby đạt đến cao trào, vừa rên rỉ vừa xuất ra bên trong cậu, tràng ruột Junhoe cảm nhận rõ ràng sự cay xót, từng đợt từng đợt trào ra sâu bên trong, vô cùng bỏng rát.

*

Sân thượng lập lòe ánh sáng vang lên âm thanh thở dốc của hai thanh niên, bọn họ lúc này đang mặt kề mặt,hơi thở giao hòa. Thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua nhau, cả hai có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt đối phương, trong lòng rấy lên rung động, trao nhau một nụ hôn dịu dàng.

Nụ hôn này thiếu đi một phần dục vọng, lại thêm vào đôi phần tiếc nuối. Junhoe thầm nghĩ, giá như những chuyện kia chưa từng xảy đến, giá như cậu không hề biết gì, hai người giống như trước đây vui vui vẻ vẻ, thì thật tốt.

Nhưng mà tất cả, căn bản là không thể nào.

Koo Junhoe ban đầu rất cứng đầu từ chối anh, sau đó lại cứng đầu yêu anh,ừ, bây giờ vẫn yêu anh, nhưng cậu cũng có những nguyên tắc của riêng mình. Chấp niệm với tình yêu của cậu là hoàn toàn tin tưởng, bây giờ trong lòng cậu, Bobby dã trở nên xù xì xấu xí, ngay cả một chút ôn nhu chu đáo cuối cùng cũng không còn nữa rồi.

Bắn xong, cậu đổ gục người xuống, nhận ra hiện thực. Cánh tay cậu ê buốt, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ rất nhức, chỗ anh cắn vừa nãy bây giờ cũng đau hơn, chảy máu rồi, có lẽ sẽ thành sẹo, sẹo chỗ đó thì không che được. Hậu huyệt bên dưới mềm rũ, anh vừa rút ra đã lập tức co thắt, nuốt vào nhả ra không ít tinh dịch.
Còn nữa, bên dưới xuất hết ra rồi, trong lòng cậu dường như cũng trở nên trống rỗng.

Hai người nằm dưới nền đất lạnh thật lâu, làm tình xong, hơi rượu cũng bay đi phần nào, Bobby bây giờ lại trở lại dáng vẻ ôn nhu, vuốt ve người, ôm ôm cậu.

Junhoe vẫn quay lưng về phía anh, im lặng để anh chăm sóc.

Đây rốt cuộc là diễn biến gì?

Cãi nhau-giận nhau-chia tay-ghen tuông-đè nhau một trận, rồi tới đây sẽ là làm lành?

Đáy lòng Junhoe rấy lên u sầu.

Cậu không trách anh, là đàn ông, nếu cậu thực sự phản kháng, Kim Jiwon còn lâu mới được bình yên.

Đây là tự cậu muốn vậy, không cãi được.

Bobby từ phía sau ôm lấy cậu, cậu không nói không rằng ngồi dậy, lờ mờ tự mặc lại quần.
Bobby cũng ngồi dậy, nhìn cậu dáng bẻ tủi thân lủi thủi mặc đồ, cảm giác có lỗi dâng lên, trườn đến cạnh cậu ngả đầu vào vai nhỏ nhẹ.

- Anh xin lỗi.

Giọng nói dịu dàng, còn pha thêm ý tứ nũng nịu.

- Em đừng đi. Iseul đã đi rồi, anh và cô ấy thực sự đã kết thúc.

Ngốc! Kim Jiwon say đến ngu người rồi! Lúc này lại nhắc tên người đó??

Cậu nghe được những lời đó, ngoài mặt thờ ơ, nhưng trong lòng không biết đã trào lên bao cảm giác, uất ức muốn khóc. Koo Junhoe mặt đỏ tai hồng, hai tay run lẩy bẩy quơ loạn tìm áo.
Rõ ràng đã vơ được cái gì đó, lại hậm hực vứt đi, lại vơ lại, lại vứt đi, nội tâm vì đang dậy sóng, nên hành động lúng túng kì lạ khó kiểm soát.
Bobby nhìn cậu như vậy, vội cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, mặc vào giúp cậu, sau đó cũng tự mình mặc quần.

Junhoe cài lại nút áo, sau đó liêu xiêu đứng dậy. Sau một trận hoan ái kịch liệt, hạ thân cậu vô cùng đau nhức, vừa đứng lên đã hẫng một nhịp ngã xuống, ngã xuống rồi, hai tay cũng không còn cảm giác mà chống đỡ, cả người đổ phịch xuống nền gạch.
Cậu thực sự rất chán, ngã thì ngã, không muốn đứng lên nữa, thực sự chỉ muốn ngồi đây mà khóc một trận, đồ khốn, đồ chó, mặc sức mà chửi.

Như vậy thì mất hết mặt mũi, dù mặt mũi bây giờ cung chẳng còn bao nhiêu.

Không yêu nữa, không ghét nữa, không vì người này mà đau lòng nữa. - Cậu tự nhủ.

Bobby tiến lại đỡ cậu đứng dậy. Ừ,cậu vin vào anh rồi đứng dậy.

- Tiệc đã tàn, em và anh từ nay về sau, ngoại trừ là đồng nghiệp cùng nhóm, không còn gì khác.

Bobby sững người, cậu nói xong không bỏ đi ngay, còn bình tĩnh nhìn vào mắt anh chờ đợi phản bác.
Thấy anh im lặng, cậu gật đầu một cái, xem như đó là một sự đồng ý.

- Vậy em về trước.

Lời nói ra vô cùng lịch sự, còn không quên cúi đầu chào một cái trước khi bước về phía thang máy.

Dáng vẻ đó, giống như được giải thoát vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro