Chương 4: Đau đớn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, vẫn như thường ngày
Như Nguyệt đi trông coi của hàng buổi sáng, buổi chiều về nhà, có thêm việc thì đi làm. Hôm nay Như Nguyệt xong việc sớm. Chạy ra siêu thị, bất chợt nhớ đến khuôn mặt kia, cô cười khúc khích, khuôn mặt rạng rỡ, nhanh tay mua đồ về
Đag tung tăng đi trên đường, miệng líu lo hát. Như Nguyệt đag nghĩ chỉnh Dương Tử Thiên ra sao thì.......
-"aaa" anh đau đầu chết mất. 12:30 rồi mà ko thấy bóng dáng cô ta đâu. Trốn rồi? Ko thể nào, cô ta yêu tiền, vật chất thế kia mà. Hay bị bắt cóc rồi? Liệu bọn chúng có biết mình đag ở nhà cô ko. Hàng loạt câu hỏi, suy tư hiện trong đầu anh.
Ko! ko đc. Bây giờ phải bình tĩnh. Dương Tử Thiên ngồi xuống miệng nhấm nháp tách trà
-" Cạch" cửa mở.
Dương Tử Thiên biết cô về. Cho nên ko quay đầu lại. Biết chắc cô ta sẽ tự đi vào thôi.
-" rầm" khúc gỗ đổ. Như Nguyệt nghĩ Dương Tử Thiên sẽ chạy ra đón cô. Cô ko chịu đc nữa rồi
Dương Tử Thiên nghe thấy tiếng động lạ, chạy ra cửa. Anh tá hỏa khi nhìn thấy cô ngã trên nền đất. Chân tay sứt xát, ứa đầy máu
Anh chạy đến chỗ cô, bế cô lên mang vào bên trong, tuy mặt ạn lạnh lùng, nhưng tâm can đag cào xé, cô làm sao vậy
20' trước
Như Nguyệt đag trên đường về nhà chợt" rầm" có một chiếc xe máy đâm sầm vào cô. Anh ta trông lực lưỡng. Mặt dữ tợn, trông có vẻ đag vất vả, tìm ai đó? ( chủ nhân ở nhà cô chứ ai!!)
Anh ta ko xin lỗi mà còn chửi tục, ko thèm đưa cô đi bệnh viện, ko hỏi thăm cứ thế phóng đi luôn
Như Nguyệt đau lắm, nước mắt dàn dụa, tay chân chảy máu, đường còn là đường đá. Đá xát vào vết thương còn đau hơn. Trong lúc cô sắp gục ngã chợt nghĩ đến một người. Là anh, chì có anh mới có khuôn mặt góc cạnh mà lạnh lùng như vậy!!
Như Nguyệt gắng sức, đứng dậy bám vào tường để về nhà. Vì là trưa rồi, chỗ nhà cô ở thì toàn công nhân, sáng sớm tinh mơ đi làm, tối mù mịt mới về. Cho nên bây giờ rất yên tĩnh, ko một bóng người. Cô bước đi đau đớn, máu của cô dính đầy bờ tường, những nơi cô đã đi qua
Như Nguyệt về đến nhà, mở cửa, nghũ anh ta sẽ ra đón cô. Nhưng ko ngờ, anh ta vẫn lạnh lùng như vậy. Chợt trước mắt cô tối sầm. Sau đó cảm nhận được một vòng tay vững chắc ôm cô vào lòng. Cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ ( ngất rồi má ơi)
****
Trên một con đường hiu quạnh. Mưa phùn lất phất, gió rít gào từng từng cơn. Cảm nhận cái lạnh thẩm thấu vào da thịt
-" Mẹ! Đừng bỏ con. Con sẽ ngoan mà! Nhá?" giọng nó của một đứa bé gái 5 tuổi, cầm chắc tay người phụ nữ ko buông. Vừa nói nước mắt vừa lăn dài trên gò má hống hào.
-" Con ngoan. Mẹ ko bỏ con đâu. Mẹ con mình chơi trốn tìm nhá!"
Người phụ nữ cười dịu dàng, nói với con bé
Nó tuy mới 5 tuổi nhưng nó biết. Bây giờ mà chơi trốn tìm, thì sẽ ko bao giờ nhìn thấy mẹ nó nữa. Mẹ nó sẽ biến mất lun
Con bé lắc đầu nguầy nguậy
-" không! Không" mước mắ càng chảy kịch liệt hơn.
Người phụ nữ cũng hết cách với con bé này, ai bảo nó thông minh quá
-" Thôi được rồi! Con đứng vào trong bụi kia. Mẹ chụp ảnh nhá"
Người phụ nữ cười cười. Tay cầm chiếc điện thoại mà rung rung, trong giọng nói có tia run rẩy
-" Con đứng yên mẹ chụp nhá! Ko được chạy ra đâu nha!!".
Vừa rứt lời " đoàng" tiếng súng vang lên. Người phụ nữ ngã xuống trước mặt cô bé. Nằm trong vũng máu
Lại nói con bé. Khi chứng kiến cảnh này cô đã đứng im, đôi mắt thẫn thờ nhìn thân thể mà bó thường gọi là mẹ ngã xuống đất. Trên mặt nó còn có máu cuar mẹ nó. Nó đứng im như mẹ nó dặn. Vì thế mà tên giết người nghũ chỉ có mỗi con đàn bà kia thôi nên bỏ đia. Đứa bé đã thoát nạn
Cô bé vội chạy đến bên người phụ nữ. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi
-" Mẹ! Mẹ dậy đi. Con nghe lời mẹ, chúng ta chơi trốn tìm. Mẹ. mẹ? Con xin lỗi. Đừng bỏ con!"
Người phụ nữ mở mắt. Cô gắng trút hơi thở cuối cùng nó với cô bé
-" Ta xin lỗi. Chạy đi con"
-" Không! Con ko ngoan dao mẹ? Mẹ dạy đi, chúng ta chơi trốn tìm!" con bé nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống
Người phụ nữ mỉm cười
-" Con à. Con rất ngoan. Mẹ xin lỗi. Nhưng...ta...không phải... là ...mẹ của con"
Rứt lời người phụ nữ ngã xuống. Nhắm mắt chìm vào giấc ngủ ngàn thu
-" ko. Mẹ ko là mẹ con thì mẹ ai. Đừng bỏ con mà mẹ, đừng, đừng. Con xin mẹ. Aaaa"
Con bé gào khóc. Khóc như chưa từng được khóc vao giờ. Tất nhiên rồi. Mẹ nó mà. Nó nghĩ dây sẽ là đau đớn nhất đời nó. Nhưng ko thực sự đây mới chỉ là bắt đầu chuỗi sự việc đau đớn trong đời nó
-"A" con bé hót hoảng hét lên. Có ai đó đag bịt mũi nó. Làm sao thở đây. A khó thở quá
-"khập" con bé cắn vào tay người đàn ông. Ông ta liền lập tức bỏ nó ra. Vụt được cơ hội. Nó bỏ chạy, chạy, chạy mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro