Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
SÁNG HÔM SAU, tôi thức dậy lúc sáu giờ và chạy bộ vào sáng sớm, sự nhẹ nhõm lan tỏa trong tôi khi tôi nhận thấy chiếc xe của mẹ trên lối vào. Bà ấy luôn ở đâu đó vào tối thứ Sáu, vì vậy hiếm khi dành buổi sáng thứ Bảy ở nhà.
     Có lẽ cuối cùng bà đã quyết định sống chậm lại và dành nhiều thời gian hơn ở nhà? Tôi chỉ có thể hy vọng.
     Tôi đã khảo sát lối vào của nhà Black và chỉ tìm thấy chiếc xe của bà Black. Sự vắng mặt của xe đạp và xe hơi của Hayden đã an ủi tôi, nhưng tôi không thể không tự hỏi liệu đêm qua anh ta có ở nhà hay không.
     Khi đi xuống vỉa hè, tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó không phải là việc của mình. Chừng nào anh ta còn cách xa tôi và không thể làm tổn thương tôi, thì anh ta không quan trọng. Anh ta có thể nhảy khỏi một cây cầu nếu anh ta muốn, tôi chẳng quan tâm.
     Chạy cho tôi sự tăng cường tích cực mà tôi cần, được tăng cường hơn nữa với một vòi hoa sen nóng làm dịu cơ bắp đau nhức. Mẹ tôi vẫn ngủ khi tôi mặc quần áo, vì vậy tôi quyết định để lại cho bà một tin nhắn rằng tôi phải đi làm.
     Khi tôi tìm được công việc, tôi nghĩ bà ấy sẽ tự hào về tôi và khen tôi là người có trách nhiệm cũng như siêng năng. Tôi không thể sai nhiều hơn nữa.
     "Thật tốt, Sarah. Bây giờ mẹ không phải lo lắng về tiền nhiều như trước đây, phải không? Con có thể giúp mẹ trả các hóa đơn", sau đó bà ấy dẫn chúng tôi đến một cuộc chiến lớn.
     Tôi nói với bà ấy rằng không công bằng vì tôi chưa bao giờ đòi hỏi bà ấy bất cứ thứ gì và quỹ tiết kiệm đại học của tôi rất nghèo nàn. Tôi muốn làm việc để tiết kiệm cho đại học, không phải cho hóa đơn hoặc thực phẩm.
     Tôi đã không thực sự bận tâm về việc trả tiền cho thực phẩm và hóa đơn. Vấn đề là nếu tôi trả tiền cho chúng, tôi biết bà ấy sẽ tiêu tiền của mình vào rượu, và điều đó không hề tốt chút nào. Cuối cùng, tôi đã thuyết phục được bà ấy để tôi tiết kiệm cho học đại học.
     Buổi sáng thứ Bảy trong viện dưỡng lão Raymond thường ồn ào và ngập tràn những hoạt động. Hầu hết bệnh nhân thích tụ tập trong phòng khách để nói chuyện, chơi trò chơi và nghe nhạc hoặc radio. Vì đây là thời gian tham quan, nơi này có thể trở nên khá đông đúc với tất cả người thân của họ hòa lẫn xung quanh.
     Jonathan lăn mình vào phòng. Một số người bệnh quay đầu lại nhìn ông ấy, nhưng ông thậm chí không thừa nhận họ, vẫn còn xa cách. Ông giống như một hòn đảo biệt lập dưới biển, và tôi chỉ có thể tưởng tượng ông đến đây khó khăn thế nào và nỗ lực tương tác với những người xa lạ này.
     Có thể thuận tiện hoặc khôn ngoan khi gửi người cao niên đến viện dưỡng lão trong một số tình huống, nhưng họ thực sự bị buộc phải sống với người lạ trong suốt quãng đời còn lại.
     "Ông ấy có vẻ tốt bụng", một phụ nữ ngồi cạnh tôi thì thầm. "Tôi nghe thấy ông ấy hét vào nhân viên đêm qua. Ôi. Vấn đề của ông ấy là gì?"
     "Tốt hơn cháu nên đi chào ông ấy". Tôi vội vàng đến chỗ Jonathan trước khi ông ấy quyết định ghét tất cả những người này và từ bỏ việc liên lạc với họ. "Xin chào".
     Ông chỉ nhìn lên và chằm chằm với lông mày rủ xuống. Làm ơn, đừng làm gì để nhục mạ tôi.
     "Gì mà lâu thế?" Ông ấy lầm bầm. "Tôi đã chờ đợi cô ở chỗ tôi và chơi cờ. Bây giờ tôi phải đến đây, ngó tất cả những cục hóa thạch này. Tôi thà đi ngủ lại còn hơn"
     Ông ấy khó gần đến mức vô phương cứu chữa. "Cháu xin lỗi. Cháu đã cố dành thời gian với mọi người nhiều nhất có thể trong các buổi sáng thứ Bảy và—"
     "Cô đang xin lỗi lần nữa đấy à? Tại sao cô lại xin lỗi khi không làm gì sai? Đó là công việc của cô, và cô không có gì để xin lỗi cả. Đừng nghe người đàn ông xấu tính này".
     "Xin chào, ông J!" Melissa nhảy ra từ phía sau tôi và vẫy tay với Jonathan. Ông J? Cô ấy vui vẻ vào buổi sáng, sao lại như vậy được?
     Cái nhíu mày của ông ấy ngày càng sâu hơn. "Tôi không bao giờ bảo cô gọi tôi như vậy".
     "Ồ, nhưng nó thật tuyệt! Nó khiến cho ông cảm thấy trẻ hơn, phải không?"
     "Không hề".
     "Thôi nào! Bây giờ, tại sao ông và Sarah không chơi cờ ở đây? Cháu thích nhìn nó. Cháu chưa bao giờ chơi cờ trong đời cả".
     Ông ấy nhướng mày. "Tôi có thể thấy rõ điều đó. Cô có làm bất cứ điều gì mang tính xây dựng cho bộ não của mình, hoặc cô chỉ cần đặt những miếng giẻ mà cô gọi là quần áo lên người rồi đập cái lớp trang điểm đậm đà đó ra khỏi mặt?"
     Melissa ít ra không có vẻ gì là bị xúc phạm. Trên thực ông, cô ấy trông giống như thấy buồn cười vì lời từ chối của anh ấy. "Chà, Abraham Maslow đã nói "Ta sẽ là cái ta muốn (What a man can be, he must be)", và tôi hoàn toàn có ý định làm theo lời khuyên của ông". Cô ấy nháy mắt với ông Lane.
     "Tại sao cô không mang hộp cờ trong phòng tôi ra?" Ông hỏi cô ấy.
     "Ngay trên đó, thưa ông!" Cô ấy chào ông Lane và lao đi. Tôi há hốc miệng nhìn cô ấy, không chắc cô ấy đang dùng ma túy hay đó là hành vi thông thường.
     "Cô ấy là một cô gái khác thường", Jonathan nói.
     Mắt tôi vẫn dõi theo cô ấy. Năng lượng của cô ấy đến từ đâu vậy? "Rất khác thường".
     "Vậy, chúng ta sẽ đi đâu chơi?"
     Có một vị trí đẹp bên hiên nhà. "Đây là một trong những mục yêu thích của tôi ở đây".
     "Dẫn đường nào".

CHÚNG TÔI ĐÃ Ở ĐOẠN GIỮA trò chơi thứ hai của chúng tôi, và Jonathan đã có lợi thế một lần nữa. Ông ấy dễ dàng đánh bại tôi lần đầu tiên. Ông là một người chơi cờ tuyệt vời, vì vậy so với ông, tôi chỉ là đồ tép riu.
     "Tôi không bao giờ có thể hiểu được niềm đam mê với cờ vua", Melissa trầm ngâm. "Ý tôi là, tôi hiểu rồi. Đó là về chiến lược, suy nghĩ và bộ não thông minh, nhưng nó quá dài!"
     "Đó chính xác là vấn đề với xã hội ngày nay", Jonathan lầm bầm. "Mọi người vội vã ở đâu đó, không có thời gian cho bất cứ thứ gì. Điều duy nhất họ làm là nhìn vào những màn hình nhỏ đó và lãng phí thời gian trên Internet".
     "Nhưng dành thời gian trên Internet cũng có thể mang tính giáo dục!"
     "Ồ thế ư? Vậy thì hãy nói cho tôi biết, những thứ cô làm trên Internet mang tính giáo dục nào?"
     Melissa bắt đầu câu chuyện của mình về những cuốn sách tuyệt vời mà cô ấy đã đọc vào tháng trước, và tôi phải nói rằng tôi có một chút ấn tượng vì cô ấy đã đọc các tác phẩm của một số tác giả có ảnh hưởng cũng như được kính trọng mà không nhiều người ở độ tuổi của chúng tôi quan tâm.
     Hoàn toàn tập trung vào câu chuyện của cô ấy, tôi đã không chú ý đến trò chơi, và Jonathan chiếu tướng.
     "Ông giỏi thật!" Tôi thốt lên trong sự ngưỡng mộ.
     "Cô cũng giỏi, nhưng cần thực hành. Với việc thực hành nhiều hơn, cô có thể trở thành một người chơi tuyệt vời".
     "Cháu nghi ngờ bất cứ ai có thể trở thành một người chơi tốt hơn ông, ông ạ" một giọng nam trầm nói. "Ông luôn đánh bại cháu, dù cho cháu có luyện tập bao nhiêu lần".
     Tôi liếc nhìn phía sau, và dạ dày của ai đó lọt vào tầm nhìn của tôi. Tôi nâng cằm lên nhìn anh ta, một cơn co thắt tấn công vào ngực tôi khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
     Oh Boy.
     Tôi đang chằm chằm vào một đôi mắt màu nâu nhạt nhìn thẳng vào tôi. Chúng lấp lánh hài hước, kèm theo một nụ cười tán tỉnh. Khuôn mặt hình chữ nhật của anh ta giống như người mẫu, và tôi ấn tượng bởi sự nổi bật cùng vẻ sắc nhọn của hàm và cằm. Mái tóc xoăn của anh ta tối hơn một chút so với làn da màu đồng, chạm đến bên dưới tai.
     Tôi quay lại nhìn xuống bàn, mặt bừng bừng vì xấu hổ. Tại sao tôi cứ phải xấu hổ mỗi khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai nào đó? Tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt họ mà không đỏ mặt!
     "Đó là bởi vì cháu đang nghĩ quá nhiều về những điều mà những người trẻ tuổi như cháu thích ám ảnh", Jonathan đã trả lời anh ta. "Nếu cháu sử dụng trí thông minh của mình vào những điều quan trọng hơn, thì cháu sẽ trở thành một người đàn ông tốt hơn".
     "Ôi, ông ơi. Đừng làm cháu xấu hổ trước mặt các cô gái!"
     Melissa cười khúc khích. "Cậu và sự bối rối không bao giờ đi cùng nhau, Mateo".
     Tôi há hốc miệng với Melissa. "Hai người biết nhau à?"
     "Ừ. Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi ở Rawenwood High".
     "Phải". Anh ta dừng lại trước mặt tôi, và tôi không còn cách nào khác ngoài đáp trả lại ánh mắt đó. "Tôi là Mateo Diaz".
     Tôi gật đầu và bắt tay với anh một cách miễn cưỡng, không nhận ra tay anh siết chặt đến mức nào. Anh ta đã không phá vỡ kết nối của chúng tôi ngay lập tức, giữ tay tôi lâu hơn mức cần thiết, và điều này khiến tôi càng thêm bứt rứt.
     Tôi luôn luôn nghĩ về hành động của mình hoặc phản ứng của người bên cạnh mỗi khi tôi ở cạnh một anh chàng nào đó và tôi ghét điều đó. Tôi đã quá căng thẳng, cẩn thận hơn để không phạm phải một số sai lầm và lúng túng. Tôi thiếu kinh nghiệm với các chàng trai, và tôi không biết liệu họ có thấy tôi hấp dẫn, khó chịu, nhàm chán, hay bất cứ điều gì không, mỗi lần đều chờ đợi điều tồi tệ nhất.
     Tôi cảm thấy ánh mắt của anh ta tia vào tôi khi tôi giả vờ có một thứ gì đó cực kỳ thú vị trên bàn cờ, và nó khiến tôi nghĩ đến hai điều.
     Anh ta phải nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với tôi.
     Có lẽ anh ta đang âm mưu làm nhục tôi.
     "Cô chưa cho tôi biết tên của cô", anh ta nói với tôi, và như thế, má tôi lại giống như hai quả cà chua!
     "Sarah".
     Nụ cười 1000 megawatt của anh ta gần như làm tôi mờ mắt. "Rất vui được gặp cô, Sarah".
     Tôi nhìn Jonathan, người đã nghiên cứu tôi cẩn thận với cái tay chống lên cằm. "Tôi nghĩ cô nên chơi cờ với Mateo".
     "C-cái gì?"
     "Cháu nghĩ sao, chàng trai? Cháu sẽ chơi một ván cờ với cô gái trẻ này chứ?"
     Mateo nháy mắt với tôi. "Rất hân hạnh. Tôi chưa bao giờ chơi cờ với một cô gái cả".
     "Tôi nghi ngờ là cậu đã chơi bất cứ trò chơi nào khác với một cô gái bên cạnh rồi, Mateo. Không có ý xúc phạm đau, ông J". Melissa nhíu mày nhìn Mateo, và tôi muốn bốc hơi vào không khí hoặc trở thành một con ruồi và bay đi. Mateo khịt mũi và Jonathan cười phá lên. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào họ, chết lặng.
     "Tôi đồng ý với cô, Melissa. Tôi nghe nói cháu tôi là một kẻ sát gái thực sự. Tôi hy vọng cô không phải là một trong những cuộc chinh phục của nó".
     Cô ấy giơ tay lên phòng thủ. "Dĩ nhiên là không! Mateo hoàn toàn không phải mẫu người của cháu!"
     Mateo đặt tay lên trái tim mình. "Cậu đang làm trái tim tôi rỉ máu, Melissa. Đây là một cú đánh lớn vào bản ngã của tôi".
     "Cái tôi của cậu ngoại cỡ, vì vậy cậu sẽ ổn thôi".
     Tiếng cười của anh ta vang lên. "Đúng. Vậy, trò chơi đó thế nào, Sarah?" anh ta hỏi tôi, và vì không có cách nào để thoát khỏi chuyện này, tôi phải chấp nhận nó.
     "Được rồi. Để xem xem anh có gì"

TÔI TÊ NHƯ CON TÊ TÊ, nhưng chơi cờ với Mateo vẫn rất vui. Anh ta không làm tôi vui, nhưng lúc nào cũng tỏ ra thân thiện và tôi rất thích nói chuyện với anh ta. Anh ta đã nhắc nhở tôi rất nhiều về Kayden. Anh ta cũng tích cực, vui tính và không gọi tôi bằng tên vì tôi đỏ mặt hoặc khó xử trong xã hội. Anh ta thậm chí còn cười nhạo vài câu châm biếm của tôi. Sự thật luôn mất lòng mà.
     Sau đó, Melissa kể cho tôi nghe câu chuyện của Mateo, một chuyện khá điển hình khi xem xét thái độ và sự tự tin của anh ta. Anh ta là một trong những người nổi tiếng trong trường của họ, và là đội trưởng của đội bóng đá của họ. Anh ta hiếm khi hẹn hò vì thích kết nhau vì những mối quan hệ nghiêm túc.
     Melissa nghĩ rằng chúng tôi trông thật dễ thương khi chơi cờ với nhau như thể đã quen biết từ lâu.
     "Bên cạnh đó, ai chơi cờ mấy ngày này? Chơi nó với một anh chàng dễ thương thật lãng mạn!" Melissa nhận xét.
     Tôi không quan tâm. Tôi thực sự hy vọng sẽ không gặp lại anh ta. Ánh mắt anh ta đọng lại trong tôi quá nhiều so với sở thích của tôi, và mỗi lần anh ta cười tôi lại thấy lạ. Cơ chế bảo vệ của tôi khẳng định rằng tất cả những ai đẹp đều có một số sai sót lớn. Kayden là ngoại lệ duy nhất.
     Tôi về nhà vào khoảng giữa trưa và thở phào nhẹ nhõm vì xe của mẹ vẫn ở lối vào. Tôi thấy mẹ của Hayden, Carmen, đang di chuyển cùng số hộp quá khổ để một người mang ra đến hiên nhà. Trông bà ấy mệt rã rời. Tôi không thấy xe đạp của Hayden ở bất cứ đâu, điều đó có nghĩa là anh ta không ở đó.
     Không, tôi không nên đến đó. Ngôi nhà đó là lãnh địa bị cấm đối với tôi.
     Tôi đi đến hiên nhà và dừng lại, tự nguyền rủa mình. Chết tiệt. Bà ấy cần thả xuống. Ai biết được bà ấy đã kéo những thứ đó bao lâu?
     Có lẽ tôi có thể giúp mang ra trước khi Hayden trở lại. Ừ, tôi có thể làm điều đó.
     "Xin chào, bà Black!"
     Một nụ cười rạng rỡ xóa đi cái nhíu mày trước đó của bà. "Chào, Sarah! Rất vui được gặp cháu! Hôm nay thế nào?"
     "Ổn ạ. Cháu vừa đi làm về".
     "Thật tuyệt! Bác hy vọng mọi thứ ở trường đều tốt".
     Mọi thứ đều được, ngoại trừ con trai của bác và phần còn lại của trường biến cuộc sống của cháu thành một địa ngục trần gian.
     "Trường học ổn. Nhưng dù sao thì, bà Black, cháu thấy bác ôm những chiếc hộp đó, chúng có vẻ khá nặng. Bác có cần cháu giúp không? Cháu rất vui được giúp bác một tay".
     Bà ấy lau mồ hôi trên trán bằng cẳng tay. "Cảm ơn cháu đã đề nghị. Trên thực tế, bác sẽ để cháu giúp vì Hayden không ở đây. Bác đã nói với nó rằng sẽ dọn dẹp cả nhà hôm nay, nhưng nó đi tập bóng đá và sau đó thì chẳng biết ở đâu. Bác không nghĩ nó sẽ về sớm".
     Bà ấy lắc đầu và thở dài, đôi mắt lấp lánh đầy lo lắng. "Bác không biết phải làm gì với cậu bé đó nữa. Dù sao thì, cháu biết nó có thể bận rộn như thế nào tại bệnh viện, vì vậy bác không thể tìm thấy bất kỳ lúc rảnh nào để dọn dẹp lại trong suốt mùa hè. Bác thực sự biết ơn nếu cháu có thể giúp mấy thứ và đồ nội thất".
     "Chắc chắn rồi. Bác cần cháu làm gì?"
     "Cháu có thể đến văn phòng của bác. Có vài cuốn sách cần được đóng gói vào hộp. Bác đã đặt chúng sang một bên rồi, vì vậy tất cả những gì cháu phải làm là đóng gói chúng".
     "Làm ngay đây".

TÔI CÙNG VỚI BÀ BLACK vào trong phòng khách và giúp mang đồ nội thất ra ngoài. Chúng tôi dành một giờ tiếp theo để di chuyển sô pha, ghế bành và bàn cà phê cho đến khi bà ấy hài lòng. Phòng khách của họ rất lớn, gấp đôi kích thước của tôi, được trang bị nội thất sang trọng và sáng sủa, nhờ các cửa sổ rộng rãi cung cấp nhiều ánh sáng. Đã gần hai giờ từ khi bà ấy quyết định gói chúng và mời tôi vào bếp để ăn vặt.
     "Cháu xin lỗi, nhưng cháu phải về nhà—"
     "Ôi làm ơn, cháu đã giúp bác rất nhiều. Ít nhất hãy lấy vài cái bánh quy". Bà ấy trông thật ngọt ngào đến nỗi tôi không thể nói không.
     Bà ấy và Hayden trông không giống nhau chút nào. Carmen thấp và tròn vì trọng lượng tăng thêm trong những năm qua. Bà có khuôn mặt trái xoan quyến rũ và đôi mắt màu ngọc lam tuyệt đẹp, nhưng sự mệt mỏi của bà che mờ những nét đẹp hầu như mọi lúc kể từ khi làm việc rất nhiều với tư cách là một bác sĩ bệnh viện. Mái tóc màu mật ong của bà luôn được búi cao, khuôn mặt không trang điểm.
     Tôi cho rằng Hayden và Kayden trông giống bố của họ hơn, nhưng tôi không thể chắc chắn vì chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh của ông ấy. Kay đã nói với tôi rằng bố của họ đã tự tử khi họ lên năm, nhưng chủ đề này quá nhạy cảm để hỏi Kayden nhiều hơn.
     Hayden chắc chắn không có tính cách của mẹ mình, bởi vì bà ấy tốt bụng, từ bi và kiên nhẫn. Kayden đã chăm sóc bà ấy. Hayden thì hoàn toàn ngược lại. Anh ta giống như một quả bom tích tắc sẵn sàng phát nổ bất cứ phút giây nào. Anh ta hả hê, và tâm trạng của anh ta rất biến động không thể đoán trước.
     Tôi ngồi ở bàn bếp của họ, cảm thấy kỳ lạ khi ở đây sau bao nhiêu thời gian. Lần cuối cùng tôi đây là vào ngày tang lễ của Kay. Ngày đó đánh dấu sự khởi đầu của thời kỳ tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.
     Tôi đã mất người bạn thân nhất của mình, và tôi đã đánh mất chính mình. Dường như không thể rút ra khỏi vực sâu của bóng tối, tuyệt vọng, cảm giác tội lỗi, giận dữ và ghét bỏ. Mọi thứ đều màu xám. Không màu. Không có âm thanh.  Không có mùi vị. Không tình yêu. Không có hạnh phúc. Không có lý do để tôi sống.
     Tôi chỉ thở đi thở lại, và mỗi hơi thở sau còn đau hơn lần trước. Tôi tuyệt vọng muốn quay lại và thay đổi ngay cả một mảnh nhỏ của ngày hôm đó... Tất nhiên, tôi không thể. Tôi chỉ là một con người nhỏ bé, đáng thương, không đáng sống.
     Ngay sau cái chết của Kayden, tôi chạm xuống đáy và bắt đầu suy nghĩ về thứ gì đó đang làm rối tung tâm trí mình. Làm thế nào để kết thúc tất cả? Làm thế nào từ bỏ, cho họ những gì họ muốn trong suốt thời gian này—cái chết của tôi ư? Những suy nghĩ này xoay tròn không ngừng, nhưng may mắn thay, tôi đã xoay sở để thoát khỏi vòng tròn đen tối đó.
     Những tháng sau được sơn đen toàn bộ. Thế giới tiếp tục chuyển động, nhưng tôi vẫn ở đó, vẫn trong cùng giờ đó, vẫn bên cạnh Kayden. Và đồng thời, cũng không. Tôi đang chạy trốn khỏi Hayden, Natalie và bạn bè của họ, tuyệt vọng để cứu bản thân khỏi sự thù hận và báo thù.
     Tôi đã nghĩ rằng trái tim tôi đã chết khi Kayden chết. Tôi đã sai. Vẫn còn một mảnh nhỏ của tôi, thoi thóp một cách tham lam, tuyệt vọng muốn sống, nhưng nó bị nghiền nát từng ngày bởi những kẻ bắt nạt tôi.
     Trong những ngày đó, tôi đã mất người bạn thân nhất của mình và tôi đã có được những kẻ thù suốt đời. Không có gì giống nhau sau đó.
     "Bác đã nghĩ rằng cháu đã không ghé thăm quá lâu. Bác nhớ tần suất Kayden và cháu dành thời gian trong phòng của nó. Cháu thường chơi game hoặc xem hoạt hình Nhật Bản.  Cháu là người bạn tốt như thế", bà nói với giọng u sầu. "Bác hy vọng đôi khi cháu sẽ đến—"
     "Cháu muốn nói chuyện với bác, bà Black, cháu thực sự muốn". Tôi chơi với bánh quy của mình, không thể nhìn bà ấy. "Bác biết đấy, Hayden và cháu chưa bao giờ là bạn, nhưng sau khi Kayden chết... Nó trở nên tồi tệ hơn. Anh ta trở nên tồi tệ hơn".
     Đôi mắt u ám của bà chứa đầy nỗi buồn. "Hayden luôn là một đứa trẻ phức tạp. Bác cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận, bác không phải là một người mẹ tốt với nó. Nó cần bác nhiều hơn Kayden, nhưng sự chú ý của bác đã đổ dồn vào Kayden rồi".
     Sự lo lắng đã khắc sâu hơn vào khuôn mặt mệt mỏi của bà ấy, và tôi cảm thấy vô cùng thoải mái khi chứng kiến ​​khoảnh khắc riêng tư này. Đó rõ ràng là điều khiến bà ấy lo lắng rất nhiều, và thật ngạc nhiên khi bà ấy sẵn sàng chia sẻ điều này với tôi. Tôi không nghĩ mình có quyền tò mò về cuộc sống của bà ấy theo cách này.
    "Bác đoán việc mình tập trung vào Kayden dễ dàng hơn, một đứa trẻ ngoan như vậy. Thằng bé ngoan ngoãn, không bao giờ gây rắc rối, và điểm số của nó luôn hoàn hảo. Nó có ước mơ và hoài bão cao. Nhưng Hayden... nó khác với lúc ban đầu". Ánh mắt bà lang thang ra đằng xa, ánh nhìn sáng ngời đó cho thấy bà đang hồi tưởng quá khứ.
     "Hayden thật phi thường. Thằng bé rất thông minh—giỏi hơn nhiều so với Kayden—nhưng nó cực kỳ nhạy cảm. Ngay từ khi còn nhỏ, nó đã muốn có một số câu trả lời mà bác không thể đưa ra. Bác không bao giờ có thể".
     "Loại câu trả lời nào?"
     Mắt bà chạm mắt tôi, mặt bà thất bại và bụng tôi chùng xuống. "Nó muốn biết danh tính thực sự của mình. Nó muốn biết mình là ai". Tôi cau mày, tặc lưỡi. Không hiểu tại sao Hayden hỏi mẹ anh ta như thế.
     "Bác rất xin lỗi vì kể với cháu điều này một cách đột ngột. Có lẽ bác đang làm phiền cháu. Chỉ là bác không có ai có thể nói về điều này, Hayden và bác cách xa nhau hơn bao giờ hết. Bác muốn nói với nó tất cả những điều này, nhưng bác... bác không biết làm thế nào".
     "Tại sao bác lại không thử? Ngay cả khi bác thất bại, ít nhất bác đã cố gắng".
     "Bác đã thử rất nhiều lần! Rất, rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều kết thúc trong thảm họa".
     Tôi nhớ tất cả những lần tôi có thể nghe thấy tiếng la hét và đổ vỡ từ nhà họ. Đó là Hayden và cơn giận dữ của anh ta, nó thật kinh khủng và tàn bạo. Tôi đã chứng kiến ​​nó một lần. Carmen muốn Hayden ngồi với Kay, tôi và bà ấy trong bữa tối. Anh ta từ chối, và sau khi bà ấy mắng anh ta, anh ta trở nên điên loạn đến nỗi tôi cảm thấy phát ốm khi nhìn thấy sự bùng nổ dữ dội.
      Anh ta ném đồ dùng nhà bếp ra xung quanh, hét vào mặt chúng tôi và gọi tên chúng tôi. Kayden vội vàng ngăn anh ta lại và bị thương khi Hayden ném cậu ấy vào tường. Thật là kinh khủng. Kayden không bao giờ nói chuyện với tôi về mặt tối của Hayden, và bất cứ khi nào tôi hỏi về điều đó, cậu ấy đều biện minh cho hành vi của anh trai mình bằng cách nào đó và thay đổi chủ đề".
     "Cháu biết anh ta có thể khủng khiếp như thế nào, nhưng ngay cả khi anh ta không thể hiện điều đó, thì cháu nghĩ anh ta cần bác", tôi nói. "Con nào cũng cần mẹ. Nếu bác thực sự cố gắng và nỗ lực hết mình để cải thiện mối quan hệ với Hayden, cháu chắc chắn từng chút một rằng bác sẽ tiếp cận được với anh ta".
     Tôi không chắc tại sao lại nói với bà ấy tất cả những điều này, bởi vì, sau tất cả, mối quan hệ của họ không phải là vấn đề của tôi. Hayden là kẻ thù của tôi, vì vậy anh ta có thể hòa thuận với mẹ hay không liên quan đến tôi.
     Rồi một lần nữa, tôi hiểu thế nào là không có mẹ khi bạn cần bà ấy. Tôi hiểu cảm giác của mình như thế nào khi cần nói với bà ấy điều gì đó—về cuộc sống, ước mơ, nỗi sợ hãi—nhưng không thể vì khoảng cách quá lớn, và bạn không thể chắp cánh xong vượt qua nó.
     "Cảm ơn cháu, Sarah. Cháu—" điện thoại của bà ấy reo, và bà nhấc nó lên khỏi bàn, cau mày nhìn vào màn hình khi thấy ID người gọi. "Xin lỗi nhé, bác phải trả lời cuộc gọi này. Chào, Jack. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
     Bà chăm chú lắng nghe, nhíu mày ngày càng sâu hơn. "Chúa ơi, họ không thể làm gì nếu không có tôi trong một ngày à? Chờ đã, tôi sẽ tìm những tài liệu đó trong văn phòng của tôi..." bà ấy nhìn tôi. "Cháu chờ một chút được không, Sarah? Họ gọi bác từ chỗ làm, nên việc này có thể mất một lúc..."
     Bà đứng dậy, thậm chí không đợi câu trả lời của tôi. "Làm ơn, cứ tự nhiên như ở nhà nhé".
     Tôi muốn nói với bà ấy rằng đã đến lúc tôi phải đi, nhưng bà Black  đã đi rồi, và tôi không biết phải làm gì. Sẽ không sao khi rời đi mà không nói lời tạm biệt với bà ấy. Có lẽ tôi có thể đợi bà ấy kết thúc cuộc gọi. Có lẽ nó sẽ thực sự mất nhiều thời gian.
     Tôi ngồi im lặng trong vài phút, nhẹ nhõm vì Hayden vẫn không về. Tôi ở đây lâu hơn tôi dự định và chưa sẵn sàng gặp anh ta nếu may mắn ngắn ngủi của tôi quyết định quay lưng lại với tôi bây giờ. Tôi chưa bao giờ sẵn sàng để nhìn thấy anh ta.
     Khá bất ngờ, một ý nghĩ kỳ lạ xây dựng một con đường đi vào tâm trí tôi, gần như đánh cắp hơi thở của tôi.
     Tôi có thể đi lên lầu nhanh chóng và thấy phòng của Kay.
     Cơn đau đến ngực tôi. Không. Tôi không thể làm điều đó.
     Nhưng rồi... tôi nhớ cậu ấy.
     Tôi nhớ Kayden rất nhiều. Không còn gì của cậu ấy nữa.  Trong một khoảnh khắc đau khổ tột cùng, tôi đã phá hủy tất cả những thứ cậu ấy mua cho tôi, những món quà không thương tiếc nhắc nhở tôi về cậu ấy, và tôi đã xóa tất cả các bức ảnh, vì không thể đứng nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cậu ấy. Nó âm thầm buộc tội tôi giết Kayden.
     Tôi không bao giờ có thể vượt qua việc tự đổ lỗi cho mình về cái chết của cậu ấy. Có lẽ tôi đã không bóp cò, nhưng tôi đã mang theo súng, và cậu ấy đã chết vì tôi quá bất cẩn.
     Bây giờ tôi cần bất cứ thứ gì là của cậu ấy, chỉ để nhắc nhở bản thân rằng cậu ấy có tồn tại. Tôi cần nhớ những khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng tôi đã dành cho nhau.
     Càng nghĩ về ý tưởng điên rồ này, tôi càng muốn thực hiện nó. Tôi cần phải đi lên và xem phòng của Kayden có giống như khi cậu ấy còn sống không.
     Tôi bước ra khỏi bếp, giọng nói xa xăm của Carmen truyền đến tai tôi từ văn phòng của bà ấy. Tôi liếc nhìn sân trước của họ để kiểm tra xem Hayden có đến trước khi tôi chạy lên cầu thang của họ không.
     Phòng của Kayden là phòng thứ hai ở bên phải, ngay đối diện với Hayden. Tôi hít một hơi thật sâu khi nghiên cứu cánh cửa của Kay, cam đoan rằng tôi sẽ chỉ nhìn nhanh thôi.
     Tôi xoay núm cửa và đẩy ra, cảm ơn vì họ không ai khóa nó. Khi tôi bước vào căn phòng gọn gàng, sáng sủa của cậu ấy, mùi hương hoa oải hương-vani của Kay đập vào lỗ mũi tôi và cơn đau truyền vào ngực. Mùi của cậu ấy vẫn còn hiện diện ở đây.
     Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy rằng mọi thứ đều giống hệt như xưa. Giường của cậu ấy đã được dọn xong, mỗi tập truyện tranh của cậu ấy chiếm hết giá sách và đĩa CD trò chơi video đứng trên cái kệ hình khối bên cạnh chiếc Xbox. Ngay cả những tay cầm điều khiển của cậu ấy cũng ở đó, bỏ lại cùng một chỗ trên sàn nhà nơi cậu ấy luôn giữ chúng. Có vẻ như căn phòng thường xuyên được dọn dẹp vì không có bụi trên sàn nhà. Có vẻ như căn phòng thường xuyên được dọn dẹp vì không có bụi trên đồ nội thất để khóc, nhưng căn phòng này khiến tôi cảm thấy vỡ òa.
     Rốt cuộc, đến phòng của Kay là một sai lầm.
     Nó làm mọi thứ tồi tệ hơn. Thật đau đớn khi nhìn xung quanh căn phòng và thấy rằng mọi thứ đều như cũ, nhưng Kayden sẽ không bao giờ xuất hiện ở ô cửa đó nữa. Không.
     Đây chắc chắn là một sai lầm.
     Căn phòng này làm tôi nghẹt thở với sự trống rỗng của nó, và tôi cần phải thoát ra... Tôi xoay người, sẵn sàng lao ra, và không chết trên đường ray.
     Hayden đứng trước ngưỡng cửa. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt giết người, trông giống như ác quỷ.
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro