Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG.
     Điều này thật tồi tệ. Tôi không thể cho phép điều này tiếp tục nữa. Nếu tôi xác nhận tôi thích anh ta, anh ta sẽ khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn, và tôi đã phải sống với một nỗi xấu hổ lớn.
     "Đó là chỗ anh sai".
     Anh ta cau mày, ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. "Gì?"
     Tôi khịt mũi, giả vờ thờ ơ. "Tôi chưa bao giờ thích anh. Sao tôi có thể khi luôn ghê tởm anh chứ? Tôi không bao giờ có thể chịu được cái nhìn của anh".
     Trước sự ngạc nhiên hoàn toàn của tôi, tất cả sự tự tin trước đây của anh ta tan biến vào hư vô và một dấu hiệu dễ bị tổn thương xuất hiện trong mắt. "Cô đang nói dối".
     "Và anh đang ảo tưởng".
     Anh ta siết chặt hàm và tay lái. "Vậy thì tại sao cô lại nói những lời đó trong nghĩa trang?"
     Tôi nhăn mặt, cảm giác như anh ta đã dồn tôi vào góc tường. "Và tại sao anh hành động như thể anh quan tâm?" Tôi lắc đầu. "Anh là kẻ thù lớn nhất của tôi. Anh thề sẽ biến cuộc sống của tôi thành địa ngục, nhưng bây giờ anh lại quan tâm quá nhiều về cảm xúc của tôi. Thậm chí anh còn hôn tôi. Chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
     Anh ta đang nắm chặt vô lăng đến nỗi tay bắt đầu run rẩy, và như mọi khi, tôi bị sốc vì cảm xúc của anh ta thay đổi nhanh như thế nào. Bản năng của tôi hét lên để đóng cửa địa ngục và ngừng khiêu khích anh ta.
     "Cô không trả lời câu hỏi của tôi về Mateo".
     Tôi bỏ qua bản năng của mình và nói lên sự tức giận của bản thân. "Ồ, vậy bây giờ chúng ta né tránh một câu hỏi? Chết tiệt trả lời tôi ngay!"
     "Không!" Anh ta đã vượt qua ranh giới quá nhiều lần và tôi sẽ không để Mateo tham gia vào việc này.
     Anh ta rẽ sang phải và dừng lại bên đường, tiếng lốp xe rít lên bên tai tôi.
     "Anh đang làm gì đấy?!"
     Hayden tắt động cơ và tháo dây an toàn. "Đưa tôi điện thoại của cô. Tôi muốn chắc chắn rằng cô đã không làm điều gì ngu ngốc như lấy số của thằng khốn đó".
     "Gì?" Mạch tôi đập điên cuồng khi cố gắng tìm ra cách tránh đưa điện thoại cho anh ta, nhưng rồi tôi nhớ ra một điều.
     Tôi để điện thoại và túi xách trong xe của Melissa.
     Chết tiệt.
     "Tôi không bao giờ hỏi hai lần", anh ta gầm gừ và bắt đầu tự mình tìm kiếm nó, gõ tay lên mặt trước và túi quần sau của tôi, nhắc nhở tôi về việc cảnh sát đang đuổi theo một tên tội phạm. Tôi cảm thấy bị xâm phạm và dễ bị tổn thương, và cho dù tôi có đá và ngọ nguậy bao nhiêu, cố gắng rời tay khỏi anh ta, nhưng điều đó là vô nghĩa.
     Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy như mình có thể bắt đầu khóc bất cứ lúc nào.
     "Làm ơn, dừng việc này lại", tôi thì thầm, phản kháng.
     Lúc đó, bàn tay anh ta sượt qua bên trong đùi tôi, nguy hiểm khoá chặt bên trong tôi và cả hai chúng tôi đóng băng, mắt chúng tôi khóa lại. Tôi sợ động tác tiếp theo của anh ta, nhưng cơ thể tôi đã lường trước điều đó, và tôi ghét phản ứng của mình. Tôi từ chối thừa nhận nó là niềm vui và khao khát.
     "Điện thoại của cô đâu?" Anh ta nói khẽ, một dòng ghi chú bất an che giấu lời anh ta.
     Lần đầu tiên, tôi rất vui vì sự thật có lợi cho tôi. "Tôi để nó trong xe của Melissa".
     Anh ta thở dài nặng nề và dựa lưng vào ghế, phá vỡ liên lạc giữa chúng tôi. "Cô đã làm gì với thằng khốn đó?"
     "Đó không phải là việc của anh—"
     "Đó là việc chết tiệt của tôi", anh ta hét vào mặt tôi, làm tôi nao núng. "Cô sẽ không gặp lại anh chàng đó".
     "Cái gì? Anh không thể nghĩ rằng—"
     "Tôi sẽ không lặp lại, Sarah. Tôi sẽ đập hắn ta nếu tôi gặp lại lần nữa".
     Tôi nắm lấy tay mình, cảm thấy một sự thôi thúc không thể chịu đựng được để làm tổn thương anh ta. "Anh bị cái quái gì thế?!"
     "Cô muốn biết điều gì xảy ra với tôi à? CÔ CHÍNH LÀ VẤN ĐỀ CỦA TÔI!" Anh ta dùng tay đấm lên đầu tôi, khiến toàn bộ cái ghế rung lên vì va chạm và úp vào mặt tôi.  Chỉ có vài inch ngăn cách khuôn mặt của chúng tôi bây giờ, và toàn bộ cơ thể tôi ù lên với sự pha trộn nguy hiểm của sợ hãi, phấn khích và kỳ vọng.
     "Tôi không bao giờ có thể kiểm soát những cảm xúc hủy diệt này bên trong, nó đang hét lên để được giải phóng, bất kể tôi đã cố gắng tắt chúng đi bao nhiêu đi nữa, nhưng khi nó đến với cô, tôi cảm thấy hỗn loạn".
     Hơi thở nóng bỏng của Hayden làm tôi bối rối, khiến da tôi trở nên mẫn cảm với những cử động và sự gần gũi của anh ta. Tôi có thể thấy rõ sự đau đớn nơi đôi mắt đen láy, điều đó cho thấy khía cạnh bị tra tấn của anh ta với tôi.
     "Cảm giác như có gì đó đang thúc đẩy tôi làm tổn thương cô. Nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Giống như một người nghiện nuôi dưỡng nỗi ám ảnh quý giá của họ, cuộc sống của họ. Tôi cảm thấy tuyệt vời, nhưng rồi bóng tối xuất hiện, và cảm giác như hàng ngàn con dao cắt vào da thịt tôi, hết lần này đến lần khác, xé toạc tôi thành từng mảnh, và chẳng có ai tôi ghét hơn là chính bản thân mình". Trông anh ta như đau đớn, khó thở. "Tôi ghét bản thân mình vì sự lộn xộn này, vì không chắc chắn về bất cứ điều gì. Một ngày có thể mang lại cho tôi hòa bình, nhưng cùng ngày đó có thể là cam chịu của tôi. Tôi chỉ muốn cuộc trò chuyện khốn kiếp này dừng lại, vì vậy tôi sẽ không phải sống trong sự trống rỗng này nữa".
     Ôi Chúa ơi. Những từ ngữ bộc bạch bất ngờ của anh ta như một cú đá vào bụng, cho thấy mức độ tuyệt vời của nỗi buồn và sự bất an của anh ta.
     "Anh đang nói về cái gì vậy, Hayden?"
     "Tôi đang nói về sự căm ghét mãi mãi này. Nó lan rộng về phía Kayden. Nó lan về phía cô".
     Môi tôi chao đảo, một giọt nước mắt ấm áp chảy xuống má tôi. Tôi liếc nhìn chỗ vết sẹo của anh ta, nhưng tôi không thể nhìn thấy nó trong bóng tối của xe. "Làm ơn", tôi thì thầm. "Đừng nói gì nữa".
     "Tôi làm tổn thương cô, và mọi thứ đều có ý nghĩa", anh ta tiếp tục, phớt lờ lời cầu xin của tôi. "Đó là công lý bởi vì cô là một người xấu, phải không? Nó khiến cho tôi cảm thấy chính đáng"
     "Không còn nữa", tôi nghiến răng.
     "Nhưng tôi giống như một kẻ nghiện ngập, và cô biết điều gì sẽ xảy ra khi thuốc biến mất. Thực tế đánh mạnh vào cô, và cô cảm thấy như cứt. Rồi cảm giác khủng khiếp vì làm tổn thương cô trở nên không thể chịu đựng được".
     Tôi nhắm mắt lại, hy vọng nỗi buồn sẽ tan biến, nhưng anh ra nắm cằm tôi và bắt tôi phải nhìn. "Phải, tôi ghét co, Sarah. Và tôi cũng không ghét cô. Tôi muốn làm tổn thương cô. Và tôi cũng muốn giữ cho cô được an toàn như giọt nước cuối cùng quý giá trong sa mạc khô cằn". Nỗi đau tàn khốc của anh ta đang ăn sống tôi. Hayden đã nói với tôi rất nhiều, nhưng càng đọc, tôi càng mờ mịt. Hayden Black là ai?
     "Cô, Sarah, là giọt nước chết tiệt cuối cùng của tôi, sự cứu rỗi cuối cùng của tôi và bất chấp tất cả mọi thứ—bất chấp cuộc chiến không hồi kết với chính tôi—tôi không thể để cô một mình được".
     Một cái gì đó đánh vào hàng rào phòng thủ của tôi, đe dọa phá vỡ chúng hoàn toàn. Nước mắt nóng hổi lăn xuống má, và tôi khinh bỉ mình vì khóc trước mặt anh ta lần nữa, nhưng rồi anh làm điều gì đó làm tôi kinh ngạc. Anh ta đưa những ngón tay lạnh lẽo lên má tôi và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, chạm nhẹ vào tôi để tôi có thể tưởng tượng ra nó. Đôi mắt anh ta dõi theo những nơi ngón tay mình chạm vào với một cường độ thô bạo làm tôi nghẹt thở.
     Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy—như anh ta đang ăn thứ thuốc quý giá, thuốc gây mê đáng sợ mà tôi không thể sống thiếu. Hayden là loại thuốc đó, khiến tôi đánh mất chính mình trong khoảnh khắc và những cảm giác kỳ diệu thấm vào tôi xóa đi mọi dấu vết của lý trí. Tôi biết rằng tôi phải rời xa anh ta, nhưng sự va chạm rung động của anh ta làm tôi sợ hãi và trái tim tôi vỡ vụn.
     Điều này không bình thường. Tôi nên ra khỏi xe và tránh xa anh ta ra. Tôi đã ghét anh ta. Tại sao điều này xảy ra với tôi khi tôi ghét anh ta như vậy?
     Tôi ghét anh ta.
     Tại sao tôi không thể rời xa anh ta? Tại sao tôi cảm thấy ấm áp trong lòng khi anh ta nhìn tôi như thế này?
     Đừng làm điều này với chính mình.
     Anh ta từng cố giết mày.
     Tôi không thể để anh ta chơi đùa tôi như thế này. Tôi không bao giờ có thể quên những gì anh ta đã làm với tôi.
     Không chịu khuất phục trước những cảm xúc khó hiểu này, tôi đẩy anh ta ra khỏi mình và tháo dây an toàn.
     "Tôi sẽ ra khỏi đây".
     Tôi biết chúng tôi đang ở một nơi xa xôi, và đi ra ngoài vào thời điểm này thật điên rồ, nhưng tôi không thể nghĩ bình thường bên cạnh Hayden. Mọi thứ là một vệt mờ bên cạnh anh ta. Mọi thứ thật khó hiểu và vặn vẹo, và nỗi buồn chưa từng có này đang nghiền nát tôi.
     "Gì? Không. Đừng đi".
     Anh ta bắt lấy cổ tay tôi, ngăn tôi mở cửa và cơn giận của tôi tăng vọt. "Hãy để tôi đi!"
     Tôi đã chống lại anh ta, nhưng anh ta đã không thả tôi ra, và tôi lại lặp đi lặp lạ... Tôi đang giận dữ, mệt mỏi vì anh ta kiểm soát tôi. Tôi đã mệt mỏi với cảm xúc lên xuống đột ngột này, tôi đã đi xe cả buổi tối. Tôi mệt mỏi với mọi thứ. Tôi không thể chịu đựng điều này nữa. Chất độc nóng cháy lan tỏa trong huyết quản của tôi, và tôi muốn đánh thứ gì đó.
     "Hãy để tôi đi, đồ khốn!" Tôi chống lại anh ta mạnh hơn nữa, cố gắng để phá vỡ liên lạc, và đẩy anh ta ra một lần nữa. "Đừng chạm vào tôi! Đừng có dám đặt một ngón tay lên tôi!"
     Anh ta giật mình. "Sarah—"
     "Tôi không thể đứng đây với anh!" Tôi đập tay vào cửa sổ, ôm lấy nỗi đau âm ỉ đến từ cú va chạm. "Anh nói quá nhiều! Sau tất cả mọi thứ anh đã làm, anh muốn gì hơn từ tôi?" Quá bồn chồn để chịu đựng điều này lâu hơn một giây, tôi với tay nắm cửa.
     "Làm ơn, Sarah..." Làm ơn? Đột nhiên, Hayden ôm tôi từ phía sau, như thể cố gắng trấn tĩnh tôi. Anh ta tựa đầu vào vai tôi, ôm tôi thật chặt, và sự quyết liệt trong hành động của anh ta khiến tôi mất thăng bằng.
     Tôi vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài, hít thở trong hơi ấm của cơ thể anh ta đằng sau tôi.
     Anh ta không thể ôm tôi như thế này.
     "Đừng làm điều này". Giọng anh ta khẩn khoản, trái ngược với mọi thứ thuộc về Hayden, và điều đó làm tôi sợ hãi hơn bất cứ điều gì. Máu tôi điên cuồng chảy trong huyết quản khi tôi chờ đợi... Cái gì? "Đừng đi đâu hết. Tôi... tôi... tôi cần em". Một cái gì đó siết chặt trái tim tôi, nghiền nát nó không thương tiếc.
     Và cứ như thế, tất cả cơn giận dữ của tôi biến mất, để lại thất vọng trong sự trỗi dậy của nó.
    Tôi yêu anh, Hayden. Ngày xửa ngày xưa, tôi muốn xóa sạch bóng tối của anh. Bây giờ, sau tất cả những gì anh đã làm... Quá muộn rồi.
     "Tại sao anh lại nói với tôi tất cả những thứ này?" Tôi hỏi, giọng khàn khàn lạ thường. "Một lần thôi, nói cho tôi sự thật".
     Anh ta nao núng như thể bị thiêu, tách mình ra khỏi tôi, và tôi quay lại đối mặt với anh ta. Nỗi sợ hãi tôi tìm thấy trên khuôn mặt bầm tím của anh ta đến như tia lửa màu xanh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hayden trông bất an và lạc lõng.
     Tôi nghĩ anh ta sẽ từ chối cho tôi một câu trả lời hoặc ném vài lời lăng mạ tôi, nhưng anh ta làm tôi ngạc nhiên khi
nói, "Bởi vì tôi không thể để em đi. Tôi đã thử, nhưng tôi không thể". Anh ta thở dài và ngó đi chỗ khác, không thể nhìn vào mắt tôi. "Tôi muốn tất cả của em cho bản thân mình".
     Rào cản phòng thủ của tôi cuối cùng cũng bị phá vỡ, và tôi không thể ngăn được hơi ấm say đắm đó tràn ngập tôi. Tôi không thể ngăn nó ảnh hưởng đến trái tim tôi.
     Bất chấp tất cả, sự ấm áp đó đã đưa tôi trở lại với cuộc sống. Nó mang lại sắc màu cho sự xám xịt, và nó tạo ra âm nhạc cho đôi tai của tôi. Điều đó thật sai lầm, nhưng tôi cảm thấy như mọi thứ đã nhấn nút. Mọi thứ của mớ hỗn độn này đều ở đúng vị trí của nó, và anh ta không quá quan trọng. Tôi cảm thấy một lực kéo mạnh mẽ để chạm vào anh ta và tô màu bóng tối của anh ta thành những sắc thái nhẹ hơn, chấm dứt sự cô đơn của chúng tôi.
     Bây giờ tôi đã hiểu rằng không phải tất cả những cảm xúc ấm áp của tôi đã chết sau ngày tang lễ của Kayden. Luôn có một ngọn lửa nhỏ, sống sót qua những ngày quanh co. Luôn có một phần nhỏ bé trong tôi đang tuyệt vọng hy vọng nghe những lời này từ Hayden. Như thể một giấc mơ trở thành hiện thực hay tốt hơn nữa—là một cơn ác mộng—vì anh ta và tôi không bao giờ có thể ở bên nhau.
     Tôi không muốn gì hơn là đi đâu đó một mình, để tôi có thể khóc thoải mái và ra trái tim ngu ngốc của mình. Anh ta không xứng đáng với điều này. Anh ta không xứng đáng với tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn cho anh ta một phần. Đúnglà một cô gái ngốc nghếch.
     Tôi có thể vẫn cảm thấy một cái gì đó cho anh ta, nhưng tôi sẽ không để anh ta có nó.
     Tôi cười thầm. Đôi mắt anh ta mở to, như thể bị ai đó tát vào mặt. Tôi lại cười thầm, lần này lâu hơn, tối tăm hơn.
     "Anh muốn tôi? Anh cần tôi? Anh biến cuộc sống của tôi thành địa ngục. Anh làm tổn thương tôi theo nhiều cách không thể tưởng tượng được. Tối nay anh đánh Mateo rồi buộc tôi phải đi cùng anh và rời xa bạn bè, những người có lẽ đang lo lắng cho tôi ngay bây giờ. Anh luôn trừng phạt tôi, kiểm soát cuộc sống của tôi khiến tôi sống trong sợ hãi và đau khổ. Bây giờ anh bảo tôi đừng đi? Anh nói với tôi anh cần tôi? Anh là đồ điên, Hayden".
     Tôi đã run rẩy, nhưng tôi cảm thấy tốt. Cảm giác thật tốt khi vứt thứ độc dược chảy quá lâu trong tôi này. "Tôi không thể tin rằng anh hỏi điều này từ tôi sau tất cả mọi thứ. Anh điên rồi".
     Những lời nói của tôi nghe thật kinh khủng, không giống tôi, nhưng chúng khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ. Bây giờ tôi giống như anh ta—làm tổn thương người khác để tự khắc phục bản thân mình—nhưng ngay bây giờ điều đó không thành vấn đề.
     "Tôi không quan tâm anh cảm thấy thế nào, giống như anh chưa bao giờ quan đến cảm giác của mình. Tôi ghét anh. Tôi cảm thấy khủng khiếp mỗi khi nhìn thấy anh, và tôi ước mình chưa bao giờ gặp anh. "Anh cần tôi? Mẹ kiếp. Anh có thể đi vào một cái hố chết tiệt và chết đi, tôi sẽ không quan tâm".
     Tôi đang thở dốc, thấy máu. Tôi không biết mình giận anh ta hay tự giận mình vì đã để những cảm xúc cũ quay trở lại.
     Anh ta không nói một lời, trông hoàn toàn tan vỡ. Nỗi thống khổ và cô đơn che giấu đôi mắt anh ta, điều đó hoàn toàn bộc lộ nỗi đau đớn bên trong với tôi. Mặt nạ của anh ta rơi xuống, và cuối cùng tôi cũng có thể thấy những gì anh ta giấu trong suốt thời gian này.
     Tôi không biết người này. Hayden này tôi không biết, khiến tôi nghi ngờ tất cả mọi thứ tôi nghĩ rằng tôi biết về anh ta. Ngay bây giờ, thậm chí không có dấu vết của Hayden mạnh mẽ và tự tin đó, và tôi tự hỏi liệu mọi thứ anh ta thể hiện với tôi trước đây có phải là giả mạo—một vỏ bọc.
     Anh cúi đầu và nhắm mắt lại. Hối hận làm tôi nghẹt thở khi nhìn thấy điều này, theo sau là một cảm giác khó chịu mà tôi đã đi quá xa. Đáng lẽ tôi phải biết rõ hơn. Bất chấp tất cả, tôi không nên hạ mình xuống trình độ của anh ta. Tôi không nên biến thành kẻ bắt nạt mình.
     Có lẽ tôi nên xin lỗi anh ta và rút lại những lời kinh khủng. Anh ta không xứng đáng với tôi, nhưng làm tổn thương anh ta không khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
     Tôi lại nhìn anh ta, suy nghĩ về những gì mình nên làm, nhưng rồi anh ta mở mắt và nhìn con đường phía trước mà không có cảm xúc, tắt máy. Hayden bình thường trở lại quá nhanh, và nỗi sợ hãi của tôi về anh ta lại xuất hiện.
     Vẫn im lặng, anh ta thắt dây an toàn, khởi động xe và nhấn mạnh chân ga, khiến chúng tôi đua nhau xuống đường dứt khoát trong ba giây.
     "Hayden? C-Có phải anh đang đưa tôi về nhà không?"
     Anh ta không trả lời tôi. Tôi thắt dây an toàn lại, nhận thấy quai hàm anh ta đang nghiến chặt và mím môi. Anh ta đang siết vô lăng, đó là một dấu hiệu khác để tôi không khiêu khích anh ta nữa. Tôi đã nói đủ rồi.
     Tôi chỉ hy vọng anh ta thực sự đưa tôi về nhà và không đến một khu rừng nơi anh ta sẽ bỏ rơi tôi hoặc làm điều gì đó thậm chí còn tồi tệ hơn.
     Chúng tôi dành phần còn lại của chuyến đi trong sự im lặng khó chịu. Sự nhẹ nhõm trôi qua tôi khi vào Enfield và đến gần khu phố của chúng tôi hơn vì rốt cuộc anh ta sẽ không bỏ rơi tôi ở bất cứ đâu. Anh ta đã đưa chúng tôi về nhà, điều đó làm tăng cảm giác tội lỗi của tôi khi nói những lời cay nghiệt đó.
     Tôi không có bất cứ điều gì để làm trong suốt hành trình nhưng nhớ lại những lời nói của anh ta, phản ứng của tôi và sự tiết lộ rằng tình cảm của tôi dành cho anh ta vẫn chưa hoàn toàn chết. Tôi cảm thấy bối rối và bồn chồn với chính mình, tôi cần một mình để loại bỏ suy nghĩ và tìm cách thoát khỏi mớ hỗn độn này.
     Anh ta dừng xe trên đường, và mặc dù tôi đã sẵn sàng nhảy ra và chạy khỏi anh ta, nhưng vẫn không chắc chắn về việc có nên xin lỗi hay không.
     Anh ta tắt động cơ, nhìn thẳng về phía trước mà không chớp mắt. "Ra ngoài", anh ta rít qua kẽ răng.
     "Hayden—"
     "CÚT RA!" Anh ta quay phắt đầu nhìn tôi, run rẩy. Bây giờ tôi đã hiểu rằng anh ta đang kiểm soát bản thân trong suốt quá trình lái xe trở về nhà, và tôi không muốn đùa với lửa. Tôi vội vàng tháo dây an toàn và ra khỏi xe, lao đến nhà mà không ngoảnh lại.
     Tôi rút chìa khóa ra khỏi túi và bước vào ngôi nhà tối tăm tạo nên sự cô đơn. Nước mắt tôi ướt đẫm khuôn mặt, tôi đóng cửa lại và dựa vào nó. Cuối cùng tôi đã nhớ rằng mình đang trang điểm, vì vậy có lẽ tất cả đều bị vấn bẩn và kỳ cục vì khóc bây giờ.Kỳ lạ thay, tôi chả quan tâm. Tôi không thể quan tâm khi tôi bị bệnh với mọi thứ xảy ra trong một vài giờ qua.
     Buổi tối này được cho là hoàn toàn khác. Nó được cho là không có Hayden.
     Thay vào đó, tôi cuộn tròn thành một quả bóng trên sàn nhà, đau khổ hơn bao giờ hết.
     Sau tất cả những gì anh ta đã làm, sau tất cả những thứ quái dị của anh ta, tôi vẫn yêu Hayden.
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro