Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
     MỌI NGƯỜI ĐỀU GHÉT THỨ HAI, đúng không?
     Không có gì tốt vào thứ Hai. Nó đánh dấu sự khởi đầu của một chu kỳ đau khổ không bao giờ kết thúc ở Hellhole, khiến cho cuối tuần dường như trở nên vô nghĩa. Nhờ lập kế hoạch khối A/B của chúng tôi, tôi đã không tham dự các lớp học giống như Hayden ngày hôm nay, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi phải gặp Christine và Natalie trong lớp toán vào buổi sáng. Bản thân nó là một lời hứa đủ tốt cho một ngày thảm họa khác.
     Tôi chuẩn bị vào trường thì có người gọi tôi. Tôi nhìn qua vai tôi và thấy Jessica đang lao về phía mình, nụ cười của cô ấy chiếu sáng cả khuôn mặt. Cô ấy dường như thực sự vui mừng khi thấy tôi.
     Tôi mỉm cười lại với cô ấy. "Chào".
     "Chào bồ. Mình gần như đã ngủ quên, vì vậy mình nghĩ là bị trễ rồi". Cô ấy lau vài hạt mồ hôi trên trán và cố định chiếc áo sơ mi xám lỏng lẻo. "Phù!"
     "Cuối tuần của bồ như thế nào?" Cô ấy hỏi khi chúng tôi bước vào hành lang đông đúc.
     Nó khá là khác thường, tính đến tập phim kinh hoàng với Hayden. "Sôi động. Của bồ thì sao?"
     "Khá nhàm chán, như thường lệ. Mình ở nhà và thưởng thức bữa trưa với gia đình. Thật ra, bố mẹ làm lớn chuyện trong bữa trưa Chủ nhật. Vì họ quá siêng năng và bọn mình không được ăn cùng nhau trong tuần, nên bữa trưa Chủ nhật khá đặc biệt. Tất cả đều tụ tập, ăn nhiều thức ăn và có thể xem vài bộ phim hài".
     Tôi mỉm cười với cô ấy, cảm thấy ghen tị. "Thật tuyệt vời. Mình cũng muốn có một cái gì đó như thế".
     "Bồ không ăn trưa vào chủ nhật với mẹ à?"
     Tôi nghĩ về bữa trưa thứ bảy buồn bã mà chúng tôi đã dành cho nhau. Tôi đã bị xáo trộn sau khi trở về từ nhà Hayden, vì vậy tôi thậm chí không thèm ăn, nhưng tôi ngồi đó chỉ để có thể dành thời gian với bà ấy, mặc áo cao cổ để che giấu những vết bầm. Rất nhiều điều tôi có thể nói với bà ấy, nhưng tôi không muốn. Không phải khi bà ấy đang ôm chai vodka của mình. Không phải khi chúng tôi không có chủ đề chung. Không phải khi tôi đang hồi tưởng lại khoảnh khắc tay Hayden cứ lặp đi lặp lại ...
     Chúng tôi dành bữa trưa chủ nhật theo cách tương tự. Bà ấy phàn nàn về công việc của mình khi lượng rượu ngày càng tăng trong cơ thể khiến bà ấy trở nên cáu gắt hơn, và không có cơ hội nào chúng tôi có thể trò chuyện bình thường được. Tôi chỉ quàng khăn ăn và vội vã trở về phòng để làm việc với các yêu cầu nghệ thuật của mình cùng video nghệ thuật mới mà tôi dự định tải lên trên YouTube.
     Tôi nhét một sợi tóc đi lạc sau tai. "Thỉnh thoảng, phải, nhưng hầu hết không có gì đặc biệt hay vui vẻ", tôi trả lời Jessica.
     Chúng tôi vòng qua góc, và tôi phát hiện Hayden đang nói chuyện với một anh chàng bên cạnh. Mạch đập của tôi tăng lên khi ánh mắt anh ta khóa tôi gần như ngay lập tức sau đó. Anh ta bế tắc, và làm tôi kinh ngạc khi thấy không có gì trong mắt anh ta, không có cơn thịnh nộ, không lạnh lùng, không cảm xúc. Không có gì. Điều này làm tôi sợ hơn là thấy anh ta giận tôi.
     Jessica đang nói về một cái gì đó, đôi mắt cô ấy đặt trên sàn, nhưng tôi điều chỉnh cô ấy khi chúng tôi đến gần Hayden, quá gần để nhận ra sự gần gũi của anh ta. Từng inch của tôi đã bị tấn công với sự e ngại khi chờ đợi anh ta làm điều gì đó, tuy nhiên, vài giây trôi qua mà không có gì. Thậm chí không một lời.
     Tôi thở dài khi chúng tôi đi qua anh ta và bạn của anh ta tồi vòng tới góc tiếp theo, đến tủ khoá của Jessica.
     Cô ấy ngáp và mở tủ đồ. "Mình không bao giờ có thể quen với việc dậy sớm đến trường. Mình buồn ngủ quá".
     Mạch của tôi vẫn nhanh và thất thường. Tôi không dám nhìn nếu Hayden đi theo chúng tôi. "Mình cũng thế. Mình không ngủ nhiều đêm qua.
     "Kể cho mình nghe về nó đi".
     "Mình tốt hơn là nên đi để không bị trễ giờ học".
     "Chắc chắn rồi. Hẹn gặp bồ vào bữa trưa nhé?"
     Tôi không thể trả lời cô ấy, vì tôi nghe thấy giọng Hayden cách đó không xa, và cổ họng tôi nghẹn lại. Thực tế tôi có thể cảm thấy anh ta theo dõi tôi. Tôi liếc về phía anh ta và thấy ánh mắt không ngớt của anh ta hướng vào Jessica cùng tôi khi anh ta đi ngang qua với bạn mình. Thật là đáng sợ.  Tôi nín thở, chờ đợi cuộc tấn công, nhưng nó không bao giờ đến, và tôi không biết phải làm gì với nó.
     Những đường nhăn nhó xuất hiện quanh miệng Jessica. "Bồ có ổn không?" Cô ấy hỏi tôi, nhìn chằm chằm vào Hayden khi anh ta rời khỏi chúng tôi.
     "Ừ. Gần như mình có thể ở gần anh ta ngay khi có thể, mình đoán vậy. Hẹn gặp bồ vào bữa trưa". Tôi cười nửa miệng với cô ấy và quay sang hướng khác, làm tăng khoảng cách rất cần thiết giữa Hayden và tôi.

JESSICA VÀ TÔI ĐẾN phòng ăn trưa thảo luận nên ăn cái gì. Cô ấy quyết định spaghetti, trong khi tôi quyết định ăn rau.
     "Làm thế nào rau xanh có thể giữ dinh dưỡng đầy đủ cho bồ? Mình đói ngay sau khi ăn chúng!"
     Tôi cười thầm, nhún vai. "Mình không biết. Chúng đủ cho mình".
     "Chà, nếu mình không ăn một miếng bánh pizza lớn, mình sẽ không—" Cô ấy đột ngột dừng lại, nhìn phía trước, đôi mắt mở to vì sợ hãi.
     Tôi nhìn theo và thấy Hayden và Blake chặn đường. Giờ thì gì đây? Tôi sững sờ trong sự tĩnh lặng khi Hayden sải bước về phía tôi, chờ đợi sự cam chịu của tôi.
     "Tránh xa cô ta ra",  anh ta cười nhạo tôi, hất ngón tay cái qua vai.
     "Cái gì? Không!"
     "Cô không được phép có bạn bè. Tôi thấy hai người trở nên quá ấm cúng và không thể tách rời. Tôi sẽ không để cô có nó đâu".
     Tại sao, Hayden? Tại sao anh lại đâm đầu vào cuộc sống của tôi? Tôi có quyền có bạn bè và—"
     Anh ta nắm lấy vai tôi và tôi giật mình, thở dốc. Mùi cây thông hòa lẫn với mùi thuốc lá và rượu của anh ta một lần nữa, nhưng anh ta không say. Chưa. Dù bằng cách nào đi nữa, uống quá sớm vào một ngày đi học là không bình thường.
     "Chẳng phải chúng ta đã có cuộc trò chuyện này rồi sao? Cô đã quên những gì tôi nói với cô sau đó à. Cô không có tự do. Cô sẽ ngừng làm bạn với Jessica, và chỉ như thế cô mới có thể ăn ở đây trong yên bình".
     Tôi cau mày khi nhìn vào khuôn mặt của Jessica. Cô ấy không rời mắt khỏi Blake, người đang đứng ngay trước mặt, khoanh tay trước ngực. Anh ta trông như bị bẻ cong, cơ bắp run rẩy vì căng thẳng. Đó là một thảm họa đang chờ để bùng nổ.
     Tôi chuyển ánh mắt trở lại Hayden, thấy màu đỏ. Đến khi nào thì mọi thứ kết thúc?
     Anh ta làm cuộc sống của tôi khốn khổ. Tôi quá nhỏ bé—nhỏ hơn một hạt đậu—không thể tự lên tiếng hoặc tự bảo vệ mình khi cần.  Tôi luôn chạy trốn, và càng chạy, tôi càng không thể trốn thoát. Tôi trở thành một kẻ hèn nhát, cố gắng che giấu đằng sau lớp vỏ mà tôi đã xây dựng cho chính mình trong nhiều năm qua để mọi người không làm tổn thương tôi, nhưng họ đã làm. Ồ, họ làm tổn thương tôi rất nhiều.
     Hayden là trên hết. Anh ta làm tôi sợ đến mức không thể rời xa anh ta ngay cả trong những giấc mơ. Tôi mơ thấy anh ta làm tôi xấu hổ, làm tổn thương tôi, hủy hoại tôi. Tôi sẽ thức dậy và mất phương hướng, vui mừng vì đó chỉ là một giấc mơ, để rồi chỉ nhận ra nó không phải. Tôi sẽ thức dậy, mặc quần áo và đi đến trường nơi cơn ác mộng sắp xảy ra.
     Tôi không thể sống tự do.
     Anh ta đã lấy đi mọi thứ từ tôi.
     Có rất nhiều lý do để ghét anh ta, rất nhiều lý do để cuối cùng chụp, mặc dù rất sợ anh ta. Từ khóe mắt tôi nhận thấy Blake nắm lấy cánh tay của Jessica để ghìm cô ấy tại chỗ và thì thầm điều gì đó vào tai cô ấy.
     "Bệnh hoạn", tôi rít lên với Hayden.
     Lỗ mũi anh hếch lên. "Cô nói cái gì?"
     "Bệnh hoạn và vặn vẹo".
     Một cái gì đó bùng lên trong mắt anh ta, và anh ta không còn điềm tĩnh nữa, khuôn mặt trống rỗng của anh ta trở thành một thứ mặt nạ giận dữ. Tôi đã bị sốc khi thấy cảm xúc của anh ta thay đổi nhanh như thế nào, từ 0 đến 100, như thể ai đó đã nhấn nút của anh ta. Tôi đứng sững lại vì sợ hãi, không thể làm gì ngoài việc chờ đợi một thảm họa xảy ra.
     Anh ta sẽ hoàn thành những gì anh ấy bắt đầu vào thứ Bảy ư? Anh ta sẽ bóp cổ tôi trước mặt tất cả những người này à?
     Không, anh ta không thể làm điều đó. Anh ta không thể loạn trí được. Anh ta không thể làm tổn thương tôi khi tất cả những người này đang theo dõi chúng tôi. Có nhiều nhân chứng, vì vậy đây là cơ hội để tôi nói lên suy nghĩ của mình.
     Tôi vừa mới gặp Jessica, và thật không thể tin được, chúng tôi hiểu nhau hơn mỗi ngày. Tôi không muốn đánh mất cơ hội này. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của tôi để có một người bạn.
     "Và không. Tôi sẽ không ngừng làm bạn với Jessica. Tôi đã chán ngấy với việc anh kiểm soát cuộc sống của tôi. Như tôi đã nói với anh hai tháng trước, tôi không phải là con rối của anh. Đồ điên!" Tim tôi đập quá nhanh, máu dồn lên tai, nhưng cảm giác thật tuyệt. Cảm giác tự do.
     Tôi quay lại với ánh mắt của anh ta, cảm giác như mình bước vào một thực tại hoàn toàn khác vì chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau và tôi không lùi bước. Mắt anh ta nuốt trọn tôi, ánh mắt nóng bỏng của anh ta tạo ra một cảm giác ngứa râm ran kỳ lạ trong tôi, và tôi không thể thở được.
     Tôi cảm thấy một sức hút bất thường về phía anh ta, thật khó cưỡng lại. Không có ai khác ở đây ngoài chúng tôi. Thời gian dừng lại. Bây giờ anh ta quá gần...
     Cái quái gì đang diễn ra vậy?
     Điều này không ổn.
     Tôi phải ra khỏi đây.
     Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự mê hoặc, trở về với thực tại.
    Tôi thà chết cho rồi. Tôi phải chạy trốn.
    Vẫn trên làn sóng adrenaline của mình, tôi nắm chặt tay Jessica và kéo cô ấy ra lối thoát. Chúng tôi rời phòng ăn trưa, chạy như thể cuộc sống của chúng tôi phụ thuộc vào nó, nhìn qua vai để đảm bảo không có ai theo đuổi. Tôi gần như có thể cảm thấy Hayden lao theo sau và bắt tôi, lưng và cổ tôi ngứa ran trong dự đoán khủng khiếp. Anh ta sẽ túm lấy tôi từ phía sau bất cứ lúc nào và bắt tôi phải trả giá vì đã không vâng lời anh ta ...
     Chỉ là, anh ta không làm thế. Không ai đuổi theo chúng tôi khi chạy qua hành lang vắng vẻ, cố gắng rời xa nhà ăn.
     Chúng tôi chỉ dừng lại khi đến thư viện, nơi hầu như trống rỗng, với sự nhẹ nhõm của tôi. Tôi dẫn Jessica đến một trong những cái bàn ở góc xa, và chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi giật mình khi cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. Nó đẫm nước mắt, đôi mắt cô ấy nhắm chặt.
     Jessica ... Tôi dừng tay giữa không trung, muốn chạm vào cô ấy, nhưng cảm thấy không an toàn. Nếu tôi chạm vào cô ấy, tôi có xâm chiếm không gian cá nhân của cô ấy không? Có phải cô ấy cần sự an ủi của tôi không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy thu mình lại và bỏ đi?
     Dừng lại đi, Sarah. Mày chẳng cần băn khoăn gì cả. Chỉ cần làm những gì mày nghĩ là đúng thôi.
     Và tôi đã làm nó. Tôi cầm tay cô ấy và khi tôi nhận ra cô ấy sẽ không buồn, tôi ôm cô ấy vì tôi có thể thấy đây là thứ cô ấy cần.
     Cô ấy cần một ai đó giữ lại và trấn tĩnh. Thật kỳ lạ khi ôm cô ấy như thế này, nhưng nó cũng thật tuyệt. Cuối cùng tôi cũng có thể ở đây vì một người nào đó—Cuối cùng tôi cũng có thể mạnh mẽ vì một người khác—và điều đó khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn.
     "Mình xin lỗi vì đã là một mớ hỗn độn". Cô ấy sụt sịt.
     "Đừng lo lắng. Bồ không phải là một mớ hỗn độn. Thật ra, thay vì tự khóc, mình vẫn sốc hơn".
     Hàm cô ấy rớt xuống. "Bồ điên rồi! Sao bồ lại không vâng lời anh ta? Bồ như một chiến binh ở đó!" Má tôi nóng lên nửa vì xấu hổ, nửa vì tự hào. Cảm giác thật tuyệt khi tự mình đứng lên, ngay cả khi điều đó có nghĩa là tôi sẽ chết trong lần tiếp theo bị bắt nạt.
     "Mình không phải chiến binh, và mình vẫn còn sợ hãi.  Mình không biết bị sao thế này".
     Cô ấy siết chặt tay tôi. "Dù đúng hay sai, thì mình cũng nghĩ bộ thật tuyệt vời".
     Nụ cười của tôi rạng rỡ. "Cảm ơn bồ".
     "Không, mình nên cảm ơn bồ. Mình là một kẻ hèn nhát vì cứ nghĩ về việc chạy trốn ngay khi Blake nói rằng anh ta sẽ trừng phạt mình vì đi chơi với bồ. Mình nghĩ là bồ sẽ bỏ rơi mình, và mình sợ Blake đến nỗi gần như rời bỏ bồ".
     Cô ấy bắt đầu khóc một lần nữa, điều đó thu hút một vài cái nhìn từ những người khác trong phòng, vì vậy tôi phải nhắc cô ấy rằng chúng tôi phải im lặng.
     "Này, giờ thì ổn rồi".
     "Mình xin lỗi, Sarah. Bồ đã là một người bạn tốt cho đến hiện tại và mình đã không làm gì để đáp lại cả. Bồ sẽ tha thứ cho mình chứ? Mình hứa sẽ không trở thành một kẻ hèn nhát một lần nữa, ngay cả khi Blake và Hayden làm điều gì đó để tách chúng ta ra".
     Tôi nháy mắt với cô ấy. "Tất cả đều bị lãng quên".
     Chúng tôi ra khỏi thư viện sau khi Jessica đứng dậy, sẵn sàng để đi đến giai đoạn tiếp theo.
     "Chỉ để bồ biết, Hayden và bồ trông khác nhau khi nhìn", cô ấy nói. Tôi dừng lại, bối rối.
     "Ý bồ là gì?"
     "Ý mình là, nó thật nóng bỏng".
     Tôi đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác. "Nóng bỏng?"
     Vì lý do nào đó, nhịp tim của tôi tăng vọt, và tôi ghét phản ứng ngu ngốc của mình. Tôi phải tự kéo mình lại.
     "Ừ, nhưng đừng hiểu sai ý mình. Mình biết anh ta là hóa thân của quỷ, nhưng cách hai người nhìn nhau ở đó..."
     "Hả?"
     "Chà, trong một khoảnh khắc hai người không giống như kẻ thù".
     "Không?"
     "Không. Trông như người tình".
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro