03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 . Người vắng mặt .

Ngày hôm sau , khi Dương Tùng Thanh tỉnh dậy thì Alice đã không có mặt ở đây . Bên ngoài trời vẫn còn chút tối do khoảng hơn năm giờ rưỡi sáng. Các thanh niên khác vẫn còn đang say ngủ , ngoại trừ Kim Hy Thành cũng vừa vặn tỉnh dậy cùng giấc . Anh khẽ gật đầu coi như chào đối phương một cái , người kia thấy vậy thì cũng đáp lễ lại anh . Vì bọn họ đều dậy giấc tờ mờ sớm bình minh còn chưa ló dạng, để không làm ồn đến những người trong kí túc xá họ ra ngoài trò chuyện cùng sẵn tiện ngó nghiêng thêm về ngôi trường.

Trên đường đi song song với nhau anh phát hiện ra đối phương cao hơn mình vài cen , để không khí không quá ngột ngạt nên anh cũng mở chuyện trước.

" Trước giờ tôi chỉ tin chủ nghĩa khoa học lý tưởng , đến khi đứng tại đây như này tôi vẫn thấy quá hoảng đường , thật khó chấp nhận ."

" Vốn đến đây đã chấp nhận được rồi " . Người kia như có như không đáp một chút .

" Tôi từ văn phòng xuyên đến , haha , còn cậu thì sao ? "

" Trên máy bay , đi lưu diễn về. "

Thấy có vẻ hai người không phải là dạng chung tuyến tần số đụng là nói như bao homie khác , tâm lý bắt chuyện của Dương Tùng Thanh cũng xụi lơ theo . Vẻ cô liêu của ngôi trường lúc này chưa chắc so được với độ hờ hững của người này. Cả hai kết thúc những lời xã giao trong im lặng.

Trong lúc anh tập trung vô định đi về phía trước mà chẳng nói gì nữa , chàng nghệ sĩ cảm thấy thiếu hụt lướt mắt qua . Đôi mày nghiêm nghị và sóng mũi thẳng của anh lọt vào tầm mắt cậu ta , anh đang ngơ lắm nên không biết được người ta đang đánh giá mình đâu .

Ừm , người này khi nói chuyện đôi mày kiếm sẽ giãn ra , khoé mắt cong cong rất thân thiện , đôi môi như có một đường cong nhẹ , gương mặt thuộc loại khiến người khác dễ dàng an tâm và thoải mái cuốn theo . Khi không nói thì rất nghiêm chỉnh và chính trực , Kim Hy Thành chưa từng dùng vẻ bề ngoài đánh giá người khác nhưng lý trí cho biết người đàn ông này có phẩm chất lương thiện trời sinh .

Cứ thế trôi qua như vậy dọc đường đi không một ai lên tiếng, cho đến khi họ gặp lại Alice .

" Không ngờ các anh dậy sớm thật đấy , tôi đã ra ngoài trước đó để thám thính tình hình ngôi trường, chúng quy chưa thấy điểm gì khả nghi xuất hiện . Các anh thì sao , có chiến công đầu tiên chưa ? "

" Tâm lý oldbie như cô xuất sắc thật , từ nãy đến giờ chúng tôi chỉ lơ tơ mơ mãi thôi ."

" Không sao , ta không cần vội ."

🍓🍓🍓

Mặt trời đã lên cao hơn , phía đội Trịnh Vĩnh cũng đã thức . Alice thấy thế thì sẵn tiện lôi đầu mấy tên ngốc trong phòng dậy luôn . Màn kế tiếp là chào hỏi đôi ba câu đơn giản .

Lại là lão NPC bảo vệ hôm qua đến , dù đã gặp nhau giấc xế chiều hôm qua nhưng họ không thể coi nổi ngoại hình kì lạ của lão , các nữ người chơi còn cố ý né thật ra xa rồi lại lén lút ngó như chuột ngó mèo từ hang nhỏ .

Lão dắt bọn họ vào lớp học 12A1 , bọn họ cũng đi vào bàn rồi ngẫu nhiên tìm cho mình một chỗ ngồi đại . Đám học sinh trong phó bản hết sức chân thật , chúng trò chuyện với nhau và nô đùa như thể đây là thế giới hiện thực . Nếu không nghe Alice và Trịnh Vĩnh nói qua , Dương Tùng Thanh còn tưởng mình đang ở thời cấp 3 chân chính.

Chỗ ngồi yêu thích của Dương Tùng Thanh lúc nào cũng là vị trí gần cửa sổ , anh vốn thích quan sát mọi thứ , khuất tầm nhìn chỉ mang lại cho anh cảm giác khó chịu .

Chuông trường ngân vang thanh thúy . Các học sinh từ ngoài hành lang cũng nhanh chóng vào lớp cố định tại chỗ .

Đây có lẽ là giờ học đầu tuần , một giáo viên nữ bước vào . Bà ta có mái tóc ngắn xoăn ngang vai , mặc một chiếc áo hoa nhí màu đỏ và quần đen , túi xách vừa vặn để lên bàn , sau đó tiến ra giữa bục lớp cất giọng nghiêm trang .

" Hôm nay lớp chúng ta có đến 12 bạn mới chuyển đến , các em hãy cùng nhau hoàn nghênh cho các bạn một tràng pháo tay. "

Từng tiếng vỗ tay giòn giã vàng lên , không hiếm thấy một số học sinh còn tươi cười háo hức , số đứa còn chân thực ngó nghiêng đánh giá rồi thì thầm to nhỏ với nhau , các nữ sinh bụm miệng cười , thích chí lia đến những chàng trai họ cho là khôi ngô tuấn tú .

Đợi một hồi chào hỏi vừa đủ , nữ giáo viên giơ tay động tác " ngưng " . Sau đó nói thêm .

" Hôm nay cô có một buổi họp đặt biệt với các giáo sư danh dự , cho nên tiết này sẽ là tiết tự học . Các em hãy hoà đồng và giúp đỡ các bạn mới , có thời gian cô sẽ quay lại sớm. "
Nhất thời vừa dứt câu , bà ta cầm lấy túi xách trên bàn đi dứt khoát

Học sinh nhận thấy sự vắng mặt của giáo viên thì tùy ý thích làm gì thì làm , nói chuyện trên mây , gục ngủ , đem điện thoại ra bấm thoải mái , đem gương ra dặm phấn và makeup lại , có vài đứa còn tự tiện ra khỏi lớp đi chơi .

Tổng quan đồng phục của tất cả bọn họ và học sinh ở đây đều giống nhau , áo khoác đồng phục tỉ mỉ và hoạ tiết khẳng định danh tiếng của trường, áo sơ mi trong , nữ thì nơ cổ nam thì cà vạt . Nam sinh diện quần âu đen và nữ sinh diện váy . Có thể nom na thấy rằng đây là một ngôi trường danh giá và quyền lực .

Dương Tùng Thanh ngồi cạnh một bạn nữ xinh xắn , phía trước anh là Trịnh Vĩnh và một nam sinh . Alice ngồi cùng một cậu nhóc mập mạp trông rất lanh lợi và đam mê tám chuyện , người chơi khác cũng thế . Duy nhất Kim Hy Thành ngồi ở một chiếc bàn chót kế bên là một chỗ trống trơn .

Theo như sỉ số mà anh để ý , tổng cộng lớp đáng ra có 45 người , một bạn học có lẽ đã vắng nên hiện tại chỉ có 44 . Anh không mê tín dị đoan , nơi đây lại không tuân theo chủ nghĩa duy vật thì mọi chuyện xui xẻo đều có thể xảy ra .

Nom trông bạn nữ kế bên rất thân thiện kiểu thiếu nữ thành xuân tiêu chuẩn , là hình mẫu mà tất cả nam sinh vườn trường đều thích theo đuổi. Đôi mắt to óng ánh , mái tóc dài được thắt gọn gàng , nước da trắng nõn hồng hào . Không thể ngờ thế giới ảo lại có thể xây dựng một cách tinh tế từng chi tiết như vậy . Dương Tùng Thanh mạnh dạn mở lời .

" Chào bạn , cho tôi hỏi lớp 45 mà hiện tại chỉ còn 44 thế ? Bạn học còn lại đâu rồi ? "

Cô bạn có một nụ cười ngọt ngào và trong sáng " Dĩ nhiên là có một bạn học đi vắng rồi "

" Bạn ấy đi vắng tại sao không một ai kể cả lớp trưởng điểm danh vào bảng vậy ? "

" À , có vẻ như không một ai nhớ đến bạn ấy cả ".
Câu nói ấy thốt lên cùng nụ cười ngọt ngào , đôi mắt cong cong đáng yêu như hoa anh đào .

Dường như biết mình không có cách nào trò chuyện thêm với bạn học nữ bên cạnh , Dương Tùng Thanh quyết định gục đầu xuống ngủ luôn .

Đến khi có người gọi dậy , anh nheo mắt ngẩng đầu lên là Trịnh Vĩnh và Alice .

" Cậu thảnh thơi tới mức vẫn đánh một giấc được nữa ha , tôi thấy tố chất của cậu cũng không tồi " Trịnh Vĩnh quay xuống chống tay lên bàn anh .

" Tại vì tôi không có chủ đề gì nói chuyện thôi ."

" Haha , trong môi trường lớp học mà , cứ lựa đứa nào trong có vẻ nhiều chuyện ngồi cùng thôi . Mấy đứa nói nhiều luôn có tài năng thiên lý nhãn - thuận phong nhĩ . Ngồi cùng với học sinh giỏi chẳng có xi nhê đâu " Alice .

Tầm mắt anh hướng về người ngồi lẻ loi cuối lớp , nương theo ánh nhìn , Trịnh Vĩnh rời ghế tiến đến bắt chuyện cùng Kim Hy Thành .

" Chào cậu , nếu không phiền chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ một số thứ chứ ? "

" Ừm " theo tiếng nói của Trịnh Vĩnh thì cậu ta chỉ ngước lên nhìn đúng một cái .
Dương Tùng Thanh cùng Alice đang ở gần quay người sang góp vui .

" Đây có thể là một ngôi trường do giới quý tộc đầu tư và cho con cháu tầng lớp thượng lưu học tập . Một ngôi trường nội trú , mặc dù bố cục và kiến trúc rất sang trọng và hiện đại nhưng rất vắng vẻ , chẳng đúng tiêu chuẩn một ngôi trường danh giá phải không nào ? Chúng ta cần tìm biến cố sau nó , cậu có thể cùng chúng tôi họp sức chứ , mọi người vì mọi người ."

Quả là dân kinh nghiệm , nói câu nào ra dính câu đó . Trong thời gian mình ngủ thì tai mắt người ta đã hoạt động mức max rồi .

" Thứ này không quan trọng lắm nhưng có lẽ là sách vở của người kế bên " . Kim Hy Thành chống một tay lười biếng ngồi trên bàn , mò vào bàn học lôi mớ vật trữ tại bàn học bên cạnh.

Trịnh Vĩnh nhận lấy một trong cuốn vở của bàn bên Kim Hy Thành , kì lạ thay không có một nhãn vở nào được đề lên , không cách nào biết được thân phận của người đó . Một cách khác , người này có thể là một học sinh giỏi , nét chữ vô cùng nắn nót , từng con chữ đẹp hệt như in .

" Tôi nghĩ nhân vật này có mấu chốt liên quan đến chuỗi cốt truyện , chúng ta cần để ý nhiều hơn " . Trịnh Vĩnh chỉ coi sơ qua rồi nhẹ nhàng khép quyển vở để lại chỗ cũ .

Bọn họ giải tán , do mình ngủ gần giữa trưa nên không làm nên chuyện gì , Dương Tùng Thanh khá ngại .

🍓🍓🍓

Chuông đồng hồ lần nữa ngân vang . Học sinh các khối oà ra , bọn chúng hoạt động không điểm gì bất thường điều đó lại khiến cho các người chơi thêm âu lo , vì quá giống thật nên không có cảm giác không gian song song lẫn thế giới kinh dị .

Toàn bộ 12 người đều đến căn tin , chỗ này là nguồn sáng hi vọng của người chơi vì nó vừa rộng lại vừa sạch sẽ hoà nhã . Chủ quản nơi đây chỉ có một người phụ nữ mập mạp phúc hậu .

Có người khều vai Alice " Này , mấy thứ đó ăn được không ? " Chủ giọng nói đó là Tạ Sơn

Alice chán ghét quay đầu đi vì ông ta quá hôi miệng " Nếu thích thì thử. "

Dương Tùng Thanh không đói lắm nên chỉ gọi một ly trà chanh mật ong , trùng hợp thay Kim Hy Thành cũng vậy .

Mặc dù gọi cho có vậy thôi , từ lúc đem ra anh chả động vào một giọt . Trong lúc vô thức để ý , bàn tay của Kim Hy Thành rất đều và đẹp , từng ngón tay thon dài trắng nõn , vài sợi gân nhỏ chạy dọc theo 2 bàn tay , khớp ngón tinh tế , móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ. Theo động tác cậu ta khuấy chiếc ống hút dường như có sức hấp dẫn kì lạ , cứ như bàn tay của một phù thủy chuyển động quanh quả cầu ma thuật , mà anh lại bị hút bởi thứ năng lực ấy .

Hmm , quả là tay của một nghệ sĩ dương cầm .

Hồ Cường Lập rất khảng khái , tay bưng trà sữa , tay còn lại vơ đống khoai tây chiên ướp sốt cheese , ăn uống hồn nhiên vô tư .

Các người chơi khác cũng đang chìm vào không gian thư giãn của họ . Hầu như chả ai còn cảm giác bất an ngờ nghệch như ban đầu nữa .

Ly trà chanh mật ong của Dương Tùng Thanh đã tan nửa , do anh chả động vào nên giờ nó còn lại màu trong suốt của nước phía trên và màu vàng mật ong đậm ở dưới , anh lơ đãng nói với Alice .

" Sẽ ra sao nếu chúng ta đến hết một tuần lại chẳng tìm ra gì từ cốt truyện Alice nhỉ ? "

Người con gái đó rất thản nhiên , tựa như hồ nước trong chẳng thứ gì làm dao động được , cô chép miệng dửng dưng như nói ra một thứ không có gì quan trọng .

" Anh sẽ bị đồng hoá với thế giới này , trở thành một phần của chúng. Hoặc tệ hại hơn nửa là quỷ quái cắn nuốt, sau khi anh chết rồi anh sẽ bị xoá toàn bộ ký ức khi mới bắt đầu vào ải , cái chết của anh sẽ được thế giới này sắp xếp thành những vụ tai nạn ngẫu nhiên . Nhảy lầu , nhảy sông , tự vẫn , tại nạn giao thông , bị người khác giết , đột tử .... nhiều lắm , tha hồ mà trải nghiệm ."

" Thì ra những vụ tai nạn , sự cố thông thường dẫn đến cái chết trước giờ đều là do thế giới điên khùng quái quỷ này gây ra sao ? Tôi cứ thắc mắc tại sao càng ngày càng nhiều cái chết xuất hiện đầy rẫy trên internet...nếu thật sự như vậy thì đáng sợ quá . Tại sao.. tại sao lại phải tạo ra một nơi như này chứ ? " Cô nàng Triệu Vi vốn nãy giờ ngồi bần thần cũng thắc mắc hỏi theo , nét mặt cô xanh xao đầy lo lắng , hai tay nắm chặt lạnh lẽo không nguôi .

" Haha , không hẳn là do phó bản gây ra hết , ở ngoài không phải rất nhiều mâu thuẫn xuất phát từ con người sao ? Không bao giờ có thứ xuất phát từ một phía " . Alice nực cười trước sự ngây ngô của nàng người mẫu.

Con ngươi Kim Hy Thành thẳng thắng nhìn vào Alice lạnh lùng đặt nghi vấn .
" Sao cô biết được khi thất bại rời khỏi trò chơi những người đó sẽ bị xoá toàn bộ ký ức ? " .

Nói rồi cậu ta chống tay lên cằm , ánh mắt vừa hỡ hững vừa có ý trêu ngươi nhìn cô . Nhưng cô đây không hề bị đặt câu hỏi khó dễ mà thất thố , nhớ lại ký ức của bản thân xen lẫn nỗi buồn , mạnh dạn nói thẳng hết thảy .

" Khi tôi mới bước chân vào thế giới đen tối này , nhóm bạn của tôi gồm có ba người . Chúng tôi chỉ là những cô gái bình thường đang đi dạo phố , đột nhiên mất thăng bằng cơ thể như rơi vào một nơi không trọng lực

Chúng tôi cũng giống như các người , sợ hãi , hoảng loạn và khóc thét , chúng tôi nương tựa vào nhau và đánh liều tất cả mọi thứ. Nhưng cuối cùng chỉ có tôi và một người bạn may mắn vượt qua , người bạn còn lại của chúng tôi đã bị ác quỷ giết chết trong thế giới này .

Sau khi rời khỏi đó , chúng tôi cứ ngỡ mình mơ sảng vì bạn thân tôi vẫn đang sống sờ sờ ra kia mà . Chúng tôi cố gặng hỏi , hỏi tất cả mọi điều để xác minh xem sự việc chúng tôi trải qua có thật hay không . Nhưng cô ấy thứ gì cũng không nhớ ra , còn cho rằng tôi đang cố ý đùa dai và làm trò ngớ ngẩn .

Bọn tôi nhắm mắt làm ngơ , trong lòng thầm mong đó chỉ là giây phút tưởng tượng. Nào ngờ trên đường về , cô ấy bị một tấm kính của một cửa hàng vỡ ra cắt đứt toàn thân . 2 người còn lại chúng tôi đứng kế bên nhưng chẳng có lấy một chút thương tổn ...chỉ có cô ấy bị cơn ác mộng đó giết chết . Chúng tôi đã sốc một thời gian dài vì cái chết của bạn mình .

Nhưng bi kịch lại một lần nữa xảy ra , người bạn còn lại của tôi trở nên điên loạn theo từng ngày , cô ấy chạy đến tất cả chỗ đông người và hỏi rằng có biết thế giới của những trò chơi tử vong không , tất nhiên sẽ chẳng ai trả lời cô ấy , họ cho rằng cô ấy bị điên . Người nhà cô ấy đã hết cách , đành phải nhốt cô ấy vào viện tâm thần , cô ấy nói rằng cô ấy thật sự không điên , nhưng chẳng ai tin cả . Cuối cùng ... Cô ấy đã tự sát " .

" Thật sự , uổng phí tính mạng chỉ để sợ hãi đối đầu theo từng ngày thôi sao ? Nó hoàn toàn chả mang lợi ích gì cho chúng ta và thời gian kinh hoàng chúng ta trải qua trong thế giới này. "

" Có chứ , vật phẩm cao cấp nào đó anh nhận được trong phó bản sẽ hỗ trợ cho anh lúc khẩn cấp trong những phó bản tiếp theo , thậm chí có thể bán lấy tiền. Quy đổi điểm tích lũy thành những thứ anh muốn , nhận được gợi ý sau khi rời khỏi phó bản , thành lập tổ đội , nhiều hơn thế. "

Y chỉ cười nhạt, không rõ ý tứ . Dương Tùng Thanh suy nghĩ mông lung vừa khuấy ly nước chanh , kết cấu màu ombre ban đầu của nó đều bị anh khuấy cho hoà làm một . Không biết đi tới đâu có thể tìm được manh mối , phải thật thận trọng .

Đột nhiên bả vai bị ai đó chọc nhè nhẹ . Anh quay lại nhìn người nào ngốc đến mức dùng có cái đầu móng tay trỏ để chọc thì phát hiện Hồ Cường Lập, cậu chàng cười ngại , có vẻ khá xấu hổ , nhỏ giọng nói với Dương Tùng Thanh.

" Anh trai à , tôi có hơi bất lịch sự nhưng mà anh có thể giúp tôi chuyện này được không ? "

" Cậu muốn nhờ tôi chuyện gì ? "

Hồ Cường Lập điều chỉnh giọng nói mức nhỏ xíu chỉ có hai người nghe được, ngại ngùng nhờ vả .

" Anh có thể đi cùng tôi đến nhà vệ sinh được không , hồi nãy tôi lỡ ăn hơi nhiều nên giờ phát tán mất rồi . Tôi cũng tính nhờ mấy anh trai kia đi cùng nhưng nhìn thấy bọn họ không mấy thân thiện lắm . Ở đây nhìn anh là có vẻ tốt tính nhất á " . Sau đó lại ngập ngừng nói " Tất nhiên nếu anh không đi cùng tôi cũng không sao ."

" Cậu không dám đi một mình sao ? " . Mặc dù miệng cười cợt nói như thế nhưng anh vẫn đứng dậy rời khỏi bàn .

" Xời , đi hai mình vẫn ăn toàn hơn đi một mình. Nơi này mờ ám như vậy hành động lẻ loi là dễ ngủm lắm á ."

" Cậu biết nhà vệ sinh ở đâu à ? Quanh đây nhìn không rõ lắm ."

" Anh yên tâm , nãy tôi hỏi người quản căn tin rồi ."

Từ căn tin đến nhà vệ sinh mất khoảng mười phút . Tuy nhà ăn thì hoành tráng đó nhưng khu vực cho người làm thì sơ sài khó nói hết , trái ngược lại độ mới của toà nhà ký túc và khu căn tin thì chỗ vệ sinh cho người làm khá lá cũ kĩ , bức tường trắng bệt in đầy rêu mốc . Đã xa còn cũ , lại mang cảm giác u ám lạ kì , lá cây rơi không một ai quét dọn , Hồ Cường Lập có hơi chùn bước.

" Tôi chờ cậu ở đây ha ? "

" Được rồi , cảm ơn anh nha , anh yên tâm tôi đi nhanh lắm á ! "

Nhìn từ nhà vệ sinh về phía xa xa trường học thấy rõ nó có dáng vẻ vô cùng phồn thịnh , dãy trường học đồ sộ gồm 5 tầng , phía xa sau đó có cả vườn tược , cỏ hơi nhiều đó lười dọn dẹp , một khóm hồng đỏ lặng lẽ ở đó , đỏ rực và nở dày đặt trông cực kì đẹp mắt , cỏ dại xung quanh tồn tại chỉ có thể lót đường cho nó làm vật chú ý .

Trường học xây dựng theo phong thủy rất an khang và lành mạnh , cơ hồ không chạm bất kì cấm kị nào về tâm linh . Toà ký túc cũng như vậy . Chờ đến khi về lớp học anh sẽ ra công sức dò hỏi các NPC xung quanh về tin tức của người vắng mặt .

Đang loay hoay suy nghĩ logic để thi hành nhiệm vụ thì bỗng dưng nghe tiếng Hồ Cường Lập hét lên " áaaaa" một tràng chói tai , Dương Tùng Thanh quay đầu lại nhìn thấy cậu ta hớt hả hớt hải mặt cắt không còn giọt máu.

Cậu ta gấp đến mức còn chả kéo nổi chiếc quần lộn xộn , có thể thấy luôn cả quần con ở trong . Đầu lưỡi như bị đông cứng , khó lắm mới có thể bặp bẹ vài câu .

" A..an...anh..v..v..và..vào xem , ở..tr..r..on.g..đó..c..có..."

Dương Tùng Thanh cũng không biết có gì , chờ cậu ta đánh vần hết chả bằng tự mình vào xem nhanh hơn . Lá gan lớn khiến anh mạnh dạn rảo bước vào phòng vệ sinh , Hồ Cường Lập run rẩy chỉ về phòng anh ta vừa đi xong .

Khi anh vào tới , nước trong nhà vệ sinh được Hồ Cường Lập xả ròng ròng vẫn không ngừng chảy trong bồn cầu . Những " nỗi buồn " Hồ Cường Lập thải ra cũng được xả sạch bách , ghê rợn thay , thứ nước bốc mùi hôi thối tánh tưởi màu ngà ngà đỏ cùng những mảnh thịt vụn , tóc tai lả tả theo dòng nước .

Ngu lắm mới không biết là gì . Adrenaline trong não chạy mạnh như vận động viên điền kinh , anh xông ra kéo theo Hồ Cường Lập " Chạy về mau , trong bồn chứa nước có xác người !!! " .

🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓

Ameow : thật là nghị lực , tui viết được 3812 từ nè 🫨🫨🫨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro