3.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: éc đã bao lâu không update rồi nhỉ? không đếm nổi từ khi nào bắt đầu fic này luôn á.  mong các bạn thông cảm cho mình nha. lận đận quá, hết covid rồi còn phải đi làm kiếm tiền nuôi tấm thân ở đất cờ hoa này nữa =)))) 

ARMY ở Việt Nam cố giữ gìn sức khoẻ nhé!!!! cùng nhau chiến thắng đại dịch này nào!!


Yoongi thật sự không thể đếm nổi anh đã thử bao nhiêu đôi giày rồi. Anh bắt đầu cảm thấy bực với Mr. Kim rồi, bởi vì- 'phiền phức quá, chỉ là giày dép thôi mà. Con mẹ nó chọn một đôi đi!' Nhưng anh kiềm chế tâm trạng của mình và nghe theo gã. Người nhân viên giúp họ một tiếng qua quỳ gối trước anh. Cô mở hộp giày mới lọt vào mắt của Mr. Kim và đặt xuống đất để anh thử. Anh mỉm cười ngại ngùng với cô và cô cười lại một cách cảm thông.


"Thử mang vào và đi một vòng đi," Mr. Kim chỉ dẫn anh lần thứ một trăm. Yoongi cố không tỏ vẻ bực bội, anh chỉ đứng lên khỏi ghế ngồi và bước đi - một lần nữa. "Nó vừa với anh không?"


"Thoải mái lắm," anh quay sang và thấy Mr. Kim nhăn mặt.


"Thoải mái hơn đôi trước hay không?"


"Cả hai đều thoải mái?" Anh có thể nói với gã là đôi giày anh đang thử là đôi giày thoải mái nhất anh từng mang. Nhưng anh không làm vậy, vì bằng cách nào đó lòng tự trọng của anh nghĩ rằng điều đó sẽ khiến anh vượt khỏi giới hạn vô hình.


Mr. Kim nản chí nói, "Điều đó không giúp tôi chút nào cả. Anh không cho tôi hiểu gu của anh là gì cả."


"Nó có quan trọng không?" Anh nhún vai hỏi.


"Có đấy," Mr. Kim nói với anh với tông giọng nghiêm túc nhất có thể. Gã nhìn cô gái với ánh mắt khiến cô ấy rời đi nơi khác. "Hoseok là loại người sẽ làm mọi thứ cậu ấy có thể để thỏa mãn người cậu ấy quan tâm. Và cậu ấy sẽ không dừng lại cho đến khi anh hài lòng - tin tôi đi, cậu ấy phiền phức muốn chết nhưng cậu ấy có ý tốt." Gã hít vào một hơi thở dài, "đây chỉ là thử nghiệm cho chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu ấy mua cho anh thứ gì đó thôi -chuyện ấy nhất định sẽ xảy ra đó. Anh phải nói cho cậu ấy anh muốn cái gì, phải quả quyết. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm cái gì anh không đồng ý đâu."


Khoảnh khắc ánh mắt của Yoongi hướng đến hai thủ lĩnh băng đảng Jo-pok, anh được bảo phải tránh xa họ. Mọi người trong nhà thổ nói anh nên sợ họ, cúi đầu và nghe theo lời họ. Mr. Jung, người đàn ông nổi tiếng với sự khó đoán và tàn bạo của hắn. Đó là hình tượng người khác vẽ nên trong tâm trí anh. Rồi đến Mr. Kim, kể anh nghe những thứ về Mr. Jung anh không bao giờ dám nghĩ đến. 'Đây là tại sao người đàn ông này được gọi là Hai Mặt không nhỉ?' anh tự hỏi.


"Tâm trí anh bắt đầu lẫn lộn rồi đấy," Mr. Kim cắt ngang suy nghĩ của anh. "Nói với tôi suy nghĩ của anh đi."


Trong chốc lát vẻ mặt thờ ơ của anh xuất hiện, "Tại sao anh lại nói với tôi điều này?"


"Anh không thấy điều đó rõ ràng lắm sau?" Mr. Kim hỏi như sự thật.


"Không..."


"Anh là một nhạc công piano, vì hoàn cảnh mà lại làm mại dâm trong một nhà thổ," Yoongi không hề nhăn mặt trước lời của gã. "Thế mà Hoseok lại đưa anh về nơi gia đình chúng tôi sống. Nếu cậu ấy muốn có bạn tình độc quyền thì việc gì cậu ấy đem anh về biệt thự - thì anh hiểu rồi đó. Nếu cậu ấy chỉ muốn ăn nằm với anh thì cậu ấy đã làm vậy ngay khoảnh khắc cậu ấy thấy anh rồi. Tôi có cần phải đánh vần ra cho anh không?"


Yoongi không muốn nghĩ về những khía cạnh chưa được khám phá ra. Vậy nên, thay vì đáp lại- hay nghĩ về nó, anh nhìn đống giày vừa thử và chỉ về đôi giày trông nhạt nhẽo nhưng vừa vặn nhất. "Đôi đó," anh nói với Mr. Kim. "Tôi thích đôi đó. Đã đủ quả quyết chưa?"


"Chưa hẳn, nhưng chúng ta có thể cải thiện điều đó." Mr. Kim ra hiệu nhân viên bán hàng đến. Họ nhìn cô gói lại đôi giày - đôi Yoongi chọn và đôi Mr. Kim chọn. Mr. Kim nhếch một bên mày, duỗi tay nhìn đồng hồ. "Tôi nghĩ chúng ta đã trễ hẹn đến lấy quần áo của anh rồi. Có vẻ như chúng ta vẫn còn 30 phút," Mr. Kim quay về phía anh. "Cùng uống cà phê rồi đến chỗ Yesung nào."


Ngay khi Yoongi đặt chân vào cửa hàng của Yesung, anh lập tức bị kéo vào phòng thử quần áo. Anh thậm chí còn không nhận ra đã có người lấy đi cốc cà phê trên tay anh nữa, thay vào đó là một chiếc quần và áo cài nút. Anh chậm rãi thay vào, cảm nhận chất liệu mềm mại của áo cọ vào cơ thể. Rồi- 'oh,' đôi mắt anh trừng to trước hình ảnh chính mình trong gương, không phải là vì anh trông đẹp lộng lẫy, mà là anh nhận ra được một điều. Và điều đó đã dấy nỗi sợ hãi trong anh - song cũng là sự khó hiểu. Yoongi bước ra phòng thử đồ, một người trợ lý của Yesung đang đứng đợi anh, trên tay là chiếc áo khoác trùng màu. Cô ta giúp anh khoác vào và ra hiệu về phía chiếc gương. Anh chưa bao giờ trông sang trọng đến như vậy.


"Bộ cánh không có tác dụng lớn lao gì cả," Yoongi quay về phía giọng nói. Với nụ cười thân thiện, Yesung tiến về phía anh, trên tay là một chiếc hộp màu bạc. "Nó chỉ giúp tăng độ hào nhoáng trong cậu mà thôi." Người thợ may mở chiếc hộp ra, bên trong là vô số loại hoa tai và nhẫn. Anh ta chọn hai chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn bạc đơn giản và một chiếc đính ngọc màu xanh. Anh trao cho Yoongi, "Chiếc nhẫn hoàng ngọc nên được đeo vào ngón trỏ của tay phải của cậu và chiếc còn lại nên nằm trên ngón giữa." Yoongi nghe lời của Yesung, mắt dán vào hai chiếc nhẫn. Yesung đưa mắt tìm một đôi hoa tai, "Cậu có hồi hộp không, Yoongi-ssi?"


Anh ta trao Yoongi một đôi hoa tai đinh tán, giúp anh mang vào, "Kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy như vậy."


"Có vài người nghĩ rằng căn biệt thự đó là một hang sư tử, song đối với tôi - nó giống như một hang thỏ."


"Hang thỏ?"


Yesung gật đầu, "Như chiếc hố Alice rơi vào đấy."


"Ý anh là sao?"


"Sự cân bằng giữa độ thú vị và hiểm nguy bên trong đó sẽ đem đến cảm xúc kịch tính."


Gương mặt của Yoongi đanh lại, nhưng vẫn giữ cảm giác trung lập, "Và ý của anh là?"


Yesung cười, "Tôi không cố ý doạ cậu đâu. Điều tôi muốn nói là - nó không tệ như những gì người khác nghĩ hay cho rằng như vậy. Bản chất của Mr. Jung không tàn bạo, chính hoàn cảnh đã nhào nặn cậu ta thành con người như thế nào bây giờ."


Cách Yesung nói khiến Yoongi bực dọc. "Có vẻ như anh hiểu Mr. Jung khá rõ."


Yesung thở dài, "Tôi từng ở đó...." anh ta nhìn về phía Mr. Kim như thể bản thân có thể nhìn xuyên thời gian. "-trước khi người ta sợ họ, trước khi họ có tai tiếng, trước khi họ phải làm những điều xấu." Yesung nhìn về phía Yoongi. "Sự thật và lòng trung thành - hãy trao cho Mr. Jung hai thứ đó, vì chúng là thứ duy nhật cậu ta yêu cầu từ người khác thôi."


"Tôi nghĩ là hắn còn muốn nhiều thứ hơn từ tôi nữa," Yoongi nuốt nước bọt. 'Điều đó có tệ lắm không nhỉ?' Anh tự hỏi chính mình khi quay về cùng Mr. Kim. Gã gật đầu với anh và cười với Yesung. Người thợ may cúi đầu chào họ, Yoongi cũng cúi đầu đáp lại nhưng Mr. Kim thì không.


Sự thật và lòng trung thành; cách họ nói hai từ đó nghe có vẻ đơn giản. Bộ họ không biết rằng những thứ khó chinh phục nhất là những thứ đơn giản nhất sao? Anh muốn kiếm đủ tiền để nuôi em trai mình, và điều ước nhỏ nhoi đó đã đẩy anh vào con đường làm trai bao. Những thứ giản đơn nhất yêu cầu sự hy sinh quan trọng nhất, và kết qủa của chúng có thể làm nên hoặc phá huỷ một con người.


Việc trở thành trai bao có phá huỷ anh không? Hay là việc đó đã -- biến anh thành một đồng loã với tội phạm? Cuộc sống của anh đã trở thành một màn ăn miếng trả miếng. Giờ đây, anh chỉ muốn nhận được miếng lớn hơn cái giá anh phải trả. Anh biết đó không phải là cách cuộc sống hoạt động, song nếu anh có thể luồn lách và gian lận để biến những tình huống bị động thành chủ động, anh sẽ làm vậy, chỉ vì anh có thể. Mr. Kim đã cảnh báo anh trước rồi, và Yesung đã tiết lộ cho anh những yêu cầu để giữ chân trong trò chơi này lâu nhất có thể.


Những bước đi của anh phải được đong đếm kỹ lưỡng và khôn ngoan. Đây là một trò chơi không có người thắng, mà có kẻ thua là Yoongi.


Anh nhìn khung cảnh liên tục thay đổi khi chiếc xe lái trên đường lộ. Không lâu sau anh đã đứng trước một cánh cổng to với hoạ tiết thiên thần và ác quỷ. Khi cánh cổng kim loại mở ra, anh cảm giác như bản thân đang bước vào hang cọp hoặc như Alice đang rơi xuống hang thỏ. Anh cảm thấy như anh đang trở thành người đang sống đúng với số phận của mình.


End Chapter 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro