#10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi ở công an phường viết được một nửa bản tường trình thì điện thoại của bác sĩ Trường reo, là bác sĩ Lâm gọi.

_ Alo. - Tôi nhận ra ngay là giọng của bác sĩ Trường.

_ Alo, em nghe ạ. Bé trai sao rồi anh?

_ Vào phòng phẫu thuật rồi. Cô thế nào?

_ Em đang viết bản tường trình vụ việc thôi ạ. Nghe nói xong cái này thì đi được rồi, xe máy thì họ giữ lại ở đây để người nhà chị kia đến lấy. 

_ Xong thì bắt taxi qua bệnh viện đi, gọi cho số này nhé.

_ Dạ.

Tôi cúp máy, đọc lại những gì mình đã viết một lượt rồi tiếp tục. Sau khi công an đến đưa về phường, họ liên lạc với bệnh viện để xác nhận danh tính của bác sĩ Trường, đồng thời kiểm tra chứng minh nhân dân của tôi. Mọi chuyện cũng nhanh và dễ dàng thôi vì lúc họ gọi thì bệnh nhân đã được đưa đến bệnh viện an toàn, không có gì phải nghi ngờ. Tôi chỉ việc viết lại bản tường trình để họ thêm vào báo cáo theo đúng trình tự mà thôi.

Đợi tôi viết xong xuôi tất cả và hoàn tất luôn một số giấy tờ lẻ tẻ, nhìn lại thời gian trên điện thoại đã là mười hai giờ trưa. Đồng nghiệp có gọi điện hỏi tôi về chưa, tôi đành kể hết mọi việc với anh và bảo anh về thôn trước, tôi sẽ đi taxi về sau. 

_ Xe taxi chỉ đưa đến thôn Tà Nùng thôi, em phải tự đi bộ lên trường học đó.

_ Dạ em biết rồi ạ. Anh cứ về trường trước đi, em ở đây một chút chiều em tự về. 

Tôi đứng bên đường vừa cúp điện thoại vừa đón taxi, một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt, bác sĩ Trường ngồi ở trong xe kêu tôi lên.

_ Ơ sao bác sĩ lại tới đây? Em đang định tới bệnh viện nè.

_ Mọi chuyện ổn rồi. Bệnh nhân được đưa vào phòng hồi sức, bố bệnh nhân của vào viện rồi. 

_ May quá đi mất. Nãy giờ em cứ sợ nóng cả ruột. - Áo trắng của bác sĩ Trường dính một vệt máu khô lớn chắc lưu lại do di chuyển bệnh nhân. Tôi còn nhớ lúc nãy bác sĩ Trường dùng áo khoác cầm máu, bây giờ đã không còn thấy chiếc áo khoác đó đâu nữa. Nghe bác sĩ Trường nói với tài xế là đến Mường Thanh, tôi nghĩ anh muốn thay đồ tắm rửa một chập rồi đi ngủ một giấc, nhìn mặt anh phờ phạc gấp đôi buổi sáng. 

Xe dừng ở trước cổng Mường Thanh, cả hai cùng xuống xe, tôi nói trước:

_ Vậy bác sĩ vào tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi đi nhé, chắc anh mệt lắm rồi. 

_ Cô vào luôn đi. Đợi tôi tắm xong rồi đi ăn cơm luôn. Chạy đôn chạy đáo sáng giờ tới giờ cơm trưa rồi. Gọi anh Nhật tới ăn luôn đi.

Nhật là tên anh đồng nghiệp của tôi. 

_ Lúc nãy em tưởng còn lâu lắm mới xong nên bảo ảnh về trước rồi. Giờ em đi taxi về cũng được. Bác sĩ cứ nghỉ ngơi đi ạ. 

Tôi nói xong nhanh chóng quay lại bắt xe taxi , không muốn bác sĩ Trường phải tốn thời gian với mình thêm nữa. Một cảm giác mát lạnh như chườm lên cổ tay tôi, tôi cúi mắt nhìn thấy những ngón tay  dài với những vết chai mỏng nắm lấy cổ tay mình, cảm giác ngứa ngứa. Lòng bàn tay bác sĩ Trường rất khô, hình như còn bong da nhẹ, có lẽ đây là bàn tay điển hình của một bác sĩ ngoại khoa. 

_ Bảo cô ở lại thì ở lại đi. Mặt mũi xanh mét, tay thì run bần bật thế này còn lên xe taxi cho ói hết mật gan ra hả? Ăn cơm trưa xong đầu giờ chiều thì về. Vừa chứng kiến một cảnh máu me như vậy còn không biết mình đã sợ tới tái người rồi. 

Tôi ngớ người nghe bác sĩ Trường càu nhàu một chập. Nhìn kĩ thì bàn tay tôi đúng thật là run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay đã toát mồ hôi mặc dù trời vừa gió vừa lạnh. Tôi đứng im nhìn cổ tay mình nằm gọn trong bàn tay to của bác sĩ Trường, trên đỉnh đầu lại tiếp tục có tiếng anh trầm ổn đều đặn, nhưng nghe lại như dỗ dành trẻ con:

_ Nghe lời, đợi một chút, tôi tắm nhanh lắm.

Trời ơi, bác sĩ Trường, anh tắm chậm tắm nhanh gì đó cũng được, không cần nói với tôi mà. 

Thế là tôi thật sự nghe lời đi theo bác sĩ Trường, nhưng  đến lúc vào thang máy, bỗng dưng bác sĩ Trường dừng lại, quay lại nhìn tôi đang lẽo đẽo sau lưng, nét mặt như vừa hiểu ra gì đó:

_ Cô không muốn lên phòng với tôi, sợ tôi làm gì cô hả? - Bác sĩ Trường hỏi nhưng  giọng điệu như khẳng định.

_ Ơ, dạ...? Không phải vậy đâu ạ! - Tôi thề có trời đất chứng giám là tôi chưa bao giờ có suy nghĩ lệch lạc như vậy. 

Nhưng bác sĩ Trường lại khẳng định anh đã nghĩ đúng, ra vẻ thấu hiểu nói:

_ Xin lỗi, lẽ ra tôi nên ý tứ hơn. Cô có thể ngồi ở kia đợi tôi, tôi sẽ xuống ngay. - Bác sĩ Trường nói rồi chỉ về phía quán cà phê ngay sảnh của khách sạn, còn móc bóp đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng. - Uống nước trái cây thôi, cái nào ngọt ngọt ấy, đừng uống trà với cà phê. 

Tôi bĩu môi:

_ Em thật sự là không có nghĩ vậy. - Nhưng dù sao nếu bác sĩ Trường đã nói vậy mà tôi còn lên phòng anh ngồi thì đúng là phụ mất sự ý tứ của anh rồi. Tôi lấy tay đẩy tay anh. - Em có mang tiền mà, để em tự trả. 

_ Tôi kêu cô ở lại thì tất nhiên là tôi trả rồi. - Bác sĩ Trường nhét thẻ vào tay tôi. - Tôi không có đủ tiền mặt, dùng thẻ này đi. Nhớ uống nước trái cây ngọt ấy. 

Thang máy ding một tiếng mở cửa, bác sĩ Trường liền đi vào. Tôi đứng cầm thẻ trong tay, nhìn anh. Anh bấm số tầng, nhìn tôi, vẫy vẫy tay ra hiệu bảo tôi đi đi. Tôi chun mũi làm mặt xấu với anh một cái rồi mới đi.

Tôi gọi một ly nước ép dưa hấu, dùng tiền của mình trả, đắt tới mức trong lòng thấy đau đớn như mấy con bò đạp qua. Tôi ngồi nghịch chiếc thẻ của bác sĩ Trường, trên đó khắc mấy chữ màu bạc, Dang Quang Truong. Tôi cười khúc khích. Bình thường toàn gọi là bác sĩ Trường nên cũng chẳng để ý họ tên đầy đủ của anh là gì. Tôi nhàm chán ngồi nghĩ liệu anh tên là Quảng Trường hay Quang Trường. Trong đầu nhớ đến mấy lần anh ở xa gọi "cô Phạm Kiều An", tôi rất muốn thử một lần đứng gọi lớn "anh Đặng Quang Trường" thử  xem sao, hoặc cũng có thể là " anh Đặng Quảng Trường". 

Tôi ngậm ngùi uống hết ly nước ép dưa hấu mắc bằng mười trái dưa hấu, check một loạt thiết kế mới vừa update lên INSTAGRAM vào chiều qua, trả lời vài câu hỏi trong hộp thư xong thì bác sĩ Trường ngồi xuống ở ghế đối diện. Bởi vì anh vừa tắm xong nên mùi thơm của dầu gội lẫn sữa tắm vẫn còn rất đậm, cuốn cuốn hút hút vấn vít ở đầu mũi tôi. Gương mặt anh sáng bừng, giảm mất một phần hai sự mệt mỏi lúc nãy, thay vào đó là sự đẹp trai lai láng vốn có. Chiếc áo phông màu mật ong phẳng phiu rộng rãi trông thật phóng khoáng, bờ vai rộng thênh thang, cánh tay rắn chắc được dịp xuất hiện sau rất nhiều ngày bị che lấp trong những chiếc áo blouse tay dài, tất cả cùng phối hợp tạo ra một người đàn ông xuất sắc không còn điểm nào để chê. 

Tôi ngước mặt lên cười với anh:

_ Bác sĩ Trường, mặc dù đã nói nhiều lần rồi nhưng em phải nói một lần nữa là anh đẹp trai quá đi mất. - Tôi vừa khen tấm tắc vừa nhìn xung quanh, đã nhanh chóng bắt gặp được mấy cặp mắt đổ dồn về phía này. Thật ra trong lòng tôi còn vọng lên một câu "vừa đẹp vừa thơm, vừa hợp nhãn vừa hợp khẩu vị" đặc trưng cho cá tính vô lại bẩm sinh của mình nhưng lại không dám tung ra với người mà tôi luôn mười phần sùng bái này. 

Bác sĩ Trường thản nhiên đón nhận lời khen của tôi, anh trước giờ đều không quan tâm tới biểu hiện mắt lấp lánh hứng khởi soi từ trên xuống dưới của tôi. 

_ Bảo cô dùng thẻ của tôi sao cô không dùng. - Bác sĩ Trường cầm lại tấm thẻ. 

_ Em có tiền mà! Bác sĩ Trường, hình như trong mắt anh em là học  sinh cấp ba hay sao ấy? Lần nào cũng đối xử với em như con nít. Em là nhà thiết kế đó, tiền lương mỗi tháng ở hàng chục triệu, thu nhập ngoài luồng cũng ổn định nữa đó.

Tôi toát mồ hôi với sự thể hiện của mình, hàng chục triệu nghe oách thiệt, mười triệu cũng là hàng chục triệu mà đúng không? 

_ Được rồi, tôi có chê cô nghèo à? - Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ. - Đi ăn trưa thôi, có cả bác sĩ Lâm nữa. 

_ Ăn cơm ở đâu ạ?

_ Ở đây, lầu 2. 

Tôi lại thấy lòng mình có mấy con bò chạy qua, câu nói "Lần này nhất định để em mời bác sĩ" bị tôi nuốt ừng ực lại vào cổ họng. Trời ơi, một ly nước ép dưa hấu đã đòi mất nửa cái mạng của mình rồi, thêm một bữa ăn,...không dám tưởng tượng nữa. 

Ngay lúc đó bác sĩ Lâm cũng tới. Bác sĩ Lâm có vẻ lớn hơn bác sĩ Trường, tôi nghe anh chào một tiếng " Anh Lâm", còn tôi cũng ngoan ngoãn chào "Bác sĩ Lâm". Bác sĩ Lâm cười hiền hậu, hai bên mắt đã có nếp nhăn mờ mờ:

_ Kiều An phải không, nghe giọng em qua điện thoại là biết ngay một cô bé đáng yêu rồi! Sao cậu lại quen được một cô bé dễ thương thế? 

Tôi tưởng bác sĩ Trường lại tiếp tục điệp khúc: "Cô ấy từng là bệnh nhân của tôi", nhưng lần này anh lại đổi:

_ Là bạn của thằng nhóc Quang Anh. Vô tình gặp nhau ở Tà Nùng trong chuyến vừa rồi, công ty cô ấy cũng tham gia. 

_ À thế hả? Vậy là quá có duyên rồi. Thì ra là bạn của Quang Anh, vậy cũng toàn là người quen cả. Rất vui được gặp em. - Bác sĩ Lâm vui vẻ đưa tay ra, tôi cũng nhanh chóng lịch sự bắt tay anh, cười tươi.

Chúng tôi ăn buffet trưa trên nhà hàng lầu 2 của khách sạn. Bác sĩ Trường vẫn giữ tác phong lúc ăn không nói chuyện, còn định mở điện thoại đọc tài liệu nhưng bị bác sĩ Lâm mắng mỏ anh mới thôi. Tôi gật gật đồng ý, đã bao lần tôi cũng muốn bảo anh đừng làm vậy nhưng biết thân biết phận giữ im lặng, bây giờ có người nói thay tiếng lòng nên tôi cũng không nhịn được hùa theo:

_ Bác sĩ Lâm nói đúng đó ạ! Bao nhiêu lần em thấy rồi mà không dám nhắc, là bác sĩ sao có thể ngược đãi dạ dày mình như vậy, ăn uống không tập trung gì hết!

_ Ừ, mà không chỉ ăn uống đâu, thằng nhóc này đích thị là một con ong chăm chỉ. Đối với công việc luôn là 200%, còn việc nghỉ ngơi của mình thì coi thường lắm. 

_ Đúng vậy ạ. - Tôi vừa nói vừa ăn nhồm nhoàm. - Có lúc còn thức hơn 48 tiếng không ngủ, hai mắt đỏ quạch, dưới mắt thì xám xanh, trông không khác gì hồn ma chưa được siêu thoát. 

_ Phải, phải...

Hai chúng tôi một tung một hứng chỉ trích bác sĩ Trường, tôi còn đang trên đà thăng cấp cảm xúc, càng nói càng hăng, cao hứng nhìn qua lại hết hồn vì thấy bác sĩ Trường nhìn tôi chằm chằm:

_ Thì ra cô có nhiều ý kiến với tôi như vậy, bình thường sao không thấy cô nói gì?

Tôi ực một cái nuốt hết một đống đồ ăn trong miệng xuống, bàng hoàng nhận ra mình chắc là ăn luôn cả gan hùm mật gấu gì rồi mới dám lên án bác sĩ Trường như vậy. 

Thấy tôi im re, mặt đầy vẻ chột dạ bất an, bác sĩ Lâm lại hứng thú cười:

_ Này, Kiều An nói vậy làm quan tâm cậu đó chứ! Cậu đó, không có ai quan tâm chăm sóc, càng lúc càng bỏ bê bản thân rồi. Đúng lúc có một cô bé đáng yêu lại tốt bụng như vậy cậu mừng còn không kịp, ở đó còn trừng mắt với người ta.

Tôi lại tiếp tục hùa theo:

_ Đúng vậy, đúng vậy...-

Bác sĩ Lâm nhìn hai chúng tôi, cười cười đắc ý:

_ Vậy Kiều An sau này nhất định phải quan tâm chăm sóc bác sĩ Trường nhiều hơn rồi.

Tôi vẫn đang trong đà a dua theo, vừa định gật gù bảo "Đúng vậy" tiếp thì đã nhanh nhạy nghe ra điệu cười lấp lửng trong câu nói của bác sĩ Lâm:

_ Bác sĩ Lâm, anh nói gì vậy? Làm sao tới lượt em chăm sóc bác sĩ Trường được! Người muốn chăm sóc bác sĩ Trường xuất sắc siêu cấp đẹp trai của chúng ta còn xếp hàng dài từ đây về tới Sài Gòn á chứ! 

Tôi cười cợt đáp, xiên thêm một đống mì ý sốt kem cho vào mồm nhai nhóp nhép. Bác sĩ Trường lúc này lại lên tiếng:

_ Ý cô là, cô không muốn?

_ Không muốn, không muốn. - Tôi vẫn cười khẳng khái, hai má phình ra đầy đồ ăn. - Cũng không tới lượt em! 

Sau đó không hiểu sao bầu không khí vui vẻ hứng khởi lắng đọng thấy rõ. Tôi vừa ăn vừa nghĩ không biết tại sao không khí lại cô đặc như vậy. Nhìn qua bác sĩ Trường vẫn im lặng ăn uống, cũng giống bình thường khi chúng tôi ăn cùng, anh cũng luôn im lặng như vậy. Bác sĩ Lâm vẫn thân thiện, đôi lúc sẽ khơi chuyện nói cho đỡ im lặng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có một sự mất tự nhiên rõ rệt hiện hữu giữa ba người, chẳng hiểu tại sao, và cái không khí ngượng ngập đó vẫn tiếp tục kéo dài cho đến hết bữa trưa.

***

Sau khi về lại Sài Gòn, tôi không có dịp gặp lại bác sĩ Trường nữa. Thời điểm cuối năm cực kì bận rộn, nhất là lúc tôi về đến thành phố đã là giữa tháng 12, dịp lễ Giáng sinh tấp nập đã đến gần.

Công việc ở công ty khá căng thẳng vì phòng thiết kế F nhận được 2 dự án cho Tết âm lịch, nhưng bên khách hàng yêu cầu phải xong bản phác thảo và bảng phối màu vào trước Tết tây, cho nên ai cũng làm việc năng suất. Mặc dù trong cả hai dự án này vai trò của tôi không lớn, nhưng tôi muốn làm hết sức để giúp đỡ các anh chị cùng phòng. Trước khi về thành phố tôi đã hoàn thành được hai đơn hàng cá nhân cho dịp Giáng Sinh, cả hai khách hàng đều cực kì hài lòng với thiết kế của tôi, cho nên đều muốn tôi gửi cho họ một vài thiết kế mới cho dịp Tết Nguyên Đán. 

Tôi bận tối mặt tối mày cho nên Giáng Sinh đến lúc nào không hay. Nhìn xuống góc phải màn hình máy tính đã là sáu giờ tối ngày 27 tháng 12, bên tai vẫn vang vọng tiếng nhạc Giáng Sinh sôi nổi vui vẻ, tôi vươn vai một cái đứng dậy dọn đồ rời khỏi công ty. Mọi năm Giáng Sinh tôi đều đi ăn tối với Quang Anh và Trúc Anh, ba đứa ở xa nhà tụm lại ăn uống với nhau cho có không khí gia đình, nhưng năm nay mỗi đứa một nơi. Trúc Anh đón Giáng Sinh với bạn trai ở Đà Lạt, Quang Anh tối nay có ca trực ở bệnh viện đến khuya. 

Công ty của tôi nằm ở gần trung tâm thành phố, chạy xe trên đường sáng lấp lánh đèn trang trí, không khí vui vẻ rực rỡ. Dừng đèn đỏ ở một ngã tư, tôi tranh thủ ngắm nhìn một lúc các cửa hiệu bên đường, tấm tắc nghĩ mỗi năm cứ đến mùa Noel là các cửa hàng lại nghĩ ra những các trang trí mới, càng lúc càng đẹp và sáng tạo. Là dân thiết kế nên việc nhìn sự bày trí, trình bày băng rôn, sắp đặt đèn đóm dường như đã trở thành một phản xạ vô điều kiện của tôi. Đèn xanh hiện lên, tôi cũng nhanh chóng rồ ga, mặc dù thật sự là chẳng biết nên về nhà nấu mì ăn qua bữa hay đi đâu đó ăn một mình lúc này. 

Quang Anh gọi tôi khi tôi đang ghé mua bánh kem tại cửa hiệu của khách hàng. Tiệm bánh tên là Douceur, tiếng Pháp có nghĩa là Ngọt ngào, chị chủ là con lai, mẹ là người Pháp, bố là người Việt. Chị chính là một trong hai khách hàng đã chọn thiết kế của tôi trên INSTAGRAM để làm hộp bánh lẫn túi đựng cho mùa Giáng Sinh. Hơn nữa chị cũng đặt tôi thiết kế một tấm postcard có được thiết kế theo mẫu đó để tặng cho những khách mua hàng vào đúng ngày 27 tháng 12. Chúng tôi chưa gặp nhau ở ngoài bao giờ mà chỉ mới trao đổi qua mạng, cho nên tôi muốn ghé gặp chị một lần, nhưng xui thay lúc tôi đến thì chị ấy vừa mới đi khỏi, ở tiệm chỉ có nhân viên. 

Douceur vốn là một tiệm bánh online trên Instagram, sau khi bán online được 2 năm và có lượt theo dõi vượt mốc bốn mươi ngàn, chị chủ mới có đủ nguồn vốn để mở một tiệm bánh ngay trên con đường sầm uất gần khu trung tâm. Tiệm bánh nhỏ thích hợp ghé mua mang về nhưng được trang trí rất cầu kì theo đúng kiểu một tiệm bánh đặc trưng của nước Pháp, cổ điển và lộng lẫy. Ngày Giáng Sinh nên bánh được đặt trước rất nhiều, ba nhân viên trong tiệm đều bận rộn đóng hộp để gửi bánh đi giao. Các mẫu bánh có sẵn trong cửa tiệm cũng chỉ còn 3, 4 mẫu thôi. Nhìn các hộp bánh và túi đựng của mình xinh lung linh được shipper cầm đi, có một hai người ghé qua mua còn bật lời khen là đợt này bao bì của tiệm xinh quá đi mất, tôi hạnh phúc đến ngọt lịm cả lòng.

Tôi mua một chiếc bánh khúc cây cỡ nhỏ, vui vẻ nhìn nó được gói trong hộp xinh, rồi bỏ vào chiếc túi do mình thiết kế, tôi tìm một góc thật đẹp trong cửa tiệm để chụp lại rồi mới hí hửng đem ra ngoài. Tôi gọi điện cho Quang Anh, nghe giọng thằng bạn uể oải không hợp không khí chút nào. 

_ Bây giờ đang ở bệnh viện trực hả?

_ Biết rồi còn hỏi.

_ Bận lắm không?

_ Sao hả? Noel cô đơn không có ai ăn cùng nên nhớ tới tao phải không? - Quang Anh cười khằng khặc. - Qua đi ăn cơm căn tin bệnh viện với tao nè.

_ OK. 

Thế là tôi chạy một lèo tới bệnh viện của Quang Anh. Vừa gửi xe xong đã thấy thằng bạn đứng đợi ngay cổng. Lần nào gặp Quang Anh trong lúc đang trong ca trực cũng thấy nó đầu tóc bờm xờm, người ngợm như thây ma. 

Thấy tôi xách theo túi bánh kem, nó cười:

_ Nay khách sáo thế, còn mua cả bánh?

Tôi giơ túi lên tự hào:

_ Cái này là thiết kế của tao đó! Đẹp không? 

_ Ờ, cũng được. - Nó gật gù, chợt hơi ngẩn ra. - Ủa, Douceur...cái tiệm bánh này hình như quen quen nha...

_ Tiệm này nổi trên Instagram lắm, chắc mày thấy qua rồi đó, chuyên bánh Pháp...

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi đến nhà ăn. Tôi đã từng ăn ở đây mấy lần hồi còn là bệnh nhân, mùi vị không tệ. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, Quang Anh bảo nó phải trực tới nửa đêm mới đổi ca, bảo tôi ở lại chơi chung.

_ Mày trực mà kêu tao ở lại chơi là chơi thế nào?

_ Thật ra là ngồi trong văn phòng suốt, có ca cấp cứu hoặc bệnh nhân bị gì thì mới chạy lên, còn không cũng ngồi ngáp hoặc ngủ gà ngủ gật. Mà hôm nay chỉ có hai bác sĩ khoa ngoại thần kinh trực thôi, mỗi người một tầng nên tao chẳng có ai nói chuyện. Ở lại chơi chút tới chín mười giờ gì đi.

_ Có ai làm bác sĩ như mày không? Trực còn rủ bạn ở lại chơi? Mà người còn lại trực với mày là ai?

_ Bác sĩ Trường đó. 











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro