Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
Tôi ra vào nhà với những bước chân nặng nề, cảm giác như một thây ma vì hầu như chả ngủ được dù chỉ một cái nháy mắt đêm qua. Chẳng ích gì khi Mel hành động như một điều tra viên khi cuối cùng tôi đến nhà cô ấy với đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu và hỏi mượn vòi hoa sen, điều này đặt ra nhiều câu hỏi mà tôi không thể trốn thoát. Chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện cho đến khi thực sự muộn và họ hầu như không thể mở mắt.
     Tôi đã không đề cập bất cứ điều gì về cuộc trò chuyện của tôi với Blake hoặc cơn ác mộng của anh ta, chỉ dính vào những phần ướt át. Hàm Mel rơi xuống sàn khi cô ấy nghe thấy Blake và tôi đã ngủ cùng nhau. Thật buồn cười khi nghĩ về biểu hiện của cô ấy bây giờ, nhưng tôi không thấy nó mỉm cười trên đường vào bếp, tự lo lắng cho khoảnh khắc của sự thật.
     Nhìn thấy cách Blake vượt qua cuộc sống của anh ấy với PTSD, tôi hướng đến cuộc trò chuyện mà mình nhất định phải có với bố mẹ. Tôi không muốn trì hoãn nó nữa. Chơi trước toàn trường chỉ là một bước để biến ước mơ của tôi thành hiện thực. Nói với bố mẹ, người mà tôi cho mới thực sự là bước tiếp theo.
     Tôi vào bếp, và mùi bánh quế chào đón tôi, tán thưởng trên lỗ mũi của tôi. Bụng réo lên. Tôi về nhà ngay khi thức dậy, vì vậy chưa có bữa ăn nào.
     Mẹ tôi đứng cạnh quầy bếp. "Chào, con yêu", bà nói với một nụ cười. "Làm sao con lại ở chỗ của Melissa?"
     "Không sao đâu. Mel ngáy rất nhiều".Tôi chộp một cái đĩa trống và với lấy một trong những chiếc bánh quế được xếp trên đĩa, ngồi xuống quầy.
     Mẹ cười khúc khích. "Cô bé nên ngủ nghiêng hoặc ngẩng cao đầu để giữ cho đường thở của mình mở ra".
     Tôi nuốt chiếc bánh quế chỉ với ba miếng lớn và lấy một cái khác. "Đó là Mel mà chúng ta đang nói đến. Cô ấy đang lăn lộn trên giường giống như đang tập samba trong giấc ngủ. Con nghĩ rằng đã thấy vài vết bầm tím từ khuỷu tay và đầu gối của cô ấy".
     "Ối. Vậy con phải ngủ cạnh cô bé hả?"
     "Vâng". Tôi cắn bánh quế. "Sar đã kết thúc thỏa thuận tốt hơn. Cô ấy ngủ trên ghế sofa thoải mái của Mel. Con nên ngủ ở đó lần sau".
     "Con nên làm thế. Dù sao thì, có một cái gì đó mẹ muốn hỏi kể từ khi con solo", bà nói với một nụ cười nhỏ, nhìn tôi đầy hiểu biết. "Bài hát của con khá xúc động và... Chà, cá nhân. Vì vậy, mẹ cho rằng đó không phải là về một cô gái khác mà là con, phải không?"
      Má tôi nóng lên, và tôi cắn vào môi. "Phải".
     "Con chưa bao giờ kể với mẹ rằng con đã yêu một người".
     Tôi thực sự không muốn nói về cảm xúc của mình, và ngay cả khi làm vậy, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. "Ừm, đó là một câu chuyện dài".
     "Mẹ cá là, sau khi nghe lời bài hát. Bây giờ mọi thứ có ổn giữa con và cậu bé đó không?"
     Tôi mở miệng định cho bà một câu trả lời mơ hồ, nhưng bố vào bếp và mỉm cười với tôi, nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
     "Tôi sẽ kiểm tra nó vào ngày mai". Ông thở dài trước một điều mà người ở bên kia đường dây nói. "Robert, hôm nay là Chủ nhật. Anh biết rõ hơn là gọi cho tôi vào Chủ nhật. Chúng ta sẽ xem lại những báo cáo đó vào ngày mai. Nói chuyện với anh sau". Ông kết thúc cuộc gọi và dừng lại bên cạnh quầy.
     "Họ cứ gọi anh vào cuối tuần à?" Mẹ hỏi, mang theo một nụ cười thích thú.
     Bố xoa xoa trán. "Và thậm chí chưa đến 8 giờ. Chào, con yêu". Ông mỉm cười và vò tóc tôi. "Sao con có thể là ca sĩ tuyệt vời của bố mẹ như thế được? Con quá phi thường ngày hôm qua".
     Tôi cắn vào lớp biểu bì của ngón trỏ, hy vọng mẹ sẽ không ép tôi nghe về Blake khi bố đang ở đây. "Bố nghĩ thế ạ?"
     "Anh ấy thậm chí còn quay lại nó bằng điện thoại của mình", mẹ nói. "Anh ấy muốn show nó ra tại văn phòng".
     Tôi cau mày. "Bốôôô! Đừng làm thế! Thật đáng xấu hổ!"
     "Không có gì đáng xấu hổ về điều đó. Bố muốn cho mọi người thấy con gái bố tài năng như thế nào". Ông và mẹ nhìn nhau, âm thầm truyền đạt điều gì đó, và tôi bối rối nhìn họ.
     "Đợi một chút", ông nói và bước ra khỏi bếp. Tôi ước ông sẽ quay lại để chúng tôi có thể nói về quyết định học đại học của tôi.
     Nhưng khi ông trở lại và nhìn thấy vật trong tay ông, tôi không nói nên lời, mạch của tôi bắt đầu chạy đua.
     Ông đã mua cho tôi một cây đàn guitar mới, và nó không phải là bất kỳ cây đàn nào khác. Tôi nhận ra bởi vì đã googled nó rất nhiều lần, tưởng tượng về việc sở hữu nó. Đó là Gibson Montana SJ-200 Standard, một trong những cây guitar acoustic tốt nhất trên thế giới. Thứ tuyệt vời này có giá hơn bốn ngàn.
     Thứ này sẽ khiến họ thất vọng khi nghe về con đường tôi đã chọn.
     "Con không thể tin rằng bố thực sự đã mua cho con Gibson. Bố đã cướp ngân hàng để mua nó à?"
     Ông cười và đưa cho tôi cây đàn có cái nơ lớn, màu đỏ được gắn trên cổ. "Một hoặc hai ngân hàng, ừ. Con có thích nó không?"
     Tay tôi run rẩy khi tôi kiểm tra thiết kế cổ điển tuyệt đẹp, chạy những ngón tay trên bề mặt bóng bẩy của nó. Cây guitar này nặng hơn Martin của tôi, nhưng hoàn hảo trong tay.
     "Con có thích nó không ư? Con YÊU nó!" Tôi nhảy khỏi ghế và ôm ông, cầm cây đàn bằng một tay. "Cảm ơn bố, cảm ơn bố, cảm ơn bố".
     Tôi thấy mẹ mỉm cười trên vai, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, điều đó cho tôi hy vọng rằng cuộc trò chuyện về trường đại học sẽ diễn ra tốt đẹp. Họ quan tâm đến hạnh phúc của tôi. Họ muốn tôi làm những gì khiến tôi hạnh phúc. Vì vậy, có lẽ họ sẽ không nổi điên... quá nhiều.
     Tôi bước ra khỏi bố và cẩn thật đặt cây đàn lên quầy bếp, như thể mỗi động tác có thể làm nó vỡ tan thành từng mảnh.
     "Cảm ơn, cả hai người", tôi nói và hít một hơi dài. "Nhưng con có một chuyện muốn nói với bố mẹ".
     Bố dựa vào quầy bếp cạnh mẹ. "Hả?"
     "Con sẽ không đến trường đại học luật của bố, hoặc bất kỳ trường đại học luật nào, với ngành nghề đó".
     Họ sững sờ trong im lặng, nụ cười của họ giảm xuống khi mắt thì mở to.
     "Con đang nói gì vậy?" mẹ tôi là người đầu tiên nói. "Con sẽ không đến trường đại học luật ư?"
     Tôi chà hai bàn tay lạnh buốt của mình vào nhau, chiến đấu với sự lo lắng đang làm ngực tan nát. Không sao đâu, tôi sẽ vượt qua điều này.
     "Vâng. Con không muốn trở thành một luật sư". Tôi nhìn bố. "Con chưa bao giờ muốn. Con muốn theo đuổi sự nghiệp ca hát".
     Mặt bố tôi nghiêm nghị. "Con không hề nghiêm túc. Ca hát ư?" Ông nói từ đó như thể nó sẽ cắn mình.
     Tôi nuốt mật đắng đã dâng lên cổ họng. "Vâng. Con muốn trở thành ca sĩ. Đó là giấc mơ của con".
     "Jess, con yêu, hãy thành thật đi", mẹ nói. "Chúng ta đã nói về điều này đã khá nhiều lần. Có giấc mơ cũng không sao, và giọng hát của con thật phi thường, nhưng thế giới thực không phải là nắng và cầu vồng.  Ca hát sẽ không bao giờ giúp con sống".
     "Đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan, Jessica", bố nói thêm. "Con không thể mong mình kiếm được tiền với nó".
     "Vâng, con biết rất rõ cơ hội thành công của mình thấp đến mức nào. Con biết có hàng ngàn, không, hàng triệu ca sĩ ngoài kia không thể và sẽ không bao giờ có thể làm được điều đó trong ngành công nghiệp âm nhạc, nhưng con không  muốn từ bỏ giấc mơ chỉ vì tỷ lệ cược chống lại mình. Nếu mọi người từ bỏ vì tỷ lệ cược, chúng ta sẽ không có những ca sĩ nổi tiếng—"
      Mẹ tôi bật ra một tiếng cười khó tin. "Con không biết những người đó đã phải nỗ lực như thế nào để đạt được điểm đó. Và đó không chỉ là về công việc khó khăn. Đó là về sự cống hiến, tiền bạc và rất nhiều may mắn."
      Tôi vén tóc ra sau tai. "Con biết, mẹ. Con biết".
      "Không, Jessica, con không biết", bố tôi trả lời một cách cương quyết. "Con có một tài năng tuyệt vời, và bằng mọi cách, con nên tiếp tục hát và sáng tác nhạc, nhưng hãy giữ nó như một sở thích. Con đã có một kênh YouTube. Con có thể tiếp tục tạo nhạc cho kênh của mình, nhưng hãy ưu tiên cho con. Con đã có một công việc được đảm bảo trong công ty của bố sau khi học đại học, và nó sẽ giúp con kiếm tiền tốt".
     "Con cũng có thể kiếm tiền tốt khi là một ca sĩ. Trên thực tế, con có thể kiếm được nhiều, nhiều hơn nữa nếu con khiến cho nó lên đỉnh".
      "Nếu con khiến nó lên hàng đầu. Con nói nếu điều đó tốt. Chữ "nếu" lớn", bố nói. "Con vẫn còn rất trẻ, và bố chắc chắn khi con già đi, con sẽ biết ơn mẹ và bố. Ca hát không phải là một lựa chọn nghề nghiệp tốt. Thu nhập không ổn định, và con không bao giờ có thể biết khi nào mọi thứ có thể đi xuống".
      "Mọi thứ có thể đi xuống với bất cứ nghề nghiệp nào con đã chọn, thưa bố". Tôi cao giọng, bực bội. "Nếu chúng ta trở nên bi quan như vậy, thì bố cũng không biết liệu công ty của mình có phá sản sau mười năm nữa hay không. Chúng ta không biết liệu sự nóng lên toàn cầu có giết chết tất cả chúng ta trong năm mươi năm nữa hay không. Không, người ta chẳng thể chắc chắn về bất cứ thứ gì vào hôm nay. Nhưng con biết không muốn giữ phần còn lại của cuộc đời mình đểlàm điều gì đó mà con ghét. Con ghét luật pháp và mọi thứ liên quan đến nó. Con không muốn làm điều gì đó mà con ghét chỉ vì lợi ích của bố". Tôi chỉ tay về phía họ.
      "Đó không phải là vì lợi ích của bố mẹ", mẹ nói. "Đó là vì lợi ích của con—"
      "Không phải vì lợi ích của con nếu nó làm con không vui. Mẹ có muốn con không hạnh phúc không?" Họ im lặng, vẻ mặt đăm chiêu. "Vâng, có lẽ con sẽ nghèo khổ. Có lẽ con sẽ không bao giờ có được thành công. Nhưng con sẽ bình yên với chính mình vì làm mọi thứ có thể để biến ước mơ thành hiện thực. Con sẽ không ngồi trong văn phòng nào đó và ước gì mình được hát ngoài kia. Con sẽ không héo mòn trong những tiếc nuối khi năm tháng trôi qua và giấc mơ của con biến mất".
     Mẹ tôi thở dài. "Nhìn này, Jess, mẹ hiểu rằng giai đoạn này trong cuộc sống của con vô cùng căng thẳng và thậm chí có thể cảm thấy bị dồn vào chân tường. Quyết định học đại học gây áp lực lớn cho sinh viên vì đó là một bước tiến lớn đến tuổi trưởng thành và nó có thể khiến con bối rối. Nhưng bố mẹ, mẹ ở đây để hỗ trợ con và—"
     "Con đã chấp nhận nhập học tại một trường đại học âm nhạc ở New York", tôi nói, bế tắc.
     Những biểu hiện của cú sốc lắng đọng trên khuôn mặt của họ, và tôi cào móng tay trong lòng bàn tay. Tôi đã làm nó. Cuối cùng tôi đã nói với họ sự thật. Tôi kinh hoàng, nhưng đồng thời, những từ ngữ đó cũng giải phóng tôi, loại bỏ sự căng thẳng khỏi cơ thể của tôi từng lớp một, và tôi có thể thở dễ hơn một chút.
     Tôi có thể nhìn mình trong gương lần tới và tự hào về bản thân vì cuối cùng đã chiến đấu cho chính mình. Đây là tôi và tôi sẽ không cho phép họ định hình tôi thành một thứ mà tôi không muốn.
     "Con không bối rối", tôi tiếp tục. "Con biết những gì mình muốn. Từ tận đáy lòng. Con đã từ chối lời đề nghị của trường đại học, của bố", tôi nói, nhìn khuôn mặt tái nhợt của họ. "Con biết điều này làm hai người thất vọng, nhưng con đã đưa ra quyết định của mình. Và con thực sự, thực sự hy vọng bố mẹ sẽ có thể hỗ trợ nó vào một ngày nào đó".
     "Con..." Mẹ tôi phát ra một âm thanh nghẹn ngào. "Con đã từ chối lời đề nghị? Nhưng..." Bà ấy nhào day trán, khuôn mặt mệt mỏi.
     "Jessica, tại sao con không nói chuyện với bố mẹ trước?" Bố hỏi, và tôi nhăn mặt với giọng trách móc.  Khuôn mặt ông là hình ảnh của sự thất vọng, giống như tôi nghĩ nó sẽ xảy ra, nhưng tác động của nó đối với tôi mạnh hơn tưởng tượng. Tôi đã sẵn sàng để đến một trường đại học âm nhạc, thứ chống lại sự chấp thuận của họ, nhưng tôi hy vọng ít nhất họ sẽ cố gắng hiểu tôi và chúc tôi những điều tốt đẹp nhất.
     Tôi áp tay vào trái tim mình, cùng niềm hy vọng trước đó rằng họ sẽ ổn với quyết định của tôi.
     "Bởi vì con biết bố sẽ phản ứng như thế này", tôi trả lời. "Bố sẽ không để con học chuyên ngành âm nhạc. Làm ơn, hãy hiểu. Con đã sẵn sàng từ bỏ ước mơ của mình và làm theo mong muốn của bố, nhưng nó sẽ khiến con đau khổ. Con chỉ muốn là mình. Con muốn sống cuộc sống của mình theo cách con muốn, với tất cả những thăng trầm của nó".
     Tôi nghĩ về Emma, ​​cuộc đời đã kết thúc trước khi nó bắt đầu. Tôi nghĩ về Blake, người sẵn sàng hy sinh mạng sống, thậm chí không bao giờ cho mình cơ hội sống và thực hiện ước mơ của bản thân. Anh ấy thậm chí còn có những giấc mơ? Hay là kẻ bị lạc trong cùng một bóng tối đã nuốt chửng Emma?
     "Cuộc sống quá ngắn ngủi và không thể đoán trước được để con lãng phí cơ hội của mình". Tôi trượt khỏi ghế và tiếp cận họ. Tôi nắm lấy tay mẹ. "Con biết mẹ muốn bảo vệ và chỉ muốn điều tốt nhất cho con, nhưng làm ơn, hãy cố gắng hiểu. Có lẽ con còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, nhưng con nghĩ cuộc sống không chỉ có căng thẳng vì tiền. Chắc chắn, con sẽ nhấn mạnh về điều đó, thậm chí có thể nhiều hơn một khi bắt đầu chiến đấu cho vị trí của mình trong ngành công nghiệp âm nhạc, nhưng ít nhất con sẽ làm việc chăm chỉ nhất để thành công".
     Chúng tôi chìm vào một khoảng lặng khác, bầu không khí trong bếp trở nên nặng nề hơn với sự căng thẳng. Tôi buông tay mẹ và ủng hộ mình chống lại quầy bếp. Tôi đã không mong đợi bất cứ điều gì khác, nhưng vẫn khó chấp nhận rằng bố mẹ sẽ không khiến mọi thứ của tôi dễ dàng hơn.
     Bố tặng cho tôi con mắt soi mói. "Bố mẹ có đồng ý hay không chẳng quan trọng vì con đã chấp nhận lời đề nghị, phải không? Con đã làm mọi thứ mà không cần hỏi ý kiến".
     Tôi nhăn mặt với giọng điệu buộc tội của ông, chiến đấu để giữ mắt tôi nhìn họ khi áp lực ngày càng lớn trong ngực. "Đúng là có lẽ con nên nói với bố trước, nhưng bố đã bao giờ nói chuyện với con về những gì con thực sự muốn chưa? Không, bố chỉ cho rằng con sẽ đi theo bước chân của bố. Bố thậm chí không bao giờ hỏi con muốn làm gì". Một giọt nước mắt rơi xuống và tôi lau đi. Tôi sẽ không khóc. "Làm ơn, ủng hộ quyết định của con. Làm ơn".
     Mẹ lắc đầu, nhìn lạ lùng. "Mẹ không biết con muốn bố mẹ nói gì. Trước tiên con nên nói về trường đại học âm nhạc. Chuyện này rất lớn và mẹ không biết phải nói gì. Mẹ muốn con hạnh phúc. Đó là điều quan trọng nhất đối với mẹ, nhưng mẹ không muốn con hủy hoại cuộc sống của mình. Mẹ cần phải suy nghĩ về chuyện này".
     "Phải, bố mẹ cần phải suy nghĩ cho thông điều này", bố đồng ý. "Con không thể thả quả bom này vào và mong bố mẹ chấp nhận nó được. Mẹ thất vọng, Jessica. Mẹ đã mong con sẽ tốt hơn thế".
     Nó đây rồi. Từ đó. Thất vọng.
     "Con..." Tôi vung tay vào nhau. "Con hiểu".
     Tôi trở lại với bánh quế của mình mặc dù chả còn thèm ăn nữa. Bố đi ra khỏi bếp, để lại mẹ và tôi trong sự im lặng khó chịu mà cả hai đều không thể phá vỡ. Chúng tôi vẫn chưa thảo luận về tài chính, nhưng tôi biết rất rõ rằng nếu họ từ chối hỗ trợ, tôi phải hoàn toàn tự lập. Tuy nhiên, có một lớp lót bạc—ít nhất là tôi vẫn trung thực với chính mình và bắt đầu tạo ra con đường riêng.
     Có lẽ tôi sẽ hủy hoại cuộc sống của mình và khiến họ thất vọng hơn, nhưng đó là cuộc sống của tôi chứ không phải của họ và tôi đã xong với bóng tối hèn nhát của mình. Chú ruột nói với tôi rằng đây là quyết định đúng đắn và tôi sẽ không để những nghi ngờ cũ đạp nó xuống. Cuối cùng họ sẽ phải hiểu và chấp nhận cảm xúc của tôi, và ngay cả khi họ không làm thế, điều đó vẫn ổn.
     Bởi vì cuối cùng tôi đã bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút trong làn da của chính mình.
****************

Tôi đến trường cảm thấy bồn chồn, tim đập nhanh hơn khi nghĩ rằng có thể nhìn thấy Blake bất cứ lúc nào. Tôi không biết Blake và tôi đứng ở đâu. Rất nhiều chuyện đã xảy ra cùng một lúc, tăng tốc cho tàu lượn siêu tốc Blake và tôi đã leo lên từ ngày đầu tiên, rồi không khí tràn ngập sự sợ hãi về việc cản trở màn trả thù của Blake. Chúng tôi không phải là kẻ thù, nhưng tôi không chắc liệu có thể gọi chúng tôi là bạn bè hay không.
     Ít nhất thì tôi muốn chúng tôi làm bạn. Tôi đã sẵn sàng để tiếp tục và ngừng nuôi dưỡng cảm xúc tiêu cực cho anh ấy.
     Và cuối cùng tôi đã sẵn sàng tha thứ.
     Đêm qua cung cấp cho tôi nhiều câu trả lời và làm sáng tỏ Blake thực sự là ai, mặc dù không gì có thể khiến tôi vượt qua mọi thứ của Blake, anh không còn là Blake tàn nhẫn khủng khiếp nữa. Thật đau đớn khi biết rằng anh đã sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình và trở thành một thứ gì đó khủng khiếp—một kẻ giết người—để ban hành công lý cho Emma. Nó đau đến nỗi anh có thể mất mạng. Nó đau đến mức tôi không biết khi nào nó sẽ xảy ra.
     Tôi ở trong tình trạng lấp lửng vì có một ý nghĩ nguy hiểm đã bắt đầu vang vọng lớn hơn những người khác. Tôi đã bắt đầu nghĩ về việc cứu anh, về việc làm bất cứ điều gì để ngăn anh thực hiện kế hoạch của mình, điều đó dường như là không thể bởi vì tôi có thể làm gì đây? Tôi bất lực, chỉ là một đốm sáng trên một chân trời đầy chán ghét và thống khổ mà anh đã giữ trong mình ở đó trong nhiều năm.
     Tôi bận rộn với các hoạt động lễ hội quanh trường khi ngày cứ trôi qua, nhưng anh ấy luôn trong tâm trí tôi, và tôi cứ tìm anh ấy trong đám đông ở hành lang.
     Ngày thứ hai của lễ hội chống bắt nạt đã đưa nhiều người đến trường của chúng tôi hơn. Các gian hàng với những nhà tâm lý học là một điểm nhấn và doanh số bán đồ thủ công của học sinh tăng lên rất nhiều, nhưng sự kiện được chờ đợi nhất là một hội thảo tương tự như các cuộc nói chuyện của TED được lên kế hoạch vào buổi trưa trong phòng tập thể dục, nơi học sinh sẽ chia sẻ kinh nghiệm bắt nạt của họ và mời mọi người truyền bá sự hiểu biết cũng như làm việc trên sự thống nhất. Mel là một trong những người phát biểu.
     Sar, Kev, Marcus và tôi đi đến phòng tập thể dục khi tôi va vào một cô gái tóc đỏ ngắn, người đang cầm một chồng sách trên tay. Những quyển sách rơi xuống sàn khi va chạm, vương vãi quanh chân tôi.
     "Tôi xin lỗi", cô gái tóc đỏ mắt xanh nói với một nụ cười nhỏ và cúi xuống nhặt sách của mình.
     "Không có gì", tôi nói. "Tôi sẽ giúp",
     Tôi cúi xuống và với lấy những cuốn sách còn lại, đọc mấy cái tựa. Chúng được gọi là Pained, Trapped, Scarred, và Damaged (PTSD). Tôi chọn từng cuốn một và đặt chúng lên trên cái chồng cô ấy cầm trên tay, có tựa đề là Bullied.
     "Cảm ơn", cô nói.
     "Không có gì".
     "Nếu cô muốn mua những thứ này hoặc vài cuốn sách khác, cô có thể mua nó ở đó". Cô ấy chỉ vào giá sách gần đó.
     "Chắc chắn rồi", tôi trả lời một cách lịch sự.
     "Hẹn gặp lại", cô ấy nói và bỏ đi.
     Chúng tôi đi qua một đám đông học sinh, và tôi nhận thấy những ánh mắt tò mò mà một vài người trong số họ ném vào Kev lẫn Marcus, hai người đang nắm tay nhau. Tôi mỉm cười thích thú với chính mình vì họ không để ai hay bất cứ điều gì cản trở mối quan hệ của mình. Mọi người có thể nói chuyện và chỉ tay nhiều như họ muốn, nhưng tình yêu đã thắng thế, và chỉ có vấn đề ở đó.
     Tôi mừng vì Kevin đã bắt đầu chấp nhận bản thân mình cho dù cậu ấy là ai. Thật đầy cảm hứng và đẹp khi thấy cậu ấy kết thúc có hậu vì cái bánh quế dễ thương đó xứng đáng hơn bất kỳ ai.
     Tôi tự hỏi mình đang ở đâu.
     Khán đài đã đầy một nửa khi chúng tôi bước vào phòng tập thể dục, và cả bọn ngồi ở hàng thứ ba. Tôi vẫy tay với Mel, người đứng trên sân khấu bên cạnh Amelia Wilkins và những người khác trong hội đồng trường, và cô ấy lại vẫy tay với tôi, nhiệt tình như mọi khi.
     Cánh cửa phòng tập mở ra và Blake, Hayden cùng Masen bước vào. Cả ba người họ đều thu hút sự chú ý của các cô gái, những kẻ không thể tránh khỏi sự hấp dẫn của họ. Hơi thở của tôi bị cản trở, sự nhẹ nhõm tràn qua cơ thể vì Blake xuất hiện. Tôi đã lo lắng về việc thấy anh run rẩy như thế nào sau cơn ác mộng, sợ rằng anh phải trải qua một đêm đầy ác mộng hoặc mất ngủ.
     Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đang nín thở cho đến khi họ đi qua và mắt tôi bị khóa bởi Blake, căn phòng bỗng trở nên chật hẹp với hai chúng tôi. Khuôn mặt anh nghiêm túc, nhưng có hơi nóng trong mắt anh và cơ thể tôi ấm lên. Tôi được đưa trở lại phòng của anh ấy vào lúc hoàng hôn. Tôi nhớ rất rõ từng cái vuốt ve của anh, từng nụ hôn, từng khoảnh khắc trong vòng tay anh... Tôi không thể rời mắt khỏi anh, khao khát được chạm vào anh.
     Họ tham gia với chúng tôi và trái tim tôi bắt đầu đập mạnh vì chỗ ngồi bên cạnh tôi trống rỗng. Tôi nghịch tóc mình, tự hỏi liệu Blake có chọn nó không, và giống như có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh ấy ngồi cạnh tôi, trong khi Hayden và Masen đi đến ngồi cạnh Sarah.
     Tôi nhìn thẳng về phía trước, không thể nhìn anh. Tôi nhận thức quá rõ về anh, từng bước đi.
     "Xin chào", anh nói. Giọng của anh làm tôi rùng mình với cường độ nóng bỏng.
     "Chào", tôi rón rén, hai má đỏ ửng. Thật là nực cười. Anh đã nhìn thấy tất cả của tôi—anh đã hôn tất cả của tôi—tuy nhiên, tôi đang ở đây, đỏ mặt giận dữ trong một câu chào đơn giản.
     Không, nó không đơn giản. Không có gì về Blake đơn giản, và ý nghĩ rằng anh rất gần gũi với tôi—đầu gối anh chạm vào tay tôi, bàn tay anh đặt sát vào đùi tôi... Không thể không muốn bàn tay đó chạm vào mình được.
     Tôi cố tập trung vào bất cứ thứ gì khác ngoài anh, nhìn mọi người trên sân, lắng nghe Marcus và Kev ở phía bên kia nói về việc Kylo Ren có nóng hơn Anakin Skywalker không, nhưng điều đó là vô nghĩa.  Tâm trí của tôi là tất cả về Blake. Blake, Blake, Blake.
     "Trông em lạ quá. Em có sao không?" Anh hỏi, hơi thở phả vào mặt tôi vì anh đang dựa vào tôi. Thật khó để không nhìn lại khi anh ở gần thế này. Tất nhiên em trông thật kỳ lạ khi tất cả những gì em muốn là hôn anh và lột bộ quần áo đó ra khỏi anh—
     "Em nghĩ đó mới là câu em nên hỏi anh". Tôi kéo mạnh gấu áo. "Em đã lo lắng cho anh", tôi nói nhỏ xíu, nhưng anh đã nghe được.
     "Tại sao?"
     Tôi nhìn chằm chằm vào vết rách lỏng lẻo trên đường may của quần jean. "Anh biết tại sao mà".
     "Đó là điều anh đã giải quyết trong bốn năm nay", anh nói khẽ, vì vậy chỉ có tôi mới có thể nghe thấy. "Anh đã trải qua những thứ tồi tệ hơn nhiều so với những gì em thấy tối qua, vì vậy đừng lo lắng".
     "Em phải lo lắng cho anh".
     Tôi có thể cảm thấy anh ấy cười. "Bởi đó là những gì em làm. Em lo lắng về mọi người và muốn giúp đỡ họ".
     "Không thể không lo lắng về những người mà anh quan tâm được", tôi buông ra, má tôi nóng lên.
     Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt xuyên thấu của anh trên người, sự im lặng kéo dài khiến mạch của tôi đập điên cuồng.
     "Còn em thì sao?" anh hỏi.
     "Em?"
     "Ai sẽ giúp em?"
     Tôi bóp nghẹt âm thanh muốn thoát ra khỏi cổ họng và cuối cùng nhìn anh, ngạc nhiên trước những lời nói bất thường. Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhỏ, và tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào chúng. Tôi muốn hôn anh. Rất nhiều.
     "Câu hỏi bất ngờ đó là gì?"
     "Anh đã suy nghĩ về nó đêm qua. Anh nghĩ làm thế nào mà mình không bao giờ giúp em bất cứ điều gì".
     "Anh không cần phải giúp em. Em có thể tự giúp mình". Tôi vén tóc ra sau tai. "Đây là thời gian cao để em ngừng dựa vào người khác".
     Anh nắm chặt tay mình, đôi mắt đảo giữa môi và mắt tôi. "Có, nhưng vẫn..."
     "Vẫn cái gì?"
     "Tuy nhiên, anh muốn ở đó vì em. Anh ước mình có thể ở đó vì em".
     Tôi nhắm mắt lại trong vài giây. "Nhưng anh không thể". Tôi đã không thêm bất cứ từ ngữ nào đang treo lơ lửng giữa chúng tôi như một lưỡi chém. Trả thù.
     Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng một trong những giáo viên gõ micro và kêu gọi sự chú ý của chúng tôi. Cả phòng tập im lặng, tôi cố tập trung vào cô ấy và không nhìn vào mắt Blake, người đang không rời mắt khỏi mặt tôi.
     Cô ấy có một bài giới thiệu, và rồi Mel đứng trước mic bắt đầu bài phát biểu của mình, nói về tầm quan trọng của người ngoài cuộc.
     "Họ có thể tạo ra sự khác biệt", Mel nói, giọng mạnh mẽ và không hề nao núng. "Điều cực kỳ quan trọng là giúp đỡ những người gặp khó khăn thay vì chỉ phớt lờ nó. Bắt nạt có thể khiến ai đó sợ hãi suốt đời. Hãy tưởng tượng những gì giống như bị bắt nạt mỗi ngày. Hãy tưởng tượng cảm giác như thế nào khi những người ngoài cuộc chỉ nhìn thấy sự lạm dụng và không làm gì để ngăn chặn nó. Bạn có biết rằng tự tử và bắt nạt có mối liên hệ mật thiết với nhau không? Bạn có biết rằng tự tử bây giờ là nguyên nhân xếp thứ hai trong top của thanh thiếu niên và thanh niên không? Thông thường, sự giúp đỡ của chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt. Nó có thể thay đổi cuộc sống và hy vọng những người cần nó nhất. Vì vậy, hãy giúp đỡ. Hãy cho những người cần cuộc sống còn hơn cả những ngày đầy vô vọng và tàn nhẫn".
    Tiếng vỗ tay lan tỏa khắp căn phòng, và tôi mỉm cười tự hào với Mel. Cô ấy truyền cảm hứng rất hay.
     Blake dựa vào tôi, và tôi trở nên cứng nhắc, giọng nói của Mel mờ dần vào hư vô. "Anh không thể ngừng nghĩ về em đêm qua", anh thì thầm trực tiếp vào tai tôi, khiến những tiếng râm ran nổ tung trên da. Tôi cắm móng tay vào lòng bàn tay, sẵn sàng thở đều. "Anh không thể ngừng suy nghĩ về nụ cười của em. Những nụ hôn của em. Chết tiệt, những nụ hôn đó..."
     Tôi cắn môi, nhận thấy tay anh thậm chí còn gần đùi tôi hơn, gần như chạm vào tôi.
     "Anh đã nghĩ làm thế nào mà mình muốn trở thành người sẽ chăm sóc em".
     Tôi quay đầu lại nhìn anh, nhưng đó là một sai lầm vì khuôn mặt anh chỉ cách tôi vài inch, và tất cả những gì tôi phải làm chỉ là nghiêng đầu về phía anh và chúng tôi sẽ hôn nhau. Điều đó quá hấp dẫn, đó là lý do tại sao tôi phải quay đầu lại và dán mắt vào Mel, cơ thể tôi trở nên quá nóng.
     "Thật không công bằng, Blake, bởi vì anh sẽ không bao giờ là người đó. Anh có những ưu tiên của mình". Tôi không muốn nghe có vẻ cay đắng, vì vậy đã nói điều này bằng một giọng trung lập, muốn anh biết rằng mình không buộc tội anh vì bất cứ điều gì.
     "Anh biết", lời thì thầm của anh mang theo rất nhiều nỗi đau.
     "Vậy thì chúng ta đang làm gì bây giờ?" Tôi hỏi, đảm bảo chỉ có anh có thể nghe thấy tôi. "Chúng ta là gì? Bạn bè? Người quen? Hay chả là gì?"
     Ngón tay anh trượt qua đùi tôi và dừng lại, sự đụng chạm của anh khuấy động bên trong tôi. "Chỉ có hai người đang cố gắng tìm ra cách tiếp tục với cảm xúc của họ".
    Tôi nhìn anh. "Điều đó không đủ tốt, Blake. Em... em không biết làm thế nào để hành động bên cạnh anh. Em không biết nên mong đợi gì từ anh".
     "Đừng mong đợi bất cứ điều gì. Anh không thể cho em bất cứ thứ gì cả".
     "Vậy tại sao tay của anh đặt lên đùi em?"
     Anh rút tay ra như thể bị bỏng, rời mắt khỏi tôi, và tôi muốn tự thở đều. Điều này thật tệ. Việc ngồi cạnh anh trở nên quanh co và hiểu rằng sẽ không bao giờ có chuyện gì giữa chúng tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có thể xử lý nó, xử lý sự gần gũi của anh ấy và hành động như mọi thứ đều ổn, nhưng ngay bây giờ, tôi không thể. Tôi không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi thường trực nhắc nhở tôi về việc thời gian chúng tôi ở bên nhau bị hạn chế như thế nào.
     Tôi cần phải ra ngoài. Tôi cần một chút không khí trong lành.
     Mel kết thúc bài phát biểu của mình, mời các nhân chứng bắt nạt đứng lên thay vì giữ im lặng, trước khi một trong những đàn em bước ra để chia sẻ câu chuyện của cô ấy, nhưng tôi không thể ở đây lâu hơn.
     Theo sự thôi thúc đột ngột để có được không gian, tôi thì thầm với Kevin rằng sẽ vào phòng vệ sinh và đứng dậy. Tôi phải vượt qua Blake trước, tôi cắn môi khi bước đến trước mặt anh ấy, hơn cả nhận ra rằng mông của tôi ở ngay trên mặt anh vì không gian giữa các hàng ghế quá hẹp. Tôi thở phào chỉ khi ra khỏi khán đài, chạy ra ngoài.
     Tôi xông qua cửa phòng tập thể dục và bắt nhịp, lao xuống hành lang trống trải để tìm kiếm... Cái gì?  Rõ ràng? Đáp án? Bất cứ điều gì sẽ làm giảm sự đau đớn và khao khát này đã trở nên không thể chịu đựng được.  m nhạc.  m nhạc là câu trả lời.
     Những tia nắng che mắt khi tôi bước ra ngoài, che mắt bằng tay, tôi đi đến bãi đậu xe. Tôi rất cần âm nhạc, và tai nghe của tôi ở trong xe.
      "Jessie!" Tôi xoay gót chân với trái tim nhảy lên trong cổ họng, đôi mắt mở to khi thấy anh chạy về phía tôi. "Chờ đã!"
     Tôi dừng lại, há hốc nhìn cơ thể gợi cảm lố bịch của Blake khi anh lao tới tôi. Mỗi cơ bắp nổi bật, uốn cong, không phản xạ, và nó là quá nhiều. Cơ thể tôi không quan tâm đến logic hay thực tế. Tôi không quan tâm rằng mình sẽ không bao giờ là ưu tiên của anh hoặc cao hơn nhu cầu trả thù hay đánh mất tình yêu của anh. Chỉ muốn nhận và cho.
      Anh dừng lại quá gần và túm lấy mặt tôi để kéo tôi vào một nụ hôn, tôi đánh mất chính mình khi môi chúng tôi tiếp xúc. Tất cả đều quá tốt. Hai tay anh vuốt xuống lưng tôi và kéo tôi áp vào mịn, lưỡi anh vuốt ve tôi với nhu cầu không thể tránh khỏi, và tôi nắm lấy vạt áo khoác của anh, không quan tâm liệu có ai nhìn thấy chúng tôi hay không.
     Có quá ngu ngốc hay không khi có hy vọng áp đảo này trong ngực đã sống sót sau mỗi lần va chạm trên đường? Có bất cứ cơ hội nào, dù nhỏ bé đến đâu, Blake sẽ từ bỏ việc hủy hoại hay mạo hiểm mạng sống của mình?
     Tôi kéo môi mình ra, ước gì đây không chỉ là một khoảnh khắc bị đánh cắp. "Chờ đã—"
     Anh áp mặt vào cổ tôi và tiếp tục hôn, những nụ hôn hé mở của anh chiến đấu với lý trí của tôi.
     "Đợi đã", tôi lặp lại, buộc hai tay đẩy anh ra, nhưng tôi cần những nụ hôn của anh, dựa sát vào anh nhiều hơn... Tôi đẩy anh ra và lùi lại một bước, hơi thở gấp gáp của tôi khớp với anh.
     "Anh có manh mối nào khiến em sợ anh không?" Tôi hỏi. "Anh có biết em sợ đến mức nào trong vài ngày qua, thậm chí sẽ không được gặp anh nữa không? Em sẽ đến trường và nghe tin anh đã chết. Hoặc cuộc sống bị cầm tù. Và em càng nghĩ về sự trả thù của anh, những kịch bản khủng khiếp hơn em nghĩ ra, và em cảm thấy vô cùng lạc lõng vì anh quá quyết tâm trả thù rồi..." Lời nói của tôi nhỏ dần khi anh ấy ôm lấy má tôi.
     "Anh biết", anh nói, tựa đầu vào trán tôi. "Anh biết, và anh rất xin lỗi. Anh không muốn dẫn dắt em. Anh không muốn làm tổn thương cảm xúc của em. Anh muốn ở bên em nhưng..."
     "Nhưng anh sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Sẽ không có gì khiến anh thay đổi suy nghĩ bởi vì anh thậm chí không muốn xem xét một cuộc sống mà không có sự trả thù".
     Anh nhăn mặt và buông tay. "Đừng, Jessie. Làm ơn, đừng nói nữa. Anh—"
     "Thế giới này nhiều hơn anh nghĩ, Blake. Nó không hoàn toàn tiêu cực. Nó có thể hạnh phúc và tràn đầy niềm vui, em ước gì anh có thể cho phép mình trải nghiệm nó. Nhưng anh chưa từng muốn thử".
     Tôi quay lại và tiếp tục đi về phía xe của mình, một cảm giác ngột ngạt đang vuốt ve ngực tôi.
     "Jessie!" Anh gọi tôi, nhưng tôi không dừng lại, mắt tôi nhìn về phía vỉa hè trước mặt. Tôi rút chìa khóa ra khỏi túi, muốn đánh mất bản thân trong âm nhạc và quên đi mọi thứ.
      "Em muốn trở thành bạn của anh, Blake. Có thể còn nhiều thứ nữa, nhưng nó không còn quan trọng nữa", tôi nói khi nghe thấy anh dừng lại phía sau, mở cửa xe bằng bàn tay run rẩy của tôi. Tôi cúi xuống để đưa đầu vào trong. "Không còn quan trọng khi anh có thể mất mạng—"
     Tôi sững người, mắt tôi mở to khi bắt gặp đầu súng với ống giảm thanh.
     "Cuối cùng thì", Isaac, bạn của Blake ở đường đua, nở một nụ cười quanh co. Anh ta đang ngồi trên ghế sau của tôi với khẩu súng chĩa thẳng vào đầu. "Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu bữa tiệc này".
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro