Chương 6. Kết hôn với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cẩn thận ngắm nghía Bánh bao nhỏ, càng nhìn, cô càng thích đứa nhỏ này, không nhịn được mà vươn tay sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn, lại sợ làm nó tỉnh giấc nên thu tay về.

"Anh là gì của đứa nhỏ này...?" Lục Diệp nhìn về phía người đàn ông như tảng băng lớn kia, khí thế siêu cấp cường đại.

Lời vừa thốt khỏi miệng đã cảm thấy não mình bị hỏng.

Một lớn một nhỏ nhất định là từ một khuôn mẫu khắc ra có được hay không? Chắc chắn là cha con ruột thịt rồi!

Quả nhiên, tảng băng trả lời: "Cha của nó."

"Này, tiểu mỹ nữ, cô tỉnh rồi à, tôi là Vân ca siêu đẹp trai vạn người mê của Hữu Hữu!"

Đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lớn trong tầm mắt, làm Lục Diệp sợ đến mức lui về sau theo bản năng, chờ thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, liền ngây người: "Chiến... Vân Kì?"

Cháu trai đích tôn của tập đoàn Chiến thị, tổng giám đốc của công ty giải trí Tinh Diệu, vì ngoại hình xuất sắc và tính cách phong lưu, đã xuất hiện vô số lần trong các tạp chí và các trang web lớn, thậm chí còn có lượt tìm kiếm nhiều hơn các ngôi sao.

Khuôn mặt này cô tuyệt đối không có khả năng nhận sai.

Nhưng điều này không phải là nguyên nhân trọng điểm để dọa cô sợ đến vậy, điểm mấu chốt là Chiến Vân Kì là anh trai của Hữu Hữu, vậy cái vị đang ngồi trước mắt kia chẳng phải là chú của hắn......Chiến, Đình, Kiêu ?!

Trời ơi...

Ba từ này khủng khiếp như một bộ phim bom tấn, nổ tung trong não Lục Diệp, nổ đến nỗi làm cả người cô choáng váng, trợn mắt há hốc mồm.

"Thôi đi, diễn quá lố rồi đó, cho dù chú tôi là thái tử gia kinh thành, hay khi chú ấy là vị vua không ngai* ở Đế Đô, cô không cần phải quá khoa trương như vậy chứ?" Chiến Vân Kì vẫn có điểm tự hiểu lấy, người phụ nữ này cứ như hồn không nhập xác, như đang ở vách đá cheo leo mà cô ta bị vậy lại không phải do mình.

*vua không ngai: vua không có ngai vàng.

Bình thường có Chiến Đình Kiêu ở thì hắn không có là gì hết.

"Xin lỗi ... thật có lỗi quá, tôi chỉ không nghĩ may mắn năm nay lại tới, tôi có thể nhìn thấy thái tử gia của Vân Hải nên có chút quá phấn khích! Thật căng thẳng!" Lục Diệp lén lau mồ hôi đi, bất an đến khóc, nhưng dù có khóc cũng phải diễn xong trận này đã.

Định mệnh nó, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp? Biết thế nào là phân vượn không?

Chiến Đình Kiêu chính là người đàn ông đã bị cô từ chối năm năm trước, nhưng hai người chưa bao giờ nhìn thấy nhau. Nhìn phản ánh của Chiến Đình Kiêu vẫn còn chưa nhận ra cô.

Hiện tại, Lục Diệp hận không có ba chân bốn cẳng mà chạy trốn.

Nghe nói năm đó khi cô từ chối kết hôn, Chiến Đình Kiêu liền bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Thử nghĩ một chút, một người đàn ông tôn quý như vậy, khi thân thể bị thương nặng lại còn bị mất mặt mũi, có thể không mang thù sao?

Nếu phát hiện cô chính là người ném mặt mũi hắn khi đó, ha ha...chỉ sợ cô chết khi nào cũng không biết ấy.

"Chỉ cần nhìn thấy chú của tôi đã phấn khích như vậy, vậy thì nếu tôi nói với cô... Tối hôm qua, chú tôi đã lao vào lửa để đưa cô ra ngoài, cô có kinh hỉ không? Kích thích không?" Chiến Vân Kì mở to đôi mắt hoa đào kia, thật giống như đại anh hùng cứu người là chính hắn vậy.

Đêm qua, ngọn lửa rất dữ dội, thế mà Chiến Đình Kiêu lại dám lao vào đám cháy để cứu cô? Dũng... cảm thật?!

Không phải do lỗ tai cô có vấn đề nhỉ.....

Lục Diệp có ảo giác cả người rơi vào hố đen, dưới ánh mắt chăm chú mong đợi cái của Chiến Vân Kì, lắp bắp nói: "Kinh... kinh hỉ."

Sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cố ép mình thành một người qua đường gặp vận tốt được thái tử gia cứu, đối với ân nhân cứu mạng thể hiện đầy lòng cảm kích: "Cảm ơn ngài, Chiến tiên sinh, tôi thực sự không nghĩ tới là ngài cứu mạng tôi. Tôi sẽ báo đáp để cảm tạ ngài."

Lục Diệp cảm thấy đã lấy hết khả năng diễn xuất ra rồi, còn thiếu hai giọt nước mắt làm chứng minh cô thật lòng thật dạ.

Chiến Đình Kiêu cư nhiên thờ ơ? Hơn nữa trên mặt không có gì biểu cảm gì!

Ok, đại boss đều rất cao lãnh.

"Cảm tạ thế nào?" Chiến Đình Kiêu nhìn nàng dò xét, đột nhiên nói.

Hả, không phải nên nói không cần cảm tạ gì gì đó sao? Tại sao anh ta không giống như vậy chứ!

Lục Diệp ngớ người: "Tôi, tôi, tôi, tôi..." Cứ 'tôi' muốn hết nửa ngày.

Không lẽ dùng tiền để cảm tạ nhỉ? Cùng vị thần tài nói về tiền ư, sợ là cô sẽ bị một đống tiền mệnh giá lớn đè chết.

Vậy khi nói sẽ làm trâu làm ngựa thì sao? Cô làm được mới sợ!

"Anh có muốn ... Tôi sẽ đưa cho anh một lá cờ vinh danh, người xông vào đám cháy cứu người, anh dũng không sợ hãi!" Chính là đôi mắt của Chiến Đình Kiêu quá mãnh liệt làm Lục Diệp căng thẳng, gãi đầu nói ra.

"Phốc ... Ha ha ha ha..." Chiến Vân Kì ôm bụng cười, cười đã rồi nói: "Đưa cho chú tôi bằng khen? Chỉ có cô mới nghĩ ra! Cô muốn tôi cười đến chết rồi đi đưa hoa cho tôi sao?"
Lục Diệp xấu hổ gãi gãi đầu, thật thà nói: "Chính là chú anh, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cái gì cũng không thiếu, tôi không nghĩ ra nên cảm tạ như thế nào cho đúng a."

"Kỳ thực, cô cũng..." Không cần cảm tạ, Chiến Vân Kì tính nói như vậy. Dù sao thì người phụ nữ này cũng đã cứu Hữu Hữu, nhưng lời nói của anh ta chỉ còn một nửa đã bị gián đoạn.

"Kết hôn với tôi." Chiến Đình Kiêu vô cảm nói.

Lục Diệp liền rơi vào mộng tưởng, 3 giây trôi qua vẫn không tỉnh táo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro