Lũ em mắc dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rạng sáng ba đứa mới về tới nhà, Bobby chui tọt vào phòng Jin Hwan ôm anh ngủ. Nó thì thầm "Sinh nhật với giáng sinh mà anh không có quà cho em sao", nó xòe một hộp nhỏ hình chữ nhật ra. "Cũng không có gì, mai rồi anh xem nha, giờ thì ngủ một chút đi nào" rồi hôn nhẹ vào sau tai anh.

Jin Hwan định mở miệng – anh cũng có quà cho em mà – nhưng rồi lại thôi. Anh chỉ có thể im lặng, rồi chậm chạp quay lại ngại ngùng ôm lại nó.

.

Vì đặc quyền người già, Jin Hwan được đám em ưu ái cho ở riêng một phòng. Nào ngờ đâu đây lại là dịp để mấy đứa nhóc cứ lẻn vào tâm sự, ôm ấp anh cả khi buồn. Dĩ nhiên, ngoài Han Bin với Bobby hiển nhiên, Yun Hyeong là người hay ghé phòng anh nhất để tìm tâm sự. 10 giờ sáng mở cửa bước vào cậu hết hồn khi thấy cảnh anh già vẫn còn cùng Bobby ôm nhau ngủ. Vội vàng đóng cửa lui ra, cậu chẹp chẹp vài tiếng. Mình có nên báo cho cả nhóm biết không nhỉ?

Mấy tháng tiếp theo, nhóm chăm chỉ với lịch trình. Jin Hwan vẫn siêng năng tập luyện cùng viết lách. Bobby cũng cùng anh sửa chữa, thu âm thử mấy lần. Quà giáng sinh của Bobby là bộ nhân vật hoạt hình Toy Story mà anh yêu thích, được anh xếp một hàng ngang cẩn thận trước bàn sáng tác. Hai người cứ cười khúc khích, hạnh phúc trao đổi làm Yun Hyeong thấy thật gai mắt mà.

.

Tháng 2, sinh nhật Jin Hwan, Bobby lại tặng anh một chiếc hộp đỏ, bảo là quà sinh nhật cấm không được nhận. Thật may, đó chỉ là một sợi dây chuyền mảnh, kiểu dáng của nam vừa phải lại không quá thô kệch. Thật giống sợi dây chuyền mà anh đã mua cho Bobby, anh mỉm cười. Kì hạn 6 tháng mà đến, anh cũng sẽ mua một chiếc nhẫn cho mình, vậy là anh với Bobby sẽ có một cặp nhẫn và dây chuyền đó.

Nhưng thoạt nhiên, từ sau sinh nhật, Bobby bỗng bận rộn thật nhiều, lịch trình cá nhân cũng tăng hơn. Bobby cũng không còn bám dính với anh nhiều nữa. Cả nhóm vốn đã bận rộn, Bobby càng khó thấy mặt hơn. Vẫn có vài lần gặp mặt, khi Jin Hwan còn đang hồ hởi muốn hỏi nó thật nhiều, thì nó chỉ chào qua loa, cười vội với anh rồi lủi đi mất. Bài hát chung hai đứa đang làm dang dở cũng chưa hoàn thành. Jin Hwan vốn dễ kiệt sức và xuống tinh thần, nên dạo gần đây bỗng tâm trạng hẳn. Anh ít nói, chỉ vùi mình trong phòng, chiếc nhẫn dự định cũng chưa mua nữa.

.

Tháng 5, đã gần hết thời gian giao hẹn. Ngày 10/6 là tròn sáu tháng kể từ hôm ở sông Hàn, Jin Hwan luôn nhớ rõ, nhưng Bobby thì dường như chẳng có khái niệm gì, chắc nó cũng quên rồi. Jin Hwan thờ ơ, vậy thôi xem như cả hai vẫn là anh em tốt, ngay cả nếu Bobby sau này có quay lại thì thời hạn sáu tháng cũng đã hết, anh vẫn có lý do đấy để từ chối nó. Dù gì đây cũng là kết thúc nên có. Okay tốt thôi... Anh cũng không mua nhẫn nữa, quà của Bobby thôi lại để đến làm quà sinh nhật nó luôn vậy.

Mấy đứa nhóc còn lại dạo này cũng bận tập luyện, tham gia gì ấy, cứ đi mãi chẳng mấy khi thấy kí túc xá đông đủ cả. Han Bin thì chẳng phải nói, thằng nhóc luôn luôn siêu bận rộn, dạo này anh không có tinh thần mà cũng chẳng thấy nó tìm anh than thở hay an ủi gì. Anh cố vực dậy tinh thần, tự trách mình dạo này vô tâm với mấy nhóc quá, chỉ lo cho mình thôi. Mà quái lạ, đi khắp căn hộ rồi đến phòng tập lại vẫn chẳng thấy ai.

.

Tối ngày 10 tháng 6, không có lịch trình, cả ngày Jin Hwan vẫn nuôi một tí hy vọng gì đấy. NHưng đến xẩm tối, anh chẳng để ý Bobby và mấy nhóc còn ở phòng tập hay về kí túc xá nữa, anh trốn tập một chút, hiện đang lang thang ra bờ sông Hàn. Quen bước tiến đến góc khuất dưới chân cầu nơi anh với Bobby trước đây thường ngồi khi nó nhớ nhà. Giờ thì không cần nữa, vì gia đình nó về Hàn Quốc rồi, và thì, Bobby cũng không cần anh nữa.

Anh mang theo bên mình nhẫn và dây chuyền vốn định tặng, cùng sợi dây chuyền nó tặng. Jin Hwan không khóc, đã lâu rồi anh không khóc nữa, mà chỉ bình tĩnh lạ thường. Ừ thì mọi chuyện nên như thế này. Tốt thật.

Bỗng có điện thoại đến, là anh quản lý. "Mấy đứa đâu rồi, tập trung ở phòng tập nào". Jin Hwan vâng một tiếng, cất hộp quà vào túi và bước nhanh về hướng phòng tập. Nhìn đồng hồ, cũng 9 giờ đêm rồi có chuyện gì vậy nhỉ.

.

Bước gần đến anh thấy trong phòng tập chỉ có ánh sáng le lói. Tính nhát gan nổi lên, anh không dám bước vào mà thấp thỏm ngoài cửa. Bỗng cửa bật mở, một cánh tay vươn ra bịt miệng anh lại trước khi kịp hét lên, một giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên "Ngạc nhiên không Jinani" rồi kéo anh vào trong cánh cửa. Anh hết hồn quay lại, muốn mở miệng mắng nó, nhưng nước mắt bỗng ứa ra. Trong phòng chỉ có ánh đèn vàng nhạt, cùng một khay nến hình trái tim trên bàn. Bobby hoảng hồn lại phải xoắn xít an ủi anh. "Em xin lỗi Jinan, em chỉ muốn tạo bất ngờ thôi, là em nhờ anh quản lý gọi anh đến." Jin Hwan cũng không biết sao nữa, dường như nước mắt mấy tháng qua tích tụ đều tuôn trào cùng bao nhiêu ấm ức "Đồ xấu tính. Anh không cần."

Bobby cười "Xin lỗi cục cưng. Trách em tránh mặt anh lâu nay đúng không. Em bận quá, với em cố tình để chuẩn bị cho ngày hôm nay mà. Cũng cho anh biết cảm giác đợi chờ là như thế nào". "Bận quá nên em bắt mấy đứa kia phụ chuẩn bị đó, anh thấy sao?".

Dụi dụi mắt, sau khi Bobby mở đèn anh mới thấy căn phòng xung quanh tràn ngập nào là bóng bay nào là hoa, trên tường còn có dòng chữ ngày 10 tháng 6 năm 2016 thật là sến súa mà.

"Anh tưởng em quên rồi đúng không? Đồ ngốc Jinani"

Trong khi anh còn chưa kịp phản ứng, nó cúi xuống "Jinani làm người yêu em nhé. Em tuân thủ đúng thời gian của anh rồi, không được từ chối nữa nghe chưa", rồi rút một hộp nhỏ ra. Lần này thật sự là một chiếc nhẫn. Bobby giục "Anh đồng ý nhanh rồi đeo nhẫn vào ngay nào"

Jin Hwan ngước tầm mắt mờ mịt lên, ngơ ngác hỏi "Em nói thật không. Đã suy nghĩ kĩ chưa. Em vẫn còn cơ hội rút lui..." cuối cùng cũng được chặn lại bởi một cái hôn. Lần này Bobby hôn thật, môi lưỡi quấn quít kéo anh đắm chìm vào cảm xúc quên cả khóc. Đã bao lần anh thử nghĩ sẽ ra sao nếu Bobby hôn mình, nhưng đến thật thì đầu óc trống rỗng, mọi cảm giác đều tập trung lại nơi hai đầu lưỡi quấn vào nhau. Cả hai thở hổn hển buông ra, thật mất mặt mà, Jin Hwan lại khóc =))))

Bobby lần này không dỗ nữa, chỉ cười sung sướng, nó nâng tay anh lên hôn một cái, "Em đeo nhẫn vào nhé. Rồi đeo vào sợi dây chuyền hôm bữa đeo lên cổ là được rồi"

Jin Hwan ngại ngùng lấy trong túi ra, sợi dây chuyền lần trước Bobby tặng "Đây, đeo vào cho anh đi" rồi cắn môi lấy nốt hộp quà nhỏ đưa cho nó "Tụi mình hợp ý nhau phết". Bobby tròn mắt nghe anh nói tiếp "Cái này vốn là quà giáng sinh cho em, nhưng anh để đến hôm nay luôn..."

Anh nhón chân đeo vào cổ cho Bobby, hai chiếc nhẫn và dây chuyền thực sự kiểu dáng tương tự nhau, khó tin là hai người hoàn toàn mua riêng biệt.

Bobby hô lên "Tụi mình thật tuyệt mà. Đồ ngốc Jinani"
"Đồ ngốc Kim Bab"

Rồi lại hôn nhau, Jin Hwan lần này ôm ghì lấy cổ Bobby, tim đập lung tung không có tiền đồ.

.

Cũng phải mấy tuần sau khi được Jin Hwan đồng ý, Bobby mới thông báo cho Han Bin biết. Nó bĩu môi. Cũng thấy hai người giận hờn rồi gây nhau, rồi cũng xong xuôi. À vậy hôm bữa bắt tụi này chuẩn bị đủ thứ đồ là để tỏ tình với Jinani chứ gì.

Tuy có hơi bất mãn Jinani đáng yêu của nó giờ là của tên Kim Bab tồ tẹt này rồi, nhưng thực sự nó cũng lo, sắp tới sẽ có nhiều khó khăn, này ông Bốp liệu hồn mà chăm lo cho hyung đừng để hyung tổn thương đấy.

.

Tháng 9, kỉ niệm một năm debut, cả nhóm tự tổ chức tiệc nướng. Lúc ngồi vào bàn, Yun Hyeong đẩy vai Jin Hwan "Này anh qua mà ngồi với Bobby đi chứ em không dám ngồi cạnh anh đâu". Cả đám còn lại đều hùa vào đúng đó đúng đó. Thiệt không biết hai người bao giờ mới hết làm tụi này ngứa mắt. Lại còn không nói gì với tụi em nữa chứ. Cả Jin Hwan và Bobby đều ngạc nhiên "Mấy đứa nói gì vậy" thì bị Yun Hyeong phỉ nhổ "Hừ tụi này biết hết rồi. Hai người nhìn nhau kiểu đó ai mà không biết chứ". Thực ra trong một lúc nào đó vắng mặt Bob Hwan đang chim chuột ở đâu đó, Han Bin cũng có ngứa mồm đề cập đến cặp đôi già của nhóm, thì bị bốn đứa còn lại trề môi. Ai chả biết chuyện đó, chắc chắn cái dạo bắt mình mua đồ trang trí là để ổng làm gì Jin Hwan hyung rồi. Vậy mà bày đặt nói để quay clip MV gì đó. Thật quá đáng còn bày đặt dấu tụi này, tới hôm nay Yun Hyeong phải nói ra thôi.

"Anh, anh, tính để đến cuối năm mới thông báo" Jin Hwan ấp úng

Bobby cũng ngượng ngùng ôm lấy Jin Hwan "Mình thì nghe theo Jinani" rồi lại cười toe toét. "Thôi thì hôm nay mọi người đều biết rồi, cám ơn mọi người đã ủng hộ hê hê". Liền bị cả đám bay vào xỉ vả. "Jin Hwan hyung hun ông Bốp một cái đi" nhao nhao suốt thôi.

Cuối cùng không thể trốn được, Jin Hwan mặt đỏ như gấc phải nhắm tịt mắt hôn một cái vào má Bobby. Làm nó cười ngu ngơ suốt cả buổi còn lại.

Thật là lũ em mắc dịch ăn hiếp anh suốt thôi. Jin Hwan khóc thầm trong lòng. 

_____

Ha: Chời má tui đang viết truyện cổ tích sao :'(



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro