15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khoảng thời gian ngọt ngào [2]

———

nhờ chiếc áo của chị, luda đã trải qua buổi sáng ngày hôm nay rất yên bình. em thậm chí còn có thể ngồi vào bàn và làm việc một cách vô cùng năng suất, chỉ mất có một tiếng đã đọc xong báo cáo về các loại chất cấm từ viện nghiên cứu hoa kỳ gửi qua.

nhưng trong lúc cùng cả nhóm họp và thảo luận về công việc của họ lúc gần tối, cơn phát tình ập tới bất chợt. người em nóng hừng hực, như thể đang trực tiếp đứng trên lửa, các giác quan cũng trở nên đặc biệt nhạy cảm với tất cả mọi thứ, nhất là mùi hương.

soobin và dawon lập tức nhận ra sự khổ sở từ gương mặt của em, nhanh chóng đưa luda vào phòng. yeonjung và juyeon cũng vô cùng lo lắng, nói hai người kia hãy đưa thuốc ức chế cho em.

- nhưng mà chị luda bị dị ứng với thuốc ức chế.

yeonjung cật lực suy nghĩ. từ trước đến giờ, mỗi khi luda đến kỳ thì sẽ xin nghỉ ở nhà, cô cũng chẳng biết luda đã làm gì để trải qua kỳ phát tình của chị ấy. lần đầu tiên thấy luda trong kỳ phát tình, họ lo lắng nhưng mà cũng không biết phải làm như thế nào.

ở trong phòng, luda lục tung cả giường lên để tìm lại chiếc áo thun em để ở trên đấy, bồn chồn và hoảng hốt nhận ra nó đã biến đi đâu mất. em run rẩy vuốt mặt, cơ thể đang dần trở nên khó chịu và nhạy cảm hơn rất nhiều. luda mở cửa phòng, nhận ra bốn người kia đang đứng ngẩn ra đó thì nhanh chóng hỏi rõ.

- mọi người... có thấy cái áo trắng trên giường chị không?

- cái áo trắng?

- chị nhớ chị có đem ra ngoài, rồi hình như có đem vào trong lại... à, lúc đó dawon đang đi giặt quần áo thì phải?

- nếu vậy thì cậu đã quăng cái áo đó vào máy giặt rồi còn đâu? tớ còn tưởng cậu giặt chung luôn nên đã bấm giặt rồi.

chết dở, luda thở hắt ra một hơi, mặt mũi đỏ ửng lên.

- này, luda, cậu ổn không đấy, để tụi mình lấy thuốc ức chế cho cậu nhé?

- không, mình không uống cái đó được, chết tiệt, mình cần cái áo đó.

tại sao luda lại cần cái áo trắng đó chứ? mọi người tự hỏi. chiếc áo đó của ai, không lẽ trên áo đó có thứ để làm dịu cơn phát tình của em lại sao?

- được rồi, mình sẽ đi ngủ, sáng hôm sau chúng ta họp lại nhé.

vừa dứt câu, cửa nhà bật mở, đội đặc nhiệm trở về cùng vô số những túi đồ ăn trên tay.

- ăn tối thôi mọi người ơi!

tiếng dayoung đã vang lên trước khi đội nghiên cứu kịp nhìn thấy bọn họ vào nhà. đến lúc cả đội nghiên cứu đã bước chân vào phòng khách, mùi tức tố lavender nồng nặc lập tức xông vào mũi họ. họ hoảng hốt nhìn lên, trong số đó, jiyeon là người đặc biệt lo lắng hơn cả.

- mọi người bình tĩnh, chị luda đang đến kỳ phát tình, mọi người mở cửa sổ ra hết giúp tụi em nha.

sojung và dayoung gật đầu, lập tức đi đến hai cánh cửa sổ lớn rồi mở ra, bản thân cũng không dám đứng ở bên trong nhà vì sợ mùi tức tố sẽ gây ảnh hưởng đến họ.

chỉ có jiyeon là vẫn đứng ngẩn ra ở đó, nhìn lên chỗ của luda.

luda nghe thấy giọng của người bên đội đặc nhiệm, cộng thêm hương gỗ thông thoang thoảng trong không khí, em lập tức biết được người cần về đã về rồi. luda quay trở về phòng, đóng cửa lại, thực chất là lấy điện thoại ra mà vội vàng nhắn tin cho jiyeon.

"chị có thể lên đây được không?"

jiyeon nhận được tin nhắn, thầm quan sát những người trong phòng. jiyeon lặng lẽ đi lên phòng trong lúc họ đã kéo nhau xuống bếp, chuyện sau đó, nếu có bị phát hiện thì tính sau đi.

- luda, là chị.

cánh cửa bật mở, jiyeon còn chưa kịp nhìn thấy em thì đã lập tức được em ôm chầm lấy, gắt gao vùi mặt vào cổ chị. chị đưa em vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường, để em ngồi trên đùi mình mà ôm chặt.

- em ổn không, có muốn...

- chị ngồi yên, như thế này là được.

jiyeon cũng không dám nói gì nữa, nhẹ nhàng cởi áo khoác ra rồi tiếp tục ôm lấy em.

vốn dĩ từ trước đến giờ, kể cả khi đến kỳ phát tình, luda đều không hề trở nên quá hung hãn. mỗi lần cơn phát tình qua đi, em đều mệt mỏi đến mức liền chìm vào giấc ngủ. lần này cũng không ngoại lệ, khi mùi hương của jiyeon đã thành công làm giảm cơn nóng bức của cơ thể, em đã lập tức thiếp đi.

jiyeon tựa cằm lên đỉnh đầu của em, khẽ nhắm mắt lại. mùi lavender đã không còn nồng nặc nữa, nó đã trở về hương hoa nhè nhẹ vốn có của em, jiyeon lưu luyến không muốn dứt ra, nhưng chị cũng biết chị cũng đã đi quá lâu rồi.

lúc chị định đỡ em xuống giường, cánh cửa phòng của hai người được mở ra, theo sau đó là dayoung và sojung xuất hiện với chất giọng vang khắp cả nhà.

- jiyeon! cậu chết ở trong đó rồi... chúa ơi!!

- gì vậy, em xem với, ôi trời...

nhờ tiếng thét của sojung và dayoung, luda giật mình tỉnh giấc, trân trối nhìn đến chỗ của hai người họ.

- đi ra ngoài!

sojung và dayoung hoảng hồn chạy xuống, cũng không quên đóng cửa lại. luda vẫn dính chặt lấy jiyeon, thở dài dựa vào vai chị.

- chúng ta bị lộ rồi.

jiyeon xoa lên lưng em, nhè nhẹ trấn an.

- không sao, tôi nghĩ là mọi người sẽ không có vấn đề gì.

- cùng lắm là chọc ghẹo chúng ta một chút.

luda ngẩng lên nhìn jiyeon, trong phút chốc khiến chị như lạc vào trong ánh mắt phủ đầy sương mờ, đờ đẫn của em.

- jiyeon, vẫn không ổn.

- đừng lo, tôi sẽ không nói về những chuyện kia, tôi sẽ nói là tôi giúp em vì...

- không, jiyeon, đừng quan tâm chuyện đó nữa. cơn phát tình... vẫn chưa ổn.

luda choàng tay lên cổ chị, gấp gáp kéo mặt chị xuống rồi hôn lên môi jiyeon. chị choáng váng, em lúc tỉnh táo và lúc bây giờ khác nhau thật. nhưng mà dù có như thế nào thì chị vẫn sẽ say đắm luda thôi.

jiyeon chộp lấy điện thoại, vội vàng nhắc cho sojung một tin.

"mọi người cứ ăn đi, chúng tôi sẽ xuống sau."

...

- được rồi, dù tụi này có nhiều điều muốn hỏi lắm nhưng mà tụi này sẽ để cho hai người tự nguyện kể trước.

jiyeon nhìn qua luda, thấy em gật đầu một cái mới thành thật mà kể ra mối quan hệ của họ. mặc dù jiyeon đã cố gắng nói giảm nói tránh về chuyện kia rồi, nhưng mà vào tai mấy người trong nhóm thì cũng chỉ quy về một nghĩa mà thôi.

- nói chung là, hai người là kiểu...  friends with benefits?

- là gì cơ?

- dịch ra là "bạn tình" đấy, đồ ngốc im dayoung.

luda nghĩ jiyeon sẽ không biết giải thích như thế nào hơn nữa, vì nói đúng ra thì hai người là kiểu quan hệ đó thật. nhưng bằng một suy nghĩ nào đó, em đã phủ nhận.

- tụi em đang tìm hiểu nhau.

đối diện với mấy tiếng ồ lên vì thích thú, jiyeon thấy tai mình đang đỏ lên.

- nhưng mà... hai người đã chính thức quen nhau chưa? ý là em chưa có hiểu lắm, hai người quen chưa mà... ấy?

tự nhiên jiyeon bật cười, luda cũng không kiềm được mà khúc khích. tự nhiên hỏi câu này làm hai người chẳng biết phải trả lời sao nữa, nhưng mà vẫn buồn cười.

- thì tất nhiên là... quen nhau rồi.

- thì nói đại là quen nhau đi trời!

sao mà nói đại được? - hai người thầm nghĩ. 

câu quen nhau là chính miệng luda nói, jiyeon cũng bất ngờ lắm chứ. chị còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị chị em của luda nhìn chị bằng ánh mắt phán xét rồi, chị chẳng ngờ là em sẽ nói thế.

coi như hai người tạm vượt qua cửa ải lần này đi.

---------

- luda.

luda vừa bước vào phòng, ngay lập tức đã bị jiyeon tiến tới, ôm lấy từ đằng sau. chị tựa cằm lên vai em, khẽ nói.

- em nói thật chứ? rằng hai tụi mình đang... quen nhau?

luda không nói, chỉ im lặng để cho chị ôm. em cũng không biết phải trả lời như thế nào, đúng hơn là, em không biết phải giải thích cho jiyeon thế nào đây. lúc đó, em nói thế vì muốn kéo em và jiyeon ra khỏi vòng tra hỏi từ mấy người bạn của họ, dù em đã thầm thừa nhận rằng em muốn mối quan hệ của họ, có thể tiến triển như thế.

jiyeon vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chị biết em đối với chuyện này cũng chưa muốn đón nhận. chỉ là không ngờ, em chủ động xoay người lại, vòng tay ôm lấy chị.

- thật.

- em muốn như thế?

- em quả thật là muốn nói như thế, và trên hết... em thật sự là đang nghĩ mối quan hệ của tụi mình như thế.

jiyeon cẩn thận nghe em thủ thỉ ở bên tai, vòng tay ôm em chưa phút nào là được nới lỏng, dù chỉ một chút.

- jiyeon, chị đã nói yêu em rồi mà, chị còn nói đó là thật lòng nữa. em dù không muốn thừa nhận thẳng thắn trước mặt chị, nhưng từ lúc sáng cho đến giờ, em đã thật sự cho rằng chúng ta đang quen nhau.

em đặt tay lên vai chị, và chị thấy trong mắt em, dù là vẫn còn run rẩy, nhưng ít nhất là đã dám nhìn thẳng vào mắt jiyeon mà nói.

- em cũng đã xưng em như chị muốn rồi. chị đừng xưng "tôi" với em nữa.

jiyeon nghe em nói mà như muốn bay lên chín tầng mây, nụ cười cũng được kéo lên đến nỗi hai mắt tạo được cả hai hình vòng cung thật đẹp.

- jiyeon yêu em.

nhìn ánh mắt của con người si tình trước mặt, luda cũng không ngăn được bản thân mình cảm thấy vui vẻ. mặc dù lời yêu đối với em còn rất khó để nói ra cho jiyeon nghe, ít nhất là em tin, sẽ không lâu nữa, em sẽ sẽ có thể nói cho jiyeon nghe điều đó.

- cảm ơn chị, jiyeon.

và, em cũng yêu jiyeon.

------------------

mấy bà nghĩ fic này có ngược không? tui cũng hong biết nữa. khi nào thì mình nên ngược đây ha?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro