HỒI ỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện.Một màu trắng bao phủ không gian nơi đây.Cô là 1 người yêu sự tinh khiết , màu trắng –Biểu trưng cho sự thanh khiết .Nhưng chính cô lại bị ám ảnh vs màu trắng, nó ko còn trong sáng, thanh thuần nữa mà chỉ còn đọng lại trong cô sự giả tạo, cô độc và đầy khinh bỉ.Có lẽ đối vs cuộc đời , cô đã chưa hiểu rõ về nó. Ko chỉ tồn tại những hình ảnh, kỉ niệm hạnh phúc, vui vẻ hay chính là sự phản bội của người chồng đối vs vợ, sự ghẻ lạnh của người cha đối vs conNó chỉ là 1 phần nào đó trong cuộc sống của cô.Không phải đó đã là điều làm cô đau khổ nhất mà còn rất rất nhiêù điều nữa.Trong thâm tâm của cô, bóng dáng người đàn ông đứng bên cạnh giường lúc cô bị chính hắn hành hạ- bóng dáng ấy thật sự quá cô độc, lẻ loi.Nó như cô tịch giữa mọi thứ xung quanh.Ánh mắt ấy nhìn xa xăm và khó làm ai có thể nắm bắt đc .Dù đã biết anh ta hành hạ, tra tấn cô rất nhiều lần nhưng ko hiểu sao cô lại có cảm giác thương hại anh ta.Dường như trong bóng dáng lạnh lùng như ko 1 ai tiếp cận đc lại ẩn chứ 1 nỗi đau khiến cô nghĩ đến 1 điều:” Anh ta cũng giống cô.Sống một cuộc đời ko phải là của mình.”tiếng ồn ào ở bên ngoài làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.Cô định bước ra xem thử nhưng vừa mới định ngồi dậy cả người cô ko thể chống đỡ đc rồi ngả lại lên giường.Ko chỉ chân phải đau mà toàn thân đều ê ẩm và đầu đau như búa bổ.Đang lúc cô đau đớn vì cú ngả người lúc nãy thì cửa phòng đc mở ra, một thân ảnh cao lớn, anh tuấn hiện lên.Cô ngạc nhiên kêu lên:

-Thanh Vũ.Cậu về rồi sao.

Dứt lời cô vương người ra để ôm lấy thân ảnh đó nhưng vì cơn đau mà cô suýt chút nữa rơi khỏi giường cũng may Thanh Vũ nhanh tay đỡ đc cô.Anh nhẹ ôm cô, dưa 1 tay vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại.Giong nói chứa đầy sự ôn nhu:

-Ukm.Mình về rồi.Cậu lại khóc nữa rồi.

Anh yêu chiều , nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn , đáng yêu của cô.

-Cậu sao lại xuất hiện ở nơi đó vậy? Lúc đó mình bất ngờ đến nỗi ko tin vào mắt mình người đó là câu nữa cơ!

Anh cười rồi ôm cô chặt hơn.Còn cô mặc câu nói của anh chỉ biết dụi đầu, rúc vào lồng ngực rắn chặt , ấm áp quen thuộc ấy.Dường như mùi hương quen thuộc này lại càng khiến cô tủi thân, đau xót hơn rồi cô òa khóc, khóc như chưa bao giờ cô đc khóc vậy.Anh hốt hoảng định đẩy cô ra xem sao nhưng cô ko cho, vẫn cố giữ chặt lấy anh như sợ anh sẽ tan đi trong không khí vậy.Anh thở hắt ra rồi cũng cúi đầu để cằm mình tựa vào chóp đầu cô.Nói ôn nhu:

-Cậu làm mình ko thể để mặc cậu dù chỉ là 1 phút.Ước gì mình có thể đem cậu bỏ vào vali nhỉ!hì hì.

Cô mắng yêu anh:

-Đồ ngốc.Mình mong cậu đừng hỏi mình bất cứ điều gì.Đc ko? Khi nào mình đủ tự tin mình sẽ nói những gì cậu muốn biết.

Anh phì cười rồi nhìn cô đầy âu yếm:

-Đc.Mình ko ép buộc cậu.Giờ cậu cố nghỉ ngơi nhé.Mình đi gặp bác sĩ đã sau đó sẽ về ngay. Ở đây, ngủ ngoan nhé!

Cô như sợ anh bỏ đi 1 lần nữa vôi kéo tay anh, giữ chặt ko buông, môi mím chặt, nước mắt đã ngân ngấn nước nhìn anh .Lúc sau, cô mới lên tiếng nói yếu ớt:

-Xin..Xin cậu đừng đi.Đừng đi mà.

Anh nghe vậy liền ôm chặt cô, vuốt nhẹ lưng cô như để trấn an.

-Đc, đc..mình sẽ ko đi đâu cả.Chỉ ở đây vs cậu mà thôi.Ko đi đâu.

-Ko đi đâu, ko đi đâu…….

Cô cứ lặp lại 3 chữ đó mãi đến khi đã thấm mệt mới ngất đi.Anh đặt cô nằm xuống, kéo chăn mỏng lên đắp ngang ngực cô, nhìn cô , trong anh mắt ẩn chứ 1 tia đau xót.Anh từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh , bàn tay to lớn của anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mảnh khảnh của cô.

-Rốt cuộc đã có chuyện gì đến vs em vậy? Phương.

Anh đưa bàn tay cô lên môi rồi nhẹ thơm vào tay cô như đang cố bảo vệ, nâng niu bảo vật của cuộc đời mình.

( các bạn có lẽ sẽ thấy 1 điểm khác lạ ở đay.Đó là cách xưng hô của Thanh Vũ và Phương.Lúc thì minh-cậu nhưng có lúc thì anh-em…sau này sẽ có lời giải đáp hoàn chỉnh cho mọi người về điều này….)…

Chỉ nghĩ đến vậy, anh đã ko chịu nén cơn giận xuống rồi lấy di động ra gọi ai đó chỉ nghe đc giọng nói chứa đựng sự chết chóc của anh:

-Đi tìm hiểu cho tôi tại sao cô gái tên Nhã Phương có mặt trong quán Bar và lí do bị truy đuổi.Một tiếng nữa có ngay tin tức cho tôi.

-Vâng.

Xong anh tắt ngay điện thoại, ánh mắt lại rơi vào người con gái yếu ớt đang nằm trên giường bệnh.

Cô ngủ khá lâu cho đến khi nghe loáng thoáng đc cuộc nói chuyện của Thanh Vũ vs 1 người đàn ông nào đó.Hình như đó là vị bác sĩ đang điều trị cho cô thì phải.

Giuowngf cô nằm gần cạnh cửa sổ.Ánh nắng dìu dịu của buổi sớm mai nhẹ hắt vào căn phòng cô đang nằm.Nó như đang sưởi ấm cho không gian trong căn phòng lẫn người con gái trong này.Loại ánh nắng mà đã lâu cô ko đc nhìn thấy và có lẽ sớm đã lãng quên.Không gian ngoài cửa sổ thật thanh bình, tươi đẹp biết bao.Cô từ từ bước xuống giường rồi đi đến cửa sổ để đc hít thở bầu không khí trong lành này.Từng cơn gió nhẹ thoảng qua  làm những sợi tóc con nhẹ vương trên khuôn mặt đáng yêu, nhỏ nhắn của cô.Khoản trời yên bình này làm cho cô bình tâm trở lại.Nó như 1 nơi ko có sự ưu phiền, lo toan cũng như đau buồn nào tồn tại cả - một nơi để cô có thể dừng chân hưởng thụ cuộc sống thanh bình.Khi Thanh Vũ mở cửa đi vào liền thấy đc thân ảnh mảnh mai, yếu ớt của cô  đang đứng lặng bên cửa sổ.Một hình ảnh đã lâu anh chưa đc nhìn thấy.Anh sợ quấy rầy cô nên chỉ đứng dựa lưng vào tường lẳng lặng nhìn cô.Một khúc phim ngắn như đang len lỏi trong tâm trí anh.Một cậu bé 9 tuổi huôn mặt đã lấm tấm mồ hôi, trên lưng đang cõng một bé gái khoảng chừng 5 tuổi đang cười rất vui vẻ.Cô bé đó khẽ hỏi:

-Anh ơi! Anh mệt chưa?

Cậu bé cười hiền rồi nói:

-Anh ko mệt.Ngốc! Dù cho anh phải cõng em cả đời thì anh cũng ko thấy mệt.

Bé gái đó cười khẽ rồi vòng tay ôm chặt cổ cậu bé.Cả 2 vừa đi vừa cười đùa vui vẻ .Tiếng cười giòn tan của 2 đứa trẻ hòa lẫn vào không gain yên bình, hạnh phúc ấy.

Thanh Vũ đang chìm trong đoạn phim ngắn ngủi ấy thì bị tiếng gọi của cô kéo về lại hiện tạ.Anh khẽ giật mình, nhin cô trìu mến , trên môi nở nụ cười rồi bước từng bước về phía cô.Anh xoa nhẹ đầu cô rồi hỏi:

-Em ngủ có ngon ko? Còn mệt sao lại đứng ở đây thế này?

Cô chỉ cười nhẹ rồi xoay người tựa vào thành cửa sổ, ánh mắt nhìn về khoảng xa xăm.Anh cũng không hỏi gì thêm, đến gần bên cô khẽ để đầu cô tựa vào lòng mình.Khoảng im lặng lại chiếm giữ nơi này một lần nữa.Cả 2 chỉ đứng lặng , không ai nói vs ai chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc, ấm áp len lỏi trong trái tim của 2 người.Một cảm giác đã mất đi từ rất lâu.

Cũng như 2 người đó, Phong cũng đang đứng lặng yên bên khung cửa sổ.Hai tay anh đút vào 2 túi quần , môi mím lại, mắt khẽ nhắm.Bây giờ anh chỉ muốn đc sống trong ky ức, mãi ko thức dậy để đối mặt vs hiện tại.Trong đầu anh chợt hiện lên bóng dáng của 1 người – người đó đã đi, đi rất xa và mãi mãi sẽ ko bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh.Anh xoay người đi đến quầy rượu trong phòng thư phòng , ngồi lặng , ánh mắt vẫn như cũ tựa ko có điểm dừng, xoáy sâu vào nơi nào đó mà bất kỳ ai cũng ko thẻ nào biết đc.

-Mẹ ơi! Mẹ hát ru cho con ngủ đi.

Đứa bé rúc vào lòng người phụ nữ , nũng nịu đòi bà hát ru.

-Ừ! Con trai yêu của mẹ buồn ngủ rồi à! Mẹ hát ru cho con ngủ nhé.Phong con, sau này con phải trở thành một người mạnh mẽ và giỏi giang nhé.sống thật vui vẻ và hãy sống luôn phần còn lại của mẹ con nhé!

Giọng bà run run , những giọt nước mắt nóng hổi đã tràn mi.Cậu bé nghe giọng mẹ có vẻ khác so với thường ngày liền ngẩng đầu lên nhìn bất ngờ tháy mẹ đang khóc, cậu hoảng hôt hỏi mẹ:

-Mẹ, mẹ ơi! Mẹ sao lại khóc? Ai  bắt nạt mẹ.Papa bắt nạt mẹ à, con đi hỏi tội papa cho mẹ nhé.Mẹ đừng khóc.

Cậu bé nói xong định chạy đi tìm papa nhưng lại bị cánh tay mẹ kéo lại , ôm chặt cậu vào lòng.Cậu ngạc nhiên liền hỏi mẹ:

-Mẹ…mẹ sao vậy? Con đi tìm papa mà.

Bà chỉ khóc rồi càng siết chật vòng tay ôm đứa con của mình vào lòng.

Hình ảnh 2 mẹ con tan dần và biến mất hẳn.Và giờ đây,chỉ còn lại một mình cậu bé.Cậu bé ấy đã lớn lên  trở thành một người đàn ông mới chỉ 27 tuổi đã thành đạt và mạnh mẽ như bà mong ước.Nhưng bên trong người con trai ấy không còn tồn tại niềm vui, niềm hạnh phúc vốn có.Thứ còn lại trong anh ta chỉ còn là 1 linh hồn hoàn toàn trống rống tình yêu thương, còn thù hạn đã là vô hạn. Vào đêm mưa cách đây 21 năm đó đã cướp đi tâm hồn yếu ớt, vô tội của con người này.

Cả ba người Vĩnh Phong- Nhã Phương-Thanh Vũ tuy ở 2 nơi khác nhau nhưng tất cả họ đều đang chìm vào trong kí ức đã lãng quên của mình.Vậy mối liên quan giữa 3 người họ là gì.Điều gì đã kéo cả 3 lại vs nhau , những người đã mất đi ký ức tuổi thơ của chính mình.Liệu mối thù hận sẽ đeo bám họ đến khi nào mới chấm dứt.Nơi xuất phát của thù hạn cũng chính là thứ đã giết chết những kỉ niệm tuổi thơ để rồi đọng lại chỉ là 2 chữ “ thù hận” cứ triền miền, ko thể nào kết thúc.Nó như 1 vòng xoáy luẩn quẩn đeo bám cả 3 người.

Phương trải qua 3 ngày ở bệnh viện .Cô muốn xuất viện nhưng Thanh Vũ một mực ko chịu vì anh muốn để các bác sĩ kiểm tra, điều rị cho lành hẳn chấn thương của cô.Cô nghe anh nói anh vừa mới gọi điện cho Linh Chi bạn cô để cho cô ấy biết về tình trạng hiện giờ của cô .Vì khi cô nằm ở đây 3 ngày , điện thọi cô liên tục bị Linh Chị gọi đến do cô ấy quá lo lắng cho cô.Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay.Chi đẩy cửa rồi chạy vào ôm chầm lấy cô, khóc òa lên:

-Cậu đúng là con bạn tồi….Nếu như anh Vũ ko gọi báo cho mình biết thì mình làm sao biết cậu xảy ra chuyện….Cậu làm mình lo đến chết mất thồi.Con quỷ này…

Vừa dứt câu, Chi lại khóc to hơn nữa làm cho Phương bối rối ko biết làm gì để dịu lòng con bạn đây.Đang lúc ko biết phải làm gì thì có giọng nói vang lên:

-Đc rồi đó Chi ơi! Cậu mà khóc nữa là có ngườ bệnh nặng hơn nữa đấy.Phương nhỉ?

Phương giờ mới phát hiện đi theo sau Chi đó là Tô Kiệt.Hôm nay cậu ấy ăn mặc rất đơn giản nhưng lại rất đẹp.Một chiếc áo sơ mi đen ống tay đc xăn hờ lên kết hợp vs chiếc quần jean đen, dáng người cậu ấy càng đc tôn lên, đẹp đến nỗi làm cô ngẩn người trong 1 lúc.Tô Kiệt bắt gặp ánh mắt của cô liền cười hiền rồi làm động tác giống mấy chú cảnh sát hình sự trong phim thường có:

-Báo cáo sếp.Tôi – Tô Kiệt đã có mặt.

Hành động ấy của Tô Kiệt làm cho Phương lẫn cô gái trước đó còn đang sụt sùi bật cười thành tiếng.Kiệt đến bên cạnh giường Phương rồi nói:

-Cậu đã đỡ hơn chưa? Đừng ngồi nữa sẽ mệt đấy.Nằm xuống nghỉ ngơi đi.

-Ừ. Cám ơn hai đứa bạn thân yêu của mình đến thăm mình nha.Mà Kiệt à, mình khỏe như voi ấy sao mà mệt đc.haha.

Phương vừa cười vừa kéo tay Chi nói:

-Nhóc xấu xa.Đi thăm bệnh mà ko mua gì hết hả mày? Thấy Kiệt hok? Mua cho tui 1 đống kia kìa.

Phương giả vờ giận dỗi, bĩu môi .Chi trừng mắt con bạn rồi nghiêm giọng nói:

-Cậu là cái thứ…..Có biết mình vì lo lắng cho cậu đến nổi tóc chưa kịp chải, dép thì đi nhầm của người khác ko ?

Cả Phương và Kiệt vội nhìn lại Chi .Đúng như cô nàng nói, Đầu tóc thì rối tung, dép thì mỗi chiếc 1 kiểu khác nhau.Nhìn Chi hiện giờ quả thực rất buồn cười…Phương và Kiệt cố nhịn cười rồi Phương nói:

-Thôi, thôi.Mình chỉ đùa 1 chút thồi mà.Đừng giận mình nhé bạn thân yêu.

Chi phì cười rồi nhéo nhéo mà bạn mình , giả vờ trách:

-Lần sau là chết vs mình.Giaanj thật luôn cho xem.

-Đc, đc.

Đang trò chuyện vui vẻ thì tiếng điện thoại vang lên.

-Phương, điện thoại của cậu kêu kìa.

-ủa, của mình à.

Phương trưng vẻ mặt ngơ ngác nhìn Chi làm Chi ko nhịn đc cười, lấy tay gõ nhẹ lên đầu con bạn :

-Nghe điện thoại đi chị hai.

-ok.

Phương nhấc máy, nói:

-alo.Phương nghe.

Một lúc sau cũng chưa nghe ai trả lời cô vội nói:

-Tôi Phương đây.Ai gọi vậy.alo.Nếu ko trả lời tôi tắt máy đó nha.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi chợt có giọng nói phát ra:

-Tôi đây.

Phương vừa nghe đc giọng nói đó , người bất giác run rẩy ko thôi.Tay cầm điện thoại nhấn ngay vào nút tắt máy rồi vứt xuống giường.Chi và Kiệt thấy vậy liền chạy tới, Chi nắm 2 vai cô lắc nhé:

-Cậu sao vậy? Phương.bình tĩnh đi nào.Có tụi mình ở đây.Cậu đừng sợ.A….Phương cậu đừng khóc.Nhìn 2 đứa tụi mình này.

Phương ôm đầu rồi khóc lớn.Kiệt hất tay Chi ra rồi ôm Phương vào lòng.Giọng nói chứa đầy vẻ ôn nhu, trấn an cô:

-Đc rồi.Có mình ở đây.Có mình ở đây.

Một lúc sau, Phương bình tĩnh trở lại rồi nhìn 2 đứa bạn:

-Các cậu về đi.Mình muốn yên tĩnh.

Chi vội nói:

-Ko đc.cậu thế này, tụi mình sao có thể bỏ cậu lại 1 mình.

-Chi! Mình muốn đc 1 mình.Nhờ cậu nhé.

Thấy ánh mắt năn nỉ của Phương, Chi định nói thêm nhưng bị Kiệt ngăn lại rồi nói:

-Đc.Cậu nghỉ ngơi đi nhé.Bọn mình sẽ đến thăm cậu sau.

-Ừ.

Cô đáp lại lời Kiệt xong thì nằm xuống, nhắm mắt lại.Chi và Kiệt đành thở dài, ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan