16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16 . Sự thức tỉnh của Judas .

Trong ký túc xá Hồ Cường Lập ngồi buông thõng hai chân xuống sàn nhà hai tay đan vào nhau , trông cậu chàng ngày nay thật điềm đạm trưởng thành hơn so với những ngày đầu vô tư hoạt bát .

Dương Tùng Thanh nhớ đến tối hôm qua bèn ngồi bên cạnh , tán thưởng trong sự hài hước .

" Giờ gặp cậu mới ngộ ra bài kinh trước khi đi ngủ cậu từng đọc nhiệm màu thật đó ! Có lẽ nhờ nó mà tôi mới tai qua nạn khỏi ở thời điểm đại boss săn đuổi ."

Cậu bất ngờ nhướng mày , rồi chợt ngô nghê cười nói " Anh nghĩ vậy tốt quá ! Tối nay tôi lại đọc tiếp nha ! "

Anh phải bật cười ra vì sự thật thà chất phát của cậu chàng . Phía bên kia Trần Dư trông hơi buồn bã , đứng suy tư bên ô cửa sổ phòng . Hồ Cường Lập muốn anh cùng hòa nhập bầu không khí cho đỡ căng thẳng . Anh ta chỉ thở dài rồi não nề đáp .

" Giá như có thể trở về ... Cho dù phải hứng chịu những cơn thịnh nộ của Tố Châu bao nhiêu lần đi chăng nữa tôi cũng cam tâm tình nguyện cười thật tươi khi ăn chửi . Tôi sẽ không gắt gỏng đôi co như xưa nữa đâu ! "

Hai người Dương Tùng Thanh và Hồ Cường Lập đều biết Tố Châu là vợ sắp cưới của Trần Dư do anh nhiều lần chán nản kêu ca trong ký túc xá . Hai người đã sắp kết hôn lẫn chọn váy cưới , nhưng trước đó cô nổi trận lôi đình do anh cứ mãi mê tụ tập ăn chơi cùng những người bạn bên ngoài mới dẫn đến cớ sự gây gỗ rồi anh bỏ về trên xe . Cuối cùng bị xuyên vào phó bản .

Trước lúc đó anh còn cảm thấy chán ghét vì người phụ nữ ấy lúc mưa nắng thất thường , chia tay đi chăng nữa cũng không sao . Anh cảm thấy quan điểm của bản thân luôn đúng đắn , chẳng ai có thể tác động thay đỗi quỹ đạo của mình ! Nhưng những ngày lạc lối trong thế giới ảo hiểm nguy này , anh mới thấu hiểu sự quan trọng và tình cảm mình dành cho người phụ nữ ấy . Anh ta đã có những giây phút để chiêm nghiệm thấu đáo hơn về cuộc đời mình .

So với tụ tập ăn chơi trác táng thì chết không báo trước mới quan trọng !

Hồ Cường Lập đến gần anh ta vỗ vai , như những người bạn thân chí cốt đã quen lâu năm mà an ủi .

" Cố lên ! Tôi tin là chúng ta sẽ vượt qua mà ! Nhờ nó mà tôi mới thấy được thở mỗi ngày đã là hạnh phúc , ít nhất là áp lực nặng nề không đáng sợ bằng cái chết vô nghĩa từ trên trời ập xuống . "

Trần Dư chầm chậm gật đầu .

Kim Hy Thành trở về với một chai nước đông lạnh , y khẽ ngồi xuống cạnh anh không tiếng động , cẩn thận cầm nó áp lên má rồi di chuyển sang bên còn lại . Nét mặt tuy đã ổn hơn nhưng Dương Tùng Thanh vẫn thấy nặng nề . Cho nên anh không muốn giao tiếp tránh gây mệt mỏi cho người kia .

Cặp mắt hạnh anh tuấn thầm lặng quan sát người kia . Lúc này y đang nằm nửa người xuống giường , chỉ thấy góc nghiêng của gương mặt . Sườn mặt góc cạnh hoàn hảo , chiếc mũi cao thẳng , nét mày nghiêm nghị chính trực , đôi môi mỏng lạnh lùng . Tất thảy đều được anh thu lại giấu sâu vào đáy mắt .

Trời ở đây suốt ngày âm u không giống như mùa hè ở bên ngoài của họ , việc chìm vào giấc ngủ dễ như trở bàn tay. Bốn người hai giường.

Alice vừa ở bên Trịnh Vĩnh đàm phán và bàn bạc phân công cho rõ ràng một chuyến , khi về đến thấy đàn ông trong đội cô đều chung giường say giấc thật đã đời .

Quả là đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ !

🍓🍓🍓

Sau 7h tối thế giới vốn bình thường ban ngày sẽ xoay chuyển trở về với chính hình dạng thật của nó . Bọn họ tươm tất có mặt đầy đủ , đầy sự quyết liệt và nghiêm túc .

Chu Hoài Mẫn lại sợ sệt thu nhỏ sau lưng Cao San San và Triệu Vi . Trong ký túc xá ban ngày cô luôn sợ nay lại đứng giữa chốn hoang vu tàn khốc e lệ như hoa mắc cỡ động vào rồi làm thế nào cũng không chịu bung ra .

Đồng đội liền ném cho nửa con mắt .

Vì hồi qua Kim Hy Thành và Dương Tùng Thanh đã vào phòng truyền thống nên mọi người không muốn vào đó thêm . Ai chán sống muốn gặp Triệu Thiên Bình lần nữa đâu chứ !

Alice nói mình đã vào thư viện nhiều ngày trước nhưng cô không thu được thành quả như mong muốn , có lẽ do ban đêm nó mới xuất hiện thứ bản thân muốn tìm . Thế là bọn họ chuyển mục tiêu sang thư viện .

Thư viện đầy bụi bẩn hạt nhỏ li ti bay trong không khí , người người chán ghét xua tay cho chúng tản đi . Hàng chục kệ sách to lớn chễm chệ , quả là trường học dành cho giới nhà giàu nên nội dung rất đa dạng . Muốn mò thì phải mò từng cuốn , vô cùng mất thời gian .

Bọn họ biết thế nhưng chỉ đành chia nhau mỗi người một gian , dò xét chỗ người thủ thư , từng ngóc ngách kẹt kẽ .

Chủ đề Dương Tùng Thanh thấy toàn là toán học - hóa học nâng cao , sách đa ngôn ngữ ,  sách tâm lý tuổi thiếu niên , sách giải trí tuổi hồng , sách sinh vật và thực vật học ..... Thế thì tìm đến bao giờ mới hết ?

Alice có mục tiêu rõ ràng nên đi đến khu sách văn học , cô khẩn trương lật xoẹt xoẹt từng cuốn , qua thời gian thật lâu cũng không tìm ra gì . Bất mãn thở dài thì Hồ Cường Lập đứng đối diện ân cần hỏi .

" Cô muốn tìm manh mối ở khu này sao ? Nói cho tôi chút ít tôi sẽ giúp cô tìm ."

" Cậu có thể giúp tôi tìm mấy cuốn về thể thơ hay không ? Tôi cũng đã đọc nhiều bài thơ nhưng không thấy nó . Chỉ có 4 dòng thôi , thể thơ 7 chữ , nội dung về tình yêu tuổi niên thiếu . "

" Được ! Nếu đã có manh mối về thơ học thì gọi mọi người cùng kiếm đi , họ cứ lạc lõng ở các khu sách khác nãy giờ rất mất thời gian . "

" Tôi quên mất ! " Alice nhàn nhạt thở ra .

Thật sự không phải là quên . Trong lòng Alice sợ rằng vật phẩm trong phó bản sẽ kèm kẹp theo trang sách nên nếu có người phát hiện thì họ sẽ cuỗm mất chiến lợi phẩm !

Do huy động nên sức người nhanh chóng càn quét khu sách về các bài thơ . Không phải ai cũng có ý thức , Triệu Vi và Tống Đạt lẫn Chu Hoài Mẫn mỗi lúc tìm đều quẳng sách tứ tung không hề đặt lại ngay ngắn chỗ cũ . Thư viện rối loạn xì ngầu .

Trần Sư tìm đến tay đơ ra , anh ta bóp hai cổ tay cho đỡ mỏi , thở dài chất vấn .

" Chìa khóa cổng trường thì phải ở phòng bảo vệ hoặc hiệu trưởng chứ mắc gì phải vào thư viện tìm trong sách ? "

Chu Hoài Mẫn nhút nhát nói " Chị Alice nói rằng nhỡ có manh mối về thơ học nên mới tìm kiếm trong thư viện mà ! Phòng bảo vệ rất xa .... Trên đường đi nhỡ đâu .... "

Không đợi Chu Hoài Mẫn nói hết câu quá tốn thời gian Trịnh Vĩnh chắc nịch ra lệnh " Đến phòng hiệu trưởng ."

🍓🍓🍓

Hành lang dài cũ kĩ rêu phong đen đúa đã khô với bụi đất bẩn thỉu , mỗi bước đi đều cảm thấy nhót chân . Nhưng đương nhiên sẽ an toàn hơn hai người Dương Tùng Thanh và Kim Hy Thành tối qua . Chỉ có điều càng đi càng thấy lạnh , áo khoác đồng phục đã không thể nào đem lại ấm áp cho bọn họ nữa . Các cô gái mặc váy đã sớm rét run chân .

Dương Tùng Thanh cũng không thể mặt dày mày dặn xin nắm tay ké với Kim Hy Thành giữa một đám người như thế . Anh rất biết giữ thể diện cho chính mình và cho người khác, chỉ là có chút hồi tưởng về cảm xúc đêm qua .

Đến trước cửa phòng hiệu trưởng anh chợt nhớ tới bộ dáng nhà giáo bất lương đánh đập học sinh của bà ta mà ghét bỏ không thôi . Mụ ả khốn kiếp không những thế còn bao che cho những đứa hư thối nhân cách .

Phòng hiệu trưởng có tính chất riêng tư nên tay nắm khóa cứng ngắt không như thư viện mở công khai . Vì vậy phải đến lượt dân bẻ khóa chuyên nghiệp Kim Hy Thành lên mặt.

Alice thở ra làn khói màu trắng trong khí trời rét lạnh ôm lấy chính mình , cô suy tư .
" Thật ra nếu tính theo quy ước phó bản hoạt động về đêm thì chúng ta đã trải qua 4 ngày rồi ! "

Tức là bọn họ chỉ còn thời gian 3 ngày nữa thôi , nhận thức này được đưa ra quá mức muộn màng . Phó bản này thật sự chơi rất khăm !

" Thật ra ... Buổi sáng đưa Cao San San đến căn tin chúng tôi đã thử ghé qua đây tìm chút manh mối , nhưng chẳng phát hiện gì cả . Tôi không biết phó bản về đêm có thay đổi gì hay không ! "

" Đến nước này tôi cũng đành lòng chia sẻ . Gợi ý thế giới lần này của tôi là " Cổng trường rộng lớn nhưng chưa bao giờ được mở ra "

Gợi ý của Trịnh Vĩnh quá hời , nó vốn chỉ thẳng đường thoát cho anh ta ngay từ đầu .

Alice có chút ngập ngừng khó nói " Còn của tôi thì ..."

Tiếc thay cô chưa nói hết lời thì Tống Đạt đã phát hiện ra điều gì đó , ông ta vội cầm vô số văn kiện đến cho mọi người xem . Mỗi người bọn họ cầm trên tay hai ba tấm giấy chi chít tá hỏa xem những khoảng giao dịch và có cả giấy nợ , giấy khiếu nại , giấy triệu tập của sở cảnh sát . Đặc biệt là những tấm bằng giả tốt nghiệp loại ưu tú . Có cả giấy đàm phán bán trường .

Dương Tùng Thanh nhớ đến câu nói của NPC Cao Huyền Trân lúc trước ở căn tin " Điểm số thì quan trọng gì chứ ! Đều có thể mua được hết mà ! "

Thì ra , ngôi trường danh giá được điều hành dưới bàn tay của nữ hiệu trưởng tài ba là cái trường không chỉ che giấu bạo lực học đường , phân biệt tầng lớp , che giấu khiếu nại , trốn hạn triệu tập , mà hơn cả thế - rửa tiền .

Mụ ta lợi dụng danh tiếng của ngôi trường để rao gọi đầu tư vốn tài trợ và thổi phồng chất lượng ảo . Tiền học bổng cho học sinh là những phần ít ỏi , những quy mô thiện nguyện cũng chỉ làm qua loa bằng những phần quả của rẻ chất lượng giá tầm trung , phần lớn tài nguyên đều vào túi bà ta cả rồi !

" Thật chó đẻ ! Tôi không ngờ người đàn bà này lại thâm hiểm như vậy ! "

Với tư cách là một doanh nhân thì ít nhiều Tống Đạt cũng hiểu rõ quy tắc đạo đức trong công việc kinh doanh . Uy tín là chất lượng luôn được đặt lên hàng đầu . Cho nên , ông rất bức xúc khi thấy muôn vàn thứ ô uế này .

Trần Dư nhếch mép khinh bỉ " Thảo nào nhìn mặt bà ta cứ ác ác ! "

" Các anh ! Từ lâu em đã phát hiện bà ta là người chết khi ở trong lớp học. Điều đó quá đáng sợ em mới khóc , trên người bà ta đầy vết hoen tử thi ! "

Trịnh Vĩnh lên tiếng thúc đẩy mọi người đừng lơ là nữa
" Các cậu ! Khẩn trương tìm chìa khóa thật nhanh thôi ! Thời tiết bây giờ đã chuyển rất lạnh , chúng ta phải về ký túc xá nhanh ."

Bọn họ luống cuống tìm tòi lục lọi từng ngăn kéo , từng hộc tủ , ngăn nhỏ ngăn lớn , ngăn dài ngăn hẹp tất tần tật đều tìm qua .

Tống Đạt chợt thấy một ngăn tủ cao , loại này có tay nắm bằng sắt lạnh đã gỉ sét mục nát gay mũi . Biết đâu sẽ có thứ gì quan trọng bên trong nên ông ta bình thản nắm lấy kéo ra .

Một mùi hôi thối gớm ghiếc xộc thẳng vào mũi ông ta . Tử thi kia từ từ mở mắt dậy , bà ta nhoẻn miệng cười man rợ đến mức da mặt thối rữa từng mảnh từng mảnh rụng xuống . Được giải thoát , bà ta nhào đến Tống Đạt gặm lấy gặm để .

Tống Đạt bất ngờ bị tấn công quá nhanh không tài nào có cơ hội phản kháng. Ông ta bị người đàn bà ăn sống , bà ta gặm nuốt mãnh liệt như cá sấu ăn thịt người.

Tiếng gặm cắn ừng ực lay động thính giác của toàn tập thể , mọi người gần đó đều phát hiện , trái tim nhảy vọt lên cổ họng.

Trịnh Vĩnh la lớn " Chạy thôi ! "

Mọi người liền chạy bằng tất cả sức mạnh mà sinh mạng hiện có .Dương Tùng Thanh quay đầu nhìn Tống Đạt, ông ta đã sớm mất máu đến chết. Người đầy vết gặm cắn như xương heo vụn mất hình người. Ả đàn bà thấy anh nhìn Tống Đạt thì ngước mặt lên , khuôn mặt tử thi gớm ghiếc nở nụ người ngập máu khủng bố .

Dù đã bị phân hủy chẳng còn nguyên vẹn nhưng tất cả bọn họ đều biết đó chính là bà cô hiệu trưởng . Cao San San mang ám ảnh về bà ta lớn nhất , cô chạy như motor tốc độ cao dẫn đầu đoàn người. Kế sau là Kim Hy Thành và Dương Tùng Thanh , Alice, Trịnh Vĩnh. Bốn người sau cuối là Hồ Cường Lập, Trần Dư , Triệu Vi , Chu Hoài Mẫn.

Do phản xạ chậm và đứng quá xa nên Chu Hoài Mẫn bị thụt lùi so với mọi người. Hành lang dài đằng đẵng như mê cung không điểm dừng , bọn họ cứ chạy mãi chạy mãi . Cảm giác bị xác sống đuổi theo là tận cùng của sợ hãi .

Bà ta vừa đuổi theo vừa cười man rợ , tiếng cười sắc nhọn tàn ác vút cao trong đêm tối tựa tiếng gọi của quỷ dữ vọng lên từ địa ngục thâm sâu tăm tối . Tốc độ của đoàn người dần thấm mệt , nhưng xác sống thì không !

Tốc độ của Chu Hoài Mẫn dần bằng Triệu Vi . Trông thấy bà hiệu trưởng đuổi gần thò tay ra với lấy bọn họ , Chu Hoài Mẫn vội tóm lấy Triệu Vi chạy ngang sức mình đẩy mạnh ra sau .

Triệu Vi bất ngờ bị phản bội , cơ thể cô va vào hiệu trưởng liền bị bà ta tóm lấy cào xé gặm nuốt . Nhóm người vốn đang tuốt gần trước ngoáy lại thấy một màn ăn thịt uống máu dã man .

Cô gái xinh đẹp bị ăn đến trụi da mặt , xương xẩu lộ ra , tay chân nát bấy không còn nguyên vẹn . Cô người mẫu nhan sắc tuyệt vời giờ lại chết ở trong thảm trạng biến dạng với gương mặt vốn là niềm tự hào của mình , bây giờ cô chỉ còn một bộ xương máu !

Trước khi bỏ mạng cô gào thét tuyệt vọng van xin.  Tiếng gào thê lương xé nát không gian màn đêm hình thành sự giằng xé nội tâm của những người ở lại , điều cô thốt lên trước khi trút hơi tàn là " Chu Hoài Mẫn ! Tao hận mày !!! "

Toàn thể người chơi sững sờ trước Chu Hoài Mẫn mọi ngày 1 khóc nháo 2 đòi bỏ về nhà lại có thể tàn nhẫn đến mức độ này .

" Đừng nhìn nữa ! Chạy đến phòng truyền thống ! "
Kim Hy Thành nắm lấy bàn tay Dương Tùng Thanh lôi đi , lớn tiếng với nhóm người chết lặng sau khi Triệu Vi bị ăn sống .

Bà hiệu trưởng sinh thời ăn tiền và của cải vật chất giờ thành quỷ thì ăn thịt uống máu người , rất hợp với sự vô nhân tính của bà ta . Bởi vì lúc nãy dừng lại ăn sạch Triệu Vi nên bọn họ đã kéo dài khoảng cách .

Mất phương hướng và đang tìm đường đuổi theo thì phía xa xa có một nữ sinh nhìn chằm chằm bà ta .

Bà ta bị ám ảnh bởi gương mặt cô , vì cô chính là kẻ đã giết chết bà ta ! Vội vàng chạy trốn như động vật yếu thế gặp thiên địch , chạy trốn về văn phòng .

🍓🍓🍓

Tay nắm cửa hôm qua đã bị Kim Hy Thành phá nát banh , họ gấp rút tìm góc trú ẩn cho riêng mình .

Từ lúc nắm tay Dương Tùng Thanh từ quãng đường hành lang đến đây Kim Hy Thành vẫn chưa hề buông ra . Bọn họ núp hai người góc tối hẹp , đủ để che chắn an toàn .

Vì chạy từ khoảng cách quá xa với tốc độ cực nhanh , hiện tại còn đang đứng nép vào nhau , hơi thở gấp gáp của họ phả vào cổ đối phương . Nhưng chẳng ai có tâm tư để ý sự tình đáng e ngại , họ đều đặt tâm của mình đến mối nguy bà hiệu trưởng ngoài kia .

Dương Tùng Thanh nghiêng người hỏi , cằm anh hơi chệch qua xương quai y do cuối xuống thấp .

" Đêm qua cậu phá tay nắm cửa rồi liệu bà ta có vào đây không ? "

" Hên xui ! " Kim Hy Thành thấp giọng  đáp lời nơi vành tai của anh .

Họ vẫn nhẫn nại đứng đó tầm nửa tiếng nữa để bảo đảm an toàn . Không một tiếng động nào phát ra trong những người chạy trốn , im đến nỗi Dương Tùng Thanh có thể nghe rõ nhịp tim chính mình và người kia đập thình thịch do kề cận sát vào nhau .

Duy trì tư thế nép sát vào nhau quá lâu khiến anh hơi mỏi khẽ cựa quậy , bất giác y cũng tương tự . Thế là chóp mũi của hai người vô tình quẹt phải nhau .

Đang không biết lựa lời để xin lỗi thì Trịnh Vĩnh chợt thông báo có thể ra ngoài , mọi thứ đã ổn thỏa. Từng người mới lộ diện bước ra khỏi nơi trú ẩn .

Sau khi vòng vây về với nhau không ít người ném cho Chu Hoài Mẫn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ . Bây giờ trong mắt họ cô ta chả khác nào con rắn độc , chả biết khi nào đến giây phút nguy hiểm sẽ bị cô ta đẩy ra làm bia đỡ đạn. Nhìn thấu ánh mắt , Chu Hoài Mẫn lại yếu đuối khóc lóc , giọng nói yếu ớt nỉ non .

" Không phải do tôi cố ý đâu ! Là do tình huống lúc đó quá mức kinh khủng ... Tôi chỉ dựa theo phản xạ mà thôi ... Tôi không cố ý giết chị ấy! "

Trần Dư lãnh khốc liếc nhìn cô ả " Chúng thôi có mắt , không cần cô phải giải thích đâu đừng kể lể nữa ! "

" Thật mà ! Xin mọi người hãy tin tôi ...Nếu tôi mạnh mẽ hơn chắc chắn sẽ có thể cứu chị ấy ... Tôi không cố ý mà ... "

" Được rồi ! Oan cho Thị Mầu quá ! Cũng đã khuya rồi , việc tiếp tục tìm kiếm quá mức nguy hiểm , chúng ta về ký túc xá đi ."

Chu Hoài Mẫn bị ghẻ lạnh hội đồng bỗng dưng nổi đóa " Các người đừng có chế giễu tôi ! Khi các người lâm vào hoàn cảnh đó rồi cũng sẽ làm như tôi mà thôi ! Các người không cứu được tôi , tôi phải tự cứu lấy chính mình ! "

Alice vốn tưởng mọi chuyện sẽ im không ngờ Chu Hoài Mẫn lại làm quá ,  nhếch miệng cợt nhả cao giọng dâng lên một tràng pháo tay .

" Waa , bạn nhỏ thật giỏi quá ! Thật không hổ danh là đóa sen tinh khiết của đế quốc , bất khuất kiên cường giữ gìn độc lập vinh quang , trong khốn cảnh cũng không ngừng chí vươn lên . Tinh thần thượng phẩm này cần được biểu dương và noi gương rộng rãi ! "

Mọi người cảm thấy cạn lời trước độ nhây của Alice , Chu Hoài Mẫn biết mình thất thế không thể đôi co với cô nữa thì chuyển mục tiêu đến Cao San San chỉ mới 16 tuổi .

" Đều là người chơi với nhau khi cô ta hoạn nạn thì có người cứu giúp còn tôi thì bị bỏ mặc phía sau . Nghe bảo cô ta thật sự có gia thế rất tốt ngoài đời . Tôi tự xoay sở cứu lấy mình thì bị các người xỉa xói , có đàn ông bảo vệ thật là hãnh diện đúng không ? "

Cao San San há miệng muốn lên tiếng nhưng Alice ra dấu dừng lại , một khi cô đã máu thì đừng hòng ai có thể qua mặt , chỉ có cô mới có thể làm kẻ đó câm nín chịu đựng.

" Thì ra ở đây có một nàng công chúa lạc lối cần người bảo vệ ! " .

Nói rồi cô hướng ánh mắt tha thiết đến Dương Tùng Thanh.
" Chàng kỵ sĩ ! Liệu anh có muốn dang đôi tay che chở thêm một đóa hồng nữa hay không ? "

Hồ Cường Lập và Trần Dư bặm chặt miệng để nhịn cười , Trịnh Vĩnh nhăn mặt khó đỡ . Kim Hy Thành không muốn đôi co lý sự bèn cứu thế giải vây cho anh , kéo vai Dương Tùng Thanh quay người đi . Lạnh nhạt nhìn thẳng mặt Chu Hoài Mẫn .

" Không ai tự cứu lấy mình bằng cách đem người khác ra thế mạng đâu ! "

Alice cười cợt nhún vai tiêu sái rời đi , đoàn người cũng tăng tốc theo sau . Chu Hoài Mẫn đỏ mắt tức tối bấm chặt bàn tay .

🍓🍓🍓

Ký túc xá hiện tại đã 3h34p

Hai cánh đàn ông chọn ngủ cùng giường với nhau . Alice bơ vơ trơ trọi nằm một mình .

Phòng ký túc xá bên nhóm Trịnh Vĩnh . Cao San San e sợ Chu Hoài Mẫn , ban nãy ả này có ý đồ dời sự chỉ trích lên người cô , cộng thêm nhân cách độc ác bộc phát ban nãy khiến cô rét run trong lòng.

Những ngày qua cô và Chu Hoài Mẫn luôn ngủ cùng một chiếc giường , cô nằm giường dưới ả nằm giường trên . Cô sợ nửa đêm mình đang ngủ đột nhiên cô ta leo xuống làm mình chết ngợp mất thì sao ?

Thế là cô đành phải chạy qua xin tá túc ở ký túc xá Alice .

Alice hơi ngạc nhiên , cô cười cười . Nhóc con này vài ngày trước còn giận dỗi hạch họe với mình lắm , giờ lại ngoan ngoãn nhỏ giọng xin tá túc .

Cô vốn chẳng sợ ngủ một mình , biết bao nhiêu thời gian trước đã quá quen rồi . Chỉ là thật mắc cười khi bốn tên đàn ông đột nhiên kết tri kỷ chung chăn gối , thôi thì giờ có một cô gái đến nữa cũng không sao !

Alice nhường chỗ , leo lên phía giường trên nằm để giường dưới lại cho Cao San San . Còn không quên khịa rồi mới đi ngủ .

" Nói cho biết trước , Tạ Sơn từng bị moi tim chết gần sàn nhà gần đó đấy nhé ! Nên là xíu xiu đừng có gọi tôi dậy đòi ngủ cùng nha ! "

Cao San San phồng má " Tôi đã sớm chai sạn thành sỏi đá rồi , hù dọa vô ích ! "

Hai cô gái xì xào rồi thoáng chợp mắt , Kim Hy Thành nằm sát bên Dương Tùng Thanh nãy giờ vẫn chưa ngủ . Hai người đàn ông to lớn nhồi chung một chiếc giường đơn quá đỗi chật chội . Dương Tùng Thanh lúc ngủ vô thức cử động khiến chóp mũi hai người lại cọ vào nhau , gương mặt chủ cách y đúng 3cm .

Kim Hy Thành chăm chú nhìn anh cứ như không có khoảng cách xa lạ nào . Hồi lại nhớ chiếc đồng hồ cát mình mới chôm ở phòng truyền thống , lấy ra xem thử .

Y cảm thấy mình có một linh tính , úp ngược phần cát đầy màu tím huyền ảo xuống bầu rỗng còn lại . Chậm rãi nhắm mắt .






Ameow : Chương này nó dài tàn canh gió lạnh mấy má ơi !!!











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro