[8] Nụ hôn mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó, Jimin rất hay ra khỏi nhà, một ngày ít nhất cũng là bốn lần, có khi 24/ngày thì thời gian anh ở ngoài cũng chiếm gần phân nửa.

" 1, 2, 3...179, 180" tiếng đếm số âm thầm vang trong đầu Jimin. Anh ngước lên nhìn tầng hai của ngôi nhà kia, tìm kiếm hình dáng quen thuộc ấy.
Từ nhà anh tới đây cũng chỉ mất gần 180 bước chân, có nghĩa khoảng 270 mét với vỏn vẹn ba phút đi bộ.
Làm sao Jimin chịu ngồi yên khi đã biết nhà JungKook, lại còn gần như thế. Anh rất lo cho cậu, ngày hôm đó cậu ngất xỉu ngay trước mắt mà anh chẳng làm được gì cả và Jungkook cũng không hề ra khỏi nhà sau đêm đó.

Cứ khoảng 4h chiều mỗi ngày JungKook đều sẽ mở rèm và ngắm nhìn mọi thứ trong tầm mắt cậu qua tấm cửa kính lớn. Có lẽ vì cậu chỉ chăm chăm nhìn về một nơi nào đó mà không biết rằng có người đang quan sát cậu từng chút sau một gốc cây trước cổng. Mà thường thì anh chỉ thấy JungKook ngủ thôi.

Vì tầm nhìn hạn chế nên Jimin không biết JungKook đang làm sao nữa, chỉ lờ mờ thấy cậu trông rất mệt mỏi, chợt cái cảm giác muốn gần bên và ôm lấy cậu ập đến, thật ra mỗi lần nhìn cậu như vậy anh đều phải kìm nén cái cảm xúc đó nhưng hôm nay nó lại mãnh liệt đến mức cả người Jimin cứ nóng bừng, thôi thúc anh đến bên cậu, một chút thôi cũng được.

Suy nghĩ một lúc, anh quyết định rời khỏi gốc cây tiến đến cổng nhà cậu, nhưng vừa đi được vài bước thì phải quay lại nấp ở chỗ cũ.
Một chiếc Lambor đen sang chảnh phóng ra, cửa kính ghế lái dần đóng lại, Jimin kịp nhìn thấy người trong xe đó. Mái tóc bạch kim.
Là người hôm trước.

Làn da trắng sứ, đôi mắt một mí phảng phất nét buồn, gương mặt lạnh lùng kiểu uy quyền và một nụ cười nhếch lên từ đôi môi nhỏ nhắn trông  hơi kiêu kì.
Anh ta đẹp trai đấy chứ. Với cả cái biểu cảm lo lắng tối hôm đó Jimin biết anh ta không phải người có thể bỏ mặc người quan trọng với mình. Vậy JungKook sẽ sống tốt hơn thôi.
Đó là điều mà Jimin muốn thấy, vậy nhưng vẫn thật nhói...

Anh thở hắt ra, tiến lại gần cổng và nhấn chuông, quản gia Lee vừa tiễn YoonGi ra cổng nên nghe tiếng chuông liền xuất hiện rất nhanh, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Jimin ông thầm nghĩ
" Cuối cùng cũng đến, cơ mà có hơi muộn."
Ông cúi người chào hỏi.

- Cậu cần gì?

- Ể! À tôi...

Chết! Chưa nghĩ được cái lí do chính đáng nào hết mà đã nhấn chuông rồi.
Jimin lúng túng, lắp bắp.

- Tôi... muốn tìm một người, người ấy bảo tôi đến... và đợi...

Trời thần thiên địa ơi! Cái mèo gì thế này? Mà cũng lỡ phun ra rồi biết làm sao được...

- Nếu là cậu YoonGi thì cậu ấy vừa ra ngoài rồi ạ.Còn...

- YoonGi?

Jimin nhận ra mình lỡ chặn lời ông quản gia liền xin lỗi và bào chữa.

- Đúng là anh YoonGi. Anh ấy bảo tôi tới đây rồi đi đâu vậy nhỉ? Ha..ha...

"Park Jimin. Sao mày cùn vậy hả?"

Tự rủa mình rồi miết chặt vạt áo, anh hồi hộp chờ đợi những gì sẽ diễn ra.

- À. Cậu...

- Jimin, tôi là Park Jimin.

- Vâng. Thưa cậu Park. Nếu không chê cậu có thể vào nhà đợi, cậu YoonGi đã hẹn thì có lẽ sẽ về sớm thôi ạ.

Ông quản gia cười thầm " Đồ ngốc " Jimin thật không biết nói dối, bao nhiêu đem viết hết lên mặt mất rồi. Thật đầy sơ hở, Jimin mà không bị gọi là tên ngốc thì ông chắc trên thế giới này không còn tên nào ngốc nữa rồi.

- A... không phiền chứ ạ?

Anh gãi đầu. Trán đã lấm tấm mồ hôi, sao hôm nay nói dối không dễ chút nào hết vậy, bình thường anh lừa ông già như chơi mà, thật đúng là đáng sợ.

"Mà YoonGi... nghe quen quá"

Cũng vì cái tên nghe rất quen nên vừa rồi anh mới ngắt lời quản gia.

- Mời cậu_Quản gia Lee lên tiếng.

- À... vâng.

Ngồi ở phòng khách ngó ngang ngó dọc, cố định hình vị trí phòng JungKook, anh để ý căn phòng có cánh cửa màu đỏ trên tầng hai, JungKook thích màu đỏ nhưng anh cũng không chắc có phải phòng của cậu đó không, mắt anh vẫn lơ đãng nhìn cánh cửa đó cho đến khi quản gia bước ra với tách trà trên tay và gọi anh, anh mới sực tỉnh.

- Cậu cần gì sao ạ?

Nhìn là biết Jimin muốn gì nhưng ông quản gia vẫn giả vờ mà hỏi. Quản gia Lee được giao nhiệm vụ ở đây là quan sát và chăm sóc hai tên ngốc này.

- Jung...

Vừa mở miệng anh biết mình lỡ lời liền ấp úng.

- À ý tôi là anh YoonGi đang ở chung nhà với một người phải không ạ? Có phải là... người yêu của anh ấy?

Thấy quản gia thoáng vẻ ngạc nhiên, chắc ông cũng không ngờ anh lại đề cập đến vấn đề này, liền tự nhéo tay mình.
Quản gia cười cười nghĩ cũng muốn chọc Jimin da mặt mỏng này một chút.

- Vâng đúng là cậu ấy ở cùng một người nữa ạ.

Jimin dù biết trước câu trả lời cũng không tránh khỏi cảm giác mất mát, thở dài.

- Vậy sao...

Nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, đôi mắt anh ánh lên vẻ hụt hẫng, trong lòng có chút gì đó chua chát.

- Vâng. Nhưng cậu JungKook là em họ của cậu YoonGi không phải quan hệ như cậu Park nghĩ đâu.

Quản gia Lee thực đang muốn trực tiếp cốc vào đầu tên ngốc trước mặt một cái.
Jimin phải mất vài giây để định thần và xử lí thông tin từ câu nói của ông quản gia.

- Thật ạ?

Rất nhanh tia vui mừng và nhẹ nhõm ánh lên trong anh, đôi mắt lại sáng ý cười mà thật ra anh cũng không biết mình đã cười đến mắt híp thành đường thẳng từ bao giờ. Quản gia không nhịn được cười, ho khan hai tiếng, nhìn mặt Jimin lúc này trông ngố đến lạ.

- Ừm... ông có thể gọi tôi là Jimin.

Biết mình có hơi quá lố, anh liền thu lại vẻ mặt vừa rồi.

- Tôi hiểu rồi ạ, cậu Jimin.

- Căn nhà có kiến trúc đẹp thật. Vậy kia có phải phòng của anh YoonGi không? _ Anh đưa tay chỉ lên cánh cửa đỏ.

- Căn phòng gần cầu thang mới là phòng cậu YoonGi ạ, còn phòng có cửa màu đỏ đó là phòng cậu JungKook, thưa cậu.

- À...

Jimin mỉm cười, không biết nói gì tiếp thì quản gia lên tiếng.

- Nếu muốn, cậu Jimin có thể tham quan ngôi nhà, cậu không cần khách sáo vì là bạn cậu YoonGi thì cũng xem như người nhà thôi ạ.

- Làm phiền mọi người.

- Bây giờ tôi có việc rồi, nên...

- Tôi không sao ông cứ làm việc đi ạ.

- Vậy tôi xin phép đi trước, chào cậu.

Vừa dứt lời quản gia đã quay lưng đi ngay, làm Jimin không kịp nói gì.
" Ông ấy luôn dễ dãi vậy sao?"
Anh thở hắt ra, chậm rãi tiến về phía cầu thang, đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà, kể cũng lạ vừa rồi vào nhà vài người giúp việc vẫn còn bận bịu đi qua đi lại vậy mà giờ chẳng thấy một bóng người, anh cũng nhân cơ hội chạy thẳng đến phòng JungKook, hít một hơi dài, bình tĩnh nhẹ mở cửa phòng ngó vào trong, anh dán mắt vào thân ảnh quen thuộc đang nằm trên giường.

" Không lẽ em ấy ngủ suốt ngày? "

Jimin bước lại gần giường JungKook, ngay lúc này anh thật hận không thể ôm cả thân ảnh kia vào lòng, anh nhớ cậu, nhớ cái hơi ấm của cậu đến muốn phát điên.
Ngây người nhìn JungKook hồi lâu anh mới sực nhận ra khuôn mặt xanh xao của cậu đang ướt đẫm mồ hôi, vai áo cũng thấm đẫm tầng nước, nhịp thở lại không đều và có chút khó khăn, anh đưa tay sờ lên trán cậu.

- Nóng quá.

Jimin buột miệng bật thành tiếng. Bị sốt cao thế này mà không có ai ở cạnh chăm sóc sao.
Anh quay người lao thẳng ra ngoài ngó xuống tầng một, định kêu vài người giúp chăm sóc JungKook mà chẳng thấy ai cả, anh không quan tâm mấy người đó nữa, đầu óc loạn hết lên, quay trở ngược vào phòng, liếc thấy trên bàn cạnh giường có một chậu nước cùng một cái khăn đặt sẵn kế bên, hẳn là cậu không phải mới bệnh đâu.

Thảo nào sắc mặt cậu luôn không tốt, thân người thì cứ đờ đẫn, chỉ lui tới trong phòng. Jimin thở dài ngồi xuống cạnh giường JungKook, thấm ướt khăn, vắt nước rồi nhẹ nhàng lau đi tầng hôi dày đặc trên trán dài xuống đến cần cổ trắng ngần. Nhìn cậu như vậy thật khiến anh đau lòng, anh định gọi tên JungKook nhưng không dám, cậu mà nhìn thấy anh chỉ như đang xát thêm muối vào vết thương chưa lành thôi.

JungKook gầy đi nhiều, gương mặt đã không còn trắng hồng bầu bĩnh như trước, đôi mắt to tròn trong veo đã xuất hiện vệt thâm quầng nơi đuôi mắt, bọng mắt cũng sưng to ắc hẳn do cậu không ngủ đủ giấc và còn khóc nhiều.
Đưa tay vén hết phần tóc mái ướt mồ hôi đang dính bệt trên trán JungKook qua một bên, hôn lên trán cậu và ngồi đó ngắm nhìn cậu.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức này anh đã không kêu người dừng quan sát JungKook thì có lẽ anh đã biết cậu qua Mỹ và tránh đi cùng Hoseok. Tối hôm đó chắc cậu đã thấy Hoseok, thấy anh và Hoseok cười nói vui vẻ nên mới chạy trốn khỏi anh, nếu anh biết trước thì cậu sẽ không bị bệnh như thế này, nhưng nó vẫn chỉ là nếu...

Vuốt ve cánh môi của JungKook, môi cậu vẫn rất mềm mại chỉ là đã không còn đỏ mọng và tràn đầy sức sống như ngày trước.
Anh nhoài người hôn lên môi cậu, cái hôn nhẹ nhàng, thoáng lớt phớt như làn gió xuân nhưng chan chứa tình yêu nồng nàn của anh.

Đột nhiên JungKook trở mình, cựa quậy làm anh thất kinh, nằm phịch xuống, nép sát vào cạnh giường vì vội quá mà đầu Jimin nện "binh" xuống sàn, đau điếng, khóc không ra nước mắt, chỉ dám nằm yên không cử động.

"Hihi...haha "

Bên ngoài cửa khẽ phát ra tiếng cười nén của người nào đó, vội bịt miệng lại, ông quản gia cười đến quặn đau cả bụng, nước mắt ứa cả ra mà phải nhịn cười chỉ muốn dậm chân thật mạnh xuống sàn để kìm chế, mà sợ gây tiếng động phá hoại người khác nên thôi. Cũng may vì Jimin đang lâm vào cục diện dở khóc dở cười, vô cùng nguy nan nên không để ý tạp âm bên ngòai.

" Đồ ngốc, quá ngốc, đại ngốc hahahaha..."
Quản gia Lee vừa nghĩ vừa cười, tay vẫn bấm máy lia lịa. Phải cho cậu nhóc bức ảnh kỉ niệm đáng nhớ chứ nhỉ.

* Hai vợ chồng ông này có sở thích chụp lén hay gì ấy*

Jimin rên khẽ, tim đập loạn cả lên hồi hộp chờ đợi. JungKook mà bước xuống giường thì toi.

Đã tránh xa để cậu đỡ tổn thươ vậy mà bây giờ lại mò đến nhà cậu, anh thật là, đáng nhẽ phải kìm chế hơn mới phải. Anh thầm rủa mình, cơ mà...

* quạ ở đâu kêu ấy nhỉ *

Vài phút trôi qua, không có động tĩnh, không gian vẫn rất im ắng.
Jimin ngóc đầu nhìn lên

- Phùùù...

JungKook vẫn ngủ, chỉ là xoay người nằm ngiêng qua và hiện tại anh và cậu đang mặt đối mặt, chỉ cách nhau chưa đến 20cm.
Đôi hàng mi dài và cong khẽ lay động, đôi môi mở hé ra để thở, chắc do cậu khó thở.
Mồ hôi lại tiếp tục đọng thành hạt lăn dài xuống mi mắt JungKook, anh vội với chiếc khăn lau cho cậu, giây tiếp theo anh mới phát hiện khi định lau mồ hôi nơi cổ cậu... vì mặc Pijama nên cổ áo hơi rộng vừa rồi vì xoay người mà lộ ra phần vai và xương quai xanh trắng nõn hút mắt.

JungKook như một chú thỏ ngây thơ đang ngủ say, trông vô cùng đáng yêu và không biết mình đã lọt vào tầm ngắm của một con sói.
Cảnh tượng trước mặt cứ đập bôm bốp vào mắt anh, ho khan vài tiếng và nuốt nước bọt cái "ực", cố gắng nuốt luôn sự thèm khát không đúng lúc xuống đáy lòng.
Người Jimin nóng ran, quay mặt đi hít một hơi dài định thần lại, nhưng không nhịn được lại dán mắt vào cánh môi đang phập phồng theo từng nhịp thở. Khoảng cách này khiến anh cảm nhận được cả hơi thở của cậu, làn hơi nóng ấm mang chút hương bạc hà nhẹ phả lên mặt anh.
Thế quái nào lại dây vào tình huống này vậy trời. Jimin kêu trời khóc đất không xong, thầm than vãn, chửi rủa.
"Chết tiệt"

Jimin tiến sát lại JungKook, khi đôi môi tưởng như đã chạm tới nhau thì anh lại tự mình lùi ra xa.

" Mày đang làm gì vậy Park Jimin? JungKook đang bệnh đó."

Tự vỗ trán trấn tỉnh mình, đôi mắt anh vẫn không thể rời khỏi cậu.

"Trời ơi trờiiii. Sắp rồi mà... tên ngốc này bị gì vậy? Không lẽ tự nhiên lòng trắc ẩn nổi dậy và muốn tha cho JungKook a "

Quản gia tức nghẹn họng, định bụng là sẽ có một nụ hôn cháy bỏng. Vậy mà... đành đứng đợi tiếp chứ sao.

Và chỉ một khoảnh khắc thôi trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ.
" Một chút thôi cũng được mà nhỉ!?"
Anh tự cười bản thân sao lại có cái suy nghĩ lố bịch như vậy.
Nhưng lí trí đâu bao giờ thắng được trái tim. Cứ nhìn cậu như vậy làm sao kìm chế nổi đây.
Một lần nữa anh áp môi mình lên môi cậu tâm trí thì cứ kêu gào.
" dừng lại"
" Không được"
" Đừng làm thế"
...
Ôi thôi suy nghĩ là thế mà hành động lại chả khớp tí nào.
Nghĩ là sẽ chỉ có một nụ hôn như vừa rồi, nụ hôn nhẹ thôi đủ để cảm nhận bờ môi mềm mại của JungKook vậy mà cái hơi thở nóng hổi tà mị kia lại dần cuốn anh vào cõi mê lạc khó mà dứt ra được.
Jimin chuyển động bờ môi, anh mút nhẹ cánh môi của JungKook định cắn lên bờ môi đầy đặn kia nhưng sợ cậu thức giấc, lại thôi. Anh cứ tiếp tục mút mát, nâng niu bờ môi ấy đến khi cậu thở hắt ra làm anh giật mình định rời khỏi thì JungKook lại làm anh một lần nữa đứng tim, mắt trợn tròn ( nói vậy thôi chứ không tròn nổi đâu anh)

JungKook đáp trả nụ hôn của anh.

Dù vẫn chưa thức nhưng JungKook có thể cảm nhận mùi hương của anh, cái mùi huơng cậu nhớ da diết ấy, mơ hồ cảm giác được cánh môi anh đào mật ngọt đang vuốt ve đầy ấm áp nơi đầu môi. Cậu không muốn thức dậy, vì đây là giấc mơ vậy sao cậu không tận hưởng mà tỉnh làm gì? Thức dậy rồi anh sẽ biến mất.. cậu không muốn. Nhất định không! Và như thế trong tiềm thức mơ mơ hồ hồ JungKook đáp trả anh.

Nụ hôn của cậu có phần mãnh liệt và da diết hơn nên anh mới đầu cũng ngây người, rồi chờ đợi một điều gì đó mà chính anh cũng không rõ. Cậu cắn lấy môi anh, dày xéo nó vô điều kiện lại còn đẩy cái lưỡi hư hỏng tách môi anh ra xâm nhập vào bên trong, tìm và quấn lấy đầu lưỡi anh nhưng vì vẫn đang bệnh nên JungKook rất nhanh đã thấm mệt, đầu lưỡi không còn ung dung khuấy đảo trong khoang miệng anh nữa mà dần buông lỏng tách anh ra kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh, cậu thở hổn hển mắt vẫn nhắm nghiền.

Là cậu câu dẫn anh. Thú tính của anh trỗi dậy rồi a. Bây giờ muốn dừng? Quá muộn rồi ...
" Là do em cả thôi "

Jimin nhếch miệng thích thú, vuốt vài lọn tóc xõa xuống mắt JungKook, luồn tay ra sau gáy cậu kéo hai người lại gần nhau hơn, cái sự đáp trả nhiệt tình kia khiến anh chỉ muốn " làm thịt " cậu tại trận luôn thôi.
Tách môi JungKook ra, anh đưa lưỡi mình tiến vào khoang miệng ẩm ướt, ấm nóng đầy mê hoặc ấy dùng lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi tinh nghịch kia mà quấy phá đùa nghịch rồi kéo về bên khoang miệng mình mà cắn mút, nút hết những mật ngọt trơn bóng vừa ấm lại vừa ngọt ngào từ cái miệng nhỏ mị hoặc của JungKook, sau một hồi khuấy đảo và dây dưa không dứt, vẫn là không nỡ nhưng anh vẫn phải buông bỏ bờ môi cậu, chống tay xuống nền nhà thở dốc, JungKook còn trông thảm hơn hít lấy hít để không khí cứ như mấy năm mới được hít thở một lần, vậy mà trông cậu lại mang một sức hút mị tình khó cưỡng.

Mà Jimin cũng phải kìm nén lắm mới giữ được tốc độ ổn định cho nụ hôn vừa rồi, nếu không phải vì cậu đang khó thở, thì vẫn chưa thể thỏa mãn được anh, nụ hôn đó vẫn chưa đạt đến sự nồng nhiệt cực độ, nếu là bình thuờng... lại là nếu...

- Ưmm...

Bạn nhỏ kia hình như vẫn chưa thỏa mãn thì phải, có lẽ cậu chưa muốn dứt ra khỏi nụ hôn vừa rồi và cũng chưa có ý định dừng lại chuỗi tiếng rên rỉ nỉ non đầy ám muội kia, hàng lông mày khẽ nhíu lại hờn dỗi.

- Jimin~

Những âm thanh nhỏ bé đầy cám dỗ cứ liên tục phát ra từ con thỏ béo đang say mộng trên giường, mí mắt và khóe môi Jimin giật giật " JEON-JUNG-KOOK"
Trong lòng anh gào thét tên cậu.

Cảnh báo : Hổ súc chuồng, cáo súc chuồng, ôi! Thú dữ súc chuồng... thỏ con nhỏ bé, ôi...

Jimin mất kiên nhẫn hung hăng chiếm lấy bờ môi vừa rời khỏi cách đây ít phút, lại một cấp bậc cuồng dã được tăng lên nhờ cám dỗ của JungKook.
Một tràng tiếng nút lưỡi và những âm thanh lép nhép trải dài vô tận trong căn phòng tĩnh lặng, nghe thật dâm mị vô cùng. Nhiệt độ xung quanh cứ thế tăng lên, Jimin như mất đi lí trí, anh nhìn JungKook bằng đôi mắt thoáng đục ngầu lớp sương mờ của dục vọng, rời khỏi môi cậu anh đưa lưỡi liếm sạch đi dòng dịch vị tràn ra khỏi khóe miệng JungKook.

Quản gia run khẽ.

- Ta già rồi, mấy cảnh này đúng là quá sức ta mà. Thật...nhìn không nổi nữa.

( nhìn không nổi chứ cái máy nó vẫn còn đang chụp lia lịa đó thôi bác)

" Đúng là tuổi trẻ! Cũng khiến ta nhớ về hồi đó quá"
Ông quản gia thở dài và nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc .

Jimin đặt những nụ hôn dài trên xương quai hàm JungKook, rồi ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cậu mà liếm mút, khiến cậu không cầm được mà bật ra những tiếng rên nho nhỏ, di chuyển xuống cái cổ trắng ngần anh điên cuồng hôn lên nó, bàn tay cũng không tự chủ mà đưa lên cởi nút áo JungKook .
Để lộ ra hoàn toàn vùng xương quai xanh khêu gợi, anh dày vò nơi đó bằng những nụ hôn ướt át, di chuyển lên cổ cậu anh đặt một dấu hôn hồng hồng tại vị trí mà đôi môi anh dừng đó.
Vì Jimin dùng răng và lưỡi cắn mút tạo dấu hôn nên vì sự kích thích JungKook rùng mình bấu chặt grap giường vô thức gọi tên anh.

Jimin đang dần mất đi lí trí và phương huớng, chợt sực tỉnh, anh nhìn JungKook, cậu vẫn gọi tên anh trong vô thức như vậy...
Cậu vẫn còn nhớ đến cái tên này sao? Cậu vẫn nhớ anh vẫn yêu anh?
Không phải cậu nên hận anh sao? Anh phải làm gì đây?

Jimin oán hận bản thân sao lại cứ tổn thương JungKook như vậy.

- Em yêu anh... Jimin.

Anh lặng người, những lời này sẽ không phải là nói dối đâu nhỉ.

- Em nói yêu anh rồi này.

Jimin thì thầm và nở nụ cười hạnh phúc. Anh lau đi giọt nước nơi khóe mắt JungKook, ôn nhu hôn lên trán cậu.

Jimin đứng dậy cài lại nút áo cho cậu mà quên luôn cái dấu hôn trên cổ cậu. Anh vuốt vuốt tóc cậu và nói.

- Ngủ ngon. Anh yêu em, JungKookie.

Hai hàng lông mày JungKook dãn ra, cậu nở nụ cười thanh thoát dần chìm vào giấc ngủ say, thoải mái và êm đềm.
Vừa bước ra cửa thấy quản gia đang bước lại gần thì anh ấp úng.

- Tôi.. xin lỗi. Chỉ là hơi tò mò... không sao chứ thưa quản gia?

Anh đỏ mặt cúi đầu xin lỗi cơ mà khí khái lịch lãm vẫn ngun ngút.

- Vâng, tôi đã nói cậu Jimin có thể tự nhiên mà.

Quản gia cười hiền.

- Vậy tôi xin phép về trước, đã phiền ông rồi, quản gia.

- Cậu... thích cậu JungKook?

Bị hỏi đột ngột Jimin ú ớ không thành lời, trúng tim đen rồi, khó mà phản kháng. Nhưng sao ông ấy biết được? Chỉ vì vào phòng cậu ấy một chút liền có thể khẳng định vậy sao?

- Sao ông...

- Tôi nhìn ánh mắt cậu và biểu hiện trước câu hỏi của tôi là hiểu rồi. Tôi cũng là người từng trải đấy.

Jimin chuyển từ ánh mắt kinh ngạc nhìn ông Lee sang ánh mắt nhu thuận. anh nhìn lên cánh cửa phòng JungKook

- Cậu ấy không nên biết chuyện này... hôm nay tôi tới đây xin quản gia đừng nói với ai. Tôi thật ra không quen biết anh YoonGi.

Không hiểu sao anh lại nói ra sự thật khi nhìn vào đôi mắt hiền từ như thấu hiểu mọi chuyện của ông quản gia.

- Vâng, tôi hiểu.

- Xin lỗi vì đã nói dối ông, quản gia.

- Có gì đâu sau này cậu Jimin cũng là...

Ông quản gia nhận thấy mình đang nói hơi bị nhiều nên quay qua cúi chào Jimin.

- Không sao ạ. Cậu về cẩn thận.

Thấy ông quản gia là lạ, cứ như đang giấu diếm gì đó nhưng anh cũng lờ đi cái suy nghĩ của mình. Là mình đã nói dối trước nên không có quyền suy xét ông ấy.

- Cảm ơn ông.

Vừa định đi thì anh sực nhớ ra gì đó, giọng nói có hơi khẩn trương.

- Jungkook... cậu ấy đang sốt cao lắm, ông vào xem đi nhé.

- Vâng. Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.

Anh cúi chào, không quên liếc nhìn cánh cửa phòng kia lần nữa rồi mới rời đi.
Đợi đến khi không thấy bóng anh nữa, ông quản gia mới lôi cái máy chụp hình từ sau lưng ra, nghía qua một lượt những tấm ảnh " nóng " của hai người họ, cười thích thú rồi gọi vào một dãy số, ông chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã nháo nhào cả lên. Hỏi dồn dập không đầu đuôi.

- Sao rồi? Có tiến triển gì không?

- Hai đứa nó có nói chuyện chưa?

- Tụi nó có "làm" gì chưa?

Ông bà Jeon trợn tròn mắt trước câu hỏi của ông Park. " làm" gì là " làm" gì?

- A... không phải, ý ta là...

Ông Park hắng giọng định giải thích thì hai người kia đã lờ ông luôn mà cắm đầu vào cái điện thoại.

- Sao rồi? Nói đi.

Ông Jeon hối quản gia Lee.

- Đã qua tận đây rồi sao ông bà không về đây ở với cậu chủ ạ? Cậu Jimin vừa ở đây, mới về thôi ạ.

- Ta còn công việc mà _ ông Jeon giải thích.

- Ta biết mà. Thế nào nó cũng mò tới thôi.

ông Park vừa nói vừa nhấp một ngụm cafe, biểu hiện như ta thấu hiểu cả trời xanh.

- Vậy hai đứa nó nói chuyện gì?

- Cậu JungKook bị sốt cao vẫn đang mê man ngủ, cậu Jimin mò vào phòng, hai người họ...

- Nói nhanh đi, nhanh đi, sao cứ ngập ngừng vậy hả?

Ông Jeon mất kiên nhẫn hối thúc quản gia Lee.

- Tôi sẽ gửi anh cho ngài. Cái này nói thôi thì không thú vị đâu ạ.

- Ta biết rồi. Nhanh lên đi _dứt lời ông Jeon tắt máy.

- Không nhìn thì không thấy thú vị hả?

Bà Jeon sửng sốt che miệng.

- Không lẽ...

- Jimin nó không phải loại người như vậy đâu.

Ông Park khẳng định dù trong lòng vẫn đang dậy sóng.
Tin nhắn vừa tới, ba người họ như nghe được tiếng chuông thánh kêu gọi muôn loài, chụm đầu vào xem.
Và người đầu tiên vỗ trán than thở là ông Park

- Nó...

ông nói không nên lời, âm thầm réo lên " thằng quỷ "
Vừa mới bao che bảo nó không phải người như vậy, thế mà nó nỡ lòng nào. Lòng tự trọng của ông Park rất cao nên có hơi khó khăn cho việc chấp nhận hiện thực này. Ông cố bào chữa.

- Mà nó cũng chưa làm gì quá đáng mà, chưa đến nỗi, ha ha...

ông Park cười chống chế cho đỡ xấu hổ.

- Âyguu... _ Ông Jeon than thở _ Hai đứa này...

- Hí hí.. bọn trẻ, lớn thật rồi.

Trong đây chỉ có bà Jeon là hào hứng nhất thôi.

- Vậy tiếp theo sẽ làm gì đây? Còn ba ngày nữa thôi.

- Tôi sắp sẵn hết rồi. Cứ từ từ thực hiện thôi. Lại đây.

Ông Park làm dấu, ba người lại chụm đầu vào nói nhỏ.

" Thế này... thế đó... là như vậy đó..."

- À. Nhưng tại sao không cho tụi nhỏ tới với nhau luôn dù sao cuối cùng cũng như vậy thôi.

Bà Jeon thắc mắc, chắc đang thấy tội cho hai đứa trẻ.

- Coi như trả thù thôi, cái thằng nhóc Jimin đó, nó cứ quanh năm suốt tháng làm tôi đau đầu. Lần này tôi quyết ăn thua đủ....

Ông Park chưa nói hết điện thoại đã reo inh ỏi.

- Gì đây thằng kia?

- Ông già. Về nhà đi, con có chuyện muốn nói. Mẹ đã ở đây rồi.

- Nói luôn đi, ta bận.

- Bận con khỉ. Tối nay cha đang rảnh. Con hỏi thư kí rồi.

- Ê nhóc. Điều tra ta đó hả?

- Đừng đánh trống lảng. Cha về ngay đi. Chuyện nghiêm túc.

- Biết rồi. Biết rồi, ta...

...Tút tút...
ông Park tức điên lên, lần nào chưa nói hết là Jimin cũng tắt điện thoại, cái này là một loại khinh thường đấy. Nó khinh ông già này đấy. Nếu không một lần cho nhà ngươi nếm trải việc coi thường ta có kết quả thế nào thì cả đời này ta đây như dưới trướng ngươi rồi. Đâu còn là cha của ngươi nữa.

Tạm biệt ông bà Jeon, mặt ông Park hầm hầm trở về nhà.

- Có chuyện gì... Ơ! mình à Jimin đâu?

- Ngồi xuống đợi nó chút.

Phu nhân Park là một phụ nữ với vẻ đẹp bất chấp năm tháng khuôn mặt phúc hậu trái ngược với ông chồng, nhưng lời nói của bà luôn rất có giá trị, không ai dám cãi.

- Mà không phải bà đang đi du lịch sao? Về sớm vậy?

- Cuối tuần này con nó kết hôn rồi. Phải chuẩn bị chứ, tôi là mẹ nó mà.

- Ầy.. mà nó đâu rồi?

- Đợi con nó một tí. Người gì mà không có kiên nhẫn gì hết.

- Tôi...

Đang định phản kháng thì Jimin gõ cửa, anh bước vào ngồi đối diện hai với người.

- Con muốn nói về chuyện hôn sự...
-
-
-
-
-
-
-
Sáng hôm sau.

" Hắt xì..hắt xì.. HẮT XÌ"

Dưới sàn nhà là một bãi chiến trường toàn khăn giấy.
Một người cuộn mình trên giường, không ngừng run cầm cập, kêu ca, than vãn, rên rỉ.

- Hừ...Jeon...Jung.... hắt xì... Kook... hừ... hừ.
-
-
-
- A!Cậu chủ hết sốt rồi này, may quá.

Cô giúp việc reo lên vui mừng.
JungKook ngồi dậy, nheo mắt lại, lấy tay che đi ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu lên khuôn mặt đã lấy lại chút sức sống của cậu.
Cậu đưa tay sờ lên môi mình, có chút gì đó mơ hồ mà cậu cảm nhận được vẫn đang vương vấn trên môi, một chút thôi. Hơi ấm của anh.
JungKook bước xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt, cậu giật mình vì một dấu vết nhạt màu in trên cổ mình. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó và nở một nụ cười buồn.

-Không phải đâu.

Nhưng thật sự giấc mơ hôm qua rất chân thực.
JungKook đỏ mặt, đưa tay lên ôm mặt và tự đánh vào hai bên má.

- Tỉnh lại đi, Jeon JungKook... Xấu hổ chết được, đừng có nghĩ tới nó nữa.

Cậu tự nói với mình, hôm qua trong giấc mơ cậu đã chủ động hôn anh... Sao mình có thể làm vậy nhỉ? Âyguu quên đi, quên đi thôi.

Ấy vậy mà nguyên một ngày có người cứ cười ngây ngốc hoài ấy nhé. Mà bây giờ cậu nghĩ về anh cũng không còn thấy đau nhói nữa, có phải một phần do ảnh hưởng từ cái giấc mơ kia chăng?

- Ầyyy. Không biết đâu. Không biết gì hết.

-------------------------

Xin lỗi vì sự chậm trễ nhé mn. * Cúi đầu *
Tự nhiên đầu óc nó ngưng hoạt động vậy nên au cũng khó lòng mà hoàn thành :(
-Kamsa-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro