9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trên giường tờ mờ hé mắt nhìn xung quanh, đoạn kí ức hôm qua một lượt ùa về đại não. Bright nheo mắt nhìn thân thể đang được băng bó, ở vai truyền đến cơn đau nhứt dữ dội khiến hắn khẽ nhăn mặt. 

Cửa phòng mở ra, bóng dáng nhỏ nhắn của Win dần xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Nhìn em có vẻ "lộn xộn" từ trên tới dưới, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, trên tay còn cầm vài túi nilong nhỏ. Thấy dáng vẻ đó hắn bỗng phì cười.

"Nhìn cậu như mấy đứa nhỏ bán vé số ngoài đường ấy. Đường đường là con rể nhà Vachi mà thế á? Nhìn cậu tôi cười chết mất."  Bright cười lộ rõ tiếng, lời nói có ý mỉa mai nhưng không khiến người khác khó chịu.

"G-gì chứ? Tôi là do lo cho anh mới thế! Biết vậy tôi cũng mặc anh!" Win đỏ ửng mặt ngại ngùng, phần vì xấu hổ về ngoại hình, phần vì nụ cười nắt nẻ đã lâu em không được nhìn thấy của hắn.

"Nhưng mà do tôi cứu cậu nên mới ra nông nỗi này. Không là giờ tôi có cỗ ăn rồi đấy nhé. Nên là cậu chăm tôi cho kĩ vào để đền đáp công ơn đi." Bright lấy tay còn lại xoa xoa vai tỏ ra đau đớn.

"Tôi biết thừa, anh không cần nhiều lời đâu. Bác sĩ đã vào khám qua cho anh chưa?" 

"Chưa thấy ai hết! Nhưng mà không cần đâu, tôi đang đói lắm!" Bright ngó ngó xuống túi đồ ăn mà Win cầm trên tay.

"Không được, phải thông báo với bác sĩ đã!" Win lại gần xoay xoay đầu nhìn bả vai hắn.

"Tôi lớn rồi, đâu phải con nít đâu? Vết thương nhỏ này có là gì chứ!"

"Nhỏ lớn gì thì cũng phải kiểm tra hết. Tôi thừa sức để nhớ là anh sợ kim tiêm!" Win nhăn mặt tỏ ra nghiêm túc nhìn hắn. Không để hắn kịp nói gì, Win đã nhanh chóng đẩy cửa rồi đi ra ngoài.

Sau một hồi kiểm tra sơ lược, bác sĩ bảo Bright chỉ cần ở lại đây khoảng hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi ở nhà dưỡng thương.

"Nàyyyyyy! Tôi đói lắm rồi!" Bright nhìn Win, tay còn xoa xoa bụng.

Win đứng bên cạnh đang chuyển cháo ra tô cho hắn mà nhăn mặt quay sang nhìn Bright.

"Anh có bị vấn đề gì về mắt không? Không thấy tôi đang chuyển cháo sang tô cho anh à?"

"Tôi nói là để cậu làm nhanh hơn! Mà nhá, có ai đời lại nói chuyện với chồng mình như thế không?" Bright chề môi nhìn Win.

"Đây đây, cháo của anh đây. Tự xúc mà ăn, tôi đi tắm đây." Win bỏ mặc lời trách móc của người kia mà đưa tô cháo sang tay trái lành lặn của hắn.

"Ơ? Cậu không đút cho tôi ăn à?" Bright trố mắt nhìn Win quay lưng vào nhà vệ sinh.

"Anh còn tay trái để làm gì?" Win không nói mà cúi xuống lục đồ trong balo được dì Jang đưa vào ban sáng.

"Nhưng mà tôi không làm được, tay thuận của tôi bị bó mất rồi."

"Tôi nhớ là ngài phó chủ tịch Vachi đây thuận cả hai tay mà ạ?" 

"À Thì...... Nhưng chỉ có một tay, làm sao mà cầm được để xúc cháo?"

"Để lên bàn nhỏ bên cạnh là được." Win lấy đồ mặc xong, đứng thẳng người tiến vào nhà vệ sinh.

"A.......ui đau quá, đúng là người đời nói có sai, 'cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán' mà." Bright đặt tô cháo lên bàn rồi vờ tỏ ra tủi thân đáng được thương hại.

"Haizzzz được rồi để tôi." Win mệt mỏi quẳng bộ đồ lên sofa.

Bright thỏa được ý muốn mà ngả người ra giường bệnh, buông thỏng hai tay. Win thổi từ từ vào thìa cháo rồi đưa lên miệng Bright. Hắn vừa chạm được vào thìa cháo lại a ui than nóng.

"A nóng quá đi mất, cậu thổi cho có tâm tý coi." 

Win thấy hắn đau theo phản xạ mà cầm ly nước vừa nãy đã được rót sẵn sang cho hắn.

"T-Tôi xin lỗi."

Nhìn gương mặt xốn xang của Win, Bright nở một nụ cười đắc trí be bé ở khóe miệng.

Bright ăn xong được Win đưa một nắm thuốc tầm vài ba viên cho hắn bảo hắn uống đi. Uống thuốc xong, hắn liền mở mồm đòi tắm. Nhưng với những vết trầy ở lưng thì làm sao hắn có thể chạm nước được chứ, thế là Win nhất quyết không đồng ý.

"Nhưng tôi không chịu, ít nhất gì thân thể vàng ngọc của tôi cũng phải được sạch sẽ chứ!." Bright chau mày nhìn Win đang dọn lại tô và bày một ít trái cây ra đĩa cho hắn.

"Haiz anh là bệnh nhân mà nhoi thật đấy! Được rồi, tôi sẽ lau mình cho anh với điều kiện là tôi phải được đi tắm trước." Win đẩy đĩa trái cây đến gần Bright ý bảo hắn hãy ăn đi.

"Được!"

Win cũng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Rồi đem ra một thau nước nhỏ, kèm một chiếc khăn bông.

Hắn  cũng biết ý mà không nói gì, chỉ nằm yên để Win phục vụ. Cởi từng nút áo lộ rõ thân hình đầy đặn, săn chắc. Mặc dù có một lớp vải băng quấn ngang ngực hắn, vải băng xiết chặt làm ngực hắn có phần vạm vỡ hơn so với bình thường. 

Win đưa tay lau nhẹ nhàng người hắn, em tập trung cao độ để đầu óc mình không nghĩ đi đâu xa vời. Môi mím chặt, đầu mày khẽ chau lại đôi mắt hừng hừng nhìn từng cử động của bàn tay, bầu má tròn chỉnh trắng hồng hiện lên trong tầm mắt hắn. 

Ánh mắt Bright nhìn Win có phần đắm đuối, không hiểu rõ nguyên do từ đâu lại khiến hắn muốn đưa tay xoa nắm đầu nhỏ tỏ ra hương thơm nhẹ nhàng đang sờ sờ trước mắt. Tay trái hắn trong vô thức đưa ra, nhẹ nhàng đặt trên mái tóc mềm mại, lại từ từ miết những ngón tay vào nhau cảm nhận từng chút một. Mái tóc nhẹ nhàng dao động, xúc cảm kích thích hẳn lên đại não hắn, đánh thức lên cảm giác quen thuộc.

"Bright ơi, hôm nay cô giáo khen Win tô màu thỏ không bị nhem nữa nè. Siêu siêu xinh đẹp luôn." Một cậu bé nhỏ nhắn mở cửa phòng, chạy lại ngồi hẳn sang ghế bên cạnh, đưa bức tranh cầm trên tay ra khoe.

"Ừ! Win giỏi lắm. Tý nữa Bright sẽ dẫn em đi ăn kem nhé?" Cậu bé lớn hơn ngưng viết, xoay sang nhìn bé nhỏ rồi đưa tay lên xoa xoa đầu tròn nhỏ.

"Sao Bright lại vò tóc Win chứ? Thế sẽ hết đẹp trai thì sao?" Win nghiêng đầu khó hiểu hỏi Bright.

"Không phải là vò tóc, là xoa đầu. Mẹ Bright nói là xoa đầu là yêu thương, là khen giỏi nữa!"

"Vậy Win cũng xoa đầu Bright nhá?"

"Không được xoa đầu người lớn hơn mình đâu. Win chỉ được làm với em nhỏ hơn mình thôi!"

"Vâng ạ! Thế tý Bright dẫn Win đi ăn kém nhá?" Bé nhỏ cười tươi nói.

"Đúng là Win không quên được kem mà!" Tay vẫn xoa xoa đầu em nhỏ.

"hì hì."

Win cảm nhận được có bàn tay đang khẽ mơn man trên tóc mình, ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn.

"À....ờm t-tôi thấy cái gì đó trên tóc của cậu. N-nên thôi mới phủi nó xuống dùm cậu." Hắn lắp bắp ngại ngùng né tránh ánh mắt của em.

Lúc này cửa đột nhiên được bật mở ra, dáng người đàn ông trung niên dần xuất hiện. Hai người đồng loạt nhìn về phía cánh cửa mà quên đi tình huống vừa rồi.

"Chào con rể của ta!."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Warning cho Winmetawin =)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro