Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phát súng đầu tiên trúng vào đùi cô nhanh chóng khụy xuống
"Hahahaha....Lệ cô thấy không đó là cái giá mà cô phải trả cho sự phản bội,nào đến tiếp phát thứ hai thôi!" Rain thâm độc lên tiếng giọng cười của Rain khiến cô ghê tởm
Pằng....Pằng....
Hai tiếng súng đồng loạt vang lên Rain nhanh chóng đổ gục xuống đôi mắt cô ta mở to tỏ vẻ kinh ngạc
Pằng...Pằng....Pằng....
Người của hắn nhanh chóng đến tiếp ứng, xử lí tất cả thuộc hạ của Rain mang theo
Hai phát súng đã giết Rain đồng thời được bắn ra từ hai người mà có nghĩ nát óc mọi người cũng không thể tin nổi đó là....
"HinhHinh, anh mang em đi bệnh viện, em không được ngủ biết không,ngoan...!" Hắn nhanh chóng bỏ mặt tất cả bế cô chạy đến bệnh viện
....
Ngay khi đến bệnh viện cô được đưa vào phòng cấp cứu...
Hắn ở ngoài phòng cấp cứu đi qua đi lại và trong đầu lại hiện về những kỉ niệm khó quên giữa hắn và cô, hắn bất giác cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc cùng ấm áp.
Trái tim hắn có lẽ đã bắt đầu tan chảy ngay lần đầu tiên khó quên đó mất rồi
Cạch...
Cửa phòng cấp cứu bật mở, cô được ý tá đẩy ra ngoài
"Viện trưởng vợ tôi sao rồi?"
"Long tiên sinh,vợ ông hiện tại đã không còn gì đáng ngại,chỉ là tôi khuyên người nhà nên chú ý phu nhân nhiều hơn,phu nhân hiện tại đang có thai không nên vận động mạnh cũng như ra vào những chổ nguy hiểm như lần này!" Vị bác sĩ già từ tốn nói
"Ông nói gì? Cô ấy có thai rồi sao?"
"Phải,Long phu nhân đã có thai đại khái khoảng 11 tuần rồi!"
"Tôi biết rồi,ông đi làm việc của mình đi!" Hắn cố kiềm nén tâm trạng kích động của mình lãnh đạm nói với viện trưởng
"Vậy tôi xin phép!"
.....
Cô một mình nằm trong phòng bệnh ánh nắng chiếu vào làn da nhợt nhạt của cô khiến tim hắn nhói đau
"Ưm..." Cô dần tỉnh lại liền cảm giác đùi mình rất đau
"Tỉnh rồi,anh không muốn chuyện này xảy ra lần nữa,biết không?"
"Biết rồi,sao anh dễ giận quá vậy?" Cô mỉm cười trả lời hắn
"Ngoan,sau này không được bướng bỉnh nữa biết không,em hiện tại không chỉ có một mình vậy nên sau này làm gì đều phải được anh cho phép rõ chưa?"
"Anh định cấm túc em hả, em không chịu đâu!" Cô uất ức lên tiếng trách móc
"HinhHinh em nghe lời một chút có được không, em đang mang thai con tôi nên nghe theo tôi là chuyện em cần làm bây giờ!Từ đây cho đến lúc sinh tôi không muốn em vượt quá phạm vi kiểm soát của tôi,rõ chưa?"
"Hạo,anh...anh..."
Từ trước tới giờ hắn chưa hề đối với cô nặng lời như vậy....nhưng sao bây giờ lại.....
Những ngày sau đó cô không thấy hắn đến thăm cô nữa, không hiểu sao cô lại không thích nở nụ cười nữa, cô cười là vì hắn nay có lẽ đã không cần rồi.....
Hai tuần sau cô được ra viện nhưng hắn lại không đến đón như cô mong đợi mà chỉ cho người thân cận đến đón.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro