MA QUỶ TRỞ LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau có 2 người vệ sĩ tới và nói:

-Thưa tiểu thư! Thiếu gia ra chỉ thị cho chúng tôi đưa tiểu thư về ạ.Xin mời.

Cô đứng bật dậy, lùi lại rồi ôm đầu hét lên:

-Ko.Tôi ko muốn về nơi đó.Mấy người tránh xa tôi ra.

-Xin thất lễ.

Vừa dứt câu, 2 kẻ đó liền lôi tuột cô vào xe rồi phóng đi.Trên đường , cô cố giãy dụa ra khỏi tay 2 tên đó nhưng ko thể đc.Nhưng bất chợt cô thấy mình ngất đi khi nào ko hay.Đó chính là do tác dụng của thứ thuốc mê đc tẩm trong chiếc khăn chúng mới bịt miệng cô.Cô khẽ cựa mình , mơ màng mở mắt nhìn xung quanh .Nơi đây ko xa lạ gì vs cô, đó chính là phòng của cô ở biệt thự này.Cô từ từ rời khỏi giường rồi đi đến bên cánh cửa khóa chặt thì đột nhiên cánh cửa đc mở ra.Người hầu gái cô đã gặp hôm trước mở cửa đi vào , cúi đầu rồi nói:

-Mời tiểu thư xuống ăn tối sáng ạ.

-Đc.Tôi xuống ngay.

Khi cô ăn xong , người lái xe đi vào nói:

-Tôi đc phụ trách việc đưa đón tiểu thư đi học ạ.Bây giờ mong tiểu thư lên chuản bị để tôi đưa  tiểu thư di đến trường ạ.

-Tôi..tôi đc đi học trở lại ư? Có thật ko?

-Thưa đúng như vậy ạ.Vì vậy Tiểu thư xin hãy chuẩn bị sách vở rồi tôi sẽ đưa đi ạ.

-Vâng.

Cô trả lời rồi xoay người chạy nhanh về phòng mình để sửa sang , chuẩn bị để đi học.Xong xuôi cô leo lên xe đi đến trường.Gần đến nơi cô bảo vs người lái xe ko cần đưa cô tới trước cổng trường.Cô xuống xe rồi tự mình đi bộ quãng dường con lại.Cô như cố hít lấy không khí trong lành này.Nó ấm áp, Thanh khiết làm sao.Vừa vào đến cổng trường cô đã nghe tiếng gọi của cô bạn thân của mình:

-Phương , Phương à! Chờ mình vs.

Cô quay đầu lại liền thấy bóng dáng chạy cực khổ của nhỏ bạn thân , cô cười nhẹ rồi cũng vẫy tay vs nhỏ bạn:

-Cậu chạy chậm chậm thôi.Co ai đuổi bắt cậu đâu.

Trái ngược vs thái độ của Phương, Linh Chi trừng mắt , nạt ngang:

-Này! Cậu đi đâu mà biến mất tăm 3 ngày nay vậy.Có biết làm tớ lo lắm ko.Điện thoại ko thèm bắt máy, tới nhà thì cậu và Dì đều ko có.Tớ còn tưởng cậu bỏ mặt tớ mà đi rồi chứ.Hứ.

Chi giận dỗi rồi hất tay Phương ra , đi thẳng ko chờ Phương cùng đi.Cô biết nhỏ bạn lại nổi giận vì chuyện cô ko nói 1 tiếng mà mất tích 3 ngày nay, nếu là cô thì cô con giận nữa là Chi.Cô vội chay theo bạn, níu tay nó, cười hì hì rồi kéo vào lớp.

-Cậu đừng giận nữa mà.Mình có việc bận nên mới thế.Lần sau sẽ ko thế nữa.

-Còn có lần sau nữa cơ à.Thôi lần này mình tha cho cậu đây.Còn bây giờ kể cho mình nghe 3 ngày qua cậu bận việc gì mà ngay cả liên lạc báo cho mình một tiếng cũng ko đc.Nói nhanh đi.Mình tò mò lắm a.

Phương ậm ừ ko tiện kể cho bạn vì chỉ sợ chưa phải lúc để nói.Cô cười hiền rồi cũng trả lời:

-Cũng ko có việc gì quan trọng.Khi nào đúng thòi điểm thì mình nhất định sẽ nói cho cậu nghe .Đc chứ?

Chi bĩu môi ,nói giọng như đang hờn dỗi:

-Cả mình mà cậu còn ko dám kể à. Hay ko tin mình.?

Phương vội xua tay nói:

-ko phải đâu.cậu biết tớ ko có ý đó mà.Chỉ là chuyện này mình sẽ nói cho bạn sau mà thôi.Nhé.Đừng giận mình nhé!

-Thôi đc rồi….Mình ko giận bạn nữa…Nhưng nhớ khi nào thích hợp phải nói cho mình biết.

-Okie bạn hiền.

-ÚI…nổi cả da gà nè..

Thế là 2 đứa cùng cười đùa thế như nhìu năm chưa đc gặp nhau vậy.Tan học cô lại trở về lại ngôi biệt thự lạnh lẽo đó.Nhưng điều bất ngờ đó là hắn ko có ở đây.

Chốc chốc, 1 tháng đã trôi qua kể từ khi sự việc kinh khủng đó xảy ra và hắn cũng mất tích theo đó.Ko xuất hiện nữa và việt tăm ko có lấy 1 tin tức.Điều đó làm cô lo lắng nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhỏm khi lại đc sóng cuộc sống sinh viên như trước khi chưa gặp hắn.

Trong thời gian này, cô đã làm quen đc rất nhiều bạn bè và đặc biệt khá thân vs anh chàng điển trai, hòa đồng Tô Kiệt.Cậu bạn này luôn đi chung cùng cô và Chi.Cả ba đều rất vui khi cùng học tập, vui chơi vs nhau.Hôm nay cũng như thường lệ, Chi và Kiệt đợi Phương trước cổng trường.Nhưng lần này cô thấy rất lạ.Kiệt ko giống như những lần trước lun đi  bên cạnh Chi mà lại đi đi bên cạnh cô , ko những thế Kiệt còn nắm tay của cô.Nhưng cô ko cố thoát ra cái nắm tay đó , cô thấy ko những thoải mái mà nó còn có 1 hơi ấm lạ thường làm cô cảm thấy đc an tâm.Đột nhiên ko biết vì sao cô bất giác rùng mình, cảm thấy bất an như điềm báo sẽ có gì đó ko hay xảy ra.Cô lắc đầu vài cái cố xua đi suy nghĩ đó.Kiệt thấy vậy liền hỏi:

-Cậu sao vây? Ko khỏe à?

Cậu cười hiền nhìn cô đồng thời tay nắm chặt hơn, ko có ý định buông ra.

-Mình ko sao.Chỉ là hơi mệt thôi.Ko sao đâu.Cậu đừng lo.

Chi nhìn thấy hanh đọng của 2 người này liền cười chế giễu:

-ayza….Tình cảm quá đi.Tha cho tôi đi.Tôi ko muốn sáng sớm đã buồn nôn vì 2 người đó nha.haha

Chi cười lớn rồi chen vào giữa cả 2 , khoát tay lên vai 2 người.Phương ngại ngùn rồi trách nhẹ bạn:

-Này cậu nói cái gì vậy? Ai tình cảm ở đây.Đừng nói tầm bậy.Phải ko Kiệt?

Kiệt đáp lại ngắn gọn mà dứt khoát:

-KO.

Cô bất ngờ vì câu tả lời đó liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kiệt:

-Gì cơ?

-Gì là gì…Cậu nghe rõ đây.Từ bây giờ tớ chính thức theo đuổi cậu.Chi cậu làm chứng cho mình nhé?

Chi hớn hở gật lấy gật để rồi tiếp lời:

-Đúng, đúng.Mình sẽ làm minh chứng cho tình yêu của 2 cậu.kaka

Phương giờ ko dám nói 1 điều nào, chỉ bít ngơ ngác nhìn cả Kiệt và Chi.Một lúc sau, cô mới lên tiếng :

-Kiệt ,kiệt..cậu..cậu đùa..đùa có phải ..ko?

-AI rảnh rỗi mà đem vả chuyện này ra mà đùa.Mình xin thề những lời mình nói là thật.

Kiệt thấy trạng thái ngây ngốc của Phương liền phì cười rồi nói qua chủ đề khác:

-Thôi cô ngốc của tôi.Giờ vào học rồi đấy.Ko nhanh chân cậu trễ học rồi đổ lỗi cho mình nhá.Chi, cậu dẫn Phương vào lớp đi ko cậu ấy đứng cả buổi ở đây đấy.

Chi làm tư thế như chào chỉ huy rồi kéo Phương 1 mạch về lớp.Phương vẫn giữ trạng thái như cũ chả thay đổi gì cả.Chi thấy vậy đành húc vào khủy tay Phương nói:

-Cậu gì mà ngẩn ngơ như gà mái mơ vậy.Tỉnh táo làm coi.Được Kiệt tỏ tè nên vậy hả?hô hô

Phương trừng mắt nhìn Chi làm Chi im ngay lập tức.Tan học , Chi lại kéo tay Phương ra khỏi lớp lại thấy Kiệt đã đứng đợi ngay trước cửa.Thế là cô hết đường thoát   thân rồi.Cô cúng nhắc nói:

-Xin..xin chào.Lâu quá ko gặp …hì hì.

Kiệt và Chi nghe vậy đều ko thể nhin nổi bật cười ra tiếng làm mặt Phương ngày càng đỏ hơn.Kiệt đưa tay lên gõ nhẹ đầu cô, trách yêu:

-Ngốc.Cậu sao vây? Lú lẫn rồi à.Hay nhớ tớ quá nên vậy hả.Đáng yêu quá đi.

Phương gãi gãi đầu rồi lầm lũi đi theo2 người kia ra về.Bống khi cả 3 đi đến cổng trường có 1 chiếc xe thể thao trắng đỗ xịch ngay trước mặt.Người trong xe đi ra.Một người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, khôi ngô và đôi mắt ko thể nhầm lẫn vs ai-TRỊNH VĨNH PHONG đã trở về.Anh ta cười nhẹ rồi hướng về phía cô nói:

-Nhã Phương, chào em.Lâu ngày quá nhỉ? Tôi đã về vs em rồi đây.Em ko chào đón tôi sao.

Hắn vừa nói vừa giang rộng vòng tay hàm ý muốn cô tiến đến bên hắn.Do quá bất ngờ nên cô ko ý thức đc mình nên làm gì chỉ biêt đứng yên nhìn kẻ trước mặt vs anh mắt khiếp sợ.Cả hai người bên cạnh cũng ko hiểu chuyện gì đang xảy ra , hết nhìn Phương lại nhìn qua Vĩnh Phong.Cuối cùng hắn lên tiếng:

-Trần Nhã Phương.

Cô vội chạy nhanh về phái hắn rồi ôm chầm như hắn muốn.Cái ôm đó thật kinh khủng.Nó như thắt nghẹt sự hô hấp của cô.VÀ tự cô đã nhận thức đc 1 điều Ác Quỷ đã trở lại.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan