Chương 4: Nói bậy, làm sao cháu biết không có giá trị dinh dưỡng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp, Hạ Hoành thấy rõ Sở Hạ Tinh đi vào liền sững sờ, có chút ngoài ý muốn. Sở Hạ Tinh khuôn mặt mộc mạc, không trang điểm, cô khoác một chiếc áo thoải mái dễ chịu, nhìn qua càng giống nhân viên công tác ở sau hậu đài, tự nhiên tùy ý bước vào phòng họp, cùng với tiểu minh tinh bình thường không giống lắm.

- Chào ngài, Hạ tổng. Sở Hạ Tinh giọng điệu thản nhiên, tuy miệng cô xưng hô khách khí, nhưng pha lẫn giọng điệu trêu chọc người bạn nhỏ, cũng không câu nệ, kính cẩn như các nhân viên khác.

Hạ Hoành đối diện với ánh mắt bình tĩnh của đối phương, không khỏi sinh ra cảm giác mình bị nhìn thấu. Anh cúi đầu nhìn ảnh chân dung tinh xảo trong tay, lại nhìn sang Sở Hạ Tinh tự nhiên hào phóng, thần sắc cổ quái: "Cô là Sở Hạ Tâm?" Khí chất toàn thân không hề giống ảnh chụp mà!

Sở Hạ Tinh thản nhiên gật đầu: "Đúng"

Hạ Hoành vung vẩy ảnh chụp chân dung nghệ sĩ trong tay, kinh ngạc nói: "Tôi không nghĩ tới cô khi chụp ảnh là phong cách này."

Sở Hạ Tinh thăm dò nhìn thoáng qua ảnh chụp, trong ảnh Sở Hạ Tâm có phong cách ngây thơ tóc đen váy trắng, xác thật cùng với cách ăn mặc nhàn nhã bây giờ của cô không hợp. Cô bình tĩnh giải thích: "Ảnh chụp chỉ mang tính chất tham khảo, mời lấy vật thật làm chuẩn."

Hạ Hoành: ...  Mấy người các cô là lấy ảnh chụp lừa gạt người khác sao?

Hạ Hoành vốn tưởng rằng Sở Hạ Tâm là một cô gái nhỏ nhát gan không dám nói chuyện, nhưng bây giờ chính anh ta mới là người không dám nói lời nào. Anh luôn cảm thấy Sở Hạ Tâm so với anh dự đoán khác biệt, căn bản không ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng buồn bã không phấn chấn.

Hạ Hoành sắc mặt hoảng hốt nói: "Được rồi, ngồi đi."

Sở Hạ Tinh không hề từ chối, cô tự nhiên kéo ghế ra bên người, hoàn toàn không có chút dáng vẻ cẩn thận e dè. Từ lúc Sở Hạ Tinh vào phòng Hạ Hoành đã có cảm giác khó chịu, anh luôn cảm thấy không khí cùng Sở Hạ Tinh gặp mặt cứ như lúc ở nhà một mình đối mặt với ba mình vậy, rõ ràng anh mới là ông chủ công ti, nhưng đối mặt với cô không hề có chút khí thế nào.

Một người ở vị trí cao, khác biệt, tự nhiên liền sẽ thấm vào khí chất, nhất là bộ phận người ở vị trí quyền lực. Cho dù họ chỉ nhẹ nhàng cười, thái độ thân thiện, nhưng thần thái và bên trong lời nói vẫn sẽ toát ra sự tự tin và uy nghiêm, làm cho người ta không dám lỗ mãng.

Mặc dù Sở Hạ Tinh bây giờ bề ngoài biến thành Sở Hạ Tâm, nhưng cốt cách bên trong vẫn không thay đổi, vẫn là Sở đạo diễn đại danh đỉnh đỉnh trong giới. Cô nhìn một chút liền có thể đem Hạ Hoành nhìn thấu, tự nhiên không có nửa phần khiếp sợ. Hai người có độ dày kinh nghiệm sống không giống nhau, bầu không khí khi ở chung cũng khác biệt.

Hạ Hoành còn đang rối rắm vì ảnh chụp và người thật, Sở Hạ Tinh đã mở miệng nói trước, hững hờ nhíu mày: "Hạ tổng, tôi cùng anh có quan hệ gì không đứng đắn sao? Chúng ta tâm sự chút."

Sở Hạ Tinh từng cùng Sở Hạ Tâm nói chuyện qua, cô biết vốn Sở Hạ Tâm là một cô gái nhát gan yếu đuối, tâm chí không kiên định, nhưng cô thật sự không phải là loại hình giảo hoạt dựa vào tư sắc thượng vị, nếu không cũng sẽ không nợ một khoản tiền lớn. Sở Hạ Tâm căn bản không có can đảm dựa vào kim chủ, khả năng duy nhất chính là Hạ Hoành động thủ trước, Hạ Hoành mới là yêu tinh gây chuyện.

Sở Hạ Tinh dứt khoát nói thẳng, cũng không cùng đối phương vòng vo, Hạ Hoành nếu thật sự là cặn bã thì cô cũng không khách khí.

Hạ Hoành bình thường lăn lộn trong bụi hoa, nếu anh đối mặt với những cô gái khác, không thể thiếu việc miệng lưỡi trơn tru hai câu, nhưng bây giờ anh đối mặt trực diện với Sở Hạ Tinh, lại chợt phát hiện gặp phải rắc rối, có cảm giác bị trưởng bối ấn xuống.

Hạ Hoành khoát tay không ngừng, nói năng lộn xộn: "Không có, tôi cùng cô không có bất cứ quan hệ không đứng đắn nào hết, tôi thế nhưng là người thành thật, công dân tốt, tôi cũng chỉ là thay người khác làm việc!"

Sở Hạ Tinh sửng sốt: "Thay người khác làm việc?"

Ánh mắt Hạ Hoành hoảng hốt, dứt khoát nói thật: "Tôi chỉ là ông chủ trên danh nghĩa, tôi cũng không hiểu rõ tình huống của hai người, tình huống cụ thể đợi lúc nào hai người gặp mặt nói tiếp đi, cậu ta gần đây có chút bận rộn."

Sở Hạ Tinh không hiểu hết lời Hạ Hoành, nhưng đại khái hiểu được anh ta chỉ là chân chạy vặt, cau mày hỏi: "Cho nên phía sau Hạ tổng còn có ông chủ khác?" Hóa ra đây không phải kim chủ, mà là tiểu đệ của kim chủ.

Hạ Hoành: "Đúng, đúng, đúng, chuyện của hai người muốn hỏi thì hỏi Tống tổng, đừng tới hỏi tôi!"

Sở Hạ Tinh hiểu rõ gật đầu, sau khi cô biết thân phận thật của Hạ Hoành thì thái độ nhẹ nhàng hơn, liền đổi thành tư thế dựa khẽ vào ghế, nghiêng người khẽ hàn huyên: "Há! Vậy tiểu Hạ năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Hạ Hoành tựa như không phát hiện ra cô đã thay đổi xưng hô với mình, anh giống như đang đối mặt với trưởng bối có uy vọng, vô ý thức đáp lại: "Hai mươi sáu..."

Sở Hạ Tinh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Gần ba mươi, vậy cậu hiện giờ đang làm gì? Là đi theo người trong nhà làm việc, hay là tự ra ngoài lập nghiệp?"

Sở Hạ Tinh liếc mắt liền nhìn ra Hạ Hoành là công tử nhà giàu, mặc dù nhìn bề ngoài là bộ dạng rất biết ăn chơi, trên thực tế là bản chất giàu mà ngốc, dung lượng não không đủ cao.

"Tự tôi mở hai ba công ti điện ảnh, bây giờ cùng..." Hạ Hoành đột nhiên kịp phản ứng, trừng lớn mắt, nhắc nhở nói: "Uây, uây, tại sao tôi lại nói với cô những điều này? Tôi mới là ông chủ nha!"

Sở Hạ Tinh đối mặt với bộ dáng hùng hồn trách mắng của anh cũng không vội, chậm rãi hỏi lại: "Cậu còn có công ti điện ảnh khác? Tên gọi là gì?"

Hạ Hoành bất mãn nói: "Cô người này là chuyện gì xảy ra? Tôi tốt xấu gì cũng tính là trên danh nghĩa..."

Sở Hạ Tinh giương mắt nhìn anh: "Hửm?"

Hạ Hoành có chút tức giận kháng nghị, nhưng khi bắt gặp cô giương mắt, lập tức lại như chú cún con bị ấn xuống, suy yếu nói: "Phạn Năng ảnh nghiệp"

Sở Hạ Tinh trầm ngâm vài giây, thành thật nói: "Chưa nghe nói qua!"

Cô chỉ biết những ông lớn truyền hình, điện ảnh, hiển nhiên công ti của Hạ Hoành cấp bậc còn chưa đủ, trong vòng không có một chút danh tiếng.

Hạ Hoành đương nhiên biết công ti của mình danh tiếng không cao, nhưng anh ta lúc này vẫn là bị dẫm trúng nỗi đau, khi ở nhà vì không làm ra thành tựu gì, luôn bị ba anh hung hăng răn dạy, lập tức vô ý thức nổi trận lôi đình, then quá hóa giận nói: "Cô cũng không phải cha tôi, dựa vào cái gì hoài nghi tôi? Đừng tưởng cô có Tống Văn Dạ bảo kê là muốn làm gì thì làm, thật ra tôi cũng không sợ cậu ta!"

Hạ Hoành trước kia quả thật chưa từng tiếp xúc qua với Sở Hạ Tâm, nhưng anh làm sao cũng không nên bị một tiểu nha đầu chế trụ được.

Sở Hạ Tinh: "Không có, anh hiểu lầm..."

Hạ Hoành hừ lạnh một tiếng: "Cô biết là tốt, đừng tưởng là tôi dễ khi dễ, tôi cũng không phải là tùy tùng của Tống Văn Dạ!"

Sở Hạ Tinh: "Không phải, ý tôi là cho dù không có ai che chở tôi vẫn muốn làm gì thì làm được, không cần đề cập tới người không liên quan."

Hạ Hoành: ???

Sở Hạ Tinh thấy vẻ mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Tiểu Hạ, tôi cũng không muốn nhất định phải làm rõ cái gì Hạ tổng Tống tổng, nói thật tôi đối với cái này cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng sau này nếu có người muốn mua lại hợp đồng, vẫn mong hai vị phối hợp một chút..."

Nguyên thân Sở Hạ Tâm không có chút giá trị thương mại nào, cô cũng không tin có người nào cứ muốn sống chết giữ lấy hợp đồng không buông. Cô hiện giờ muốn đem sự việc gấp trước mắt giải quyết cho xong, sau đó rời khỏi công ti đại diện này, lười phải nghiên cứu quan hệ của nguyên thân với Hạ Hoành, càng không muốn hiểu rõ kim chủ chân chính Tống Văn Dạ trong miệng đối phương.

Sở Hạ Tinh quyết định tiên lễ hậu binh*, uyển chuyển nói: "Cậu cũng là người làm điện ảnh, truyền hình, vòng tròn này mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, về sau nói không chừng còn có cơ hội hợp tác. Chúng ta đều không cần đem sự tình làm đến cùng phải không?"      (* trước đưa lễ sau dẫn binh, thành ngữ xuất phát từ binh pháp, ý tương tự như trước cho viên kẹo đường sau cho nắm đấm đấy ạ)

Hạ Hoành nghe nghe hiểu hàm ý trong lời nói của cô, không khỏi kinh ngạc: "Ý gì? Ai sẽ mua lại hợp đồng của cô?"

- Hiện giờ còn khó nói.

- Chờ một chút, cô sẽ không phải ôm đùi ai chứ? Tống Văn Dạ ghét nhất là mấy loại sự tình này! – Hạ Hoành bối rối nói.

Hạ Hoành xác định qua lời nói của các đồng nghiệp thì Sở Hạ Tâm là người nhát gan sợ phiền phức, yếu đuối dễ bị bắt nạt. Nhưng hiện tại anh nhìn Sở Hạ Tâm lại có chút dao động, thậm chí phỏng đoán cô có kim chủ. Tống Văn Dạ làm người chính trực, ngẫu nhiên còn có chút cứng nhắc, đoán chừng đối với loại chuyện này không thể tha thứ.

Sở Hạ Tinh nghĩ thầm, kim chủ nếu biết minh tinh được mình bao nuôi đi ôm đùi người khác, sợ là đều có cảm giác phẫn nộ khi bị đội nón xanh. Cô tùy ý nói: "Anh ta chán ghét là việc của anh ta, không có quan hệ với tôi."

Sở Hạ Tâm sẽ e ngại bối cảnh và vốn liếng phía sau họ, nhưng Sở Hạ Tinh thì không rảnh cùng đám công tử con nhà giàu chơi đùa, tự nhiên sẽ không để trong lòng. Cô dứt khoát đứng dậy tạm biệt, trấn định nói: "Đương nhiên vẫn phải cảm tạ hai vị về việc trên mạng, nếu như về sau có hạng mục nào thích hợp, chúng ta có thể còn có cơ hội hợp tác."

"Phạn Năng ảnh nghiệp đúng không? Tôi đã nhớ kĩ." Sở Hạ Tinh nghĩ hôm nào đó tìm cơ hội đem ân tình nợ người ta trả hết, cô liền có thể cắt đứt với việc có kim chủ này, đây cũng là biện pháp giải quyết giữ thể diện.

Hạ Hoành hai mắt choáng váng, thần sắc sững sờ, hoàn toàn không hiểu Sở Hạ Tâm đang nợ khoản tiền lớn nơi nào có khả năng nói ra những lời này?!

Bên ngoài phòng họp, Hàn Sở Ninh thấy Sở Hạ Tinh đang đi tới, cô tò mò hỏi: "Mọi người nói chuyện thế nào? Hai người bọn họ quen biết như thế nào?"

- Đây không phải kim chủ, đây là chân chạy vặt.

Hàn Sở Ninh bừng tỉnh đại ngộ: "Há, cháu đã nói kim chủ hẳn là đầu hói, bụng bia, không thể trẻ tuổi như vậy!"

Sở Hạ Tinh: "Cháu có gọi xe không?"

- Gọi rồi, sau khi đưa dì về nhà, chúng ta nghiên cứu việc hợp đồng.

Bây giờ hai người muốn về là nhà Sở Hạ Tinh, họ đứng ở trước cửa văn phòng đợi xe, người đại diện Tiểu Trình lại vội vã đuổi theo ra, cả giận nói: "Sở Hạ Tâm, Hạ tổng nói cô không kí hợp đồng sau gì cả, cô lại muốn làm yêu thiêu thân cái gì?!"

<<Xa xôi trong lòng anh>> là hợp đồng Sở Hạ Tâm đã kí từ lâu, nhưng hôm nay cô lại không kí thêm hợp đồng nào cả, tựa hồ còn chọc giận cả ông chủ mới.

Sở Hạ Tinh thẳng thắn nói: "Tôi không có ý định tiếp tục ở lại đây nữa." Đương nhiên không cần kí các hợp đồng sau rồi.

Hàn Sở Ninh gật đầu phụ họa: "Đúng thế đúng thế". Dì cả cô địa vị vẫn còn đó, sao có thể coi trọng công ti nhỏ nát này chứ!

Tiểu Trình không thể tin nói: "Cô điên rồi sao? Cô có biết phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không?"

Sở Hạ Tinh sắc mặt bình tĩnh: "Tôi không điên, cô bây giờ lớn giọng như vậy ngược lại có chút điên!"

Hàn Sở Ninh cúi đầu nhìn điện thoại một chút, nói: "Xe đến rồi, đi thôi!"

Sở Hạ Tinh theo Hàn Sở Ninh xuống bậc thang, người đại diện Tiểu Trình thấy đối phương không nhìn mình, lập tức giận tính đuổi theo: "Tôi không biết cô có thủ đoạn gì, nhưng cô còn phải diễn một bộ phim trong công ti nữa, sao có thể không biết sợ như vậy?"

Sở Hạ Tinh mở cửa xe, cô trực tiếp lên xe ngồi xuống, toàn bộ quá trình coi cô ta như con ruồi. Sau khi xe khởi động, Hàn Sở Ninh nhìn người đang hét rống ven đường, nhịn không được hỏi: "Người đại diện bây giờ đều như vậy sao? Trước đây cháu gặp người đại diện đều rất có tố chất, có quy củ."

Sở Hạ Tinh đối với Tiểu Trình đang vô năng cuồng nộ không có phản ứng gì, lại bị sự ngây thơ đáng yêu của cháu gái chọc cười, trêu chọc nói: "Người đại diện cháu gặp đều là tiêu chuẩn cao hơn so với cô ta, lại nói cô ta có gan ở trước mặt cháu la hét ầm ĩ  sao?" Khi Hàn Sở Ninh ra đời, Sở Hạ Tinh đã cực kì có địa vị ở trong vòng, ai lại nghĩ quẩn đi răn dạy cháu gái Sở đạo?

Hàn Sở Ninh lo lắng nói: "Cô ta sẽ không theo dì tiến tổ chứ?"

- Trong tổ phim khổ như vậy, cô ta mới không có đi theo, dì đoán cùng lắm là phái trợ lí thôi.

Sở Hạ Tinh mới lười cùng Tiểu Trình giao lưu, cô cảm thấy cùng loại người này tranh cãi mới mất mặt, dù sao kết thúc hợp đồng này xong cũng không còn gút mắc gì nữa.

Ô tô tiến vào khu chung cư phủ rợp màu xanh của lá cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống những tia sáng lộn xộn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Sở Hạ Tinh nhìn qua cảnh sắc quen thuộc, lại nhìn đến ánh nắng, lúc này mới có cảm giác được sống lại cuộc sống mới, cảm khái nói: "Mùa hè đang đến!"

Bài trí trong nhà vẫn như cũ, Hàn Sở Ninh có vẻ còn dụng tâm quét dọn qua, trên bàn còn bày đồ cúng đầu bảy. Hàn Sở Ninh nhìn thấy đồ cúng, sợ Sở Hạ Tinh cảm thấy xúi quẩy liền nói: "Cháu đem mấy thứ đồ này dọn đi."

Sở Hạ Tinh dạo một vòng quanh phòng, dựa trên ghế dựa mềm mình hay ngồi, trong hoàn cảnh quen thuộc hoàn toàn thả lỏng, thản nhiên nói: "Không cần, dì đây cũng là đầu bảy trở về đi."

Hàn Sở Ninh: "Dì cả, có phải hay không dì nên mua chút quần áo mới, còn có chuẩn bị hành lí vào đoàn làm phim?"

Sở Hạ Tinh đương nhiên không thể mặc quần áo cũ, bây giờ cô có vẻ ngoài hai mươi tuổi, dáng người cũng có chút khác biệt.

- Tầng dưới tủ quần áo của dì hình như có quần áo lúc còn trẻ.

Hàn Sở Ninh kinh ngạc nói: "Đó là quần áo của bao nhiêu năm trước, dì không định mua mới sao?" Tuổi của những bộ đồ này có khi còn lớn hơn mình nữa.

Sở Hạ Tinh: "Những bộ quần áo đó chất liệu rất tốt, dì đâu giống như mấy đứa, quần áo hận không thể chỉ mặc một lần."

Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh đem quần áo cũ lôi ra, Hàn Sở Ninh sờ sờ chất vải mềm mại dễ chịu, lại xem xét kiểu dáng quần áo, cảm khái nói: "Lại có chút cảm giác phục cổ, kiểu dáng cũng không lỗi thời."

Hàn Sở Ninh liếc nhìn nhãn hiệu quần áo, líu lưỡi nói: "Trách không được không bị lỗi thời, giá tiền này thì không thể hết hạn!"

Quần áo cũ của Sở Hạ Tinh đều là hàng hiệu, nhất là gần đây đang lưu hành văn hóa retro, cô mặc vào vẫn vừa người, phục cổ lại kinh điển. Thời trang chính là vòng lặp lại, Sở Hạ Tinh lúc trẻ yêu thích nguyên tố phục sức, bây giờ kết hợp với kiểu trang điểm mới của Hàn Sở Ninh, lần nữa trở thành trào lưu.

Sở Hạ Tinh nhìn mình mặc lại quần áo cũ trong gương, nét mặt hoảng hốt nói: "Cái này thật làm cho người ta hoài niệm."

Cô giống như trở về vài thập niên trước, dáng vẻ mới vào đời dám liều dám xông pha của mình, hoàn toàn không phải bộ dáng một đời lăn lộn hồng trần.

Cô trẻ ra, quan trọng hơn là khỏe mạnh, có thể làm chuyện mình muốn làm. Nếu nói cuộc đời của cô có điều gì tiếc nuối nhất thì chính là lúc còn trẻ phấn đấu nhưng không biết giữ gìn thân thể mình, để đến lúc về già hối tiếc không thôi.

Nhưng bây giờ tất cả còn có hy vọng, cô đã biết rõ điều gì so với tiền tài danh vọng còn quan trọng hơn.

Sở Hạ Tinh đột nhiên hưng phấn nói: "Chúng ta lát nữa hầm tổ yến đi, dì phải dưỡng tốt thân thể mới được."

Hàn Sở Ninh nhỏ giọng nói: "Nhưng thật ra tổ yến không hề có giá trị dinh dưỡng gì, khoa học đã chứng minh..."

Sở Hạ Tinh bất mãn phản bác: "Nói bậy! Làm sao cháu biết nó không có giá trị dinh dưỡng? Cháu xem trong nhiều phương pháp dưỡng sinh đều có tổ yến!"

Hàn Sở Ninh: ... Đừng nhìn dì cả bề ngoài biến trẻ tuổi, nội tâm vẫn là người già, chỉ tin blogger marketing dưỡng sinh không tin tui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro