Chương 3: Sắc lang hẳn không lợi hại bằng sói hoang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nếu như đổi lại là cô gái nhỏ tuổi trẻ đơn thuần, bọn họ nghe thấy được bản thân mình có kim chủ để thượng vị hẳn phải vạn phần quẫn bách, nhưng Sở Hạ Tinh đã ở trong vòng phấn đấu mấy chục năm, còn từng được uy vọng cực cao, gặp chuyện này chỉ thấy buồn cười.

Cái này đồng dạng với "Thanh đồng quật cường muốn dẫm mạnh trên thân Vương Giả hạng nhất*", theo đạo lí thì Sở Hạ Tinh không có khả năng gặp mặt đến thanh đồng, nào biết cô còn có thể làm ra tiểu hào. Cô nghe được chuyện có kim chủ cũng không khó chịu hay sợ hãi, dù sao thì thanh đồng có giết thế nào cũng không giết nổi Vương Giả, cô có gì phải sợ chứ?

(* Thanh đồng và Vương Giả, level thấp nhất và cao nhất của game Vương giả vinh diệu, có bạn nào chơi game này không, tui thì là gà mờ đối với game nhập vai)

Sở Hạ Tinh nghĩ: Thế mà lại gặp phải người ngốc nhiều tiền, thanh xuân của ta về đến rồi!

Hàn Sở Ninh thấy Sở Hạ Tinh đối với việc có kim chủ sinh ra hứng thú, xoắn xuýt: "Dì cả, hai ta đối với định nghĩa "kim chủ" có phải có khác biệt, cháu nói kim chủ không phải là loại bên nhãn hàng hay bên A, mà là là loại "kim chủ người"..."

"Dì biết, dì biết, tựa như năm đó Tần Mân có bạn trai doanh nhân, cô ta chỉ cần thay một bạn trai mới, lập tức liền có thể nhận một bộ phim làm nữ chính."

Tân Mân là một nữ diễn viên, lúc trẻ tuổi tâm tư rất nhạy bén, rất có thủ đoạn, ở cùng với mỗi một bạn trai doanh nhân nào cũng đều có thể đường đường chính chính công khai, có đến vài lần suýt là gà vào hào môn. Sở Hạ Tinh cảm thấy Tân Mân có kĩ thuật diễn, nhưng đối phương lại rất biết quy hoạch cuộc sống của mình, cuối cùng chọn một người chồng không tồi, cuộc sống coi như trôi chảy.

"Aiz, lúc đầu mình chính là tuổi trẻ khinh cuồng không hiểu chuyện, nhất định phải dựa vào thực lực chứng minh chính mình, còn không phải đem đại gia đều đuổi đi hết sao?" – Sở Hạ Tinh đau lòng cảm khái: "Tần Mân ở trước mặt đàn ông giả bộ yếu đuối, mình lại cái gì cũng tự mình làm, ngược lại đem mình mệt chết!"

Lúc Sở Hạ Tinh mới vừa làm đạo diễn, vì giới tính nên luôn bị người ngoài coi thường, liền hạ quyết tâm muốn vượt qua đạo diễn nam, thể hiện một thái độ quyết tâm "đầu sắt không thấy tường nam không quay đầu". Cô cuối cùng cũng chứng minh một thân tài hoa và năng lực của mình, nhưng người ngoài cũng không nói "nữ đạo diễn so với nam đạo diễn cũng không kém" mà nói "Sở đạo so với nam nhân càng trâu bò", dứt khoát không xem cô thành phụ nữ.

Sở Hạ Tinh hiểu rõ tâm thái của mình lúc trẻ tranh cường háo thắng, lòng tự trọng cao, nhưng cô bây giờ đã phấn đấu hết đời, rất nhiều khúc mắc sau nhiều năm đã thông suốt, trên thực tế bị người ta nói hai câu cũng không mất miếng thịt nào, có tiện nghi mà không chiếm mới là đại ngu đần.

Sở Hạ Tinh nghĩ, nếu như có thể làm lại, tôi cũng muốn được vẩy nước mà không bị dính vào người, như thế cỡ nào dễ dàng!

Hàn Sở Ninh thầm nói: "Như thế không phải có chút trà xanh? Mà dì cả dì cùng với cô ấy cũng không giống nhau, vốn là không làm được loại việc này." Dì lúc phát cáu chỉ kém đem đầu người ta vặn xuống, còn muốn giả bộ yếu đuối? Người ta là trà xanh, còn dì thì là Thiết Quan Âm!

Sở Hạ Tinh không phục: "Dì cũng có bộ dáng đó được không? Dì chính là đạo diễn, dì diễn cực kì tốt!"

Hàn Sở Ninh hé miệng nói: "Không phải, nhưng dì tại sao muốn giả vờ giả vịt? Dì Tần năm đó là không có chống lưng không có bối cảnh, dì bây giờ đã là đại lão cấp max, cuối cùng là có mưu đồ gì?" Hàn Sở Ninh không tin trong vòng này có kim chủ mạnh hơn Sở đạo, đương nhiên không hiểu rõ mạch não của Sở Hạ Tinh.

Sở Hạ Tinh lời lẽ khí thế hùng hồn: "Dì chính là muốn thử cảm giác được người ta nhét tài nguyên cho! Dì khổ cực phấn đấu cả một đời, cũng muốn một lần hưởng thụ cảm giác không làm mà hưởng!"

Hàn Sở Ninh: ???

Hàn Sở Ninh cảm thấy hoang đường, vội đáp: "Cháu cũng có thể nhét tài nguyên cho dì mà? Nhà ta còn thiếu tài nguyên?"

Sở Hạ Tinh khí phách nói: "Cháu là kim chủ nuôi trong nhà, tài nguyên của cháu còn không phải đều là dì cho? Còn đây là kim chủ lạ bên ngoài, dì chính là muốn nếm thử tài nguyên bên ngoài thơm hay không!"

Hàn Sở Ninh: "..." Thì ra dì còn là hải vương, còn phân loại hải vực nuôi dưỡng và hải vực hoang dã?*

(* Giải thích đoạn này chút, TQ hay nói người bắt cá nhiều tay, thả thính lung tung là hải vương, không chỉ nuôi một bể cá mà còn có cả đại dương. Ở đây ý Hàn Sở Ninh là Sở Hạ Tinh nuôi rùa vàng (kim quy), là kim chủ, không phải là kiểu thả thính ở trên nha.)

Hàn Sở Ninh sao có thể không hiểu suy nghĩ của Sở Hạ Tinh, dì mình là lại bắt đầu giai đoạn thỉnh thoảng sinh nhiệt tình, bây giờ chắc là tìm được cho chơi dựa lưng vào kim chủ, cảm thấy trò này chơi vui thôi.

Sau khi Sở Hạ Tinh về hưu, còn có một đoạn thời gian nổi lên hứng thú nấu thuốc Đông y, hận không thể nhìn chằm chằm mỗi ngày, thế nhưng không bao lâu liền vứt qua một bên, rốt cuộc cũng không có nổi hứng thú với bất cứ thứ gì, có mới bới cũ chơi trò khác.

Sở Hạ Tinh xúc động từng trận, cả đời cô việc kiên trì lâu nhất chính là quay phim, nhưng sau khi cao tuổi thân thể lại không chịu được cường độ của đoàn phim, chỉ có thể ở nhà tìm đến những trò chơi như thế. Hàn Sở Ninh đương nhiên không cách nào trách cứ dì thích giày vò, Sở Hạ Tinh lại không thể quay phim, không chơi những thứ này lấy gì tiêu khiển?

Sở Hạ Tinh bây giờ cũng không phải thật sự muốn ôm đùi kim chủ nhận tài nguyên, mà càng giống như chưa từng thấy qua kim chủ nên sinh hứng thú, càng có chút tâm tư mèo vờn chuột.

Hàn Sở Ninh nghĩ lại tính cách của dì cả, đáy lòng vì vị kim chủ không may này mặc niệm, lầm bầm: "Được thôi, dù sao qua hai ba ngày dì lại quên chuyện này, cháu cũng không cùng dì cố chấp." Cô nghĩ, ai bảo kim chủ muốn chơi trò bao nuôi không đạo đức này, bây giờ hắn xem như đụng vào tấm sắt, người bán sắc là đóa tiểu bạch hoa, người mua sắc lại là hoa bá vương.

Hàn Sở Ninh nghĩ trước hết là đem hợp đồng của Sở Hạ Tinh cầm về, vì cô đoán chừng một thời gian là sẽ quên mất kim chủ. Sở Hạ Tinh bây giờ là nhàm chán nên thấy mới lạ, đợi đến khi cô có việc gì đó để làm là sẽ nhanh chóng quên béng chuyện này thôi.

Trong tòa cao ốc văn phòng, Tống Văn Dạ vừa mới kết thúc cuộc họp video căng thẳng, vừa về đến văn phòng liền thấy Hạ Hoành ngồi trên ghế salon nhàn nhã lật sách. Hạ Hoành nhìn qua bạn cũ một thân âu phục giày da, anh thản nhiên hướng tới phất tay chào hỏi: "U!"

Tống Văn Dạ nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác tiện tay treo lên móc áo, lại đem tay áo sơ mi kéo lên, rốt cục cũng được thả lỏng, mở miệng hỏi: "Sự tình giải quyết thế nào rồi?"

Hạ Hoành lười biếng nói: "Tống tổng lần đầu bao nuôi minh tinh, tôi đương nhiên phải làm sạch sẽ rõ ràng, tuyệt đối không để ngài thất vọng!"

Tống Văn Dạ thấp giọng nói: "... Tôi đã nói qua không phải bao nuôi!" Anh đều đã giải thích một ngàn chín trăm lần, Hạ Hoành lại giống như không nghe hiểu tiếng người.

Hạ Hoành mở miệng trêu ghẹo: "Thế nhưng bây giờ cậu có tinh lực đi cua gái sao? Mỗi ngày đều bận bịu thành cái dạng này, thời gian đâu giải trí?"

Tống Văn Dạ bây giờ ở trong tập đoàn trước có hổ sau có sói, bên ngoài luôn là bộ dáng khảng khái, bình tĩnh ổn trọng, quả thực không giống người có quan hệ với diễn viên nhỏ tuyến mười tám. Anh có khuôn mặt anh tuấn, khí chất lạnh lùng đến thấu xương, hận không thể đem nút thắt đến cổ áo, nhìn qua cho người ta cảm giác khó có thể tiếp cận, toàn thân đều là cảm giác xa cách.

Tống Văn Dạ nghe Hạ Hoành đùa giỡn xong, mặt không biểu tình, mắt nhấp nháy, im lặng nhìn về phía bạn tốt đang nói nhăng nói cuội, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo.

Hạ hoành lúc này mới một giây thẳng lưng, vội khoát tay nói: "Được được được, tớ nói đùa! Tớ biết người nhà cô ấy đối với cậu có ân, cậu mới có thể phái tớ ra tay trợ giúp, hai người không có chút khúc mắc gì, minh minh bạch bạch, tớ không nên làm hỏng thanh danh đóa hoàng hoa khuê nam Tống tổng cậu!"

"Nhưng cậu xác định không có nhận sai sao? Tớ đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô ấy, một gia đình bình thường, hai người trước kia cũng không tiếp xúc qua." Hạ Hoành giúp Tống Văn Dạ giải quyết công ti đại diện, cũng thuận tay điều tra bối cảnh Sở Hạ Tâm, Sở Hạ Tâm trước đó không lâu có truyền ra tiếng xấu, cô cùng Tống Văn Dạ quả thật bắn đại bác cũng không tới.

"Không nhận sai, nếu như không phải trước đó không lâu truyền ra tin tức, tớ cũng không biết cô ấy là conn gái của người đó."

Sau khi Sở Hạ Tâm bị tuôn ra bê bối, bối cảnh gia đình của cô cũng bị đào lên sạch sẽ, cha bị phá sản sớm qua đời, mẹ bị bệnh lâu năm vừa mới mất, có thể xưng là thảm kịch nhân gian. Tống Văn Dạ khi còn bé có duyên cùng cha Sở Hạ Tâm gặp mặt một lần, nếu không khi nhìn thấy tin tức cũng không có khả năng nhận ra Sở Hạ Tâm.

Tống Văn Dạ bởi vì thân phận đặc thù, không tiện ra tay xử lí công ti đại diện, lúc này mới để Hạ Hoành ra tay. Hạ Hoành nhìn qua chính là một công tử bột, trong tay có một hai công ti điện ảnh nhỏ cũng là điều bình thường, sẽ không quá khiến người khác chú ý.

Hạ Hoành lộ vẻ mặt hiếu kì: "Vậy bây giờ người này định an bài thế nào? Tớ trực tiếp đem cô ấy bỏ vào đoàn phim sao?"

"Trước hết cậu cứ đưa công việc của cô ấy trở lại quỹ đạo, tớ cũng không hiểu rõ ngành điện ảnh truyền hình, liền để cậu xử lí đi." Tống Văn Dạ trầm ngâm vài giây, tuy Sở Hạ Tâm là con gái ân nhân, nhưng anh nhất thời cũng không biết nên ở chung với đối phương thế nào, do dự nói: "Chờ tớ xử lí xong chuyện của tập đoàn, lại tìm cơ hội gặp mặt cô ấy một lần."

Hạ Hoành chậc chậc nói: "Cậu đúng là nàng tiên ốc nha, tặng tài nguyên không cần báo đáp!"

Hạ Hoành cảm khái cuộc sống của người có tiền đúng là giản dị tự nhiên, lại có những người mới như Tống Văn Dạ, cho phụ nữ tiền cũng không cần lại thứ gì. Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nhắc nhở: "Đúng rồi, gần đây tên con trai nhà lão Hoa lại giở thói đại thiếu gia, cậu phải giúp tớ xả giận!"

Tống Văn Dạ bình tĩnh nói: "Lão đã là nỏ mạnh hết đà, rất nhanh liền không thể tạo nên sóng gió gì."

Hạ Hoành không nhịn được vỗ tay tán thưởng: "Không hổ là Tống tổng của chúng ta, vừa mở miệng là đè nhân vật phản diện."

Trong văn phòng, Sở Hạ Tinh cùng Hàn Sở Ninh đến công ti đại diện, nhìn qua khu vực làm việc không chút thu hút, cuối cùng buồn bực ngán ngán ngẩm ngồi tại bên ngoài phòng họp, đúng lúc gặp người đại diện Tiểu Trình đi ngang qua:

- Hạ tổng đang đàm luận ở bên trong phòng họp, sau đó còn muốn gặp cô...

Tiểu Trình trông thấy tự nhiên còn có thêm Hàn Sở Ninh, còn thấy cô đeo khẩu trang màu đen, kinh ngạc nhíu mày hỏi: "Vị này là?"

- Bạn của tôi. Sở Hạ Tinh nói.

Tiểu Trình thần sắc vi diệu: "Cô còn có bạn?" Cô ta vẫn luôn cảm thấy Sở Hạ Tâm có chút tự kỉ, bên cạnh không có bạn bè người thân nào.

Sau khi Tiểu Trình rời đi, Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh nhìn xuyên qua cửa kính phòng họp, dò xét người đang chậm rãi ngồi nói chuyện trước bàn hội nghị Hạ Hoành. Người đàn ông này tuổi không lớn lắm, toàn thân phát ra loại khí chất cà lơ phất phơ, cách ăn mặc cũng giống kiểu công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng.

Sở Hạ Tinh ghét bỏ nói: "Như thế này? Hắn chẳng qua chỉ là một đứa sinh viên, còn học người khác bao nuôi minh tinh?"

Theo Sở Hạ Tinh, Hạ Hoành thuộc kiểu thiếu niên yêu náo động, tướng mạo này ăn nói thì có thể lừa gạt được nữ sinh mười mấy hai mươi tuổi, nhìn qua giống hoàn khố tử đệ không bị trói buộc, thực chất là chưa trải qua sóng gió, không có một chút mùi vị đàn ông nào.

Trong quá khứ Sở Hạ Tâm gặp nhiều nhất là loại này, bọn họ hầu hết là thiếu gia nhà giàu, ôm tâm thái chơi bời tới làm diễn viên, minh tinh, tầm mắt không có dài bao nhiêu, cũng không có bản lĩnh gì lớn lao.

Hàn Sở Ninh biết Sở Hạ Tinh đã thất vọng đối với kim chủ, cô nhìn có chút hả hê nói: "Dì cả, kim chủ không phải đều thế này phải không? Ít nhất thì không phải kiểu hói đầu, bụng bia, nhìn xem cũng không tính là dầu mỡ!"

Sở Hạ Tinh: "Dẹp đi dẹp đi, cháu nhanh chóng nghĩ biện pháp đem hợp đồng mua lại, mau chấm dứt việc này!"

Sở Hạ Tinh vốn còn ôm một chút suy tính trêu đùa kim chủ, nhưng bây giờ nhìn thấy Hạ Hoành liền không động nổi, có thể nói là nhiệt tình không quá ba phút. Nếu đụng phải người xấu, cô còn có thể giở chút thủ đoạn, nhưng đây là một thằng nhóc, lập tức làm cho cô không còn chút đấu chí.

Hàn Sở Ninh đối với tâm trạng biến hóa đa dạng của cô đã nhìn mãi thành quen, nhắc nhở: "Vậy cháu cũng không có cách nào theo kịp lúc dì tiến tổ, dù sao hợp đồng Sở Hạ Tâm cũng đã kí..."

Sở Hạ Tâm đã cùng đoàn phim <<Xa xôi trong lòng anh>> kí kết từ tất lâu trước đó, chỉ có điều dự án giữa đường suýt nữa sụp đổ, không hiểu vì sao bây giờ lại khởi động lại, Sở Hạ Tinh không có khả năng lập tức hủy hợp đồng. Dù sao hợp đồng quản lí yêu cầu nghệ sĩ phải phục tùng công việc được giao, nếu đợi đến lúc Hàn Sở Ninh giải quyết xong việc hợp đồng, đoàn làm phim đoán chừng đều thanh lí.

Sở Hạ Tinh tùy ý nói: "Không phải chỉ là diễn một bộ phim thôi sao? Mất được bao lâu thời gian chứ? Đúng lúc dì rất lâu rồi chưa tiến tổ, còn có thể tìm lại chút cảm giác." Sở Hạ Tinh chưa bao giờ sợ đóng phim, như câu "đồng đạo không phân gia", cho rằng diễn viên và đạo diễn có điểm chung. Đạo diễn đỉnh cao có thể có kiến giải độc đáo trong diễn xuất, cũng như diễn viên đỉnh cao có thể đổi nghề đạo diễn.

Sở Hạ Tinh cảm thấy mình tại đoàn làm phim làm nóng người một chút, việc thanh lí hợp đồng cũng thuận lợi giải quyết, chuyện gì cũng không chậm trễ, quy hoạch rất hoàn mĩ.

"Sở Hạ Tâm, Hạ tổng bảo cô đi vào." Tiểu Trình ra ngoài thông báo, những người khác trong phòng họp cũng lần lượt đi ra, giống như cố ý để ra phòng trống. Ánh mắt bọn họ nhìn Sở Hạ Tâm đều rất vi diệu, hiển nhiên biết chút nội tình, cảm thấy quan hệ giữa Sở Hạ Tâm và ông chủ mới không đơn giản.

Sở Hạ Tinh đối với ánh mắt phức tạp của họ cũng rất bình tĩnh, cô ung dung đi vào phòng họp.

Hàn Sở Ninh: "Có cần cháu vào cùng dì không?"

Tiểu Trình trừng Hàn Sở Ninh một chút, cô ta cho rằng đối phương thật không có mắt nhìn, mở miệng nói: "Cô cứ ở chỗ này chờ đi, dù sao cũng là chuyện của công ti."

Hàn Sở Ninh đối với Tiểu Trình mắt điếc tai ngơ, ngược lại nhìn chằm chằm Sở Hạ Tinh chờ cô trả lời.

- Không cần. – Sở Hạ Tinh nói.

Hàn Sở Ninh thầm nói: "Há, vậy dì đi nhanh về nhanh, nếu không thì cháu gọi điện báo cảnh..."

Sở Hạ Tinh không có nghe hết, cô đã kéo cửa phòng họp thủy tinh ra, vào phòng cùng Hạ Hoành nói chuyện, còn thuận tay khép cửa lại.

Tiểu Trình nghe vậy trào phúng nói: "Cửa phòng họp đều trong suốt, cô ta còn có thể bị người khác làm gì sao?" Lại nói Sở Hạ Tâm bây giờ giả bộ thanh thuần có chút muộn, ai chẳng biết cô ta và ông chủ mới có quan hệ.

Hàn Sở Ninh sững sờ, giải thích nói: "Không phải, tính tình của cô ấy có chút nóng vội, lỡ đột nhiên xông tới, tôi sợ Hạ tổng của các cô bị gì..."

Tiểu Trình: ???

Hàn Sở Ninh mới không lo lắng cho Sở Hạ Tinh, dì cả cô tuyệt đối là người chơi qua, người phụ nữ từng trải, năm đó ở Tây Tạng còn gặp qua nhiều dã thú, kiến thức và kinh nghiệm vượt xa người trẻ tuổi, không vặn đầu Hạ Hoành xuống là may rồi, làm sao có thể bị hắn làm gì cho được? Hạ Hoành trông không quá giống người đứng đắn, nếu nói lời ba hoa chích chòe, hay giơ móng heo ra với Sở Hạ Tinh, đảm bảo sẽ đổ máu ngay tại chỗ.

Hàn Sở Ninh như có điều suy nghĩ nói: "Tốt xấu gì cũng là người phụ nữ có kinh nghiệm đánh qua sói, sắc lang hẳn là không lợi hại bằng sói hoang."

Tiểu Trình: "..."

************************************************************************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro