Phần Không Tên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


xin chào các bạn, mình là au nacrissa. mình có ba vấn đề cần thông báo. thứ nhất, thật sự xin lỗi vì mình để fic quá chậm TT *cúi*. Dạo này mình khá nhiều việc, nhưng mình sẽ cố gắng để hoàn tất chap mới đến các bạn một cách nhanh nhất. Và mình viết dựa vào cảm xúc nên thời gian đăng sẽ cực kì ngẫu hứng, nhưng chắc chắn sẽ không để các bạn đợi lâu như thế này TT, và mình sẽ không drop fic. Thứ 2, đây là fic đầu tiên mình viết nên còn non tay, nên mọi người cảm thấy không hay hay có vấn đề, mong mọi người thẳng thắn góp ý. Và thứ 3, phần summary của truyện, vì có giới hạn nên bị thiếu, và mình lại bất cẩn không xem lại TT.  Nói vậy thui chứ phần summary còn thiếu 1 chút thui. Nên bây giờ mình đăng lại trên đây, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây ^^



Summary:


Mưa.Mưa rơi tầm tã,rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của hắn, như muốn rửa trôi hết những giọt nước mắt vương trên khóe mi,hết những kỉ niệm và đau khổ mà mối tình đó gây ra. Những vết thương hằn sâu trong trái tim đã trở thành những vết sẹo sâu hoắm,mỗi khi nhìn thấy người, vết sẹo đó lại càng lúc càng sâu,nhấn chìm trái tim hắn trong hối hận và đau khổ.

Trong vườn đào,một thiếu niên với đôi mắt trong veo đã hỏi hắn "huynh à, tại sao hoàng thượng lại luôn ở trong hoàng cung? Cả thiên hạ này là của người, vậy mà người chỉ ở trong hoàng cung với bốn bức tường như vậy,người không thấy buồn sao?" .Đến bây giờ,ngay cả hắn hay cả hoàng thượng đều không trả lời được câu hỏi đó,nhưng từ lúc đó,hắn đã có dự cảm không hay về những điều sắp xảy ra.

Ngày lễ sắc phong,vẫn là thiếu niên đó,vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách đó nhưng đã không còn nét ngây thơ mà là sự ưu buồn và lạnh lùng trong đôi mắt. Còn hắn thì cúi người trước y,cổ họng phát ra từng tiếng thỉnh an,khô khốc,lãnh đạm.

Ngày tuyết trắng ngập trời,thiếu niên đó,một thân áo đỏ,kiều diễm,xinh đẹp,như bông hoa bỉ ngạn nổi bật trên nền tuyết trắng. Bông hoa xinh đẹp đó chạy đến bên hắn,khuôn mặt lạnh lùng,bi phẫn nhưng từng câu hỏi thốt ra lại ứ nghẹn,như thấm đẫm từng giọt nước mắt trong đó "Huynh đã từng nói sẽ bảo vệ ta,tại sao lại buông tay? Cuối cùng,ta đối với huynh,chỉ là công cụ thôi sao?" .Hắn vẫn như vậy,cúi đầu nghiêm cẩn,nhưng sẽ không ai biết,bàn tay dưới ống tay áo rộng kia đã nắm chặt đến bật máu,trái tim kia như đã ngừng đập vì người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro