Không Đề (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Bản không H)

[Cảnh báo: Mỹ công cường thụ]


Lớn và nhỏ.

Nhắc tới vấn đề này là Phi Hoa tiên sinh lại thở dài đầy buồn bã.

Số là người hắn để ý - thuyền gia họ Lý, từ nhỏ đã sống vất vả, cho nên trời phú cho thân hình vừa to cao vừa khỏe khoắn. Nhìn làn da màu đồng đầy mê người ẩn hiện sau lớp vải kia đi, nhìn đống cơ bắp nổi lên mỗi lần y dùng sức đi, Khương Mục Nhi này là đàn ông mà còn nổi lên ham muốn chiếm hữu, là nữ giới thì kiểu gì cũng khối người phát cuồng.

Điển hình là Thạch gia Thạch cô nương, tuổi đôi tám xuân thì, xinh xắn dễ thương lại chịu khó, say mê họ Lý như điếu đổ, thậm chí còn vì thế mà đổ vấy tội danh cưỡng gian lên người hắn.

Tuy rằng sau đó hắn được giải oan, còn nhờ thế mà khiến họ Lý nhận ra tình cảm của mình, thế nhưng vẫn có điều khiến Khương Mục Nhi tiếc nuối không thôi. So trí, hắn thắng y tuyệt đối. Đấu sức, hắn bỏ xa y một quãng dài. Nhưng so hình thể, hắn thua y đến mức không thể làm gì hơn. Thậm chí ở trên giường muốn cùng y đầu ấp vai kề hắn lại phải chui vào ngực của y, ủy khuất Phi Hoa tiên sinh đến mức muốn khóc.

Hắn cũng muốn ôm y mà. 

Lý Đồng vừa phơi xong lưới, quay đầu lại thì nhìn thấy cái mặt chảy dài của thư sinh ngồi ôm chồng sách trước bậc thềm. Gần đây trời nóng, chắc hẳn thư sinh cũng cảm thấy khó chịu, đêm ngủ cứ lật tới lật lui, khiến y cũng khó ngủ theo. Y vớt quả dưa dưới sông lên, dùng muỗng vét thành viên tròn bỏ vào bát, thư sinh thích ăn ngọt, Lý Đồng vét xong dưa liền rắc thêm chút đường, đem tới đưa cho thư sinh một bát, bản thân lại ngồi chồm hổm bên cạnh thư sinh, vừa múc dưa ăn vừa học theo thư sinh chảy dài mặt nhìn vào hư không.

Cứ như thế, hai người vừa mang theo khuôn mặt chảy dài vừa ăn dưa nạo, thời gian như trôi chậm lại, đọng thành giọt nước dưa rơi trên vạt áo thư sinh, đỏ đỏ hồng hồng trên nền vải trắng. Mãi đến khi dưa trong bát cạn đáy, Khương Mục Nhi mới hoàn hồn, vạt áo trắng loang lổ vết nước dưa, trùng hợp thế nào lại khiến hắn nhớ về ngày đầu gặp gỡ.

Ngày đó cũng trong một ngày hè, Khương Mục Nhi tham gia hội thơ Văn Tú, không cẩn thận uống hơi nhiều, trên đường về còn gặp phải sát thủ tới truy sát. Hắn vốn định theo thói quen tung hỏa mù rồi bỏ đi, ai dè chân lại đạp hụt, đường đường Phi Hoa tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh của Vô Vi Học Viện cứ thế mà lộn mèo, ùm một tiếng rơi xuống giữa sông. Sát thủ ra tay không thành liền bỏ đi mất dạng, Khương Mục Nhi bị chìm trong nước, chứng sợ nước khiến chân tay cứng đờ không hoạt động được, ngay lúc hắn nghĩ mình cầm chắc cái chết thì đột nhiên có người túm lấy tóc hắn mà kéo, mạnh mẽ lôi hắn lên khỏi mặt nước.

Người đó chính là Lý Đồng.

Trước khi hoàn toàn mất tri giác, điều duy nhất hắn nghĩ được trong đầu là thân hình người này thật đẹp quá. Khương Mục Nhi đem bát đặt xuống đất, nghiêng đầu sang nhìn Lý Đồng, trùng hợp Lý Đồng cũng vừa quay sang, bốn mắt vừa chạm nhau liền vội quay đi.

"Khụ... Lý huynh, chiều nay huynh không đi đưa thuyền sao?" Khương Mục Nhi lúng túng, hình như vừa rồi hai người họ vừa chạm mắt nhau.

"Ta... Chiều nay không có người thuê thuyền..."

Tiếng ve ngày hè râm ran trong bóng cây, trên bậc thềm trước nhà, hai con người ngồi cạnh nhau, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín, không khí ngượng ngùng lại kéo theo chút ngọt nị. Dường như cái chạm mắt vừa rồi chạm ra tia lửa, rốt cục vẫn là Khương Mục Nhi không nhịn được trước, hắn với tay ra, ngón tay thon gầy chạm lên gáy Lý Đồng mà vuốt nhẹ. Hành động đột ngột của Khương Mục Nhi khiến Lý Đồng giật mình, ngón tay Khương Mục Nhi nóng hổi dán trên da cổ, y lần nữa quay sang, đôi mắt trong như nước sông mùa hạ của thư sinh chẳng hiểu sao lại nổi đầy lửa, đốt cho Lý Đồng cả người nóng rực, khô khốc.

Thế rồi chẳng biết ai ghé vào ai trước, chỉ thấy trên bậc thềm giờ chỉ còn lại hai cái bát lăn lóc chỏng chơ, tập sách đọc dở cũng bị tùy tiện ném đó, hai người kia đã đi đâu mất rồi.

Ve vẫn râm ran như cũ, che đi những thanh âm vụn vặt của ngày hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro