ĐAU ĐỚN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

Phương theo chân Phong lên xe rời đi mà ko kịp chào tạm biệt 2 người phía sau.Trên xe cả hai đều ko ai nói 1 lời.Con đường chúng tôi hình như ko phải như thường lệ vì nó ko phải con đường về ngôi biệt thự.Vậy hắn sẽ đưa cô đến đâu nữa đây.Xe dừng lại ở 1 nhà kho lớn bỗng giọng nói của hắn làm cô từ trong ngỡ ngàng về lại hiện thực:

-Xuống xe.

Cô luống cuống xuống xe như lời hắn rồi đi theo phía sau cách hắn đến 3 mét.Khuôn mặt hắn hiện tại thật sự làm cô càng hoảng sợ, mặt tái xanh , môi mím lại và đôi mắt hiện lên cảnh chết chóc ko thể phủ nhận.Hắn dẫn cô vào trong nhà kho trong đó ngoại trừ hắn và cô còn có 4 người mặc áo vest đen khác nữa.Cô nhìn xung quanh cảm thấy nơi này rất lạ, nói 1 cách cụ thể thì nó giống như là nơi để tra tấn con người.Chỉ nghĩ đến vậy, cô ko thể bước tiếp đc nữa, cổ họng nghẹn lại ko thể thở nổi.Cô nói lắp bắp:

-Anh..Anh định ..làm ..cái gì nữa đây…?

Hắn ko trả lời câu hỏi của cô mà quay sang 4 người vệ sĩ đó ra lệnh:

-trói cô ta lại.

-Vâng.

Cô hoảng loạng xuay người bỏ chạy nhưng chưa kịp thì đã bị bắt và trói lại.Cô vừa hét vừa giãy dụa:

-Cứu..có ai ko? Cứu tôi vs…Thả tôi ra…Thả ra….Anh là thằng bệnh hoạn…Thả tôi ra ngay.Có nghe ko hả….

Bỏ ngoài tai lời kêu cứu của cô, 4 kẻ áo đen đó treo cô lên 1 sợi dây thừng đc buộc ở trên cao rồi có 1 kẻ trong số đó giữ sợi dây lại .Ở đằng kia, hắn đang nhàn nhã hút thuốc và nhìn cô cười tà mị:

-Có lẽ tôi đã quá dễ dãi cho cô rồi nhỉ! Một tháng tôi đi cô ở đây có vẻ ko yên phận thì phải.Dám có kẻ khác ở ngoài ư? Haha.Co giỏi thật đấy.Tôi nghĩ nên để cô nếm thử chút đau đớn thì phải?

Cô cũng nhìn thẳng vào hắn nhưng giờ đây , những gì cô muốn nói như bị mắc lại, nuốt về lại cổ họng cô.Cô sợ đến nổi ko nói thành lời:

-Anh…a..anh…điên mất..rồi.

-Vậy à! Tôi điên.Đc.bắt đầu đi.

Vừa dứt lời, tên giữ sợi dây lúc đầu thả dần dần sợi dây ra, cô cảm thấy mình đang rơi dần vào bể nước đó.Và cô đã thật sự bị hắn dìm trong nước.Cô cố vùng ra nhưng ko cách nào thoát ra đc.Hắn ko có tính người sao hắn có thể làm những trò tra tấn như vậy.Cô bị thả xuống 1 bể nước , tay bị buột phía trên chỉ còn nhô lên đầu của cô để cô hô hấp.Với nhiệt độ dưới 5 độ C hiện nay , nước trong bể lại càng lạnh 1 cách kinh khủng hơn.Cô thở gấp, mặt bây giờ trắng bệch , đôi môi mỏng giờ đã bị cô cắn chặt đến nỗi chảy máu, cả người cô run lên từng đợt và hơi thở ngày càng yếu đi.Cô đã bị ngâm trong nước nửa tiếng nhưng hắn vẫn chưa có ý định thả cô ra.Cô ngất lịm đi nhưng trong cơn mê cô đã nghe loáng thoáng hắn nói gì đó về mẹ cô thì phải.

Thật ra câu nói nguyên văn của hắn chính là:

-Cô kiên cường thật nhỉ? Thật giống bà mẹ yêu quý của cô.Dù bà ta đã làm bao nhiêu chuyện vẫn có thể sống vui vẻ đến giờ này.Tôi sẽ cho bà ta chịu đau khổ vì con gái của bà ta như thế nào.Cô đừng oán trách tôi, có oán thì hãy oán trách vì số phận cô là con gái người phụ nữ đó.

Hắn nhìn người con gái đã bị ngất đi vì lạnh bỗng dưng hắn cảm thấy lòng mình nhói đau, ko thể thở nổi nhưng cảm giác ấy vừa xuất hiện đã bị hắn đuổi đi.Vẫn khuôn mặt lạnh , hăn nói:

-Kéo cô ta lên .Sau đó đưa cô ta tới ngôi biệt thự đi.

Nói rồi hắn xoay người bỏ đi ko thèm ngoảnh lại nhìn người đã bị hắn tra tấn như thế nào.Hắn tưởng rằng khi hành hạ đứa con gái đó hắn sẽ đỡ bực mình và thoải mái hơn nào ngờ việc đó còn làm hắn khó chịu và áp lực đến kinh khủng.Hắn mở ddienj thoại gọi cho thằng bạn thân:

-Phong hả? Sao rảnh rỗi gọi cho mình giờ này thế ? Ngạc nhiên nha.

Hắn khó chịu đáp lại:

-Đc rồi.Cậu bớt lắm lời dùm tôi.Giờ rảnh ko đến Devil bar đi.Tôi đợi.

-Ok! mình sẽ có mặt.

Hắn cúp máy rồi lái xe phóng thẳng đến quán bar.Khi Hàn Luân đến thì đã thấy Phong ngồi một mình uống rượu.Luân đi tới vỗ vai thằng bạn rồi cũng ngôi vào ghế bên cạnh Phong.Hắn cười rồi nói vẻ mỉa mai:

-Sao vây.Cậu thất tình hay sao mà cái mặt cậu giờ thối ghê vậy.

Phong quay lại trừng mắt thằng bạn :

-Cậu có lẽ ko muốn sống tiếp thì phải!

Luân biết tính bạn liền xua tay nói:

-Đâu có.Mình ngu gì mà muốn chết.Đời còn đẹp dại gì .Mà cậu xảy ra việc gì à, nói mình nghe thử coi.Mình nghe cậu mới về nước cách đây 2 tiếng mà.Ko mệt hay sao mà rủ mình ra đây làm gì?

-Cậu biết tôi mới làm gì ko?

Luân nhìn nụ cười tà mị của bạn mà ko khỏi giật mình nhưng cũng trấn an mình rồi cười cười nói:

-Muốn.Tất nhiên là mình muốn biết rồi.

-Đc. Giờ tôi cực kì khó chịu,vô cùng khó chịu.Tôi ko hiểu vì sao lại có thể có cảm giác đó.Tôi vừa mới hành hạ con gái của bà ta.Đó mới chỉ là màn dạo đầu cho vở kịch mà thôi .Tôi tưởng tôi sẽ thoải mái và dễ chịu hơn nhưng ko biết sao lại thành ra thế này.Có lẽ tôi độc ác thêm nữa mới đủ liều đc.

Luân nghe xong suýt nữa thì té ghế.Cậu lẩm bẩm:

-Dù biết thằng này nó quái dị rồi .Nhưng mình chưa nghĩ đến hắn nói tra tấn con người ta là tra tấn.Nói là làm.Thật kinh khủng.Qủa thật chốn thương trường nói hắn là “ghost” ko sai tí nào.

Giọng nói của Phong đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Luân.

-Cậu đang lảm nhảm cái quái gì thế?

-Đâu..đâu có.mình làm gì mà lảm nhảm.Mà cậu nói thật đấy hả?

-Cậu nghĩ là tôi nóiđùa sao!Tôi là người ko bao giờ thix nói đùa ai .

Ánh mắt Phong nhìn xa xăm , như ko có điểm dừng lại.

-Phong à! Đang lẽ mình ko muốn can dự vào việc của cậu nhưng mình cũng phải nói vs cậu điều này.

-Vậy thì đừng nói nữa, cậu sẽ ko can dự vào việc của tôi đâu.

-Có lẽ nên thế.Nhưng cậu nghe mình nói này:Dù mình biết cậu hận, rất hận nhưng có phải hành hạ cô gái đó là điều cậu muốn ko.Tra tấn con gái người đàn bà đó cậu cảm thấy dễ chịu ko? Ko phải ko.Và cô ta đâu phải kẻ thù của cậu chỉ vì cô ta xui xẻo mới là on gái của bà ta.Cậu ko nên giận cá chém thớt như vậy.Cậu….

Luân chưa kịp nói hết thì Phong đã đứng dậy rồi quay lưng bước đi.Trước khi đi cũng ko quên để lại Luân câu trả lời:

-Tôi biết tôi đang làm gì. Và tôi mong lần sau cậu ko nhắc tới chuyện này trước mắt tôi 1 lần nữa.Tạm biệt.Tôi sẽ liên lạc vs cậu sau.Tiền rượ tôi đã trả rồi cậu cứ uống thoải mái.

Nói rồi, hắn xoay người bước ra khỏi quán bar để Luân ở lại .Luân nhìn theo bóng Phong đến khi khuất hẳn rồi cũng quay lại ly rượu của mình, lắc đầu xua đi việc khuyên nhủ cậu bạn này.

Phong phóng chiếc xe thể thao của mình vs tốc độ kinh hoàng.Hắn đỗ xe rồi đi vào biệt thự của hắn.Hắn vừa bước vào đã có 2 hàng người hầu xếp hàng cúi chào hắn:

-Thiếu gia đã về.

Hắn ko liếc nhìn 1 lần rồi hạ giọng:

-Đc rồi.Tôi muốn nghỉ ngơi.Cấm ko đc ai làm phiền.Nghe rõ chưa?

-Dạ vâng thưa thiếu gia.

Hắn đi đc vài bước bỗng như nhớ ra chuyện gì liền xoay người hỏi quản gia:

-Cô ta sao rồi?

Người quản gia lúc đầu ko hiểu ý cậu chủ mình muốn nói ai nhưng rồi cũng hiểu ra là ai vội nói:

-Thưa thiếu gia! Cô ấy đã giảm sốt rồi ạ.Lúc đàu cô ấy…

-Thôi.Tôi biết rồi.Lui ra đi.

-Dạ vâng.Tôi xin phép.Chúc thiếu gia ngủ ngon.

Phong bước về phòng mình nhưng ko biết sao đôi chân lại ko nghe lời chỉ của nó lại bước về hướng của phòng của Phương.Đến khi đứng trước cửa phòng cô, hắn mới sực tỉnh định trở về phòng mình.Nhưng hắn như đang lo lắng về người đang nằm trong đó.Vì vậy hắn bèn nhẹ nhạng mở cửa phòng rồi tiến đến bên cạnh chiếc giường.Trên đó đang có 1 cô gái đang nằm, hơi thở ko còn yếu như lúc đó, mặt hồng hồng do cơn sốt, đôi tay nắm lại ko mở ra.Trong lúc ngủ cô me sảng nói gì đó rồi khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt cô làm cho hắn ngạc nhiên.Hắn cúi người xuống lau đi những giọt nước mắt đó nhưng vừa lau xong thì lại có giọt nước mắt khác rơi xuống.Nó làm cho hắn đau lòng.Hắn quan sát khuôn mặt như thiên thần của cô, nó thanh thuần, trong sáng biết bao.Đôi tay hắn chợt đưa lên khuôn mặt cô vuốt nhẹ, làn da cô thật mềm mại có gì đó rất ấm áp, hạnh phúc.Như tỉnh lại, hắn lùi lại ra sau rồi hốt hoảng rời khỏi phòng cô.Hắn trở về phòng cố định thần lại rồi nói:

-Mình điên mất thôi.Nếu như cô ko phải con của người đàn bà kia thì đã ko như thế này.Chỉ là số phận mà thôi.Cô đừng trách tôi.

Hắn ngả người lên giường rồi cố nhắm mắt lại để quên đi hành động lúc nãy của mình.

HẾ LÔ CẢ NHÀ…CHAP MỚI RA LÒ ĐÂY….CẢ NHÀ CHO Ý KIẾN NHA,……IU CẢ NHÀ LĂM LẮM..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan