18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gia đình đã vốn lạnh nhạt giờ lại đổ nát hoàn toàn , Phương Vy không còn thứ gì để bấu víu nương tựa , cố hết sức mình thể hiện bản thân để đổi lấy yêu thương như suốt bao nhiêu năm qua  mình thường làm . Vừa về đến ký túc xá cô chỉ biết gục đầu lên vai Triệu Thiên Bình khóc đến ngủ mê .

Thiên nga trắng tôn quý ở lầu cao gấm vóc hay con vịt nhỏ bươn chải ngược xuôi giữa dòng đời chung quy cũng chỉ là những đứa trẻ không được tình thương ấm áp gọi tên .

Về rất lâu sau đó , chúng bao bọc lấy nhau như một gia đình nhỏ chúng thiết kế . Dù là ô cửa sổ nhỏ dính li tí hơi nước của mùa mưa hay là chiếc giường nhỏ nhắn hai tầng cách nhau , không gian sinh hoạt vỏn vẹn 10 mét vuông cũng đủ để những đứa nhóc gọi là nhà .

Nơi dinh thự lộng lẫy xa hoa , xế hộp đưa đón , những món đồ tinh tế tỉ mỉ dù đắt tiền đến mấy nhưng mang đến cảm xúc chết lặng thì chỉ đáng gọi là nơi trú tạm .

Đây là nhà !

Ảo cảnh lại tiếp tục tản ra như sương khói mơ hồ . Quang cảnh được tô lên bằng gam màu ấm áp rực rỡ , sau buổi trưa tổng hợp thành phẩm đặt tại phòng truyền thống Triệu Thiên Bình ngại ngùng kéo Phương Vy ra sau một chiếc kệ trưng bày .

" Tớ muốn dành cho cậu một bất ngờ, tuy nó không quá lộng lẫy như những thứ cậu từng nhận nhưng tớ hy vọng cậu sẽ thích nó ! "

Cô cầm một hộp quà nhỏ quấn ruy băng dễ thương trân trọng đưa cho Phương Vy.

Bẵng đi một thời gian đến mức quên ngày quên tháng , Phương Vy cũng không nhớ rõ sinh nhật mình . Cô từ tốn mở quà , bên trong là chiếc đồng hồ cát mà hai ngày nay Kim Hy Thành đã sử dụng  để xem lại ký ức .

Cầm món quà nhỏ trên tay cô hạnh phúc mỉm cười , suốt cuộc đời từ nhỏ đến lớn đây là món quà cô yêu thích nhất .

" Cảm ơn cậu rất nhiều , tớ thích nó lắm ! Tớ sẽ trân trọng nó thật kĩ ! "

Cô cảm động ôm chầm lấy Triệu Thiên Bình , đối phương cũng e ấp phản hồi lại cái ôm đó . Giữa sự liên kết ấm áp , cô nhỏ giọng thủ thỉ .

" Thiên Bình cậu biết không ? Mỗi lần những hạt cát này rơi xuống sẽ giống như những ghi lại giây phút chúng ta trải qua . Nó rất ý nghĩa với tớ , tớ cảm ơn cậu nhiều lắm ! "

Sinh nhật năm nay của cô không được tổ chức , không có quà đẹp và bánh kem , không có cảnh tượng người người hoan hỉ kéo tới chúc mừng cô vẫn hoàn toàn cảm thấy trọn vẹn chả mất mát gì . Lại còn dễ thở khi phải cố vui vẻ niềm nở chào đón dòng người đổ xô đến tiệc tùng.

Mình đang ôm trong tay món quà tuyệt vời nhất !

Mạch ký ức vẫn diễn ra đẹp đẽ nhưng không biết sau đó sẽ như thế nào . Bởi vì trời đất quay cuồng , không gian xung quanh dần nát vụn như màn hình bị đập vỡ . Kim Hy Thành bỗng quỳ thụp xuống ôm lấy đầu đau đớn , giống như đang bị ai đó đóng đinh vào óc , đau chết điếng !

Cảm giác bị siết nghẹt cổ và sức nặng đè bẹp thân hình ....

" Kim Hy Thành... Kim Hy Thành tỉnh lại mau ! "

Dương Tùng Thanh tiến đến gần lay mạnh người của y , vỗ vỗ vào người .
Khi mọi người thức dậy trời đã sáng lóa , đồng hồ hiện 9h30 . Nhìn thấy Kim Hy Thành nằm đó mọi người đều tưởng y đang ngủ nướng nhưng cố gọi mãi không ai thấy động tĩnh gì . Cơ thể y cứng đơ , tay chân lạnh toát .

Có người sờ thử mũi thì thấy y vẫn còn thở , không chết cứng .

Hồ Cường Lập cả kinh đi qua đi lại như gà mắc đẻ " Làm sao bây giờ ... Làm sao bây giờ  ? "

Trịnh Vĩnh phòng bên chạy qua , anh ta xộc đến chỗ Kim Hy Thành đem kiếm từ trong không gian cá nhân ra dùng đầu nhọn chích nhẹ vào lòng bàn tay y , máu nóng nhỏ giọt .

Hồ Cường Lập liền la lên é é " Ê !!! Khi không lại chém người ta làm gì hả ? "

" Đừng lo ! Tôi đang giúp cậu ta kiểm tra xem có bị đông máu khi liệt ngủ hay không . Trời tối qua vô cùng lạnh lại không có đồ giữ ấm , máu vẫn chảy tức là hồng cầu trong người cậu ta vẫn còn hoạt động . Bây giờ thì ai đó hãy xoa bóp ủ ấm tay chân cho cậu ta đi ! "

Dương Tùng Thanh và thanh niên nhiệt huyết chí khí Hồ Cường Lập liền ra tay . Trải qua gần 10 phút sơ cứu sau đó Kim Hy Thành mới lờ mờ tỉnh dậy với đôi môi khô khốc , đầu đổ đầy mồ hôi lạnh .

Cao San San đến đưa nước lọc giúp y , y nhận lấy rồi nói cảm ơn . Nhìn sang Dương Tùng Thanh.

" Có chuyện gì thế ? "

" Xém xíu nữa là cậu đi về với đất mẹ rồi đó ! Mọi người đều tưởng cậu chết cứng , gọi mãi không dậy . Bây giờ đã ổn hơn chưa ? Trường học ban ngày có phòng y tế , tôi đưa cậu xuống đó nằm nhé ! "

Kim Hy Thành hớp một ít nước xong từ chối " Thôi không có gì đâu ! Đã qua là ổn rồi ."

Y lục lọi đầu nằm đem ra chiếc đồng hồ cát .

" Cậu đem nó về từ lúc nào thế ? Tôi cứ nghĩ đến sáng nó sẽ biến mất cơ ! "
Dương Tùng Thanh kinh ngạc , không ngờ vật phẩm ẩn như này cũng có thể tồn tại vào buổi sáng . Hôm đầu tiên rõ là không thấy mà ?

" Tối qua tiện tay lấy về lúc trốn ở phòng truyền thống. Vào thử xem thì thấy ký ức của Phương Vy. "

Sau đó y chậm rãi kể lại ngắn gọn một số chi tiết , kể cả việc bị văng ra khỏi ảo ảnh .

Hồ Cường Lập cảm thấy áy náy " Chắc có lẽ lúc anh đang ở đó chúng tôi vô tình gọi nên làm anh bị chấn thương . Không ngờ kết quả đột ngột bị văng khỏi ký ức thật đáng sợ ! "

Kim Hy Thành mệt mỏi ngã người nằm xuống " Ký ức của Phương Vy quá dài , chúng ta phải xem lại một lần nữa mới biết hết ."

Việc xem lại ký ức rất tốn năng lượng cơ thể , Kim Hy Thành đã vô tình bị gián đoạn gây ảnh hưởng không nhỏ . Dương Tùng Thanh khuyên rằng y nên ở lại dưỡng sức , lớp học cứ để bọn họ tham gia được rồi .

***

Chu Hoài Mẫn vẫn chưa thể gia nhập tập thể vì cú đúp hôm qua . Cô ta gặp lại nhóm người họ thì kiêu căng hất mũi đi thật nhanh về phía trước . Để xem trong đám bọn họ ai sẽ là người được kỳ tích chiếu trúng , dù gì thượng đế đã tạo cơ hội cho cô sống sót một lần , cô tin chắc chắn mình sẽ tiếp tục thắng bọn họ .

Nghĩ tới cảnh sau cuối kẻ chân ướt chân ráo như mình lập chiến công thoát khỏi thế giới này trước lũ người cũ , Chu Hoài Mẫn cảm thấy đắc ý không thôi .

Lớp học vẫn lạnh lẽo như thế , chỉ là bọn học sinh cá biệt giờ trốn đâu hết rồi không thấy . Dương Tùng Thanh e sợ thấp thỏm không biết đi học trễ liệu có nhận kết cục đáng sợ gì đó hay không  , thế nhưng cả đám bọn họ đi trễ nhưng không ai tỏ thái độ , cứ như chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.

Tiết học đang diễn ra là lịch sử , giáo viên là một người phụ nữ trung niên với giọng nói hoài cổ êm đềm như trong băng radio cassette. Bài giảng như một chương nhạc sâu lắng , hiền hòa trôi chảy như dòng suối . Dương Tùng Thanh cảm thấy thư giãn nên lắng nghe không sót một chữ nào . Trái lại học sinh có đứa không hề viết bài , gục đầu xuống ngủ , bấm điện thoại dưới bàn  .

Đối với đa số học sinh thì lịch sử chỉ là một môn phụ chả thiết yếu , không cần viết bài ghi nhớ cũng chả sao , đến cận thi chỉ cần đề cương học thuộc lòng là được . Dù gì cũng không phải môn trọng điểm.

Cho qua là thế nhưng hỏi ra một câu về kiến thức văn hiến sử sách nước nhà thì chả biết cái mẹ gì ! Chỉ biết rúc đầu vào mai như rùa đen .

***

Giờ giải lao bọn họ nhận được tin Trần Ngọc Nhi đã treo cổ chết . Quá nhẹ nhàng ,bọn họ nghĩ thầm là thế .
Nhưng đến nơi thì lại không , thòng lọng thắt cổ con nhóc này là ruột của người bạn thân Lâm Quỳnh Mai !
Lâm Quỳnh Mai bị moi rỗng bụng như một cái hố chết cách đó không xa ,từ vòm ngực xuống đến bụng dưới trống trơn không vết tích ngoài máu và máu .

Trần Ngọc Nhi bị treo bởi ruột của con ả bạn tốt mình kèm theo nội tạng mắc xung quanh như món đồ trang trí . Hai mắt nó bị khoét đen thui , ở giữa trán cũng bị khoét cho một lỗ máu sâu hoắm. Đầu móng tay của hai đứa nát nhầy bấy bá .

Ký túc xá ngập máu và vết cào ở cửa chứng minh cho điều đó . Bọn chúng bị giết từ bên trong nhưng chẳng hề mở cửa thoát khỏi. Phi vụ trót lọt , cánh cửa bỗng dưng kẽo kẹt mở ra từ ngoại lực siêu nhiên , đón chào những người bạn cùng khối đến xem trọn màn kịch .

Trịnh Vĩnh nghĩ rằng " Mỗi ngày chết từ hai người , hôm nay đã hoàn thành hai mục tiêu , ngày mai sẽ là hai người nữa . Ngày cuối bọn họ sẽ thoát sao ? Thật sự đơn giản như vậy ? "

***

Kim Hy Thành cảm thấy đỡ hơn sau khi nghỉ tại ký túc xá nhưng không yên thân ở đó mãi . Đang trên đường đến lớp học nhưng không thấy khuôn viên có người nào , lác đác vài học sinh NPC bàn chuyện nóng vừa xảy ra .

Nghe ngóng sự tình , đầu y bỗng dưng có linh cảm rẽ lối , y gom góp những ký ức mình có từ ảo cảnh đồng hồ xâu chuỗi lại .

Bọn họ ở ký túc xá nhưng phó bản mặc kệ giới tính xếp chung nam nữ lẫn lộn . Khu A là khu của nam sinh , khu B là khu của nữ sinh .

Trong ký ức phòng ký túc xá của Phương Vy và Triệu Thiên Bình nằm ở dạt B4 . Kim Hy Thành không màng tới án mạng và sự bàn tán diễn ra , kiên quyết đến căn phòng của hai nữ sinh ấy .

Hiện tại người người đều kéo nhau xem thảm họa tử vong nên không ai ở để ý việc Kim Hy Thành là đàn ông mà ngang nhiên đi đứng ở đây .  Phòng của Phương Vy không khóa cửa , y trực tiếp đi vào .

Bàn học của Triệu Thiên Bình biến mất do chế độ ban ngày , y chỉ có thể thấy bàn học của Phương Vy  đối diện chiếc giường của cô . Sau khi không còn Triệu Thiên Bình nữa , Phương Vy không hề có bạn học mới nào đến ở , căn phòng trống trải đơn độc chỉ mình cô . Bàn học rất nhiều sách vở đa dạng kiến thức , ngăn bàn chứa các vật linh tinh tìm mỏi tay cũng không ra thứ như chìa khoá .

Kim Hy Thành cảm thấy mình giống hệt mấy thằng biến thái lẻn vào phòng nữ sinh mò mẫm , ngại ngần gãi mũi đi ra ngoài . Bất chợt giác quan y tựa như thức tỉnh năng lực kì quái cấp tốc nhìn qua gối nằm , y nhẹ đưa tay luồn dưới gối tìm thấy một vật mỏng .

Là bức ảnh lưu niệm trong phòng truyền thống ! Một bức ảnh không trọn vẹn , tất cả mọi người trong bức ảnh đều biến mất chỉ còn hai thiếu nữ cười rạng rỡ . Những thân ảnh học sinh trong 11A1 như được vẽ từ bút chì rồi bị tẩy bôi xoá đen đúa nguệch ngoạc .

Kim Hy Thành cảm thấy quanh phòng dâng lên làn hơi lạnh lẽo , không khí như có những sợi tơ vô hình siết chặt lấy hô hấp của y cứa mạnh , trong đầu ong ong những tiếng cười lanh lảnh . Y như kẻ điên vội lao ra ngoài với vận tốc ánh sáng .

***

Giấc chiều lại đến với hình hài một lớp sơn xám đậm nặng nề , đầu mũi ai cũng cảm nhận được mùi hương hanh khô của  hơi lạnh buốt giá . Không ai có tiến độ thu nạp , tình thế càng trở nên âm trầm .

Tiến bước chân dồn dập vội vã xé sự thinh lặng phòng ký túc , Kim Hy Thành lao đến với gương mặt không giọt mồ hôi nhưng lồng ngực phập phồng chưa kịp ổn định oxy .

" Tưởng cậu ở trong phòng nghỉ ngơi sao giờ lại chạy bậy đi đâu nữa vậy ? Vẻ mặt đó là sao ? Đừng nói với tôi cậu gặp trúng thứ gì rồi nha ! "

Trần Dư tim đập bình bịch soi xét nét mặt của y . Bình thường Kim Hy Thành có làn da vốn trắng , nay gặp phải áp lực lại thêm phần xanh xao vô hồn như búp bê sứ .

Gân cổ y chuyển động theo từng nhịp thở , đôi mắt vô lực nhìn về Dương Tùng Thanh .

" Đi mau ! Chúng ta phải vào trong ký ức của Phương Vy một lần nữa . "

" Có chuyện gì cậu bình tĩnh rồi nói , tôi vẫn ở đây có đi đâu đâu . Kim Hy Thành ... Cậu đã gặp phải điều gì ? "

Y đảo mắt rồi mờ mịt tiến đến nắm lấy cổ tay anh , nét mặt trắng bệch hiển nét khẩn trương cực hạn .

" Nhất định phải vào đó , dòng thời gian bên ngoài không ổn một chút nào . Tôi không sao cả ... Đi nhanh một chút được không ? "

Trần Dư thấy thái độ của y quá dồn dập bèn thẳng tiến đến gỡ lấy bàn tay nắm chặt cổ tay Dương Tùng Thanh . Trái lại y vẫn quả quyết không buông tay , càng nắm chặt hơn nữa như thể chỉ cần lời phán đoán của Dương Tùng Thanh chứ không phải bất kì ai khác .

Trần Dư hắng giọng " Này cậu đừng có mà giở chứng giống thằng Cao Thịnh Phát nha ! Không đợi người ta trả lời mà cứ dồn dập như thế , cậu bị vong nhập à ? "

Dương Tùng Thanh căng thẳng với tình hình kích động , đặt bàn tay lên vị trí y nắm chặt lấy mình từ tốn thương lượng .

" Tôi biết cậu đang rất gấp nhưng sức khoẻ cậu vẫn chưa hồi phục không thể mạo hiểm đi vào ký ức được , cậu biết rõ nó ăn mòn lấy cơ thể như thế nào mà . Cậu thương bản thân mình xíu được không ? Hôm nay không phải là ngày cuối nên cậu đừng ép bản thân mình phải đương đầu nguy hiểm ! "

Alice bước lại gần không tiếng động " Chúng tôi đều sẵn sàng lên kế hoạch tác chiến nên anh bình tĩnh lại đi nào ! Không có gì phải sợ cả , thả lỏng đi ."

Đồng tử của Kim Hy Thành trầm lại nét u ám , y nhếch miệng .

" Không bao giờ có cái gọi là ngày cuối cùng thế giới này sẽ kết thúc , trừ khi tất cả chúng ta cùng chết hết . Các người nghĩ sau khi tiêu diệt hết những kẻ ngán đường mình thì cô ta sẽ để cho chúng ta rời đi à ? Cô ta mời chúng ta đến với mục đích là xem vở kịch vui à ? Thật ngu ngốc  "

" Nhân vật chủ chốt của thế giới này không phải là Triệu Thiên Bình mà chính là Phương Vy .  Toàn bộ thế giới này đều do cô ta kiểm soát ! "

" Cái gì !!! " Mọi người đồng loạt trợn mắt thốt lên . Bây giờ dưới chân như có ngọn lửa lan hừng hực , trong lòng lại râm ran kích động còn hơn cả Kim Hy Thành ban nãy .

" Đi , tôi đi với cậu ! " Dương Tùng Thanh không nói nhiều nữa vớ lấy bàn tay ở trên mình nãy giờ dắt đi không nấn ná .

" Cho tôi theo với ! Sức lực của Kim Hy Thành vẫn chưa hồi phục hẳn , nếu cậu ấy lại xảy ra sự cố trong ảo cảnh đó thì tôi có thể lo liệu được . " Alice nhanh bước theo sau hai người .

" Bên ngoài đã có chúng tôi thu xếp , nếu các anh chị ngủ quên trong ký ức chúng tôi sẽ đánh thức sơ cứu cho các anh chị " . Hồ Cường Lập chắc nịch tuyên bố .

Lần đầu tiên đón nhận sức mạnh của một vật phẩm siêu nhiên Alice có phần choáng váng do năng lực của nó mang đến . Hệ thống bên cô vang lên tiếng ting ting , ánh sáng chói mắt xuyên qua nhãn cầu dừng lại ở đoạn hồi ức nhỏ lẻ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro