Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
"TÔI SẼ GIẾT CÔ", HAYDEN nói với tôi, lơ lửng phía trên đầu. Căn phòng của tôi chìm hoàn toàn trong bóng tối, nhưng tôi có thể thấy đôi mắt hung dữ của anh ta chằm chằm vào tôi, chạm đến tâm hồn tôi và giam cầm tôi.
     "Hayden, đừng làm thế".
     "Tôi sẽ làm, và tôi sẽ tận hưởng từng giây..." Anh ta áp môi mình lên môi tôi, làm tôi ngạc nhiên. Nụ hôn trêu ngươi của Hayden khiến tôi thèm khát nhiều hơn, giải phóng những cảm xúc bị từ chối từ lâu. Tôi ngừng chống cự và trả lời anh ta, tan chảy bên trong khi lưỡi của chúng tôi gặp nhau. Bàn tay anh ta di chuyển khắp người tôi, nhấn chìm tôi trong cảm xúc gây nghiện này chỉ khiến tôi muốn nhiều hơn.  Nhiều hơn nữa.
     Tôi cảm thấy như mình sắp vỡ òa vì hạnh phúc... Hayden của tôi...
     Tôi nhăn mặt và cố tập trung vào trò cờ vua của Jonathan và Adelaine, nhưng tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn để chú ý vì những suy nghĩ của tôi cứ ùa về giấc mơ sáng nay. Ngực tôi thắt lại khi nghĩ đến đôi môi và bàn tay của Hayden, thứ đánh thức thứ gì đó sâu thẳm trong tôi đã bị đè nén quá lâu...
     Tôi cảm thấy xấu hổ vì có giấc mơ như vậy. Tôi đã ngừng mơ về việc hôn anh ta rất lâu rồi, vậy mà có gì đó đã thay đổi sau tối thứ Tư, và tôi không thể ngừng nhớ về những nụ hôn hay hành vi của anh ta. Tôi ghét rằng mình đã cho phép anh ta ảnh hưởng đến tôi như thế này.
     Tôi có thể gạt bỏ nụ hôn đầu tiên của anh ta tại nghĩa trang như một trò chơi khăm, nhưng tại sao anh ta lại hôn tôi trong phòng của tôi? Tại sao anh ta lại hôn tôi như thế này, không để lại gì ngoài khát khao được nhiều hơn?
     Sau thất bại đó, tôi quyết định làm việc trên bản phác thảo dự án của chúng tôi, hy vọng có thể tự mình hoàn thành nó. Nó lơ lửng trên đầu vì tôi biết rất ít về việc xây dựng trang web, nhưng tôi đã cầu xin Hayden hợp tác và sử dụng các kỹ năng lập trình của mình để giúp đỡ. Tôi chỉ còn sáu ngày trước hạn chót để phác thảo, và tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian.
     Tôi đã nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát đêm qua, và họ nói với tôi rằng họ đã phát hiện ra rằng số điện thoại đằng sau những tin nhắn đó không còn được sử dụng. Điện thoại bị đốt được tìm thấy trong vài thùng rác, vì vậy cuộc điều tra đã đi vào ngõ cụt. Ông ấy khuyên tôi nên báo cáo bất cứ điều gì đáng ngờ cho họ trong tương lai và cẩn thận.
     Tôi không thể tin là người này đã xài điện thoại dùng một lần để quấy rối tôi. Tôi cáu kỉnh vì toàn bộ tình huống này và không thể biết liệu đây có phải là điều mình thực sự lo lắng hay nếu ai đó chỉ vượt lên trên và khiến tôi lo lắng.
     "Cô có nghe tôi nói không, cô gái trẻ?" Tôi nao núng, bắt gặp ánh mắt xuyên thấu của Jonathan.
     "Ồ cháu xin lỗi. Cháu chỉ nghĩ về một cái gì đó thôi".
     "Nhìn cô ấy kìa. Cô ấy luôn dễ thương khi đỏ mặt", Adelaine thì thầm. Ôi. Tại sao bà ấy phải chỉ ra chứ?
     "Cô có vẻ mất tập trung. Chuyện gì vậy?" Jonathan nhíu mày lo lắng, và có gì đó tan chảy trong tôi vì ông đủ quan tâm để hỏi.
     Tôi không thể kể với ông ấy về các mối đe dọa hoặc hành vi kỳ lạ của kẻ bắt nạt tôi. "Cháu đang nghĩ về bữa tiệc tối nay. Cháu rất lo lắng".
     Đó không hẳn là một lời nói dối, bởi vì tôi đã lo lắng thật. Melissa và tôi đã đồng ý mặc quần áo ở viện dưỡng lão sau giờ làm việc, và tôi thừa nhận là mình không có quần áo phù hợp cho các bữa tiệc. Tôi không bao giờ cần những thứ đó, nên không lý do nào để mua chúng cả. Cô ấy đảm bảo với tôi rằng có quần áo phù hợp với tôi và sẽ mang chúng theo.
     Tôi đã cố bảo với cô ấy là tôi không nghĩ phong cách của cô ấy phù hợp với tôi, không muốn mặc một vài chiếc váy đỏ có hoa văn và đôi bốt đen, nhưng cô ấy lại kêu tôi đừng lo lắng về bất cứ điều gì và cũng sẽ trang điểm cho tôi nữa, điều đó chỉ làm tôi thêm sợ mà thôi.
     Tôi không muốn cô ấy mặc đồ hay trang điểm cho tôi. Melissa thích trang điểm đậm, do đó tôi có thể trông giống như một nữ hoàng ma cà rồng. Dù bằng cách nào đi nữa, tôi cũng không muốn mạo hiểm, vậy nên tôi đã mang theo chiếc quần jeans yêu thích nhất và một cái áo sơ mi đen trơn. Bằng cách đó, tôi sẽ không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
     "Có điều đặc biệt nào về bữa tiệc này không?" Adelaine hỏi. "Có lẽ là một cậu bé?" Bà ấy nhíu mày nhìn Jonathan. Tôi không cần phải đáp lại điều này, bởi vì một làn sóng ửng hồng mới trên má tôi đã nói quá đủ.
     Mateo sẽ ở đó và tôi hơi lo lắng vì anh ta. Nếu anh ta thực sự thích tôi, và Melissa chắc chắn một trăm phần trăm anh ta như thế, thì điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể hôn tối nay. Chỉ là ý nghĩ tự đánh thức rung lên trong bụng tôi.
     "Đây là bữa tiệc đầu tiên của cháu sau một thời gian dài", tôi nói với họ. "Cháu không đi dự tiệc".
     Bà ấy thở hổn hển. "Có thật không? Nhưng tại sao? Cháu là một cô gái trẻ đẹp tuyệt và nên sống cuộc sống của mình! Cháu nên tận hưởng tuổi trẻ và vui chơi trong khi có thể, bởi vì khi cháu lớn, cháu sẽ hối hận vì không sử dụng cơ hội của mình".
     Lớn lên luôn nói chuyện như thế này. Sống cuộc sống của mày bởi vì mày chỉ sống một lần. Tôi hiểu điều đó, tôi thực sự đã làm, nhưng thật không dễ dàng để sống một cuộc sống trọn vẹn khi bạn nghèo, bị bắt nạt và không có cách nào để có được tình cảm của mọi người.
     "Vâng, cháu biết điều đó, nhưng cháu không có bạn để có thể tiệc tùng".
     Biểu cảm của bà ấy trở nên cảm thông. "Điều đó thật đáng buồn. Ừ, kể cho ta biết về nó đi. Nhưng tại sao?"
     "Cháu không hòa đồng với mọi người".
     Jonathan im lặng quan sát, lắng nghe Adelaine và tôi. Trông ông ấy không hài lòng. Tôi tránh ánh mắt, nhưng rồi ông ấy nói, "Mọi người đều có thể hòa đồng với mọi người.  Cô chỉ không tìm thấy những người phù hợp với cô thôi".
     "Đ-Điều đó không đúng!" Tôi lắp bắp trong sự bối rối. "Mọi người ghét cháu, và cháu chắc chắn phải có điều gì đó không ổn với mình—"
     "Ngừng biến mình thành nạn nhân". Jonathan vẫn khắc nghiệt như mọi khi. "Không phải ai cũng có thể làm bạn với tất cả mọi người. Điều đó là không thể bởi vì tất cả chúng ta đều khác nhau, điều đó là hoàn toàn tự nhiên. Điều quan trọng là cô tìm thấy một người phù hợp với mình. Một người khiến cô có thể là chính mình".
     Tôi há hốc miệng nhìn ông ấy, không nói nên lời.
     "Đừng để bản thân rơi vào tuyệt vọng. Khi đến đúng thời điểm, cô sẽ tìm thấy những người chấp nhận cô dù cô là ai. Chỉ vì cô không tìm thấy chúng ở một nơi nhỏ bé trên hành tinh này, không có nghĩa là chúng không tồn tại".
     Ngực tôi thắt lại đầy phấn chấn vì ông ấy nói đúng. Thật không đúng khi tôi không thể hòa đồng với mọi người. Tôi đã có Jessica, và tôi phải tin rằng những gì chúng tôi có là một tình bạn thực sự. Tôi phải tin rằng cô ấy sẽ không chạy trốn hoặc phản bội tôi.
     Tôi đã có Kayden. Tôi có tâm hồn ngọt ngào đó, vì một số lý do, tôi quyết định mình là người phù hợp để trở thành bạn tốt nhất của cậu ấy. Nếu tôi không bao giờ có một người bạn khác trong suốt quãng đời còn lại, ít nhất tôi đã có Kayden, người thực sự yêu tôi.
     Những lời nói của Jonathan đã được đánh dấu. Biến mình thành nạn nhân là điều tồi tệ nhất tôi có thể làm. Điều đó sẽ không bao giờ trao quyền cho tôi. Điều đó sẽ chỉ làm cho tôi yếu đi và ném tôi vào một sự thiếu hiểu biết sâu sắc hơn.
     "Ông nói đúng", tôi nói với ông ấy với sự tôn trọng đầy đủ mà tôi dành cho ông ngay bây giờ.
     "Tôi biết tôi đúng. Cô nghĩ rằng tôi đang ném trí tuệ của mình quanh đây chỉ để nói vài từ thôi à? Tôi không nghĩ vậy".
     Adelaine cười khúc khích như một cô bé trước sự ngớ ngẩn của ông ấy, nhưng lần đầu tiên tôi không bị xúc phạm bởi lời nhận xét thẳng thừng, bởi vì cuối cùng tôi đã hiểu Jonathan là ai. Không giống như những kẻ xấu được bọc trong những gói quà xinh xắn che giấu bản chất thật của họ, Jonathan rất thô lỗ và cộc cằn, nhưng ông luôn nói sự thật.  Dù ông ấy muốn giúp tôi theo cách riêng, thì đó vẫn là một sự giúp đỡ.

SAU KHI LÀM VIỆC, MELISSA đưa tôi vào phòng vệ sinh và trang điểm cho tôi, hoặc thực hiện phép thuật của cô ấy, như cô ấy gọi. Cô ấy làm việc nhanh chóng và để tôi nhìn vào gương chỉ khi hoàn thành.
     Tôi không thể rời mắt khỏi suy tư của mình. Đôi mắt nổi bật của tôi được viền bằng chì kẽ mắt đen và một chút màu mắt tối. Má hồng làm nổi bật má và hàm của tôi, tôi cũng có một ít son màu be trên môi, phù hợp với nước da trắng. Tôi vỗ nhẹ lông mi vài lần, ngưỡng mộ những gì mình thấy. Tôi trông rất xinh đẹp.
     Melissa lấy quần jean đen và áo mỏng vừa vặn màu xám ra khỏi túi. Phần trước của áo được phủ bằng ren màu xám, trông dễ thương, nhưng đó là thứ tôi thường không dám mặc. Một lần nữa, tôi cố gắng từ chối vì cảm thấy không thoải mái khi nhận quần áo của cô ấy, và tôi không cảm thấy đủ tự tin để mặc chúng, nhưng Melissa không thay đổi suy nghĩ của mình dù chỉ một chút, thuyết phục tôi cứ mặc đi.
     Tôi mang đôi giày búp bê màu đen của mình và theo Melissa ra khỏi viện dưỡng lão. Cô ấy đang mặc một chiếc quần đen bó sát bị xé toạc ở mặt trước và áo in hình cây đàn guitar treo lơ lửng trên hông. Cô ấy trang điểm của quá nhiều, không giống tôi, nhưng lại rất hợp.
     Cô ấy chở tôi đến nhà Jessica để đón cô ấy.
     "Tôi không thể chờ đợi để xem phản ứng của Mateo khi c ấy nhìn thấy cô! Cậu ấy chắc ăn là còn yêu cô nhiều hơn nữa", cô ấy hào hứng nói.
     Tôi gặm môi, mân mê. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi và Mateo sẽ hôn nhau và hẹn hò? Tôi đã có một thời gian khó khăn để tưởng tượng được móc nối với ai đó tối nay. Đó sẽ là lần đầu tiên của tôi, và tôi kinh hoàng tột độ.
     Nếu tôi làm điều gì đó kỳ lạ thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bối rối đến mức thực sự xấu hổ trước mặt anh ta? Chuyện gì xảy ra nếu—
     "Đúng. Tôi quên nói với cô", Melissa cắt ngang suy nghĩ thất thường của tôi. "Sẽ có vài học sinh từ trường của cô tới". Tôi nhìn cô ấy kinh hoàng, tim đập thình thịch.
     "Gì?" Tôi rón rén.
     "Ừ. Có lẽ cô sẽ nhận ra vài người trong số họ". Không.
     Không, không, không.
     Cô ấy nở một nụ cười to bự. "Tối nay sẽ rất vui".
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro