chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 ——Sáng hôm sau——

 Vào khoảng 3 giờ sáng khi Takemichi vẫn còn say giấc thì Baji,Chifuyu và Kazutora thức dậy rồi nhảy ra khỏi cửa sổ đi đến nơi giao dịch của Phạm Thiên và băng Mio, về đám Jiamai thì đã bao vây để phục kích bọn Mio rồi,khi đến nơi thì tên cầm đầu nói: 

 -Hahaha,rất vui được gặp ngài Mikey-sama và đây là tiền ngài cần-tên cầm đầu giả tạo nói.

-Pachin,mang hàng ra đây.-Mikey liếc Pa ra hiệu.

-Hàng đây...!-Pa chưa kịp đưa hàng cho lão ta thì lão đã lấy vali hàng rồi bỏ chạy. 

Trong khi bọn Mio đang chạy đột nhiên lão gào lên như lợn bị cắt tiết:

 -Đ...đứa nào bắn tao bước ra đây!!!-lão ôm vai gào lên.

 -Hừ,conmeno bắn trượt rồi!-Kiri bực bội nói rồi cùng Jiamai ngồi trên thùng Công tai nơ.

-hai hai không sao cả-Jiamai xoa đầu Kiri

 -Ôi trời,già rồi còn chơi bẩn nhỉ tên già phế vật!~-Jiamai ngồi trên thùng nói vọng xuống. 

 -Hừ xông lên diệt hết tụi nó cho tao,dù gì người của ta nhiều hơn...!- chưa kịp nói hết liền bị Jiamai điều khiển tay của tên cầm đầu khiến lão tự bẻ cổ mình. 

 -Lắm lời ghê.....-Jiamai cười ma mị nói.

-Dù ông chủ có chết thì ta vẫn hãy xông lên!-người được cho là phó trùm nói rồi cùng đám lính xông lên.

 -Xông lên nào!-Draken hô lớn.

 -Lâu rồi không vận động lại xương khớp~-Desumun với Jiamai đồng thanh nói.

Rồi cả ba bang xông vào đánh nhau.

 ——về phía Takemichi—— 

Đến 6h30' sáng thì em dậy không thấy đám kia đâu liền chỉ nghĩ là bọn nó đi chơi thôi nên em không để tâm lắm,liền chuẩn bị để đi làm.

khi đến nơi Takemichi không thấy Jiamai đâu liền hỏi quản lí: 

 -Bác ơi sao hôm nay Jiamai-san không đi làm vậy ạ?-Takemichi hỏi.

 -Cậu đi làm việc đi phiền quá!-bà quản lí bực bội nói. 

 -Vâng!-Takemichi vội vào làm ngay mà không để ý ở một xó nào đấy có một nhóm yêu nữ đang bàn chuyện. 

 -Ê mày hôm nay con thỏ kia không có Jiamai-san bảo kê kìa!-nữ C nói.

 -Hừ không biết cậu ta đã làm gì khiến Jiamai-sama bảo vệ đến vậy!-nữ F nói (con ml này thích Jiamai). 

 -Ừ,hay là ta dạy chi nó một bài học đi?!-nữ E nói. 

 -Ok luôn!!!-cả đám đồng thanh. 

Khi em đang làm việc thì có chị nào đấy hất nước bẩn vào người em rồi nói lỡ tay em bảo không sao sau đó đi thay bộ đồng phục khác nhưng khi thấy cánh cửa có khắc và ghi những câu xúc phạm em, nhưng em không nói gì tiếp tục thay đồ khiến cô ả tức giận,sau khi xong việc trong lúc chuẩn bị ra về trời liền đổ mưa em định đi lấy ô của mình thì nhận ra chiếc ô đã bị rạch nát em thở dài rồi nhìn ra ngoài :

 -Haizz,mưa thế này chắc mình phải đi xe bus về rồi-Takemichi nói rồi chạy đến trạm xe bus.

 ——Tại trạm xe bus—— 

Khi đến trạm xe em thấy cậu trai tóc trắng mắt xanh dương rất đẹp đang nhìn ra ngoài trời em liền hỏi: 

 -Sao cậu không vào trong đây vậy,vào đi không lại cảm lạnh đó!-Takemichi vỗ vai cậu trai nói.

 -Ừm-cậu trai lạnh lùng nói.

Cả hai đi vào trạm ngồi không ai nói câu nào, Takemichi do mệt quá liền ngủ gật rồi tựa vào vai khiến y giật mình.

Trong em đang ngủ liền mơ được kí ức lúc nhỏ:

bầu trời đen kịt mưa rơi tầm tã, Takemichi đang đi mua đồ liền thấy có 1 cậu bé đang dầm mưa thấy lạ em hỏi:

 -Sau cậu lại dầm mưa vậy?!-Takemichi hỏi. 

 -tôi quên mang ô nên...-cậu ta chưa kịp nói xong liền thấy đối phương đưa ô cho mình. 

 -Tớ cho cậu đó,mà tớ tên Hanagaki Takemichi rất vui được gặp cậu,anh chết rồi tớ phải đi mua đồ cho mẹ nữa tạm biệt mưa-chan!!!!-em đưa ô cho cậu ta xong thì chạy đi luôn không để cậu ta nói lời nào cả.

 -Tạm...biệt,mặt... trời-cậu ta nói nhỏ dần nhìn theo em rồi cầm ô về. 

——bên ngoài đời thực—— 

Trong khi em đang mơ về kí ức thì nói mớ: 

 -mưa.....-chan -Takemichi nói mớ. 

 -Biệt danh này???..chỉ có mặt trời của mình biết thôi mà nhỉ?có khi nào...-anh nhìn sang cậu

-...gặp lại được em rồi mặt trời....!-anh bế em theo kiểu công chúa rồi rút điện thoại ra gọi. 

 -Alo ông chủ...-đầu dây bên kia nói. 

 -Đón tôi ở trạm xe X đường xxy nhanh-anh nói rồi cúp máy.

(Edit: sao cứ như bắt cóc ấy nhở.....)

 ——10phút sau——

 tài xế vừa đến trạm xe rất sốc vì lần đầu thấy cậu chủ bế ai đó,ông lấy lại bình tĩnh mở cửa xe rồi lái về nhà chung,khi đến nhà thì đám người hầu tâm trạng cũng như ông tài xế,anh không nói gì bế em lên phòng mình,thay quần áo cho cả hai rồi đặt em lên giường còn anh thì ngồi trên giường nhìn em rồi cúi xuống hôn trán em rồi cười ôn nhu nói: 

 -Chúc em ngủ ngon,mặt trời nhỏ!-anh cười nói. 

Sau đấy anh cũng lên giường ôm em ngủ.

(Edit:/sợ hãi các thứ/)
=====================================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro