Nụ hôn (không) chữa lành những trái tim tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: có yếu tố R18, xin cân nhắc trước khi đọc
Setting: Beast AU, diễn ra sau khi Dazai gặp Oda và Akutagawa gặp lại Gin.
Valentine vui vẻ (*'▽`*)
14/2/23

------------✧♡✧-------------

Tầng mười, hành lang bên trái, bên trong căn phòng này, là kẻ thù không đội trời chung của cậu. Không có hắn, hành trình này sẽ không bắt đầu, cũng như niềm đau và nỗi buồn mà cậu đang trải nghiệm. Vết đâm của Gin không sâu như vết thương từ tên người hổ, nhưng nó rất đau, đâm sâu vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn. Mở cửa ra, hắn ta đang ngồi khoanh chân trên chiếc giường kingsize, tay cầm cuốn sách "Hướng dẫn tự sát toàn tập". Akutagawa đóng cửa lại sau lưng nhưng gã đàn ông này, Dazai Osamu, vẫn dán mắt vào cuốn sách.

"Đã lâu không gặp, Akutagawa-kun."

Giọng điệu ngang tàng, giễu cợt, trịch thượng giống như bốn năm rưỡi trước, hẳn phải khiến cậu sôi máu trong trái tim đang đập nhanh này. Nhưng trái lại, tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là sự trống rỗng.

"Tại sao ngươi lại làm vậy, tại sao ngươi lại bắt em gái ta đi?"

"Gin có lẽ đã cho cậu câu trả lời rồi, còn của tôi, cậu sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa."

Dazai cuối cùng cũng nhìn cậu và đóng cuốn sách lại, và liệu đó có phải là hàng nước mắt đã khô mà cậu thấy trên mặt hắn ta?

"Lại đây, tôi sẽ giúp cậu rửa sạch vết thương."

Thật đau, cơn đau nhói, nỗi đau vương vấn trong trái tim cậu, từ những lời nói tổn thương trước đó.

"Đừng có dám chạm vào ta, và ngươi chỉ cần cho ta biết câu trả lời, thằng khốn."

Cậu bước lại gần hắn, kéo lấy vạt áo và hét thẳng vào mặt hắn, nhưng nét mặt Dazai vẫn bình thản đến lạ lùng.

"Người ta nói rằng con người sẽ giao tiếp tốt hơn nếu họ mở rộng trái tim với nhau, và theo tôi biết, thì trái tim của cậu đã đóng lại rồi, Akutagawa-kun."

Không hề báo trước, Rashomon đã cắt ngang khoảng không và hướng đến cổ Dazai, nhưng nó đã biến mất thành hư vô trước khi chạm tới hắn ta.

"Có vẻ như cậu chưa bao giờ học được bài học của mình nhỉ, Akutagawa-kun."

Giọng hắn khàn khàn và phảng phất chút thất vọng. Bằng một động tác nhanh nhẹn, hắn ta kéo tay Akutagawa làm cậu mất thăng bằng mà ngã xuống giường. Nắm chặt cả hai cổ tay cậu, Dazai nhìn xuống cậu với một cảm xúc khó tả trên khuôn mặt. Nhưng Akutagawa sẽ không gục ngã mà không đấu tranh, cậu sẽ không nằm yên đó như một con nai trước đèn pha. Đầu gối cậu đập mạnh vào bụng Dazai, khiến hắn thở hổn hển và nới lỏng cái siết tay. Tình thế đã đảo ngược, lúc này Akutagawa đang nằm đè lên Dazai, hai tay bóp cổ hắn, tên thủ lĩnh Mafia cảng trông thật mỏng manh như một con búp bê sứ, khiến cậu nghĩ rằng chỉ cần một cái búng tay của cậu cũng có thể bẻ gãy hắn ta thành từng mảnh.

"Tại sao ngươi không đánh trả, tại sao ngươi không cho ta một câu trả lời?"

'Ngươi là nguồn gốc của tất cả sự đau khổ của ta trên thế giới này, vì vậy đừng nằm đó như một kẻ vô tội không thể tự vệ'. Dazai chỉ mỉm cười buồn bã với Akutagawa, bàn tay run rẩy của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, một hành động trái ngược với tất cả những điều kinh khủng mà hắn đã áp đặt lên cuộc đời Akutagawa. Đôi mắt hắn mang một nỗi buồn quá sức chịu đựng như thể hắn mang gánh nặng của cả thế giới trong nó, một kẻ vừa mới tan nát cõi lòng, giống như cậu vậy.

Hắn kéo cậu xuống để hôn, Akutagawa nên tận dụng cơ hội này để cắn lấy lưỡi và xé nát mặt hắn, nhưng cậu đã không làm vậy, thay vào đó, cậu buông thả bản thân, và đắm chìm trong khoảnh khắc này, tan chảy trong mớ hỗn độn của đau khổ và ham muốn. Lưỡi Dazai quấn lấy lưỡi cậu như một con rắn, nụ hôn có vị mặn như nước mắt và vị đắng như thuốc lá, hắn có vẻ không phải kiểu người thích hút thuốc, Akutagawa bỏ qua điều đó trong tâm trí, ngay bây giờ, cảm giác này thật tuyệt với cậu, vì vậy cậu muốn tận hưởng từng giây của nó. Họ dứt nụ hôn để lấy hơi, và Dazai, với ánh mắt gian manh như cáo, nói: "Cậu có muốn trở thành một với tôi không, Akutagawa-kun."

"Cứ nói thẳng là muốn chịch ta đi, không cần phải nói hoa mĩ đâu, thằng khốn."

"Suỵt, ngôn ngữ, Akutagawa-kun, không phải thầy cậu đã dạy cậu điều này rồi sao."

"Làm sao ngươi...ừm..." Bất cứ điều gì Akutagawa muốn nói đã bị nuốt chửng bởi một nụ hôn khác từ Dazai, trong khi đó, tay hắn đã bắt đầu cởi quần áo của cậu. Akutagawa sẽ không bao giờ từ bỏ vũ khí của mình, nhưng dù sao thì tất cả đều vô ích với Dazai, vì vậy cậu cứ để hắn ta tiếp tục, và nằm trần truồng trước mặt hắn. Quần áo của họ bắt đầu chất đống trên sàn trong khi họ vội vã cởi nó ra, nuốt chửng nhau bằng những nụ hôn đầy ham muốn và thèm khát.

"Gel bôi trơn đâu?"

"Ở ngăn kéo trên cùng."

Akutagawa là người đã phá vỡ nụ hôn trước và sẵn sàng cho bước tiếp theo của họ, tâm trí cậu bây giờ là một mớ hỗn độn, tràn ngập dục vọng được làm tình như một con thú hoang và cái ham muốn chết tiệt này- được kết nối với ai đó, mặc dù kẻ này là kẻ thù của cậu. Có lẽ Gin nói đúng, Akutagawa điên mất rồi, và một kẻ hèn hạ như cậu chỉ có thể kết đôi với một con quái vật, như nhìn vào phản chiếu của bản thân vậy. Bóp chất bôi trơn ra khỏi ống, cậu đút hai ngón tay vào lỗ hậu, thoạt đầu nhăn mặt vì khó chịu. Lẽ ra cậu phải xấu hổ khi thấy Dazai đang nhìn chằm chằm khi cậu làm điều tục tĩu như vậy, nhưng tâm trí cậu đã quá u ám để có thể ngại ngùng, nên cậu cứ tiếp tục tập trung vào việc làm thỏa mãn bản thân. Akutagawa cuối cùng cũng tìm thấy chỗ đó, một tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi môi cậu, cậu không để ý rằng Dazai cũng đang cương cứng vì cảnh tượng trước mặt hắn. Ngón tay thứ ba được đưa vào, và cậu kéo căng bên trong bằng chuyển động của ngón tay, trong khi đó, Dazai bôi dương vật của hắn bằng một ít chất bôi trơn, mỉm cười với cậu.

"Lại đây và chúng ta bắt đầu nhé, Akutagawa-kun?"

Sau khi chỉnh tư thế trên dương vật của Dazai trong vài giây, Akutagawa nhấn ngay vào trong, dù rên rỉ khó chịu nhưng đó là những gì cậu muốn cảm nhận- bị tổn thương, đau đớn, nó không cần mang lại cho cậu khoái cảm, một người như cậu không xứng đáng được yêu thương, quan tâm; tình một đêm với kẻ địch thế này chính là sự mật thiết nhất mà cậu có được. Tay Dazai nắm chặt hông Akutagawa, giúp cậu điều chỉnh nhịp điệu. Khi cậu nhún ra vào dương vật của Dazai, tay cậu cũng bấu chặt vào xương quai xanh của hắn, áp sát vào cổ hắn một cách nguy hiểm, giống như lần trước, cậu nảy ra ý nghĩ bốc đồng như muốn bóp chặt chiếc cổ trắng nõn, mảnh khảnh, xinh đẹp và thanh tú ấy, khiến hắn nghẹt thở- thở ra một lời hấp hối và cầu xin lòng thương xót của cậu, liệu hắn có cảm nhận được những gì Akutagawa đã cảm thấy vào đêm đó. Nhưng cậu gạt suy nghĩ đó đi, ngay lúc này cậu muốn lợi dụng hắn, bất chấp tất cả, khoái cảm bắt đầu dâng trào, ưỡn lưng về phía sau, dương vật của Dazai đâm sâu hơn vào trong cậu, chạm vào điểm nhạy cảm đó, buộc cậu phải bật ra tiếng rên tục tĩu.

Dazai thở hổn hển nặng nề, dường như sắp hết hơi, vừa rồi cậu đã để ý thấy bọng mắt thâm quầng, mí mắt sưng húp và vệt nước mắt đã khô trên khuôn mặt của kẻ thảm hại này; liệu con quái vật này có thể yêu và rơi lệ vì ai không, Akutagawa tự hỏi. Điều đó khiến Akutagawa muốn đâm thật mạnh vào hắn ta, xé nát hắn ra từng mảnh, khiến một kẻ kiêu ngạo như vậy phải khuất phục trước cảm giác mãnh liệt này, và cậu đã làm như vậy, với cú đâm đúng góc độ, Akutagawa đã lên đỉnh và xuất tinh ra trên bụng Dazai, siết chặt dương vật của hắn bên trong cậu, khiến hắn ra ngay sau đó. Dazai rên thật to, dương vật của hắn rung lên và giải phóng thứ chất lỏng trắng nóng hổi bên trong Akutagawa.

Kiệt sức, cậu gục xuống ngực Dazai, cảm nhận tinh dịch chảy ra từ lỗ hậu của mình với dương vật của Dazai vẫn còn bên trong, cả hai đều thở hổn hển và vẫn còn cảm giác hưng phấn của tình dục. Akutagawa không bao giờ hiểu được hành động của mình ngày hôm nay, và tại thời điểm này, cậu đã cố ngừng hiểu; đó là lý do tại sao cậu cúi người xuống cho một nụ hôn khác, ngay cả chính Dazai cũng ngạc nhiên, tại thời điểm này, họ đã trao đổi nước bọt, mồ hôi và các chất dịch cơ thể khác, còn gì nữa mà họ không thể trần trụi trước nhau. Lần này, nụ hôn không mãnh liệt, không bạo lực va chạm răng, lưỡi họ quấn lấy nhau nhảy múa theo nhịp điệu chậm rãi của riêng mình, tận hưởng từng giây phút như thể đó là lần cuối cùng. Akutagawa không bao giờ tưởng tượng được cuộc gặp gỡ thứ hai của mình với kẻ mà cậu ghét nhất sẽ kết thúc như thế này- làm tình với kẻ thù thay vì giết hắn, nhưng chẳng phải cậu luôn thất bại sao, không giành lại được Gin, không trả được thù?

Cậu không biết từ lúc nào nhưng khi cậu dứt nụ hôn, trên má Dazai đã có những giọt nước mắt lăn dài, phải, cậu mới là kẻ thảm hại hơn, khóc trước mặt kẻ thù như thế này. Dazai nuốt nước bọt, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt, hắn không biết phải làm gì trong tình huống như thế này, hắn muốn gạt đi giọt nước mắt trên gương mặt Akutagawa, nhưng hắn biết mình không đáng được làm điều đó.

"Tôi xin lỗi, Akutagawa-kun, vì mọi chuyện đã xảy ra, tôi chỉ muốn cậu tiếp tục sống." 'Để thực hiện ước mơ ích kỷ của tôi' đã không được nói ra. Cả hai đều là sự thật, và chẳng bao lâu nữa, Akutagawa sẽ biết điều sau, lý do bắt đầu tất cả bi kịch này.

"Dối trá, ngươi không bao giờ quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân mình." Akutagawa lúc này đang nức nở, tay cậu gạt đi giọt nước mắt nhưng nó cứ rơi trên mặt Dazai, lời nói của cậu như một nhát dao đâm sâu vào lương tâm hắn. Hắn không thể bào chữa cho hành động của mình, có lẽ Akutagawa đã đúng, hắn chỉ là một kẻ ích kỷ và thảm hại. Sự im lặng bao trùm lấy họ khi tiếng nức nở của Akutagawa dần lịm đi, và chính Dazai là người phá vỡ sự im lặng đó trước.

"Hôm nay tôi đã nói lời tạm biệt với một người bạn cũ và trái tim tôi đã tan nát, đúng là thảm hại nhỉ, một lời tạm biệt lẽ ra không nên đau đớn thế này, nhất là khi tôi đã thề sẽ đóng cửa trái tim mình."

Hắn ngạc nhiên khi nói với Akutagawa điều này, bộc lộ một phần dễ bị tổn thương trong con người hắn.

"Ta khác ngươi, dù trái tim ta có tan nát trăm vạn lần, ta cũng sẽ không từ bỏ Gin, không bao giờ, ta sẽ chứng minh em ấy sai hết lần này đến lần khác."

Vẫn sụt sịt nhưng Akutagawa nhìn thẳng vào mắt hắn, nói với vẻ mặt đầy kiên quyết. Những ký ức từ dòng thời gian xa xưa hiện lên trong tâm trí hắn, à, Akutagawa, cậu không bao giờ thay đổi, có lẽ thứ quyết tâm đó là điều mà tên Dazai kia mê mẩn ở cậu.

"Akutagawa-kun chắc chắn là rất mạnh, tôi tin rằng cậu có thể làm được, rốt cuộc thì việc giao phó thế giới này cho cậu và Atsushi-kun là đúng đắn."

"Đó là điều mà một kẻ ích kỷ sẽ nói, nhưng ta không làm điều đó cho ngươi, tên ích kỉ đạo đức giả."

Lời xúc phạm hắn đáng được nhận, Dazai chỉ biết mỉm cười buồn bã, chẳng bao lâu nữa, Akutagawa sẽ biết được sự thật của thế giới này, và cái kết mà hắn hằng mong đợi sẽ sớm đến.

Khi tên người hổ hoảng sợ hét lên tên hắn và chạy đến rìa tòa nhà, Akutagawa chỉ đứng yên, không biểu lộ cảm xúc gì và tâm trí cậu tĩnh lặng. Rõ ràng là hắn ta sẽ làm điều này, đó là ý định của hắn ngay từ đầu, cho đến giây phút này, bước cuối cùng trong kế hoạch của hắn là đi đến cái chết của chính mình.

Thế giới này giống như một cuốn hồi ký của Dazai, một lời nhắc nhở không phải cho hắn mà là cho chính Akutagawa, rằng đừng bao giờ lạc lối. Giao tiếp qua thân thể cũng là một cách để mở rộng một trái tim khép kín, và Akutagawa có thể nhìn thoáng qua tâm hồn hắn, phần mong manh tinh tế nhất trong ý thức của hắn.

"Ta sẽ không bao giờ giống như ngươi, ngay cả khi ta không thể học cách yêu bất cứ ai, nhưng ta sẽ tiếp tục sống để bảo vệ thế giới này, thế giới nơi người ta yêu đang sống."

Lời này không nói riêng với ai, và âm thanh duy nhất đáp lại cậu là tiếng gió khô khốc trên nóc tòa nhà, vì người chết không thể trả lời, không thể cho cậu biết bước tiếp theo phải làm. Chỉ còn lại những ký ức, cũng như niềm đau và nỗi buồn mà họ đã trao đổi trong khoảng khắc họ trở thành một, cả thể xác và tâm hồn. Một trái tim tan vỡ không thể chữa lành vết thương cho kẻ khác, nhưng lúc đó, có lẽ cậu có thể hiểu cho hắn một chút, hoặc có lẽ cậu đã hy vọng nụ hôn đó có thể chữa lành trái tim tan vỡ của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro