vượt qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nằm  đó  bất  động,  cậu  thực  sự  mỏi  mệt,  cậu  cạn kiệt  sức  lực  cậu  không  thể  đứng  lên  nổi,  cậu  không  thể  bò  đi  nổi,  cậu  không  thể  nhúc nhích  nổi.  Cậu  nhớ  hắn,  cậu  nhớ  những  khoảnh khắc  vui buồn  , hạnh  phúc  cùng  với  hắn.  Cậu  nhớ  mối  tình  đầu  của  cậu,  mối  tình  đầu  không thể  ở  bên  cậu khi  cậu  yếu  đuối  nhất  cần  hắn  nhất. 

- "" Koo bonHyuk........anh nhớ em.......anh  thực  sự  cần  em....
......em đang  ở  đâu...........em có  biết  anh  mất tích  không?...........em có  đi  tìm  anh  không?...........Koo bonHyuk.........""""

Trí  thức  cậu mơ  hồ cậu  chính  thức  rơi  vào  ảo  ảnh.  Cậu  thấy  Ba,  mẹ, em  Han Jong , họ  đang  rất  vui  vẻ  đang  rất  hạnh phúc.  Có  lẽ  họ  đến  để  đón  cậu. 

-  "" Ba,  mẹ,  Han Jong,  mọi  người  đến  để  đón  con  sao? ...........mọi  người  nhớ  con  rồi  sao?.............. mọi  người............muốn  đưa  con  đi  cùng  sao?...........chúng ta  sẽ  không  rời  xa nhau  nữa  chứ........."""

- """ anh  xin lỗi  em........Koo bonHyuk........anh  không  thể  nào  đợi  thêm  được  nữa........anh  yêu  em.........
Anh  thực  sự  yêu  em.........tạm.........biệt.........em......"""

Nước mắt  cậu  rơi,  cậu  không  thể  đợi  thêm  được.  Cho  dù  mạnh  mẽ  đến  mấy  , bản  lĩnh  đến  mấy  cũng  không  thể  vượt qua  được  số  phận.  Số  phận  của  cậu  quá  đau  khổ  quá  hẩm  hiu  rồi. 

.
.
Hắn  vừa  soi  đèn  vừa  tìm  đường  đi,  linh  cảm  của  hắn  cho thấy  cậu  nhất  định  sẽ  đi  đường  này  . Hắn  có  niềm  tin  mãnh  liệt  là  cậu  đang  ở  gần  đây,  là  hắn  sẽ  tìm  thấy  cậu.  Quả  nhiên  là  hắn  tìm  thấy  cậu  thật.  Cậu  nằm  đó  một  cục,  tuyết  phủ  lên  cậu  trắng  xoá. 

Hắn  lật  đật  chạy  đến  hắn  không  giấu  nổi  nỗi  khẩn  trương,  hắn  khóc  nấc  lên.  Nhìn  toàn  thân  cậu  là  tuyết  phủ  trắng  xoá,  gương  mặt  cậu  trắng  bệch  cứng  đờ,  đôi  tay  cậu  đỏ  rực  sưng  lên  vì  lạnh.  Hắn  phủi  phủi  tuyết  trên  cậu,  hắn  ôm  cậu  vào  lòng,  toàn  thân  cậu  lạnh  toát. Cậu  không  còn  ý  thức,  chẳng  biết  cậu  đã  nằm  đây  bao  lâu. 

+ anh  Hanbin........huhu........anh Hanbin.......mau tỉnh lại  đi.........em xin anh.........em xin  anh  mau  tỉnh  lại  đi.......

+  em đến  rồi  đây..........em đến  rồi  đây.......anh  hãy  tỉnh  lại  đi........không  được.......không  được........anh  không  được  bỏ em lại  một  mình........xin  anh......xin anh.....

Hắn  khóc  lóc  không  ngừng  , hắn  hoàn  toàn  mất  kiểm soát,  hắn  lay  cậu  thế  nào  cậu  cũng  không  dậy.  Hắn  hoàn  toàn  quên  mất  cơn  đau,  hắn cõng  cậu,  hắn  muốn  đưa  cậu  rời  khỏi  đây.  Hắn  lê  từng  bước  chân  cõng  cậu  đi  trong  trời  tuyết,  nhưng  chân  của  hắn  bị thương  dẫn  đến  mất  sức,  đôi  chân  không  trụ  vững  làm  hắn  và  cậu  bị  trượt  té  lăn  vài  vòng  trên  tuyết.  Cũng  may  là  lăn  vào  gốc  cây,  hắn  lồm cồm  bò  đến  bên  cậu.  Lúc  này  trực  thăng  đang  bay  bạch.....bạch....bạch.....trên đầu.  Nhưng  hắn  quá  yếu  , không  thể  cất  tiếng  gọi  hơn  nữa  cũng  gọi  không  lại  so  với  tiếng  bạch bạch  của  cánh  quạt.  Trực thăng  có  đèn  chiếu  xuống  để  nhìn  nhưng  vì  mưa  tuyết  lớn  cản tầm  nhìn  nên  phải  bay  thấp mới  có  thể  nhìn  thấy  người.  Nhưng  bay  thấp  thì  chỉ  có  thể  bay  trên  đường  trượt  tuyết  không  thể  bay  gần  rừng  thông  được.  Nhưng  lúc  này  cậu  và  hắn  lại  đang  ở  rừng  thông . Lúc  nãy  bị  té  nên  hắn  cũng  làm  rớt  chiếc  đèn  pin không  thể  dùng  đèn  để  kêu  cứu. 

Bạch bạch bạch  tiếng  trực  thăng  ngày  càng  xa dần,   hắn   tuyệt  vọng.  Chẳng  lẽ  cậu  và  hắn  lại  kết thúc  mạng  sống  ở  đây  sao. Phải  đợi  bao  lâu  thì  đoàn  cứu  hộ  mới  tìm  thấy  họ.  Cậu  và  hắn  còn  có  thể  đợi  được  không?. Từ  nãy  đến  giờ  máu  trên  đùi  hắn  vẫn  không  ngừng  chảy  , mất  máu  quá  nhiều,  mất  sức  quá  nhiều  nên hắn  rơi  vào  tình trạng  mê man , đôi  mắt  hắn  lờ đờ,  trí  não  dần  mất  nhận  thức.  Trước  khi  hoàn  toàn  mất  ý  thức  hắn  bò  đến  bên  cậu,  ôm  cậu  vào  lòng.  Cho dù  có  rời  khỏi  thế  giới  này  thì  cũng  phải  đi  cùng  nhau. 

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tại  bệnh viện  Seoul

Cậu  và  hắn  đang  nằm  trong  phòng  chăm  sóc  đặc  biệt,  tình  trạng  của  hai  người  khác  nhau  nên  cũng  nằm  phòng  khác  nhau.  Là  hôm  qua  Taerae  nhìn  thấy  vệt  máu  mà  Koo bonHyuk  để  lại,  nên  nó  đi  theo  vết  máu  đó  mà  tìm  thấy  hai  người.  Nó  dùng  bộ  đàm  gọi  cứu  trợ,  và  đưa  hai  người  lên  trực thăng  trở  về  seoul  ngay  trong  đêm. 

Nó  túc  trực  bên  cậu  cả  một  đêm  không  chợp  mắt.  Nó  luôn  nghĩ  về  việc  nó  đã  làm  với  cậu.  Hôm qua  nó  thật  sự  quá  tay,  nó  đã  khiến  cậu  suýt  mất  mạng,  nó  thực  sự  sợ  hãi,  cũng  may  nó  đã  tìm  thấy  cậu,  kịp  thời  đưa  cậu  đến  bệnh viện.  Nhưng  đến  giờ  cậu  vẫn  chưa  tỉnh,  sức  khỏe  của  cậu  bây  giờ  rất  yếu.
Đây  cũng  là  một  bài  học  nhớ  đời  dành  cho nó.


Đến  chiều  Hyeongseop  và  Hwarang  cũng  về  đến  Seoul.  Vừa  thấy  hai  người  họ  , nó  giao  lại  cho  hai  anh  rồi  lặng  lẽ  rời  khỏi  bệnh viện. 

Sáng hôm sau bonHyuk   mới  tỉnh  dậy,  vừa  tỉnh  dậy  hắn  đã  vội  đi  tìm  cậu,  mặc  kệ  Hyeongseop  có  cản  thế  nào  hắn  cũng  không  nghe.  Hắn  chỉ  muốn  nhìn  thấy  cậu  mà  thôi. 

Hyeongseop  đưa  hắn  đến  phòng  của  cậu,  hắn  ngồi  bên  giường,  tay  nắm  chặt tay  cậu,  nước mắt  không  tự  chủ  rơi  xuống.  Hắn  đưa  bàn tay  cậu  hôn  , rồi  lại  nắm  chặt  tay  cậu  cúi  xuống  khóc  lóc  không  ngừng.  Những  giọt  nước mắt  nóng  hổi  nhỏ  xuống  tay  cậu  làm  cậu  tỉnh  lại. 

+  anh Hanbin......anh Hanbin.......huhu......

Hắn  thấy  cậu  tỉnh  dậy  , hắn  vui  mừng  khôn  xiết,  hắn  lóng ngóng  hôn  tay  cậu  rồi  lại  hôn  trán  cậu.  Hắn khóc,  những  giọt  nước mắt  hạnh phúc   và  những  giọt  nước mắt  biết  ơn.  Hắn  biết  ơn  vì  cậu  đã  ở  lại,  đã  ở  lại  với  hắn,  đã  cho hắn  một  cơ  hội  bên  cậu  lần  nữa. 

Cậu  cũng  khóc,  cậu  cũng  biết  ơn  vì mình  còn  cơ  hội  ở  lại  , cậu  không  nghĩ  mình  còn  có  thể  tỉnh lại.  Khi  tỉnh  lại  người  đầu  tiên  cậu  thấy  là  hắn.  Người  mà  cậu  yêu  thương  mong  chờ.   Cậu  hạnh phúc  vì cậu  lại  một  lần  nữa  được  nắm  tay  hắn,  bàn  tay  ấm  áp  này  luôn  nắm  chặt  không  rời.   Cậu  hạnh phúc  vì  cậu  có  thể  nhìn  kĩ khuân  mặt  của  hắn, được  tiếp xúc  với  hắn  ở  cự ly  gần  thế  này.  Được  cảm  nhận  hơi  ấm  của  hắn,  thứ  mà  cậu  không  thể  cảm  nhận  hơn  một  tháng  qua.

Cậu  và  hắn  cứ  ôm  nhau  khóc,  khóc  vì  uất  ức,  khóc  vì  tổn thương,  khóc  vì  hạnh  phúc  . Họ  chẳng  để  í  đến  Hyeongseop  cũng  đang  cảm  động  đến  nỗi  không  kìm  được  nước mắt,  đành  vịn  cớ  ra ngoài. 

.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngoài  lề


Bin  ghé  tai  Cú  nói  :  Đợi  anh  mày  khỏe  anh  mày  tính  sổ  với  mày.

.
.
.
.
.
Ngoài  lề 2

.
.
Nhìn  này


Đẹp  không.


Nó  rộng  thế  này  cơ  mà bảo  sao không  tìm  được  người. 

Chắc  hôm  bữa  cậu  Song  cũng  trượt tuyết  ở  đây  he. 

.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngoài  lề  3

.
.
ĐT  của  tớ  bị  hư  rồi  mấy  ní  ơi.  Đang  viết  truyện  mà  nó  cứ  nhảy  cà  tưng  cà  tưng  á.  Sự nghiệp  đi  SG  còn  chưa  biết  thế  nào  mà ĐT  còn  dở  chứng.  Noel  sắp  đến  đít  rồi  mà  ĐT còn phản chủ   😭   Má  nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro