Phần 2 - Chap 31 (H +) : Bảo bối, anh muốn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần sau có lẽ sẽ rất khó để có chap mới, nên tui báo trước, khỏi các cô kêu ca thắc mắc ha ! Cơ mà nếu chap này các cô nhiệt tình cmt và vote thì tui sẽ cố gắng viết thêm 1 chap mới, chứ tết nhất đến nơi rồi, tui cũng bận chứ bộ ! Các cô đọc thì chắc chậm nhất cũng chỉ 5 phút, còn tui để viết ra cho các cô đọc 5 phút là 2 tiếng đồng hồ đấy.

À, suýt quên, chúc mừng sinh nhật cô bé vẫn luôn ủng hộ tui, Jungmin2k5 !!! Đáng lẽ tui chả định viết đâu, nhưng vì đã hứa với cô bé là sẽ up chap mới nên tui mới ngoi lên đây ^_^ 

___________________________________________________________________

Tôi trở về nhà đã là 8h tối, mở cửa bước vào, tôi nhìn xung quanh, lạ thật ! Sao không bật đèn nhỉ ? Tiết kiệm điện à ? Tôi với tay bật đèn phòng khách, chẳng có một ai hết ? Hôm qua vẫn rất nhiều người làm mà, sao giờ lại không còn ai ? Tôi đi lên lầu, đẩy cửa bước phòng, vừa mới thả cái túi xách lên bàn trang điểm, đột nhiên bị một lực rất mạnh dồn vào tường, đang muốn há miệng hét lên thì cảm nhận được tiếng thở nồng nặc mùi rượu của JungKook phả vào cổ tôi. 

"Anh uống rượu ?" Tôi vừa lo lắng hỏi vừa đưa hai tay lên đỡ lưng anh, để anh dựa vào người tôi 

Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn, có chút ưu thương vang lên bên tai tôi "Em lại muốn bỏ anh đi sao ?" Vòng tay anh siết chặt lấy người khiến tôi có chút ngộp thở

Tôi bỏ đi ? Có sao ? Anh nói cái gì thế ? Tôi biết anh đã say, nên chỉ nhẹ nhàng nói "Anh buông em ra trước, em đi nấu cho anh bát canh giải rượu nha ?"

Tiếng nức nở nhẹ "Không buông ! Có chết cũng không buông ! Anh buông em ra, em sẽ chạy trốn đúng không ?"

Tôi có chút buồn cười, chồng tôi lúc say lại có thể giống như một đứa trẻ thế này hả ? Tôi lắc đầu, vỗ về tấm lưng rộng lớn, bắt đầu dỗ dành "Em không đi đâu hết mà. Sẽ ở bên anh, ngoan, chúng ta ngồi xuống kia đã, được không ?" Bị ôm như thế, tôi đã tê hết người rồi, còn đứng nữa chắc sẽ chết luôn đó !

Cuối cùng cũng chịu nghe lời tôi, ngồi xuống giường, chỉ có điều, anh cứ nắm chặt lấy gấu áo tôi, theo từ phòng ngủ xuống phòng bếp, từ lúc tôi lấy nguyên liệu trong tủ lạnh đến khi nấu xong canh giải rượu. Tôi bật cười, lắc đầu ngán ngẩm nhìn người đàn ông to xác đang lẽo đẽo theo phía sau mình, kéo anh ngồi xuống bàn bếp, nhẹ giọng dỗ dành "Ngoan, bỏ em ra trước, rồi uống hết bát canh này, sau đó chúng ta đi ngủ, nha ?"

Đôi mắt to tròn, ngây thơ hết nhìn tôi lại nhìn bát canh nóng hổi trên bàn, anh gật đầu, trước khi uống canh còn cảnh giác hỏi tôi "Em không được chạy đâu !"

Tôi nhịn cười, gật đầu vô cùng kiên định "Ừm, em hứa mà" Nếu cậu em sinh đôi nghịch ngợm của anh mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ quay lại, sau đó đắc ý tống tiền anh nha !

Chờ anh uống hết bát canh giải rượu, tôi mới yên tâm, đưa anh lên phòng. Nằm bên cạnh anh, tôi đưa tay xoa nhẹ má anh, vừa buồn cười vì biểu hiện đáng yêu của anh, vừa đau lòng vì những điều anh hỏi tôi, hóa ra JungKook vẫn luôn lo sợ một ngày nào đó sẽ mất tôi "Nói cho em nghe, tại sao anh lại nghĩ là em bỏ đi ? JungKook à, hai lần chúng ta phải xa nhau là quá nhiều rồi, em sẽ không để chuyện này lặp lại lần nữa đâu. Đã đến lúc em đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh và con rồi ! Cho nên, đừng lo gì hết cả. Bởi vì em yêu anh, rất yêu anh, Jeon JungKook !"

Hình như nghe được lời tôi nói, anh đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm tôi, rồi có chút vội vàng ngậm lấy môi tôi, điên cuồng cắn mút. Vì đột ngột bị mùi rượu xộc thẳng vào miệng, tôi nhướng mày, muốn đẩy anh ra, nhưng với sức lực của mình thì không thể nào đẩy được anh ra, còn làm phía dưới của anh trở nên cứng rắn, chọc vào người tôi.

Quả nhiên, nụ hôn của anh rất có ma lực kéo tôi cuốn sâu vào nó. Lúc anh buông ra thì cũng là khi tôi đủ tỉnh táo để nhận ra chiếc váy liền bị anh xé không còn một mảnh nguyên vẹn. Da thịt trắng nõn, run rẩy, nóng bừng lập tức hiện ra trước mắt anh, làm anh hình như không thể nhịn được mà mạnh tay tháo chiếc áo ngực và quần con của tôi ném xuống đất. Cả người đột ngột trở nên trần trụi khiến cả người tôi không nhịn được đỏ ửng lên, vội đưa tay muốn che lại nhưng lại bị tay anh ngăn cản, kéo lên trên đầu. JungKook dường như bị men rượu kích thích, như một con thú dữ mà gặm cắn cổ tôi, sau đó lần xuống bầu ngực phía dưới.

Tôi bị khoái cảm chôn vùi, khẽ phát ra tiếng rên rỉ, cả người cong lên khi bàn tay nóng như lửa đốt của anh lần mò xuống phía dưới, sờ nhẹ. Cảm giác ướt át chảy xuống đùi non, càng làm tôi cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng muốn khép chân lại.

"A.....ưm...ưm....a...đừng mà.....a......" Tiếng rên rỉ cứ bật ra dù tôi đã cố ngăn chúng lại

Đầu lưỡi ấm nóng của anh trườn xuống bầu ngực kia, khẽ ngậm vào miệng, mút thật mạnh, phát ra âm thanh vô cùng dâm đãng.

Ngẩng đầu lên, anh híp mắt quan sát thành quả đỏ rực trên cổ, ngực tôi, khàn khàn nói "Bảo bối, anh muốn em....."

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực mạnh tiến vào mà bật tiếng "A......"

Bỏ qua cảm giác ngượng ngùng, tôi nhắm chặt mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi chân mở ra, quấn lấy thắt lưng của anh. 

Anh nắm lấy eo tôi, bắt đầu động. Càng lúc, tôi càng cảm thấy hưng phấn, bàn tay bấu trên lưng anh chặt hơn. Anh dùng sức đưa đẩy, kịch liệt đâm mạnh vào cơ thể của tôi.

Đầu óc của JungKook anh giờ phút này chỉ có một người, đó là bảo bối đang ở dưới thân mình. Anh thở dốc nặng nề, cảm giác sung sướng cùng tuyệt vời dồn đến, bảo bối của anh rất mềm mại, bao bọc vật cứng rắn của anh, bên trong thật mềm, thật nóng. Làm anh quên hết tất cả, nâng chân cô lên, cuồng dã ra vào.

"A.....Jung....Koo....k......nhẹ....một chút....."

Tiếng kêu yếu ớt của cô, cảm giác ướt át của mật dịch càng làm anh muốn bảo bối nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Từ khi yêu cô, anh biết bản thân mình chỉ có cảm giác với cô, từ trước đến bây giờ vẫn vậy, chỉ muốn một mình cô, chỉ có cô mới có thể thỏa mãn ham muốn mãnh liệt của anh. Anh yêu cô, yêu tính cách của cô, yêu phản ứng không thành thục của cô, yêu cơ thể mềm mại, trắng nõn, đẫy đà của cô. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô, Jung Hyun !

Dưới ánh đèn mờ ảo kia, cả hai chỉ nghĩ đến đối phương, cô yêu anh, quấn quýt lấy anh, anh cũng yêu cô, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, âu yếm chiếm lấy cô. Dường như cả hai đều muốn khắc sâu đối phương vào cả linh hồn và thể xác của mình. Cứ như vậy, hết tư thế này đến tư thế khác, hết lần này đến lần khác, cho đến khi trời hửng sáng mới kết thúc.

( Au : Cắt !!!! Cắt nha !!!! )  

---------------------------------

Nằm bên cạnh chú Min Ho, nhóc Minie cãi cãi cằm, tròn mắt thắc mắc "Chú, tại sao bố lại uống rượu chứ ? Còn nữa, khi trở về nhà thì rất đáng ghét, cứ túm lấy cháu hôn hôn"

Jeon Min Ho bật cười, nhéo nhéo bầu má phúng phính, trắng bóc như bánh gạo của nhóc, nhớ lại cảnh anh trai đi tiếp khách, sau đó trở về nhà, không tìm thấy chị dâu liền làm loạn một trận,  khiến cậu phải ôm nhóc con đến nhà mình lãnh nạn, cậu xoay người đối diện với nhóc, giải thích "Bố con là bởi vì phải ra ngoài xã giao nên mới không cẩn thận say như vậy. Con không được ghét bố con đâu, bởi vì anh ấy vì con và mẹ con mà rất nỗ lực, cố gắng đấy ! Minie hiểu chưa nào ?"

"Dạ, con mới không có ghét bố đâu"

"Ừm. Ngoan lắm, giờ thì ngủ đi ! Sáng mai còn phải đi học nữa đó !"

------------------------------------

JungKook vì tiếng điện thoại reo mà tỉnh giấc, vô cùng cẩn thận nhỏ tiếng, vừa trả lời điện thoại vừa âu yếm ngắm nhìn bảo bối đang mệt mỏi ngủ say trong lòng mình

"Thưa ngài, chúng tôi đã tìm thấy lão béo hại cô Park Sewon ! Bây giờ phải xử lí thế nào đây ạ ?"

Anh nhếch mép cười nhẹ, nhàn nhạt đáp "Cứ trói lão lại. Bất luận dùng cách gì cũng phải ép lão kể ra chân tướng mọi việc đêm đó. Tôi sẽ đến sau !"     

"Tôi hiểu rồi, thưa ngài !"

Tôi loáng thoáng nghe được tiếng anh nói chuyện, có chút khó chịu mà cau mày, vơ vơ tay kéo chăn đắp lên trên vai, sau đó lười biếng nhắm mắt úp mặt vào ngực anh, không muốn tỉnh dậy nhưng lại không tài nào ngủ tiếp được nữa. 

Anh cúp máy, để lên bàn, sau đó vuốt nhẹ tóc bảo bối, biết vợ bị mình làm tỉnh ngủ, liền có chút áy náy, yêu chiều nói "Sao không ngủ thêm chút nữa ? Trông em còn rất mệt mỏi"

Tôi lười mở mắt, chỉ đưa tay nhéo vào thắt lưng anh, buồn bực đáp "Tại ai nên em mới ra nông nỗi này hả ?"

Anh bật cười, thỏa mãn xoa tấm lưng trần của tôi "Được, được, là tại anh hết !"

Chợt nhớ tới buổi tối hôm qua, tôi tò mò hỏi "Sao hôm qua anh uống nhiều vậy ? Phải đi gặp đối tác hả ?"

"Ừm !" Anh khẽ gật đầu, rồi hơi cúi đầu hôn lên trán, mắt, mũi và môi tôi, sau đó mới ôn nhu nói "Xin lỗi, tuyệt đối không có lần sau"

"Có gì đâu mà anh phải xin lỗi chứ ? Tiếp khách, xã giao là chuyện bình thường mà" Tôi đưa tay lên mát xa thái dương cho anh, lo lắng hỏi "Còn nhức đầu không ? Ở dưới bếp còn canh giải rượu đó, anh muốn uống thêm không ? Để em đi hâm lại"

Nhắm mắt hưởng thụ tay nghề của vợ, anh cảm thấy hạnh phúc chết đi được, vợ anh vừa xinh đẹp, lại vừa đảm đang, hiền dịu nữa chứ "Không cần đâu" sau đó nắm tay vợ, sủng đến tận trời nói "Sau này em đừng làm những chuyện bếp nũng nữa, có người giúp việc rồi. Chỉ cần tập trung vào một việc duy nhất, đó là yêu anh, vậy là đủ"

Tôi suýt thì phì cười, anh sến sẩm quá đấy, gì mà chỉ cần yêu anh hả "Còn Minie thì sao ?"

"Nhóc đó em khỏi lo. Ông bà nội, bác Jung Hee đều cưng nó như bảo bối vậy, ở với họ còn sướng gấp mấy lần so với ở cùng vợ chồng mình" Anh bĩu môi, sao tôi có cảm giác anh đang ghen tỵ với con mình nhỉ ?

"Thế cho nên, người cần nhiều tình thương nhất là anh đó, anh rất tội nghiệp, em không thấy sao ?"

"À....vâng......anh tội nghiệp !"

"Ừm, đương nhiên rồi ! Bây giờ em thấy biết hả ? Thế nên phải bù đắp thật nhiều cho anh, hiểu chưa, bảo bối ?"

"Hiểu rồi, thưa Hoàng Thái Tử !"        

____________________________________________________________________

End Chap 31 

Các cô thấy H thế nào ? Chứ tui viết mà còn thấy ghê tởm bản thân =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro