Chap 3: tha cho cô đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau một tuần ở trong viện, cuối cùng cô cũng được về nhà. Nhưng cuộc sống của cô chẳng yên ổn chút nào. Mới sáng ra, cô đã bị một chiếc gối to đùng văng thẳng vào mặt. Người ném vào mặt cô còn là ai vào đây nữa chứ? là KIM SEOK JIN. 
''cô mau dậy nấu đồ ăn sáng ngay cho tôi, lát nữa tôi phải đi làm rồi đấy!"
"..."cô lấy hai tay dụi mắt đầy mệt mỏi. 
''nè....cô mệt lắm đúng chứ? tôi đây ngày nào cũng phải dậy từ sáng đây sao lại ko thấy mệt?, cô ở nhà chẳng phải làm j mà cũng mệt ư?"
Anh lấy tay, nâng mặt cô lên. Cô vội vàng lắc đầu, lấy tay anh hất ra khỏi mặt mình, bước lùi lại ra sau.
"Cô dám?" Anh tức giận, định lấy cho cô một bạt tai nhưng lại ko nỡ vì bóng dáng cô nhỏ bé, lại còn gầy gầy.
Thấy anh giương tây, cô sợ hãi lấy  tay phẩy phẩy, tỏ ý ko phải.
"Chuẩn bị đi, tôi đi tắm đã!"
____________________________________
Thư kí Min, cô mau lấy cho tôi sấp tài liệu trên bàn.
Một lát sau, anh đang làm việc, bổng nhiên có một bàn tay thon dài bắt lấy tay anh.
"Bae à, lấy vợ quên em luôn sao?"
Giọng ả ẻo lả. Nhưng ả ra rất xinh, tóc dài, da trắng, 3 vòng chuẩn ko cần chỉnh. Anh chạy lại ôm ả.
"Đâu có đâu, anh nhớ em lắm!" Giọng anh hết sức nhẹ nhàng.
"Anh nói xạo, nhớ tại sao ko đến thăm em?" Ả lấy tay vuốt ve ngực anh... làm anh thêm kích thích.
"Ngoan nào bae...!"

1,2,3,4 từng nút áo bung ra, đôi ngực tròn trịa hiện trước ngay trước mặt anh , hắn hôn... rồi bóp.... say mê đến điên dại...

- ưm... dừng lại đi lỡ người khác thấy thì sao? - ả ôm đầu anh
- thấy thì đã sao ?
- sẽ nói cho vợ anh đấy..
- mặc kệ anh không quan tâm
lời vừa dứt, hắn kéo quần ả ra...
"Cạch"
tiếng ồn kia như khiến mọi thứ dừng lại, ả vội vàng mặc đồ chỉnh tề đứng dậy
- cô đến đây làm gì..._ anh trừng mắt nói
cô bước tới bàn làm việc của anh.. cầm bút lên viết....
- em là thư kí phải đến đây làm... nếu không ai sẽ phụ anh đây
- haha bây giờ em mới biết vợ anh bị câm đấy, mắt thẩm mĩ của anh tốt như vậy mà, không còn ai để sao phải cưới cô ta, quê mùa, xấu xí, còn bị câm nữa, vậy mà lại làm vợ anh* cười khinh*
- tôi nghĩ chức thư kí phải do tôi làm mới đúng... _ cười khinh miệt
bốp....
gương mặt cô ửng đỏ, đau rát .. 2 dòng máu tuông xuống, anh ác lắm...
- cô vừa lòng chưa, tôi đã cảnh cáo cô đừng để người ta biết cô bị câm mà, cô điếc hả? sao phải chọc tôi điên mới vừa lòng... con khốn khiếp... tao phải giết mày....
Anh bóp cổ cô, ép cô vào tường, mặc cho cô ra sức giãy dụa , nắm lấy tay anh, cố gắng đẩy anh ra nhưng hoàn toàn vô dụng... ả nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trở nên sợ hãi, ả sợ bản thân sau này cũng sẽ giống cô... hừ thôi kệ, anh có tiền có thể cho ả tất cả... trước tiên phải ngăn anh lại nếu để nhân viên thấy thì không tốt lắm...
- anh buông cô ấy ra đi, có người thấy sẽ báo cảnh sát mất..
đến bây giờ anh mới ý thức được hành động của mình... mặt cô lúc này trắng bệnh, dường như chỉ còn vài giây nữa là tắt thở... anh đẩy mạnh cô ra...
- cô biến ngay cho tôi
sau đó anh kéo ả ra ngoài, để lại mình cô trong phòng.... cô cảm thấy thật nực cười , anh cưới cô, là vì cái gì, muốn hành hạ, 3 năm rồi chưa đủ sao, muốn cô chết ? sao còn đưa cô vào bệnh viện... trước đây phải anh không phải muốn cô không được nói chuyện với ai sao? bây giờ cô không nói lại ăn 1 cái tát chua chát, rốt cuộc, anh muốn cô phải làm sao đây ?....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro