Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
TÔI ĐÃ DÀNH PHẦN CÒN LẠI CỦA chuyến đi để vặn tay và chiến đấu với sự lo lắng của tôi. Tôi không thể đến một bữa tiệc nơi có thể nhìn thấy các bạn cùng lớp của mình. Tất cả phấn khích đã rời bỏ tôi, và tôi cảm thấy như sự căng thẳng sẽ nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào. Tôi phải hít thở sâu để không bị cơn lo âu tấn công.
     Nếu Hayden ở đó thì sao? Khả năng điều đó xảy ra là gì?
     Ồ, ai đang đùa đây? Melissa đã nói anh trai cô ấy là bạn với ai đó từ trường chúng tôi. Trên hết, Steven đã tham gia vào các trận đánh giống như Hayden.
     Không. Hayden không được ở đó tối nay. Anh ta không cần.
     Chúng tôi đưa Jessica lên xe, người đang mặc một chiếc váy rực rỡ, vừa vặn đến đầu gối và để lộ cánh tay. Cô ấy kết hợp nó với áo khoác satin màu đỏ và giày búp bê cũng đỏ nốt. Mái tóc dài của cô ấy được uốn xoăn và trang điểm một chút, nhưng dù có trang điểm hay không, cô ấy trông vẫn hoàn toàn xinh đẹp.
     "Hai người sẽ khiến các chàng trai chảy nước miếng lên người mất", Melissa ré lên.
     "Cô nghĩ thế à?l Jessica hỏi từ ghế sau.
     "Chắc chắn rồi".
     Tôi cố gắng thư giãn, lắng nghe Melissa lí nhí về nhiều thứ, nhưng không thể, nhất là khi nhà cô ấy xuất hiện. Hàm tôi rớt xuống vì nó quá lớn. Có hai gara và hai lối vào chứa quá nhiều xe. Tôi quan sát những chiếc xe đang đỗ để tìm bất kỳ thứ quen thuộc nào, nhưng trời tối và có rất nhiều xe, vì vậy tôi không thể tìm ra những gì mình muốn.
     Melissa đậu ở cuối một hàng dài ô tô, và chúng tôi ra ngoài, được chào đón bởi tiếng bass lớn phát ra từ ngôi nhà. Một số người đang ngồi ngoài hiên, đã xả rác bằng những chiếc cốc nhựa và tàn thuốc. Jessica và Melissa trông có vẻ phấn khích như nhau, vì vậy tôi muốn bản thân thư giãn và tận hưởng buổi tối.
     Thôi nào. Ngôi nhà của cô ấy to và có rất nhiều người bên trong. Mày thậm chí sẽ không nhìn thấy họ, Sarah!
     Tiếng nhạc ầm ầm tấn công tai tôi khi Melissa mở cửa trước, loại bỏ mọi khả năng nói chuyện. Chúng tôi bước vào hành lang mờ, nơi đầy khói, và Melissa dựa vào tôi để nói với điều gì đó.
     "Gì?!" Tôi hét lên, không nghe thấy một lời nào hết.
     "Tôi nói sẽ giới thiệu cô với anh trai của tôi!"
     "Ah! Được rồi!"
     Cô ấy cầm tay Jessica và tôi rồi hướng dẫn chúng tôi đi qua biển người với những cơ thể ướt đẫm mồ hôi đang di chuyển theo nhịp điệu của một bài hát pop nổi tiếng. Tôi cười toe toét khi thấy một cặp đồng tính nam hôn nhau ở cầu thang, những người không rời tay nhau. Dần dần, sự lo lắng biến mất và hồi hộp diễn ra, nhưng rồi tôi nhận ra mình đã quên túi xách và điện thoại trong xe của Melissa. Tuyệt vời.
     Tôi phải lấy điện thoại vào một lúc nào đó, nhưng bây giờ tôi sẽ theo dòng chảy.
     Melissa dẫn chúng tôi đến phòng khách khổng lồ của cô ấy, ánh sáng lờ mờ như hành lang và được trang bị những đồ vật trông đắt tiền. Nó rất đông, nhiều người nhảy múa hoặc uống rượu, và bầu không khí này cho tôi cảm giác rằng mọi thứ đều có thể. Hiện tại, tôi không phải là Sarah cô đơn, kẻ không thể đi chơi với người khác và vui vẻ. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra tối nay, và tôi yêu sự mong đợi.
     Melissa đã lôi kéo một anh chàng cao lớn ra khỏi nhóm bạn của mình. "Các cô gái, gặp anh trai tôi nào, Steven. Steven, đây là Sarah và Jessica".
     Tôi phải ngẩng đầu lên để bắt gặp ánh mắt của anh ta. Anh ta thực sự cao, có lẽ khoảng 195cm. Anh ta toả ra một sự rung cảm xấu xa và mùi vị kinh khủng; khuôn mặt anh ta trông không không khoẻ vì nó sưng húp và tái nhợt, nó mâu thuẫn với vóc dáng quá cơ bắp của anh ta. Da tôi râm ran vì cách đôi mắt xanh của anh ta với con ngươi giãn ra nhìn tôi.
     "Rất vui được gặp cô", anh ta lờ đờ, không rời mắt khỏi tôi.
     Chợt tôi nhận ra tôi tại sao ánh mắt anh ta có vẻ lạ. Đó là vì giọng. Tôi liếc nhìn Melissa, và cô ấy nhún vai, không thoải mái. Bằng cách nào đó, tôi rất vui vì anh ta đã không đưa ra một cái bắt tay do tôi đã không muốn tiếp xúc với anh ấy.
     "Các cô muốn uống gì?" Anh ta hỏi chúng tôi, lờ mờ nhìn tôi một cách kỳ lạ. "Chúng tôi có tất cả mọi thứ, nên các cô có thể chọn bất cứ điều gì mình muốn".
     Tôi không chắc mình nên nói gì. Tôi chỉ uống rượu vài lần trước đây, nhưng tôi không biết bây giờ tôi có thể uống gì không. Ngoài ra, tôi cảm thấy như mình không nên lấy bất cứ thứ gì từ Steven. Anh ta đi qua như một trong những kẻ có thể bỏ bất cứ thứ gì vào đồ uống của tôi, và tôi không muốn gặp bất kỳ rủi ro nào trong bữa tiệc của người lạ.
     "Tôi sẽ rót cho chúng ta một đống", Melissa nói, kéo tay Jessica và tôi ra cái bàn phía trước. "Xin lỗi. Tôi không mong đợi anh ấy sẽ lãng phí như vậy. Đúng là đồ khốn. Đừng lo lắng. Nó có cồn, nhưng không được pha với bất kỳ loại thuốc nào cả".
     Cô ấy đưa cho chúng tôi đồ uống và cùng nhau nâng cốc, nói những lời cổ vũ. Rượu có vị ngọt lạ thường, không có vết cắn tôi mong đợi. Ngay khi cô ấy rót đầy cốc của chúng tôi một lần nữa, tôi quyết định rằng bữa tiệc này không tệ lắm.
     Tôi không quen với rượu, nên chỉ uống vài cốc. tôi đã quắc cần câu, tất cả đều tăng động và hạnh phúc. Khi Melissa kéo chúng tôi đi nhảy, tôi thậm chí không ngần ngại, cơ thể tôi lắc lư theo nhịp nhạc. Có rất nhiều người xung quanh chúng tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chả quan tâm liệu họ có thấy tôi nhảy kỳ lạ hay nghĩ có gì đó không ổn với tôi...
     Tôi không quan tâm, và nó hoàn toàn tuyệt vời.
     Chúng tôi cứ nhảy, cười với nhau. Tôi có thể giải phóng năng lượng hoang dã luôn bị khóa trong mình và thấy tự do. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Mọi thứ đều có thể.
     Mateo. Tôi không thể chờ Mateo đến, và lần đầu tiên tôi không muốn nghĩ về hậu quả của hành động của mình. Ngay cả khi tôi chỉ có một buổi tối với Mateo, thế là đủ. Đó là nhiều hơn tôi từng có.
     Khi nhịp độ của âm nhạc tăng lên, Melissa nắm lấy tay Jessica và tôi, và bắt đầu một số điệu nhảy kỳ quặc, tràn đầy năng lượng, xoay quanh chúng tôi. Mọi thứ trở nên mờ ảo, và tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác hồi hộp chảy trong huyết quản, cười và cười. Tôi không bao giờ muốn điều này kết thúc.
     Tuy nhiên, bong bóng hạnh phúc khiến tôi cao hứng đã vỡ khi tôi va vào cơ thể cứng rắn của ai đó phía sau tôi. Tôi quay lại đối mặt với họ, sẵn sàng xin lỗi, nhưng rồi tôi bắt gặp ánh mắt gay gắt của Josh. Tôi cau mày, ngạc nhiên, nhận thấy sự ngạc nhiên của chính mình trên khuôn mặt.
     "Mày đang làm gì ở đây vậy, con chó?"
     Tôi cũng có thể hỏi anh ta như vậy. "Thưởng thức bữa tiệc, rõ ràng", tôi trả lời một cách mỉa mai, không cảm nhận được nỗi sợ mà tôi luôn cảm thấy khi ở gần anh ta. Bằng cách nào đó, sau tất cả những ly rượu, tôi không khó để trả treo lại anh ta.
     "Nói thế với tao một lần nữa, và tao đảm bảo rằng mày sẽ không thích điều đó chút nào đâu", anh ta đe dọa tôi bằng một lời chế nhạo. Natalie và Christine xuất hiện bên cạnh anh ta, cả hai đều lườm tôi.
     "Mày đang làm gì ở đây?" Natalie bắn câu hỏi của cô ta vào tôi.
     Ôi tuyệt. Họ cũng ở đây. Đúng là xúi quẩy.
     "Tôi nghĩ Josh đã hỏi câu hỏi không có nguồn gốc đó rồi". Tôi nhìn cô ta một ánh mắt chế giễu, thích thú bấm nút. Nghiêm túc mà nói, tại sao tôi không dũng cảm thế này khi tôi tỉnh táo? Natalie bốc khói với sự tức giận khá buồn cười.
     Cô ta cắm móng tay vào cánh tay tôi, nhìn tôi như thể cô ta sẵn sàng chặt đầu tôi. "Mày chết rồi".
     Cô ta giơ tay, nhưng Melissa can thiệp, nắm lấy cánh tay cô ta. "Này, này, này! Chậm lại! Bình tĩnh đi!"
     Natalie gạt tay Melissa ra khỏi tay mình. "Đừng chạm vào tao", cô ta rít lên với cô ấy. "Tao không biết ai cho mày vào đây, nhưng mày sẽ phải rời đi ngay bây giờ!" Natalie nói với tôi, tìm kiếm sự sẵn sàng để ném tôi ra ngay lập tức.
     Lần này, chính Christine đã di chuyển để nắm lấy tay tôi, nhưng Melissa đã chặn cô ấy lại và Josh đẩy cô ấy ra.
     "Này! Thôi đi!" Melissa hét lên, lườm Josh. "Tôi không biết vấn đề của mấy người là gì, nhưng cô sẽ không được đối xử với chúng tôi như thế này, đặc biệt là trong nhà của tôi!" Cô ấy quắc mắt nhìn Christine và Natalie. "Và cô cũng thế, Quỷ đội lốt người! Cô mới là người nên cút đi!"
     Cô ấy nhìn chằm chằm xuống, thân hình cao lớn lơ lửng trên Natalie và Christine. Cô ấy trông như có thể đánh họ bất cứ lúc nào nếu bị khiêu khích, và tôi cảm thấy một làn sóng ngưỡng mộ và biết ơn tràn qua. Cô ấy sẵn sàng chiến đấu vì chúng tôi, không quan tâm đến hậu quả.
     Tôi muốn chiến đấu với những trận chiến của tôi như thế.  Tôi muốn trở nên dũng cảm, mạnh mẽ và tự tin. Được khích lệ bởi sức mạnh của Melissa và lượng rượu tôi đã tiêu thụ, tôi đã chạm mặt Natalie.
     "Tôi chẳng đi đâu cả. Cô có thể sống trong một ảo ảnh rằng tôi sẽ luôn để cô bước qua tôi, nhưng cô đã sai. Và nếu cô không thích, cô có thể tự đi ra".
     Tôi nhìn khuôn mặt cô ta bằng khoái cảm thuần túy, cuối cùng cũng có thể để cô ta cảm nhận được một chút độc ác. Adrenaline vẫn dâng trào và đầy sức mạnh, tôi giật lấy đồ uống của Christine và đổ nó lên Natalie, ném chất lỏng lên khắp mặt và ngực cô ta. Cô ta hét lên và há hốc miệng nhìn tôi.
     Melissa cười phá lên và Jessica kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cảm thấy rất tự hào về bản thân mình, đó là một cảm giác bị lãng quên từ lâu. Tôi ước nó có thể kéo dài.
     "Đồ quái đản", Christine nhổ. "Mày sẽ hối tiếc điều này".
     Mọi người xung quanh quay lại xem, tìm thấy niềm vui trong tình trạng khó khăn của Natalie. Đôi mắt của Josh là hai khe hở đe dọa, nhìn chằm chằm vào tôi với sự thù địch đến nỗi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Ngay lập tức, bản năng của tôi hét lên với tôi để tránh xa anh ta. Anh ta cuộn tay thành nắm đấm và bước về phía tôi.
     Anh ta sẽ đánh tôi.
     "Này, này, này!" Melissa ném mình vào giữa chúng tôi, ngăn anh ta lại. "Khoan! Đừng có dám đặt một ngón tay lên người cô ấy! Có nghe tôi nói không?!"
     Anh ta trông như sắp đánh cô ấy, nhưng rồi Natalie nắm lấy cánh tay anh ta và kéo anh ta ra khỏi chúng tôi.
     "Đi thôi", cô ta cắn răng và khoanh tay với Josh. "Tôi không muốn ở đây thêm dù chỉ một giây". Cô ta  nhìn Melissa một cách bẩn thỉu. "Tao sẽ không bước một bước vào ngôi nhà rác rưởi của mày thêm một lần nào nữa".
     Melissa vỗ tay, cười toe toét. "Tuyệt vời! Bây giờ cô thực sự làm cho tôi vui lắm đấy. Cô biết cửa ở đâu rồi. Không tiễn!"
     Tôi lắc đầu khi họ bước đi, cuối cùng cũng có thể thở bình thường. Phù. Tôi không thể tin rằng mình đã đổ đồ uống lên Natalie. Tôi đã chiến đấu, và tôi đã thắng.
     Tôi đã làm điều này.
     Ồ, chiến thắng làm người ta thấy tốt thật!
     "Điều đó thật tuyệt!" Melissa cao hứng, chia sẻ niềm vui của tôi. "Được đấy, cô gái!"
     "Ừ", Jessica đồng ý, cười toe toét đến mang tai.
     "Cô biến thành Super Wonder Woman Sarah và đá vào mông họ!"
     Tôi nhìn Melissa trong vui vẻ. "Super Wonder Woman?"
     "Đúng! Cô hoàn toàn nóng bỏng và nguy hiểm, và đôi mắt của cô lóe lên một chút sức mạnh và—"
     "Được rồi, được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi thật tuyệt vời".
     "Bồ thực sự là thế", Jessica xác nhận.
     "Cô cũng tuyệt vời", tôi nói với Melissa. "Cảm ơn cô đã bênh vực tôi".
     "Không cản phải cảm ơn tôi. Tôi vẫn sẽ làm thế nếu cần".  Cô ấy nhíu mày sâu xa. "Họ có vài vấn đề nghiêm trọng".
     Tôi nhún vai, quá sâu trong cơn mê rượu của mình để trú ngụ ở đó.
     "Dù sao đi nữa, các cô gái, tôi nghĩ chúng ta nên quên đi những kẻ ngốc đó và uống thứ khác! Chúng ta hãy vào bếp nào".
     Tôi không chắc về nó nữa. Không phải sau khi tôi thấy Josh, Natalie và Christine, điều đó có nghĩa là Hayden cũng ở đây. Melissa dẫn chúng tôi ra khỏi phòng khách của cô ấy trước khi tôi có thể nói lên sự nghi ngờ của mình, và khi chúng tôi đi qua một nhóm lớn người chặn đường vào bếp, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi rời đi. Không có cách nào tôi có thể ở lại nếu Hayden ở đây.
     Chúng tôi bước vào nhà bếp rộng rãi của Melissa và tôi dừng bước. Cảm giác như có ai đó đang bóp chặt trái tim tôi và chặn đường thở của tôi khi tôi thấy Hayden đang ngồi trên bàn bếp hôn hai cô gái.
     Một cô gái tóc vàng mặc váy ngắn và đầu vàng ở giữa hai chân anh ta, di chuyển hai tay lên ngực trong khi hôn vào cổ anh ta. Anh ta đang dựa vào cô gái tóc đỏ ngồi cạnh, hôn cô ta say đắm với bàn tay đặt thấp trên eo cô ta, và tôi phải nhìn đi chỗ khác, vô cùng xấu hổ với những gì mình thấy. Một cảm giác khó chịu lan tỏa khắp ngực tôi và tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng tôi đã bị làm phiền bởi nó. Tôi chỉ xấu hổ và ghê tởm.
     Rõ ràng, Hayden và Christine đã ở trong giai đoạn chia tay một lần nữa.
     "Đó là Blake, Hayden và Masen", Jessica thốt lên bên tai tôi và tôi nhìn quanh. Blake và Masen đang quấn cổ với một số cô gái ở góc bếp.
    Tại sao tất cả họ đều ở đây, mọi nơi?
    Tôi phải ra khỏi đây. Nếu bất cứ ai trong số họ nhìn thấy tôi—đặc biệt là Hayden—họ sẽ tạo ra tình trạng hỗn loạn.
    "Họ có thấy xấu hổ không? Hôn những cô gái như vậy? Nhìn vào Blake mà xem! Cô gái đó đang đứng trên đùi và nghiền anh ta! Tại sao họ không vào một căn phòng hoặc một cái gì đó?" Jessica tiếp tục, nhưng tôi không buồn trả lời, vạch ra chiến thuật trốn thoát của chúng tôi.
     Tôi cố gắng thậm chí thở, nhịp tim của tôi quá nhanh. Tôi định nói với Melissa rằng Jessica và tôi cần phải đi vệ sinh, nhưng đã quá muộn vì Melissa không thấy chúng tôi dừng lại, vẫn trên đường đến tủ lạnh ở đầu kia của bếp.
     Không có nhiều người ở đây, vì vậy nếu Hayden quyết định phá vỡ nụ hôn dài mà anh ta đang chia sẻ với cô gái tóc đỏ, anh ra sẽ phát hiện ra tôi ngay lập tức. Mở tủ lạnh, Melissa liếc nhìn chúng tôi qua vai. "Sarah? Tại sao cô vẫn đứng đó? Đến đây!"
     Như thể ai đó đã sử dụng một câu thần chú vào anh ta, Hayden ngay lập tức phá vỡ nụ hôn của anh ta và nhìn về phía tôi. Cú sốc trên mặt anh ta hiện rõ khi anh ta liếc tới chỗ tôi. Anh ta chậm lại một nhịp,, và tôi trở nên nóng bỏng lạ thường, cực kỳ tự giác  Sự thôi thúc chạy trốn đã tràn ngập.
     "Jessica, đi với mình". Tôi xoay người và bắt lấy tay cô ấy, hy vọng giấu chúng tôi đi khỏi tất cả những người này, nhưng Hayden luôn ở đó để bắt tôi mỗi khi tôi cố gắng trốn thoát. Chúng tôi hầu như không thể ra khỏi bếp, khi Hayden nắm lấy tay tôi, phá vỡ kết nối của tôi với Jessica và kéo tôi theo sau anh ta. Tôi liếc qua vai Jessica, đưa tay về phía cô ấy, nhưng đám đông ngăn cách chúng tôi và Hayden dẫn tôi đi.
     Tại sao anh ta không thể cứ để tôi đi?
     Anh ta ép tôi vào trong một phòng tắm nhỏ dưới cầu thang trước khi tôi có thể phản kháng và đóng sầm cửa lại sau lưng anh ta. Tôi không thể tin được!
     Sự hoảng loạn dâng lên trong ngực tôi khi bóng tối bao trùm chúng tôi, cơ thể anh ta ép sát tôi. Căn phòng này quá nhỏ cho hai chúng tôi. Thân hình lớn của anh ta đang chiếm hết không gian có sẵn mà không có cách nào để tôi phá vỡ liên lạc giữa cả hai. Anh ta bật công tắc đèn, và tôi chớp mắt vài lần để xóa tầm nhìn mờ ảo. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi theo cách làm tôi tê liệt, đôi mắt anh ta chứa đựng sự thuần khiết.
     Tôi đã nhận thức về cơ thể của mình. Tôi đã quá nhận thức được cách chúng tôi chạm vào nhau rồi anh ta ấm áp và mạnh mẽ như thế nào. Quần jean và áo sơ mi đen ôm chặt lấy cơ bắp của anh ta, để lộ những đường cong và đường nét hoàn hảo của cơ thể. Anh ta trông quá đẹp trai vì lợi ích của chính mình.
     "Cô đang làm gì ở đây? Ai mời cô?"
     "Tôi cũng có thể hỏi anh câu hỏi tương tự đấy", tôi chế nhạo anh ta, làm chúng tôi ngạc nhiên với sự táo bạo do rượu của tôi.
     Tôi đã bối rối vì phản ứng của tôi không làm anh ta thêm kích đồn. Trái lại, nó làm nguôi cơn giận. Anh ta nhìn tôi với vẻ thích thú, và ánh mắt tôi rơi xuống đôi môi tách biệt. Có phải chúng luôn đầy đặn và đáng để hôn?
     Đáng để hôn?
     Ôi chết tiệt không. Ý nghĩ ngu ngốc đó không xuất hiện trong đầu tôi. Không hề.
     "Cô lúc nào cũng yếu đuối và thảm hại, và thật đáng ghét khi nhìn cô bò xung quanh và cầu xin sự thương xót, nhưng đột nhiên, cô nghĩ cô có thể nói với tôi như thế này à?"
     Anh ta đập tay lên gạch, nhốt tôi vào giữa chúng. Mùi của anh ta hòa lẫn với nước hoa, rượu và thuốc lá đã làm tôi ngạc nhiên. Anh ta không hoàn toàn say, nhưng đôi mắt long lanh cho thấy anh ta cũng không tỉnh táo.
     "Điều đó là công bằng vì anh đã hành hạ tôi trong một thời gian khá dài. Anh xứng đáng nhiều hơn thế".
     Lỗ mũi anh hếch lên, hơi thở anh ta trào ra nhanh hơn. "Cô vừa nói cái gì đấy?"
    Tôi hình như hơi sợ hãi. Tôi nên im lặng, cố gắng trấn tĩnh anh ta, hoặc làm bất cứ điều gì có thể giúp tôi thoát khỏi nơi này làm cả thế giới chỉ còn Hayden và tôi. Chỉ có chúng tôi quan trọng.
     Không, tôi không sợ. Tôi rất hào hứng. Tôi thích sự táo bạo này và nói những gì tôi muốn. Tôi thích nhìn thấy anh ta phản ứng như thế này. Có chuyện gì với tôi vậy?
     "Anh nghe rồi đấy, hoặc là anh bị điếc, trên đỉnh của sự ngu dốt?" Tôi đã sử dụng chính xác câu anh ta nói ba tháng trước khi anh ta muốn tôi twerk trước toàn bộ nhà ăn, làm anh ta mất cảnh giác.
    Anh ta ôm lấy sau gáy tôi. "Cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Tôi nghĩ cô đã quên ai là kẻ  sở hữu ở đây. Cô không thể bỏ ông chủ đi xung quanh được".
     Anh ta quấn cánh tay khác quanh eo tôi, kéo tôi về phía anh ta, và mạch của tôi đập nhanh hơn. Tôi đấm vào ngực anh ta. Nhiều như tôi giả vờ có vẻ không ngạc nhiên trước sự gần gũi và hành động của anh ta, tôi đã rất khắc khoải. Mắt tôi mở to khi tôi cảm thấy có gì đó ấn mạnh vào bụng
     Anh ta nhếch mép, nhận thấy phản ứng của tôi trước sự cương cứng. "Ngạc nhiên ư? Đừng nghĩ cô có gì đặc biệt".  Anh ta chống lại tôi, và tôi không biết mình ghét anh ta làm điều đó hay không thích điều đó. Tôi là một kẻ yếu đuối. "Đó chỉ là một phản ứng tự nhiên".
     Anh ta đã hẹn hò với những cô gái đó chỉ vài phút trước. "Điều này chứng tỏ anh là một người đàn ông".
     "Và cô là một kẻ đạo đức giả. Cô đang thực sự thích điều này".
     Cái nhếch mép của anh ta quá trừng phạt, và tôi nhận ra anh ta có thể nhìn thấu tôi. Càng ở đây lâu, trò chơi chúng tôi càng nguy hiểm và tôi không muốn biết luật chơi. Nó bệnh hoạn và vặn vẹo, và tôi muốn bản thân nhớ tất cả những điều khủng khiếp mà anh ta đã làm với tôi.
     "Hãy để tôi đi".
     Tôi ghét anh ta vì có thể khiến tôi quên đi tất cả, đã khiến tôi lạc lối trong thời điểm hiện tại và trong những cảm giác khó hiểu, tràn ngập này. Điều gì đã xảy ra với tôi? Tôi ghét anh ta. Tôi muốn tránh xa anh ta, nhưng tôi vẫn ở đây, thậm chí không cố gắng di chuyển. Tôi thật yếu đuối.
     "Hayden, hãy để tôi đi!"
     "Tôi sẽ không cho đến khi cô nói rằng cô sẽ rời khỏi bữa tiệc. Cô đã quên mình không được phép đi dự tiệc à?"
     "Đủ rồi. Thôi đi. Anh không thể kiểm soát cuộc sống của tôi và đối xử với tôi như thế này. Bây giờ tôi có bạn bè. Những người bạn muốn tôi ở đây".
     Sự giận dữ che mờ các gương mặt của anh ta, sự kìm kẹp của anh ta đối với tôi ngày càng tăng. "Cô đã trở nên không thể đoán trước trong vài tuần qua, đáp trả và thách thức tôi, nhưng tôi đã chơi xong. Tay anh ta đi xuống lưng tôi và xuống eo, siết chặt nó. "Tôi sẽ làm cô ngay đây và bây giờ nhé?"
     Trời ơi, anh ta điên rồi. Anh ta không thể suy nghĩ nghiêm túc!
     Tôi không biết Hayden này. Hayden không bao giờ đe dọa tôi về tình dục, nhưng những ngày cuối cùng anh ta đã vượt qua ranh giới đó và khiến tôi thấy những điều thậm chí không thể đặt tên.
     Tôi không có cách nào sẵn sàng để đối phó với những gì đang xảy ra ngay bây giờ, và không có lượng rượu nào có thể cho tôi đủ can đảm cho việc này.
     Kinh hoàng vì cuối cùng anh ta cũng có thể chộp lấy và phá vỡ ranh giới đó ở đây, trong tất cả mọi nơi—cả nghĩa bóng và nghĩa đen—thế là tôi chộp lấy một bình xịt làm mát không khí từ bồn rửa bên cạnh tôi và xịt lên mặt anh ta.
     Anh ta giật mình ra khỏi tôi và che mắt, rít lên. "Chó cái!"
     Tôi đẩy anh ta ra khỏi tôi, không lãng phí thời gian. Tôi mở cửa và lao ra khỏi phòng tắm, đạt đến sự an toàn của đám đông ở phần khác của ngôi nhà. Chỉ sau đó tôi mới cho phép mình dừng lại.
     Tôi đã làm gì?! Tôi có điên không?!
     Những bong bóng cuồng loạn trèo lên cổ họng tôi, và tôi bắt đầu cười, không thể kiềm chế được bản thân. Tôi cũng đánh lại anh ta! Quá sướng.
     Tôi chỉ hy vọng Hayden sẽ không lấy cái máy làm mát không khí đó ra khỏi mắt mình bất cứ lúc nào khác.
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro