Chương 8. Bánh bao nhỏ không thể nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một đêm kinh thiên động địa, chú vẫn dám trao con trai cho anh ta. Chiến Vân Kì rất kích động, anh ta như muốn khóc lên, vỗ ngực và nói: "Đừng lo, chú ơi, lần này cháu hứa sẽ chăm sóc cẩn thận Hữu Hữu, nếu lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cháu sẽ tự thiến mình tạ tội!"

"Không không, phải là tự giết mình tạ tội... " Anh quá kích động đến mức nhanh miệng nói sai.

Lục Diệp ở bên cạnh không nhịn được che miệng cười, nhưng chỉ cười chưa đầy ba giây, liền phát hiện đại boss nào đó đã hướng tầm mắt xuyên thấu mạnh mẽ về phía cô, làm cô sợ đến mức không thể cười nổi, đang lúc lúng túng thì bụng cô lại kêu lên tiếng ọt ọt.

Còn có thể mất mặt hơn nữa sao?

Dưới con mắt cảnh giác của đại boss, cô thật sự hận không có cái lỗ để chui vào.

Lục Diệp lo sợ bất an, trái tim nhanh hơn, ngay khi cô nghĩ đến Chiến Đình Kiêu còn muốn tiếp tục đề tài lấy thân báo đáp thì người này cư nhiên chỉ nói một câu rồi rời đi.

"Dưỡng thương cho tốt."

Ha? Cứ như vậy?...

Nhìn bóng lưng đại boss rời đi đến mơ hồ, cho đến khi cánh cửa được đóng lại, cô mới quay về hiện thực và thở dài nặng nề.

"MMP, hù chết người ..."

"Ồ, sao lật mặt nhanh thế?" Vừa rồi, thái độ cô gái không phải như vậy.

Lục Diệp sợ tới mức run lên, đã quên phía sau còn đứng một vị đâu.

Chiến Vân Kì buồn bực thở dài: "Tôi là người vô hình à?"

Nói gì thì nói, anh cũng là người nổi tiếng về độ đẹp trai cùng tính phong lưu có được không. Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp bị mê hoặc bởi khuôn mặt của anh, vậy mà giờ liền như người vô hình!

Nhìn vào vẻ mặt không vui của ai đó, Lục Diệp không thể không vùng lên chiến đấu một lần nữa, chậm rãi nói: "Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân*."

*Đã vượt biển cả thì không sợ nước, chỉ thấy núi cao không thấy mây.

Ý nghĩa của lời nói, nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt mỹ của Chiến Đình Kiêu thì nhan sắc của Chiến Vân Kì khó lọt vào mắt cô được.

Chiến Vân Kì như bị ném một trái bom nổ banh xác, buồn bực hét lên: "Thôi! Cô thật tàn nhẫn!"

..........

Trải qua một đêm đầy kích thích, sự kiện video đáng xấu hổ kia hiện đang được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, Giang Văn Thăng chắc là tìm cô đến phát điên rồi.

Tiếp theo, Giang Văn Thăng nhất định phải mở một cuộc họp báo để làm rõ vấn đề này, cũng sẽ cần cô đứng ra làm sáng tỏ.

Dù sao cô cũng trên danh nghĩa cũng là em gái của Lục Lăng Tuyến, mà còn là vợ chưa cưới của Giang Văn Thăng.

Đã đến lúc cô nên xuất hiện!

Sau khi Chiến Đình Kiêu rời đi, Lục Diệp đang tự hỏi làm thế nào để thoát ra khỏi đây, nhưng Chiến Vân Kì cứ nhìn cô chằm chằm. Bánh bao nhỏ cũng đã tỉnh lại, cứ quấn lấy cô, không buông cô ra dù chỉ một chút.

Mặc dù cô ấy cũng thích ở bên Bánh bao nhỏ, nhưng hiện tại thì cô không thể ở lâu, cô còn có nhiệm vụ cần phải làm.

"Hữu Hữu, chúng ta thương lượng một chút được không?"

Lục Diệp vừa nói xong, Bánh bao nhỏ lập tức biến thành bộ dáng ủy khuất như bị bỏ rơi, đôi mắt to tròn ngốc nghếch đáng yêu nhìn cô, làm tim cô như tan ra.

Không! Không được! Lục Diệp, ngươi còn phải đi xé nát mặt người chị ghê tởm kia, bình tĩnh, bình tĩnh nào!

"Thật ra ... chuyện là như vầy, nhà cô có nuôi hai con chó nhỏ, từ hôm qua đến nay chó nhỏ vẫn chưa ăn gì cả, chúng sẽ đói. Vì vậy, cô phải về nhà và cho chó ăn. Chờ cô làm xong sẽ trở lại thăm con được không?"

Thành thật mà nói, cô cũng không tính là nói dối, bởi vì thực sự có hai con chó ở nhà, một con là Giang Văn Thăng, con kia tên là Lục Lăng Tuyết, và hai con chó này chắc cũng đang vô cùng ngóng trông mình trở về.

Chiến Vân Kì nghe xong, trên mặt lộ vẻ không tự tin lắm và hỏi một câu: "Cô nuôi chó gì trong nhà?"

"Teddy*!" Lục Diệp không hề nghĩ ngợi thốt ra.

*theo Hán Việt là Thái Địch, ai hiểu nghĩa không? giúp với!!!

Sau khi nói xong mới phát hiện ra rằng mình hình dung sao mà chuẩn xác, ngày ngày bình yên, không lo bệnh tật!

Lục Diệp hiện tại lo lắng nhất là Bánh bao nhỏ sẽ buồn, cũng không biết mình làm sao vậy, đối với tiểu gia hỏa này hoàn toàn không có sức chống cự.

Đôi mắt nhỏ có chút ủy khuất có thể khiến cô cảm giác tội lỗi.

May mắn thay, Bánh bao nhỏ nghe xong lời cô cũng không biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay cô đang quấn băng.

Lục Diệp nhìn nhìn tay mình, đột nhiên phản ứng, hiểu ý cười: "Hữu Hữu không cần lo lắng, tay cô tốt lắm, chỉ cần xức thuốc đúng giờ, vết thương sẽ nhanh chóng lành lại."

Nói xong còn cùng Bánh bao nhỏ vỗ tay nhau một cái, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt vào lòng bàn tay, có cảm giác hơi tê tê, thế nhưng vết thương không cảm thấy đau.

Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm vào tay cô một lúc, đôi mắt to đen bóng dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, sau đó xoay người đi đến bên giường. Từ cái bàn, lấy ra giấy và bút rồi nghiêm túc viết những gì đó, viết xong đưa cho cô.

Lục Diệp đưa mắt nhìn qua, có chút ngạc nhiên. Trên tờ giấy có viết một từ tiếng Anh, 'Phone'. Bánh bao nhỏ chỉ mới năm tuổi mà đã biết viết tiếng Anh? Còn viết đẹp như vậy.

"Hữu Hữu không chỉ biết nhiêu đây, về sau cô sẽ từ từ biết!" Con của chú hai khiến hắn kiêu ngạo mà nhướng mày, nếu có cái đuôi chắc cũng vểnh lên cao.

Tuy nhiên phải công nhận là gen của Chiến Đình Kiêu quá mạnh mẽ, đứa trẻ vừa sinh ra chắc đã quăng đứa nhỏ bình thường vài con phố rồi.

Mà đứa nhỏ này đã được năm tuổi, từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy nó mở miệng nói chuyện nhỉ?

---------------------------------------

Đọc chương mới nhất tại app Mê đọc truyện nhé ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro