Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của việc vui mừng quá độ là mất ngủ, Jiyeon đã thức trắng đêm qua vì thật sự, chị không tài nào chợp mắt được vì cứ nghĩ đến những lời em nhắn với chị. Tin được không chứ, mọi chuyện tốt đẹp đến nỗi chị cứ nghĩ đây là mơ, rằng cô bé đó cũng thích chị, và em còn vô cùng quý giá đến độ sợ rằng chị sẽ bị tổn thương nữa chứ.

Ôi em ơi, bây giờ em có bắt chị chờ thêm mười năm thì chị cũng chờ em.

Nhưng mà do mất ngủ đêm qua, nên hôm nay cơn mệt mỏi lại ập đến ngay thời điểm bác Lee và cậu trai kia đến sửa nhà. Thêm nữa, thời tiết hôm nay bỗng dưng lại nóng và hầm liên tục, khiến một người không thể chịu nóng như chị muôn phần khổ sở.

Chị không thể ngồi trong nhà nổi, cuối cùng cũng đã chọn đi thay một bộ đồ mới và đem một tấm bạt, phủ thêm lên mái che trước tấm phản trong sân nhà.

- Hai người có ổn không? Trời hôm nay nóng quá.

- Không sao đâu, bình thường mà cháu.

Jiyeon nghĩ chắc mình đã quen với việc ngồi trong máy lạnh phần lớn thời gian khi còn ở Seoul, nên sức chịu nóng của chị cứ thế mà giảm dần qua từng ngày. Chị phải kéo cây quạt từ trong nhà ra, nối thêm ổ điện và bật nó ngoài sân.

Cơn nóng được giảm xuống đáng kể, cộng thêm gió ngoài vườn cứ hiu hiu nhè nhẹ, cơn buồn ngủ cứ thế mà ập tới, bất ngờ đến nỗi chị đã rất thoải mái mà ngủ ngay trên phản, chẳng biết trời trăng gì.

Cho đến khi mở mắt ra, tiếng búa vang trên mái nhà đã biến mất, bác Lee và cậu trai kia cũng đã rời đi đâu đó, bên cạnh chị có em.

Jiyeon giật mình, Chúa ơi, chị đã ngủ bao lâu rồi, lúc ngủ có làm gì xấu hổ không? Lỡ em thấy hết rồi sao?

Luda bị tiếng động từ người bên cạnh thu hút, dời ánh mắt từ trang sách về phía chị. Thấy mặt chị hoảng hốt rồi có chút ngượng ngùng, em lấy bút viết vào sổ, rất nhanh đã đưa ra cho chị xem.

"Chị ngủ thêm đi, ba và anh Kihyun đã ra ngoài mua thêm ít đồ rồi."

- Em qua đây lâu chưa?

"Dạ chưa, mới mười lăm phút thôi."

Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngã lưng xuống tấm phản. Tay chị dang ra hai bên, nhìn có vẻ như là đang vươn vai cho đỡ mỏi, nhưng thực chất là muốn vòng tay sang người em một chút, cho có cảm giác như là đang ôm em.

Kế hoạch thất bại, tay chị chạm trúng người em. Và khi đối diện với ánh mắt tò mò, chị lại ấp úng không thể nói nên lời.

- À... chị... đang vươn vai...

Nếu chị trả lời đúng như những gì mình suy nghĩ, thì có khi nào chị sẽ có thể ôm em thật không? Nhưng mà càng nghĩ thì càng thấy tiếc, Jiyeon thấy Luda chỉ gật gật đầu rồi lại tiếp tục đọc sách thì còn tiếc hơn nữa.

Nhưng mà chị sợ em sẽ không thích. Ý là... cũng không phải là hai người đã quen nhau rồi, chỉ là mới thổ lộ tình cảm với nhau thôi. Ôi trời, nghe kiểu gì thì cũng thật là kì cục, Jiyeon nghĩ mình sẽ bị kiểu suy nghĩ này dày vò mãi mất.

Chị muốn ôm em mà, Jiyeon muốn chứ, chỉ là chị nhát cáy đi được và thà để mình bị dày vò chứ không dám mạo hiểm như thế đâu.

"Hoá ra thích một người lại khổ tâm tới thế" - Jiyeon rầu rĩ trong lòng.

Hai người đang chìm đắm trong hai thế giới riêng, cơn mưa nặng hạt bất ngờ của vài phút sau đó nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người. Cơn mưa đến rất nhanh, lại còn vô cùng dữ dội, khiến hai người dù có ngay lập tức chạy vào nhà cũng không tránh khỏi bị nước mưa làm cho ướt hết vai áo.

Chị để ý, em chỉ lo ôm cuốn sách của chị vào người mà che, còn tóc em bị ướt thì em chẳng hay biết.

- Tóc em ướt hết rồi này, đáng lẽ em phải che đầu mình lại cho đỡ ướt chứ? Lỡ bệnh rồi sao?

Hiện tại, Jiyeon đang vừa cằn nhằn, vừa lấy khăn lau khô tóc giúp em, trước đó đã nhanh chóng giảm quạt xuống để em không bị lạnh. Luda trước lời nói của chị thì chỉ biết cười trừ, cũng không giải thích, ngoan ngoãn ngồi trên trường kỷ để chị lau khô tóc.

Điện thoại trong túi rung lên một cái, em mở tin nhắn lên xem rồi đưa cho chị đọc.

"Cha với Kihyun sẽ ở lại xưởng để thi công nốt phần còn lại, mưa lớn quá nên bọn ta không quay về nhà của Jiyeon được, con chịu khó ở đấy trú mưa, đừng quậy phá chị đấy nhé!"

Chị bật cười, còn em thì phồng má hờn dỗi, nhìn em có giống như sẽ quậy phá chị được không cơ chứ?

- Em nên đi thay đồ, để như thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.

"Nhưng mà em không mang đồ qua."

- Không sao, lấy đồ chị đi, để chị lấy cho em nhé?

Hỏi như thế thôi, chứ chưa kịp để Luda đáp lại thì Jiyeon đã bước vào phòng và lấy đồ cho em rồi.

———

Ở đây không có TV, chị đành mở phim trên laptop xem để giết thời gian. Mưa cứ ngày một nặng hạt hơn, đoán tầm hơn hai tiếng nữa mới có thể tạnh bớt.

Trong lúc chị mải mê dõi theo bộ phim yêu thích, Luda đã thay đồ xong và rời khỏi phòng tắm. Chị ngước mắt lên, tay vô thức bấm dừng bộ phim, rồi đầu óc chị cũng muốn dừng theo bộ phim khi nhìn thấy em lúc này.

Em lọt thỏm trong chiếc sơ mi trắng của chị, vạt áo cũng quá dài so với dáng người nhỏ nhắn, gần như che phủ hết chiếc quần short màu xanh đậm.

Jiyeon gần như quên mất Luda đã 18 tuổi rồi, vì bình thường trông em đáng yêu kinh khủng, chẳng như hồi chị bước qua cái ngưỡng tuổi đó. Nhưng mà dù nhỏ nhắn và đáng yêu như thế, em vẫn là một thiếu nữ đang đà phát triển. Áo sơ mi trắng, rộng thùng thình và mỏng tanh, gần như là một thứ vô cùng nguy hiểm khi em mặc vào, không, thật sự là như vậy, Jiyeon thấy đầu óc mình như bị trì trệ.

Nhưng mà Jiyeon che giấu rất giỏi, vì chị ngay lập tức đã vờ như không có chuyện gì xảy ra cả và lại tiếp tục xem phim. Cho đến khi em đến gần, và ngồi xuống cạnh chị.

"Em có thể xem chung được không?"

Em chìa điện thoại ra trước mặt Jiyeon, với dòng chữ trên ứng dụng ghi chú.

- Được chứ, em ngồi đây.

Thay vì chỉ sang chỗ bên cạnh, chị chỉ nhầm vào trước người mình, tức là trong lòng chị.

Jiyeon khựng lại, dường như nhận ra mình đã bị bại lộ. Chị lo lắng nhìn em, thấy em cũng bất ngờ thì muốn đánh bản thân một chục cái.

Bất ngờ thay, em nhẹ nhàng bước đến, và ngồi vào lòng Jiyeon thật.

Jiyeon thấy mình như muốn nổ tung, đến lúc này rồi mà còn nhút nhát thì Kim Jiyeon chính là một con rùa, chứ không hề là cung Sư Tử.

Chị luồn tay ra trước, bấm tiếp tục tập phim.

Rồi sau đó, tuy rằng con tim muốn nổ tung đến nơi, chị vẫn lấy hết can đảm, vòng hai tay ra trước bụng em, nhẹ nhàng kéo em ôm vào lòng.

- Chị... ôm em như thế này được không?

Tầm một phút, chị nhận được một cái gật đầu thật khẽ từ Luda, trong tim lập tức có một ngàn cánh bướm bay loạn xạ.

Chị đâu có biết, hai vành tai em cũng đã sớm đỏ lên mất rồi.

—————
———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro