hkl × lqh | cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoàng kim long × lê quang hùng
| lou hoàng × quang hùng masterd|

fanfic | occ | lowercase

~♪⑅˖ෆ✧๑و゜

quang hùng thức giấc với cơn đau đầu dữ dội như hàng ngàn mũi đao găm thẳng vào đầu. nằm trên giường. em khịt mũi, lấy tay quệt vài cái làm sống mũi hơi ửng đó lên. em khó thở. đầu óc quay cuồng. nửa lạnh nửa nóng. quang hùng đặt tay lên trán mong xoa dịu được cảm giác ấm nóng kia, nhưng nó càng không ổn. nhưng mắt vừa nhắm lại cái nóng lại bao trùm lấy nhãn cầu.

em chỉ đành gọi thông báo với quản lý về tình trạng sức khỏe của mình và hy vọng là sẽ được nghỉ ngơi ngày hôm nay, cũng rất may là lịch trình của em cũng không có gì quá quan trọng. bên phía quản lý có đề nghị sẽ mang thuốc và thức ăn sang nhà cho em. nhưng quang hùng từ chối, em không muốn làm phiền đến ai và những việc nhỏ thì em vẫn còn đủ sức làm được.

thế nhưng em đánh giá quá cao bản thân rồi, quang hùng gần như chẳng làm gì được hết. đến cả việc đơn giản như bắt nước sôi nấu cháo mà em cũng xém chút nữa làm bản thân bị bỏng. may mắn là vẫn có đồ để ăn.

quang hùng lấy chiếc nón màu đen đội lên để che đi màu tóc hồng đặc trưng xinh đẹp của mình. đeo lên một chiếc khẩu trang đen cùng chiếc kính cận của mình. trang phục áo thun quần dài trông y hệt như một người bình thường thậm chí còn có phần giống học sinh cấp ba dù em đã hai mươi ba tuổi.

em không đến các bệnh viện lớn để kiểm tra, vì các thủ tục rườm rà rất mất thời gian. theo trí nhớ của em thì gần nhà cũng có một phòng khám tư, dù em chưa đến đó lần nào nhưng thôi nghĩ là làm em quyết định thử xem chút. xui xui thì thôi.

mười một giờ ba mươi phút, vì cũng gần đến giờ nghỉ trưa nên cũng khá là vắng vẻ. quang hùng tiến lại quầy đăng kí. vì không có người nên y tá đưa em thẳng vào phòng khám của bác sĩ. nhưng em đang cảm thấy rất khó hiểu bởi vì trong phòng chẳng có ai cả? em đang tự hỏi là mình sốt đến hoa mắt rồi hay sao? quay sang thì chị y tá bên nãy cũng đi đâu mất. quang hùng ngơ ngác nhìn xung quanh. em chỉ biết thở dài, tự nhủ với bản thân rằng sẽ là lần đầu cũng như lần cuối đến đây.

em muốn bấm điện thoại một chút nhưng rồi cơn khó chịu ập đến như cơn sóng thủy triều dâng, càng lúc càng mạnh hơn. mọi thứ xung quanh cứ mờ khỏi tầm nhìn. mi mắt em nặng trĩu. rồi quang hùng thiếp dần đi trên ghế.

chẳng còn phân biệt được thời gian, có vẻ như em đã ngủ rất say. một tiếng, hai tiếng hay ba tiếng, chẳng biết nữa. hai cánh tay hệt như đang bị cả một tảng đá lớn đè xuống. cứng hết cả cơ thể. nhưng khoan, có gì đó sai sai? quang hùng mới giật mình mở mắt. em đang nằm trên giường phòng bệnh hay vì ghế sofa?

"tỉnh rồi à?"

giọng nói vang lên bên tai, quang hùng nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đang ngồi trên bàn làm việc. có vẻ như anh ta là bác sĩ ở đây. anh ngoắc ngoắc tay ý bảo em hãy đi về phía này. nhìn gương mặt không chút biểu cảm gì hết làm quang hùng bất giác run nhẹ, ngoan ngoãn tiến đến như một chú mèo. trong tiềm thức của em thì những người làm giáo viên hay bác sĩ luôn có một quyền lực nhất định, ở họ toát ra một vẻ gì đó mà làm em rất sợ.

đến lúc quang hùng ngồi xuống ghế trước mặt anh bác sĩ. em có liếc nhẹ sang chiếc đồng hồ, đã năm giờ rưỡi chiều, em ngủ tận sáu tiếng ở đây rồi. anh bác sĩ ngồi trước mặt em hình như đang không được vui lắm. nét bút trên quyển sổ bắt đầu mạnh hơn, quang hùng cứ lo tờ giấy sắp rách ra đến nơi.

"bao nhiêu tuổi?"

"hai mươi ba ạ." dù không biết lí do gì, bác sĩ hỏi thì phải trả lời thôi. nét mặt anh cau lại vẻ không vui càng hiện rõ hơn.

"hai mươi ba tuổi mà bản thân sốt ba chín, bốn mươi độ vẫn ngủ ngon lành. cậu muốn ngủ một giấc rồi đi luôn à? không có miệng đi gọi người khác hay sao? bộ cậu là con nít đợi người đến hầu hạ? nếu không phải tôi cho cậu uống thuốc hạ sốt thì có khi cậu không ngồi ở đây được đâu!"

bỗng nhiên bị mắng bất ngờ làm quang hùng có chút hoảng. em chưa trách phòng khám này làm ăn kì cục thì thôi đi, anh bác sĩ này lại còn mắng ngược lại em. ngoan lắm mới ngồi lại chứ không là bỏ về rồi.

nhìn người trước mặt cứ ngơ ra rồi còn làm biểu cảm như sắp mếu đến nơi anh bác sĩ cũng chịu thua. đánh nén cho qua cơn giận.

"cậu chỉ là bị cảm thông thường thôi, vừa nãy tôi đã xem qua rồi."

"anh khám lúc nào cơ!?" quang hùng giật mình thu người lại. em rất sợ người khác đụng chạm cơ thể, đây lại còn là lúc em đang ngủ.

"yên tâm đi, tôi chỉ xem qua họng và khám bình thường thôi. không hề đụng chạm gì hết. còn nữa, thuốc hạ sốt tôi cho cậu uống là thuốc nước. được rồi chứ?" anh bác sĩ phì cười "bây giờ cậu có thể về nhà nghỉ ngơi và uống thuốc theo đơn đã kê. nếu còn sốt cao nữa thì phải lập tức gọi cho tôi theo số điện thoại này. uống nhiều nước ấm một chút. còn bây giờ mời cậu về."

quang hùng nhìn chằm chằm vào ba chữ hoàng kim long trong tấm danh thiếp trên tay cảm giác có một chút quen thuộc mà chẳng thể nhớ ra, cùng lúc phải tiếp nhận thêm một đống thông tin mà người đối diện truyền tải. thôi thì cứ gật gù cho qua chứ bây giờ em cũng vẫn còn đau đầu lắm, chẳng nhớ được gì cả.

sau khi thanh toán xong, trên đường về nhà trong đầu em vẫn cứ văng vẳng ba chữ cái trong tên anh bác sĩ kia. rõ ràng em chưa từng học hay quen ai trong ngành y nhưng cái tên đó lại quen thuộc đến kì lạ. quang hùng trầm ngâm ngồi nhìn vào tô cháo nóng hổi bốc khói trên bàn. khó chịu vô cùng khi có lục lại bao nhiêu kí ức vẫn không nhớ ra đã gặp người kia ở đâu.

thế rồi trong lúc đang thiêu thiêu vào giấc ngủ, như có tia sét đánh ngang qua đầu. em bật dậy rồi nhanh chóng nằm vật lại giường vì cơn đau đầu. cuối cùng thì em cũng nhớ rồi.

ngày trước em khi đang quay ở một sự kiện nhưng bởi nắng quá gay gắt nên quang hùng bị say nắng mà ngã gục đi. trong cơn mơ màng giữa thực tại và giấc mơ, em đang nghe thoang thoáng cái tên hoàng kim long được lặp lại rất nhiều lần. khi tỉnh lại thì chị quản lí có kể rằng lúc đó anh bác sĩ của đoàn đã xông xáo bế em vào phòng y tế và sơ cứu cho em. sau đó cũng quá bận rộn em cũng chẳng kịp cảm ơn ngưòi ta. không ngờ có ngày gặp lại như vậy, nhưng tới bây giờ quang hùng mới nhớ ra.

đành lưu lại số điện thoại rồi khi nào có dịp khác phải cảm ơn mới được. mặc dù ngày hôm nay tuy ngắn nhưng đối với quang hùng đã trải qua khá khá là chuyện.

trong không gian yên ắng chỉ có tiếng chạy rược đuổi nhau của những chiếc kim đồng hồ. bầu trời giăng kín bằng đám mây đen mờ mịt. tí tách tí tách, những giọt nước rơi tự do vào không trung, tan vỡ trước mặt đất cứng cáp. âm thanh sống động vang vọng bên tai, đánh thức người đẹp đang say sưa trong giấc mộng.

quang hùng hé mở mắt, một cảm giác khó chịu vây kín mọi giác quan, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. em đặt tay lên trán, sức nóng từ cơ thể tỏa ra làm em cũng phải giật mình. quang hùng bị sốt nặng hơn rồi, chẳng phải vừa nãy mới đỡ hơn được chút? em lê từng bước chân khó nhằn, cơn đau đầu ập tới bất ngờ làm cả cơ thể em ngã khuỵu xuống đất, viên thuốc hạ sốt cũng theo đà trên tay mà lăn xuống gầm bàn khuất dần khỏi tầm mắt.

quang hùng biết bản thân không chống đỡ nổi nữa rồi. trong cơn mơ màng em đã cố nhấn điện thoại gọi cho một người nào đó, chính em cũng chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra được đó là cái tên nào. trước khi thiếp đi em đã nghe giọng ai đó nói liên tiếp, khung cảnh giống hệt ngày đó.

_

không phải tiếng sấm chớp vang vọng cả một vùng không gian, hoàng kim long bị đánh thức bởi một số điện thoại lạ hoắc. anh cảm thấy rất bực mình vì bị trêu chọc vào nửa đêm. nhưng rồi có cái gì đó đã buộc anh nghe bấm nghe, ít nhất cũng phải mắng người ở đầu dây bên kia một trận.

"có biết bây giờ là mấy rồi không? thần kinh hay gì mà gọi đến giờ này hả? có khùng thì khùng một mình đi! này? có biết nói không vậy? ai đang nghe máy đó? có chuyện gì vậy?"

cuộc hội thoại từ một phía bắt đầu làm kim long hoài nghi. với tư cách của một người bác sĩ thì trực giác mách bảo rằng đang có chuyện gì đó không hay đang diễn ra. vội vàng chột lấy cuốn sổ ghi chú khám bệnh, cái tên đầu tiên khớp với số điện thoại hiện lên màn hình rất nhanh được tìm ra, bởi vì người đó vừa đến khám hôm nay. lê quang hùng, kim lòng giật mình, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp hơn, từ nãy đến giờ anh vẫn chưa ngắt máy.

"hùng ơi, em làm sao vậy? lên tiếng đi hùng ơi."

vẫn không có câu trả lời, lần này kim long trực tiếp ngắt máy để gọi cho quản lý của quang hùng. vì lúc trước có làm việc vài lần nên anh vẫn còn lưu số, chỉ hy vọng người bên kia sẽ nhận máy. giọng nói của người bên kia vang lên làm anh thở phào, trình bày ngắn gọn những gì đã diễn ra. nhưng bởi vì bạn quản lý kia đang vướng phải một chút công việc với công ti, tình hình đang rất rối.

"vậy em gửi anh địa chỉ, anh chạy qua bên nhà hùng xem sao."

người kia có chút ngập ngừng nhưng vì anh cũng là bác sĩ là có từng làm việc nên bạn ấy cũng gửi địa chỉ, còn không quên dặn một lát xong việc sẽ lập tức đến ngay.

dưới tiếng gào la ù ù của từng đợt gió mạnh bên tai. hoàng kim long vẫn cố chạy trong mưa, mặc cho cái đau rát của những giọt nước va đập vào cơ thể, tầm nhìn phía trước cũng rất hạn chế. anh cũng không hiểu tại sao mình lại phải hành xác bản thân như thế, rõ ràng là báo với quản lý của người ta đã là làm việc tốt lắm rồi. nhưng trong đầu nhớ đến nụ cười sáng như ánh dương ngày đầu gặp mặt lại không kiềm chế được hành động của mình.

ngọn cỏ dại bên đường đem lòng tương tư ngôi sao sáng rực trên bầu trời đêm. thứ hạt giống cứ lớn dần trong tâm trí đến cả chủ nhân cũng không biết từ bao giờ. đến khi người ta đứng trước mặt lại vội vàng kết trái, còn ngọt hay chua là do người.

khung cảnh trước làm kim long cho chút hoảng hốt, quang hùng nằm dưới mặt đất lạnh, bất động.

sáng nay, khi nhìn thấy gương mặt thân quen đổ gục trên ghế anh đã rất hốt hoảng, chỉ thiếu chút nữa đưa quang hùng vào phòng cấp cứu. đến khi nhận ra em vẫn ổn thì mới chịu bình tĩnh lại. quang hùng cũng không biết, hoàng kim long đã mắng cô ý tá dắt em đến phòng anh nhiều như thế nào. những người khác lần đầu tiên được nhìn thấy bác sĩ hiền lành có tiếng nổi nóng.

anh vội vàng đỡ em lên giường, nhanh chóng làm các công tác sơ cứu. dù trong phòng rất lạnh nhưng kim long lại toát mồ hôi. một phần vì mệt, còn nhiều phần là lo lắng. anh lấy nước ấm lau sơ người để hạ thân nhiệt của em. từng cái chạm lên làm da mềm mại, kim long có chút xót xa.

trận mưa ngoài trời cũng đã nhỏ dần lại. hoàng kim long vẫn luôn ngồi bên cạnh lau trán và canh nhiệt độ thân nhiệt của em. nhìn ngón tay nhỏ có chút cử động, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

"ai vậy?"

chút ánh sáng bất ngờ ập tới làm quang hùng giật mình, tạm thời vẫn chưa định hình được bóng dáng đang đứng trước mặt. vừa có chút xa lạ, vừa có chút quen thuộc. đến khi nhìn rõ khuôn mặt đang hơi giận mới giật mình.

"anh long?"

"vẫn còn nhớ tôi sao? nằm yên đó đừng cố."

"một ngày anh giúp em tới hai lần."

"người thì yếu mà cứ ở một mình. nếu không liên lạc được với quản lý của em thì chẳng biết bây giờ em sống chết như thế nào."

"em cũng không nghĩ tới mức này."

"lần nào gặp em cũng trong tình trạng này hết, chắc cũng có duyên."

"áo anh ướt kìa."

nói thì kim long mới để ý đến chiếc áo mình đang mặc vẫn còn ướt. vừa nãy không kịp có thời gian để ý thế là mặc nó suốt. đã qua bao lâu rồi mà vẫn còn ướt thì chứng tỏ ban nãy thê thảm hơn nhiều. kim long phì cười trước khuôn mặt ngô nghê của em.

"không sao đâu, lát khô."

"mặc vậy cảm giống em đấy, lấy áo của em trong tủ kìa."

"thôi không cần, bạn nhỏ này bệnh mà nói nhiều dữ ta."

"sẽ bị cảm."

"vậy thì tới lượt em chăm cho tôi."

kim long xoa đầu quang hùng một cái, cùng lúc anh cũng nghe thấy tiếng xe ngoài cửa. có vẻ quản lý của em đến rồi, vậy thì công việc của anh cũng nên kết thúc. kim long chạm tay vào trán em, gật gù vì em đã mát hơn rồi. anh dặn dò đôi chút với quản lý về thuốc uống và cách chăm sóc em. trước khi ra về còn không quên chúc em mau khỏe lại.

quang hùng nhìn chằm chằm theo bóng lưng người vừa rời đi. có chút tiếc nuối không đành. nhìn thấy chị quản lý liền giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, em chưa có cần chị đến đây vào giờ này đâu. chị quản lý bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho tim suýt nữa tan chảy. quang hùng cuộn tròn mình trong chăn che đi nửa mặt, đôi mắt mở to lấp lánh như chứa vạn vì sao. em lại còn ôm chặt con gấu trúc bằng bông bên cạnh. nhìn chẳng khác gì một em bé nhỏ cả. nhưng cũng không hiểu lắm hành động quay mặt kia là có ý gì.

chắc là quang hùng bị cảm, cảm nắng.

;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro