Chương 5. Nắm tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái "like" khiến tôi mất ăn mất ngủ suốt một cái Tết kia tạm thời để sang một bên. Hôm nay là ngày học sinh trở lại trường học.

Ai đó khi yêu đều giống như vầy sao? Nhớ thầy cô, nhớ bạn bè thì ít mà nhớ người thương thì thật là nhiều. Trong lòng tôi chỉ muốn nhanh nhanh đi học để được gặp người ấy.

Dù mỗi lần gặp mặt chỉ vỏn vẹn 10 phút mà thôi. Dù chỉ là tôi đơn phương thích người ta mà thôi.

Vẫn sẽ là khung cảnh tôi ở trên lầu còn cậu ấy đứng ở dưới sân trường, xa xôi nhỉ?

Đến rồi.

Tùng, tùng, tùng.

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến, tôi nhanh chóng đi ra chỗ đứng quen thuộc để chờ đợi hình bóng của cậu ấy.

Vừa trông thấy Đình Sỹ, tôi không nhịn được mà mỉm cười. Kiểu cười của một cô gái nhìn thấy chàng trai mình rất rất thích xuất hiện. Nỗi nhớ lâu nay phần nào vơi bớt. Nào ngờ đâu, lần này cậu ấy lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Xung quanh người qua kẻ lại tấp nập, có một chàng trai và một cô gái đứng yên lặng nhìn nhau. Khi tiếng nhạc thể dục quen thuộc cất lên, ai nấy đều giơ tay, dang chân theo nhịp điệu, chỉ có đúng hai người bọn tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhìn nhau.

Dường như sợi nắng trên tóc cậu chàng cũng trở nên rực rỡ hơn một tí.

Chắc chắn tôi không ảo tưởng, cậu ấy đã "bắt được" tôi rồi.

Suốt buổi đồng diễn sau đó, hai đứa tôi vừa tập vừa lén nhìn trộm đối phương. Khi ánh mắt "vô tình" chạm nhau thì lại nhanh chóng "cố tình" tách ra. Tôi nhìn đất thì cậu ngó trời, tôi quay sang trái thì cậu nghiêng mặt sang phải. Cậu ấy không biết cái nhếch môi của mình có lực sát thương mạnh thế nào đâu, tim tôi sắp vỡ tan tành rồi đấy!

Này! Cậu gì ơi! Cậu đang "bật đèn xanh" đúng không hả?

***

Từ hôm đó trở đi, hai đứa tôi bắt đầu làm quen với nhau thông qua ánh mắt như thế đó. Không tiến triển gì thêm. Chuyện này tôi quyết định không kể cho ai cả, đây là bí mật ngọt ngào nhất của riêng tôi và Sỹ.

Không rõ cậu ấy có giống tôi không, rằng tôi chưa muốn phá vỡ lớp ngăn cách của hai người. Tôi không gửi tin nhắn đến cậu ấy, cũng không tìm cách nói chuyện bên ngoài, cứ mãi đứng ở xa xa nhìn cậu ấy.

Không hẳn là vì "giữ giá", mà là lo sợ.

Sợ khoảng cách tuổi tác, tính cách, ngoại hình và cả gia cảnh có nhiều khác biệt. Sợ thứ tình cảm không tên chưa "om" được bao lâu đã phải bày ra trước mặt người khác.

Tôi phát hiện ra rằng bản thân mình hơi nhát... Chưa gì đã sợ bóng sợ gió rồi.

Mãi đến tận đợt cắm trại 26 tháng 3, ngay lúc này, chúng tôi mới chính thức nói chuyện trực tiếp với nhau.

"Chị tên Mỹ Kim đúng không?" Đình Sỹ cười hỏi.

Tôi không đứng yên được, tay và chân không biết nên để như thế nào cho tự nhiên, nhỏ giọng đáp: "Ờ. Em là Đình Sỹ đúng không?"

Cậu cười khẽ, tay sờ sờ mũi hồi lâu rồi nói: "Người ẩn danh thích cậu rất nhiều", cậu dừng lại một nhịp rồi tiếp tục, "là chị có đúng không?"

Giết tôi đi! Có thể nào chậm chậm một chút không? Sao cậu ấy có thể hỏi thẳng như vậy chứ?

"Không phải chị!" Tuy chột dạ nhưng tôi vẫn lựa chọn nói dối cho đỡ ngại.

"À, vậy là em tìm nhầm người. Xin lỗi chị nhé, để em đi tìm người khác." Nói xong, cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt hóa đá của tôi hồi lâu rồi mỉm cười rời đi.

Tôi: ???

Sao... sao lại như vậy? Cái tên nhóc này!

Lúc nãy ai rủ tôi ra đây nói chuyện? Gian hàng rau câu của lớp còn đang đợi tôi về bán đấy! Chưa nói được mấy câu đã bỏ đi là sao? Còn định tìm người khác nữa, có tìm đến khi ra trường cũng không gặp được đâu vì người đó là tôi đấy!

"Mới đi gặp trai à?" Thằng Thịnh thình lình xuất hiện, vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Thấy rồi còn hỏi!" Tôi ngồi xuống ghế đá, nhìn trời, không quên đấm nó lại một cú thật mạnh.

Thằng Thịnh vẫn lạnh lùng nhìn tôi rồi thoắt cái tỏ vẻ đáng thương: "Ông đây cực khổ dựng trại cho đám con gái mấy người, vậy mà có ai đó lén lút đi gặp trai lạ! Không chịu cố gắng buôn bán giúp lớp kiếm tiền!"

Tôi: !!!

Hội trại truyền thống của trường tôi tổ chức vào dịp 26 tháng 3, diễn ra suốt một ngày một đêm. Buổi sáng thành viên mỗi lớp sẽ dựng trại và mở một số mô hình buôn bán nhỏ như bánh kẹo, nước uống, trái cây, thịt nướng,... Đến chiều thầy cô phụ trách sẽ tổng kết lại xem lớp nào nộp tiền lời vào quỹ trường nhiều nhất sẽ giành được một lá cờ chiến thắng. Bên cạnh đó nhà trường còn tổ chức thi đấu giữa các khối lớp với nhau bằng một số trò chơi truyền thống như kéo co, nhảy sạp,... Thí sinh đoạt giải càng cao thì càng mang về nhiều danh hiệu cho lớp, giúp lớp nở mặt nở mày.

Đây là dịp cắm trại vui nhất và mang nhiều kỷ niệm nhất cho học sinh trường tôi. Ai ai cũng mong chờ đến ngày này để được vui chơi hết mình với bè bạn. Buổi tối còn thú vị hơn, các lớp sẽ biểu diễn một tiết mục văn nghệ thi đấu theo khối. Kết thúc buổi cắm trại sẽ là khung cảnh học sinh toàn trường xếp thành một vòng tròn xung quanh lửa trại, sau đó nắm tay nhau hát hò những bài ca về đất nước. Cuối cùng là kéo nhau về lớp học và ngủ qua đêm. Ai đăng ký ngủ lại phải có sự xác nhận của bố mẹ, có giáo viên điểm danh và canh chừng cẩn thận lắm, tránh trường hợp có cặp đôi nào lén lút rủ nhau đi đến nơi nào đó rồi làm chuyện gì đó không ai hay biết...

"Mấy giờ rồi?" Tôi xoa xoa hai má, hỏi thằng Thịnh đang nhăn mặt như khỉ, chân không ngừng đá bay mấy hòn sỏi vô tội.

"11 giờ rồi. Về trại đi, tụi nó đang ăn cơm trưa rồi đó, tí xíu còn phải tham gia vài trò chơi nữa. Tụi con Thanh hẹn nhau ôn lại tiết mục nhảy tập thể cho đêm diễn tối nay kìa." Thằng Thịnh xoay người, vừa rời đi vừa liệt kê hàng đống việc cần làm, ra vẻ như tôi là một tội đồ của lớp bởi vì lén lút đi nói chuyện riêng với trai lạ.

"À. Về thôi." Tôi chột dạ, đứng dậy đuổi theo.

"Mà nãy mày với nó nói gì thế?" Hai đứa đang đi song song, đột nhiên nó lại hỏi vấn đề này.

Tôi hết cách, không muốn nói dối cũng không muốn trả lời thật, đành tăng tốc vượt lên, chỉ bỏ lại một câu: "Bí mật."

***

"Sau đây là phần trình diễn của tập thể lớp 11H."

Tiếng huýt sáo từ khúc nhạc dạo của bài Trouble Maker vang lên, chúng tôi bước từng bước ra sân khấu theo đúng nhịp điệu. Phần nhảy hiện đại khiến không khí đêm lửa trại càng thêm sôi nổi, "khán giả" bên dưới vô cùng sung sức, không ít người hò hét và nhảy theo. Tôi nhìn thấy ánh sáng nhiệt tình của tuổi trẻ trong mắt các bạn của mình, và cả của những đàn anh, đàn chị, đàn em ở phía dưới sân khấu nữa.

Đêm nay ai cũng vui vẻ, bung xõa hết mức, đặc biệt là những tiết mục của khối 12, vừa "cháy" nhưng cũng vừa cảm động vô cùng. Có lớp ôm nhau, nắm tay nhau hát những bài ca tuổi học trò, có lớp bất chấp hình tượng mà "quẩy" hết mình để lưu lại những kỷ niệm đẹp nhất của thời học sinh. Sân khấu sáng đèn từ chạng vạng đến tối mịt, sau khi phần trình diễn cuối cùng kết thúc là tiết mục được mọi người mong đợi nhất: đốt lửa trại.

"Rừng núi dang tay nối lại biển xa

Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà..."

Chúng tôi nắm tay nhau thành một vòng tay lớn quanh lửa trại, thầy Hiệu trưởng cầm đuốc ném vào đống củi đã tẩm đủ xăng. Lúc ánh lửa bùng lên giữa sân trường cũng là lúc bóng đèn quanh các dãy hành lang đồng loạt tắt. Thời khắc này đẹp đẽ vô cùng, sinh động vô cùng, đánh thẳng vào mọi giác quan trong tôi. Trái tim tôi cũng đập rộn không lý do. Dù năm lớp 10 đã từng trải qua một đêm như thế này nhưng có lẽ cảm xúc mỗi năm mỗi khác. Chúng tôi vừa nắm tay chạy quanh đống lửa vừa lớn tiếng hát hò, cố gắng giữ tốc độ ngang với người đứng hai bên để tránh cho có ai đó không theo kịp sẽ dễ bị mất đà rồi té ngã.

Người nắm tay nhau là ngẫu nhiên vì đám học sinh đều tụ tập theo từng nhóm để xem ca múa nhạc. Thời điểm xếp thành vòng tròn lớn, ai đứng gần nhau sẽ nắm lấy tay đối phương, bạn bè cùng lớp rất dễ bị phân tán tứ phía, "thất lạc" nhau. Ngoài ra còn phải kể đến chuyện như anh A mến em B sẽ cố ý chạy lại gần chỗ em B đứng, sau đó thuận gió đẩy thuyền, tay nắm lấy tay, âu cũng là chuyện bình thường ở huyện.

Nghĩ tới đây, tay tôi bỗng rịn ra một lớp mồ hôi, mắt chỉ dám nhìn thẳng.

Bởi vì sao ư?

Vì ở phía bên trái, bàn tay rộng lớn đang nắm chặt lấy tay tôi, là của Đình Sỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro