Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
ĐAU ĐỚN,  ÂM THANH xa cách. Vô cùng hỗn loạn. Nỗi đau...
     Tôi đã ở đâu? Mọi thứ đều trắng xóa. Một màu trắng chói mắt, vô tận... Tất cả những gì tôi cảm thấy là đau đớn.
     Tôi nghe thấy một số tiếng thì thầm xa xôi, nhưng chúng đến từ đâu?

"HAYDEN, VỀ NHÀ ĐI".
     Tôi có thể nghe thấy những giọng nói từ xa. Tại sao tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì?
     "Cô ấy có lẽ sẽ thắng thức dậy trong vài giờ tới, vì vậy anh nên về nhà và nghỉ ngơi".
     Đó có phải là...? Ôi, tôi không nhớ tên cô ta. Tôi thậm chí còn không nhớ mặt...
     "Không.Tôi không đi đâu cả".
     Hayden? Tôi nhìn xung quanh, nhưng tất cả những gì tôi thấy là sắc trắng vô cùng. Nó lan rộng khắp nơi. Tôi chắc chắn điều này không đúng. Nếu Hayden thực sự ở đây, sẽ có một chút màu đen xuất hiện...
    Ôi, nỗi đau này sẽ không bao giờ biến mất...

TÔI MỞ MẮT RA THẤY một cảnh tượng xa lạ. Mọi thứ mờ ảo và nhẹ đến nỗi làm mắt tôi đau. Tôi muốn xoá màn sương mù này, nhưng chớp mắt chẳng giúp ích gì cả. Tôi cảm thấy đã đi quá sự yếu đuối và tổn thương.
     Tôi cố gắng để mắt mở và tập trung vào môi trường xung quanh. Không có màu trắng kỳ lạ, chỉ có những bức tường trắng và đồ nội thất bệnh viện.
     Bệnh viện? Tôi di chuyển đầu để nhìn xung quanh, nhưng nó quá đau nên tôi nhắm mắt lại, rít lên.
     "Sarah?" Hayden? Tôi mở to mắt, nao núng khi ánh sáng chiếu vào tôi quá mạnh. Tại sao sương mù ở khắp mọi nơi?
     "Sarah, em tỉnh rồi", tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm của anh ta. "Tôi nghĩ tôi cũng mất em". Một cái chạm nhẹ, lạ lẫm trên tay khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ không.
     Mọi thứ thật đáng kinh ngạc, và tôi cảm thấy như mình không thực sự ở đây. Mọi thứ đều đau đớn.
     Tôi muốn mở miệng và nói gì đó, nhưng không thể. Tôi chẳng nói ra suy nghĩ của mình được.
     Tôi ở đâu?  Hayden này có thật không? Tại sao anh ta trông như không ngủ trong nhiều ngày vậy? Tại sao cánh tay của anh ta đeo băng và mặt anh ta bầm tím?
     Nỗi đau và buồn bã trên mặt anh ta trở nên dịu dàng.
     "Tôi đây. Không có gì tệ hại sẽ xảy ra với em nữa".
     Chuyện gì đã xảy ra? Ôi, tại sao tôi không thể nhớ bất cứ điều gì?
     Sự lộn xộn ở khắp mọi nơi...
     Vài giây hoặc vài giờ trôi qua khi tôi chiến đấu để ở lại thế giới này...
     Cuối cùng, một thứ gì đó đã kéo tôi ra khỏi căn phòng xa lạ và Hayden kỳ lạ trông có vẻ dịu dàng và lo lắng.
     Điều cuối cùng tôi cảm thấy là một nụ hôn tê tái trên môi... Nhưng lần nữa, đó chỉ có thể là trí tưởng tượng của tôi mà thôi...

TÔI CẢM THẤY NHƯ ai đó đã đập tôi thành từng mảnh và sau đó vá tôi lại. Mọi chỗ đều đau, tôi không thể di chuyển mà không trải qua những cơn đau dữ dội. Nghiêm túc mà nói, chuyện gì đang xảy ra vậy?
     Tôi chớp mắt vài lần để điều chỉnh mắt với ánh sáng ban mai rực rỡ trong phòng và im lặng khi thấy tôi đang nằm trên giường bệnh viện. Các thiết bị y tế, tạo ra âm thanh bíp bíp thường xuyên, đặt bên phải và tôi được gắn vào ống nhỏ giọt IV. Tôi rên rỉ. Tôi ghét IV.
     "Sarah? Con tỉnh rồi à". Mẹ tôi đứng dậy từ chiếc ghế bên trái, trông kiệt sức. Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy bà ấy ở đây.
     "Ừ. Con cảm thấy khủng khiếp. Chuyện gì đã xảy ra?"
     Bà ấy chắp hai tay trước mặt. Mẹ tôi trông tỉnh táo, nhưng vẫn bình thường như mọi khi. Nếu tôi hy vọng bà ấy chạm vào tôi hoặc cho tôi thấy bất kỳ dấu hiệu thoải mái nào, tôi đã sai.
     "Đợi một chút. Mẹ sẽ gọi bà Black".
     "Bà Black?"
     "Đúng. Carmen Black phụ trách con". Bà ấy ra khỏi phòng và quay lại vài phút sau đó. "Bà ấy sẽ ở đây sớm thôi.  Con cảm thấy thế nào?" Bà ấy hỏi, dừng lại cạnh giường tôi.
     "Chếnh choáng. Toàn bộ cơ thể con đau đớn... Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
     "Con bị đâm sau lưng". Ký ức của tôi hơi mờ, nhưng tôi nhớ Hayden ...
     Chúa ơi, Hayden!
     "Hayden thì sao?" Tôi chắc rằng giọng nói đã bộc lộ sự hoảng loạn của bản thân, nhưng tôi không quan tâm. Anh ta thực sự đã đến nhà tôi và chiến đấu với Josh, cuối cùng chỉ bị đâm.
     "Cậu ấy ổn, và đã được điều trị, nên con không cần phải lo lắng về cậu ấy. Vết thương ở vai không nghiêm trọng vì con dao đó không đâm vào bất cứ thứ gì thiết yếu, cậu ấy không cần phải ở lại bệnh viện". Bà ấy trợn mắt nhìn tôi. "Cậu ấy ở đây với con mọi lúc".
     Tôi há hốc miệng nhìn bà ấy. "Cái gì?"
     "Phải. Thật kỳ lạ, nếu con hỏi mẹ, bởi vì mẹ chưa bao giờ có ấn tượng rằng hai đứa là bất cứ thứ gì ngoài bạn cùng lớp". Bà ấy không có ý kiến. "Bà Black hầu như không thể thuyết phục cậu ấy về nhà và nghỉ ngơi hợp lý..
     Chuyện gì đã xảy ra với Hayden? Điều này không giống anh ta chút nào.
     "Con cũng may mắn vì bà Black cho biết các dấu hiệu sinh tồn của con vẫn ổn".
     "Con đã bất tỉnh bao lâu?"
     "Hơn một ngày. Hôm nay là thứ hai. Con đã thức dậy một vài lần, nhưng tất cả chỉ là tạm thời". Bà ấy thở dài. "Mẹ vẫn không thể tin điều này đã xảy ra! Cậu bé tấn công con là bạn cùng lớp của con, lạy Chúa!"
     Tôi cau mày, nhớ Josh một cách miễn cưỡng. "Chuyện gì đã xảy ra với anh ta? Với Josh?"
     "Cảnh sát bắt được cậu ta. Cậu ta cố gắng trốn thoát, nhưng đã không đi được xa".
     "Làm sao anh ta vào được trong nhà?"
     "Cậu ta tuyên bố đột nhập qua cửa sau. À, ừ. Các thanh tra cảnh sát đã đến sớm hơn, và Hayden đã đưa ra tuyên bố của họ. Họ muốn nói chuyện với con".
     "Tuyệt vời", tôi lầm bầm, không vui vì cũng phải đối phó với điều này.
     Tôi muốn Josh đứng sau song sắt, nhưng giải quyết vấn đề này cùng với các vấn đề ở trường của tôi, công việc bán thời gian và đơn yêu cầu đại học là quá nhiều để chịu đựng.  Ngoài ra, tôi sẽ nghỉ học, điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải học chăm chỉ hơn để theo kịp chương trình giảng dạy.
     Tôi thậm chí không muốn nghĩ về các hóa đơn y tế.
     Carmen bước vào phòng tôi với cô y tá, nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. "Sarah! Bác rất vui vì bệnh nhân yêu thích của bác cuối cùng đã thức dậy. Cháu có kế hoạch ngủ với chúng tôi lần nữa không?" Bà ấy nháy mắt với tôi.
     "Hy vọng là không", tôi lầm bầm, lo lắng về việc nằm liệt giường. Tôi ghét bệnh viện, và tôi ghét nằm trên giường trong một thời gian dài.
     "Thật ra, cháu thực sự may mắn, giống như Hayden. Cả hai đứa đều không bị tổn hại ở với các cơ quan quan trọng hoặc mạch máu lớn. Bây giờ chúng tôi đang quan sát cháu để xem liệu sẽ có bất kỳ nhiễm trùng nào không, nhưng cho đến nay thì không có gì, cảm ơn Cháu".
     Carmen kiểm tra các dấu hiệu quan trọng của tôi, hỏi tôi những câu hỏi thông thường, trong khi viết nguệch ngoạc một cái gì đó trên bảng tạm. "Các thanh tra muốn đến thăm và hỏi cháu một số câu hỏi về vụ việc, vì vậy bất cứ khi nào cháu sẵn sàng gặp họ, bác sẽ gọi và cho họ biết. Điều đó có ổn với cháu không?"
     "Cháu đoán thế".
     "Ngoài ra, một vài phóng viên đã nghe về vụ việc và đến đây để nói chuyện với cháu, nhưng bác không muốn để họ vào trong mà không có sự cho phép của cháu. Cháu có muốn nói chuyện với họ không?"
     Tôi lắc đầu, ngượng ngùng về việc câu chuyện của tôi được truyền thông đưa tin. Tôi không cần được chú ý thêm nữa. "Không. Hoàn toàn không".
     Bà ấy gật đầu. "Bác hiểu. Cháu có thể yên tâm chúng tôi sẽ không cho họ vào".
     "Cảm ơn bác".
     "Bác rất xin lỗi về những gì đã xảy ra, Sarah. Thật không thể tin được". Bà ấy đặt tay lên vai mẹ tôi. "Con gái của cô sẽ ổn thôi. Điều tồi tệ nhất đã qua rồi".
     Mẹ tôi chỉ gật đầu. Tôi quan sát bà ấy, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu lo lắng hoặc đau khổ, nhưng chẳng thấy gì cả. Khuôn mặt bà ấy trống rỗng, như thể là một kẻ xa lạ nào đó ở đây mà không có lý do, như thể chuyện này không liên quan gì đến bà ấy cả.
     Tôi nghiến răng, phớt lờ cơn đau trong ngực. Tôi không nên ngạc nhiên. Tôi không thể cảm thấy tiếc về thứ mà tôi chưa bao giờ có, phải không?
     "Cháu xin lỗi vì con trai của bác đã tham gia vào mớ hỗn độn này", tôi nói với bà ấy một cách lịch sự. "Đầu tiên là Kayden, giờ là Hayden..."
     "Làm ơn, đừng nói như thế. Cháu không cần xin lỗi về bất cứ điều gì hết. Bây giờ, bác muốn nói chuyện nhiều hơn với cháu sau, được chứ?"
     "Được ạ".
     "Tuyệt quá. Bác sẽ đến thăm cháu khi kết thúc ca làm việc của mình. Bác muốn nói với cháu vài điều về Hayden, và nó rất quan trọng".

MẸ TÔI VÀ TÔI ĐÃ DÀNH hàng giờ trong sự im lặng khó chịu, sự hiện diện của bà ấy chỉ khiến tôi thêm lo lắng. Bà ấy đọc các tạp chí sức khỏe mà bệnh viện cung cấp trong khi tôi kiểm tra các tài khoản nghệ thuật và tin nhắn trên điện thoại của mình. Tôi tìm thấy một vài tin nhắn từ Jessica, Melissa và thậm chí cả Mateo, những người lo lắng vì tôi không trả lời chúng. Họ hứa rằng họ sẽ đến thăm tôi trong bệnh viện, tôi nở một nụ cười lớn.
     Thật khó để giả vờ rằng tôi không bận tâm đến sự thờ ơ của mẹ tôi. Mỗi giờ trôi qua, bà ấy càng bồn chồn hơn, và tôi thậm chí không thể nói chuyện với bà ấy, nghi ngờ bà ấy cần một chút rượu để giữ mình trong tầm kiểm soát. Tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng bà ấy cũng quyết định đã đến lúc phải đi và rời khỏi phòng tôi.
     Hai thanh tra đã đến thăm tôi vào buổi chiều, ngay sau khi mẹ tôi về nhà. Họ hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ của họ, viết tất cả những gì tôi nói vào sổ ghi chép bỏ túi, nhưng tôi không thể không cảm thấy lo lắng dưới ánh nhìn chằm chằm. Tôi nói với họ về những tin nhắn đe dọa của Josh và Natalie, người đã chém lốp xe của tôi, là đồng phạm của anh ta.
     Họ có vẻ đặc biệt quan tâm đến vai trò của Hayden trong tình huống này.
     Họ hỏi tôi về bản chất của mối quan hệ của tôi với anh ta, và tôi không biết làm thế nào để trả lời. Tôi có thể nói gì về người từng là kẻ thù của tôi từ giây phút đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nhau? Tôi biết điều đó có vẻ đáng ngờ nếu tôi nói rằng chúng tôi ghét nhau, vì kẻ thù đã không đến nhà của kẻ thù để giúp đỡ họ.
     Cuối cùng, tôi nói anh ta là hàng xóm và bạn cùng lớp của tôi, người có lẽ đã nghe thấy tiếng hét của tôi và nhìn thấy những gì đang xảy ra trong phòng tôi từ cửa sổ của anh ta. Họ viết nó xuống, chúc tôi tốt lành và đi ra.
     Tôi vẫn không thể nói rằng Hayden thực sự đã cố gắng bảo vệ tôi. Một khao khát sâu sắc dồn nén nơi tôi, điều đó thật ngu ngốc vì tôi không thể mong đợi bất cứ điều gì từ anh ta, nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về cách anh ta hành động tối hôm đó hoặc cách anh ta nhìn tôi khi tôi bị đâm.
     Không. Tôi là một kẻ ngốc khi để những cảm xúc cũ quay trở lại, nhưng lần này tôi thông minh hơn. Không có vấn đề gì với anh ta bây giờ cả, chẳng có gì thay đổi. Tôi biết ơn anh ta đã đến giải cứu tôi, nhưng anh ta vẫn là người đã biến cuộc sống của tôi thành địa ngục.
     Tiếng gõ cửa kéo tôi ra khỏi sự trầm ngâm. "Vào đi", tôi nói, và Carmen bước vào. Bà ấy không còn mặc đồng phục nữa.
     "Bác vừa hoàn thành ca làm việc của mình. Cháu cảm thấy thế nào?"
     "Mọi thứ vẫn đau".
     "Phải, nó sẽ mất một lúc. Chúng tôi đã cho cháu dùng thuốc giảm đau, nhưng thậm chí đôi khi điều đó không thể giúp được. Điều quan trọng là cháu nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt".
     "Khi nào cháu có thể về nhà?"
     Bà ấy kéo cái ghế lại cạnh giường tôi và ngồi xuống, đưa ra vẻ mặt xin lỗi. "Không phải trước khi kết thúc tuần này".
     Thế là quá dài! Tôi sẽ làm gì với những thứ ở trường và mọi thứ khác? "Nhưng nó quá dài".
     "Con dao đó không gây ra thiệt hại lớn, nhưng vết thương của cháu vẫn nghiêm trọng. Chúng tôi cần phải giữ cháu ở đây dưới sự quan sát và chăm sóc. Bây giờ, bác đã đề cập với cháu rằng bác muốn nói về Hayden".
     Tôi căng thẳng. "Vâng".
     "Trước hết, bác phải nói rằng mình hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của Hayden. Bác biết hai đứa không hợp nhau, nhưng mặc dù vậy, Hayden quyết định giúp cháu"..
     Tôi nhún vai. Tôi có thể nói gì khi cả tôi cũng ngạc nhiên?
     "Hayden đã dừng lại như thế nào?" Tôi hỏi.
     "Chấn thương của nó không đủ nghiêm trọng để được đưa vào bệnh viện. Thằng bé ổn, nhưng bác hầu như không thể đưa nó về nhà được". Bà ấy khẽ cau mày. "Nó không muốn xa cháu. Các nhân viên còn lại và bác đã cố gắng khiến nó rời đi, nhưng nó không muốn nghe". Bà ấy quan sát tôi quá kỹ. "Cháu có biết tại sao không?"
     Tôi đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác. "Cháu không biết. Cháu hoàn toàn ngạc nhiên khi nghe điều này".
     "Thằng bé sợ rằng cháu sẽ chết..." Ánh mắt bà ấy đọng lại trên đôi bàn tay nắm chặt trên đùi. Bà ngẩng đầu lên và tặng tôi một nụ cười nhỏ. "Bác muốn cảm ơn cháu cho ngày mà cháu đã giúp bác xếp đồ nội thất".
     Tại sao bà ấy lại nhắc đến nó lúc này? "Bác không phải cảm ơn cháu đâu. Nó chẳng là gì—"
     "Không, cháu không hiểu. Bác muốn cảm ơn vì những gì cháu nói với bác trong nhà bếp. Cháu nhắc nhở bác rằng Hayden cần bác bất chấp tất cả, giống như mọi đứa trẻ khác cần mẹ của chúng, bất kể chúng làm gì hay chúng như thế nào. Bác chưa bao giờ làm bất cứ điều gì để cải thiện mối quan hệ của bọn bác và ở đó vì thằng bé, và thành thật mà nói, bác đã từ bỏ..."
     Hối hận che mờ gương mặt bà. "Khi bác thấy thằng bé bóp cổ cháu..." Đôi mắt bà lóe lên vì xấu hổ. "Đó là một lời cảnh tỉnh cho bác. Bác nhận ra mức độ bỏ bê của mình và đã sai lầm khủng khiếp như thế nào. Hayden trở thành như thế bởi vì bác đã không cố gắng giúp nó. Điều tồi tệ hơn là bác nghi ngờ tại sao nó lại như vậy, nhưng bác đã không di chuyển dù chỉ một ngón tay để làm gì đó về tình trạng nghiêm trọng của thằng bé".
     Miệng tôi khô khốc, tim đập bang bang trong ngực. "Tình trạng?"
     Bà lại nhìn tôi. Tôi thực sự sợ những lời tiếp theo có thể ra khỏi miệng bà ấy. "Bác ngồi xuống và nói chuyện dài với Hayden. Thật khó cho cả hai, đặc biệt là thằng bé, nhưng sau ngày giỗ của Kayden hai tuần trước, dường như có gì đó đã thay đổi trong nó. Cuối cùng nó cũng hiểu rằng mình có vấn đề nghiêm trọng và không thể tự giải quyết chúng. Nó muốn cố gắng để tốt hơn. Thằng bé cho phép bác giúp nó, vì vậy bọn bác đã cùng nhau đến gặp bác sĩ tâm thần và kiểm tra y tế".
     Câu nói của bà ấy làm tóc tôi dựng đứng. "A-Anh ta có ổn không?"
     Khuôn mặt của bà ấy cho tôi câu trả lời tôi đã biết. "Thằng bé ở xa sự không sao. Nó mắc bệnh BPD".
     "BPD?"
     "Rối loạn nhân cách ranh giới".
     "Cháu chưa bao giờ nghe nói về nó".
     "Đó là một rối loạn tâm thần nghiêm trọng. Những người mắc bệnh không thể quản lý cảm xúc như chúng ta". Bà ấy thở dài. "Bác sẽ cố gắng giải thích nó cho cháu một cách đơn giản nhất có thể. Tóm lại, rối loạn nhân cách ranh giới được đánh dấu bằng độ nhạy cảm cao, hình ảnh bản thân và lòng tự trọng kém, và thay đổi tâm trạng dữ dội hoặc thể hiện cảm xúc. Những người mắc bệnh BPD thường xuyên có cảm giác trống rỗng và nỗi sợ bị bỏ rơi lớn, họ cần rất nhiều sự trấn an rằng mọi việc sẽ ổn. Họ cũng có thể có một nhu cầu mạnh mẽ về sự chú ý hoặc bắt đầu những cuộc chiến lớn đối với một cái gì đó không đáng kể. Sau đó, có sự chia tách nhìn thấy thế giới trong màu đen và trắng".
     Tôi đã cố để hiểu tất cả cùng một lúc, kết nối những sự thật này với hình ảnh của tôi về Hayden. "Đen và trắng?"
     "Phải. Nó giống như xem xét một người tốt hay xấu mà không có gì ở giữa".
     "Cháu không hiểu điều đó có nghĩa là gì", tôi nói, bực mình.
     "Cháu yêu, nó có nghĩa là không có sắc thái ở giữa. Mọi thứ đều tốt hoặc xấu. Vì vậy, cho dù một người thực sự tốt đến mức nào, nếu họ làm điều gì đó tiêu cực—hoặc có thể họ không làm điều gì tiêu cực, một người mắc bệnh BPD sẽ nhìn nhận điều đó ra sao—thì họ có thể chia rẽ và gán cho người đó là xấu như vậy".
     Tôi nhớ khoảnh khắc tôi gặp Hayden. Tôi ngã xuống và làm rơi chiếc hộp, và anh ta phản ứng theo cách tiêu cực, hành động như thể tôi đã làm điều gì đó tồi tệ. Có lẽ anh ta coi tôi là xấu kể từ thời điểm đó. Có lẽ đó là lý do cho sự thù hận của anh ta từ ngày đầu tiên. Rồi Kayden mất mạng để cứu anh ta vì tôi. Tôi chỉ có thể tưởng tượng mức độ ghét của anh ta đối với tôi trong khoảnh khắc đó.
     "Đó là lý do tại sao một khoảnh khắc họ có thể thần tượng cháu và coi cháu là người tốt nhất trên thế giới, nhưng tiếp theo, nếu có gì sai, sẽ biến mất", bà Black nói thêm.
     "Sao có thể? Ý cháu là, mọi người mắc lỗi và điều đó không có nghĩa là họ muốn làm hại chúng ta".
     Ngay khi tôi nói điều này, tôi nhận ra tôi thật đạo đức giả.  Sự thật là tôi cảm thấy giống như Hayden về mọi người. Hầu hết thời gian, tôi nhìn thế giới trong màu đen và trắng. Sau gần mười năm bị bắt nạt ở trường và bị phản bội—đặc biệt là từ những người mà tôi coi là bạn bè—tôi đã ngừng tin vào con người và sắc thái của họ. Bây giờ, mọi người đều có thể là "kẻ thù" của tôi, và tôi luôn cố gắng đánh giá xem những gì họ làm có với ý định làm hại tôi hay không.
     "Bộ não của họ hoạt động khác, đặc biệt là khi kiểm soát các phản ứng cảm xúc, và khó có thể kiểm soát được họ, ví dụ, cơn giận bùng phát. Khi cháu mắc bệnh BPD, cảm xúc của cháu quá mãnh liệt để nghĩ về cảm xúc của người khác hoặc lý do đằng sau hành động của họ. Mọi thứ đều được nâng cao. Từng cảm xúc tình yêu, ghét, hạnh phúc, buồn...
Tình yêu mãnh liệt là tuyệt vời, bởi vì họ có thể coi cháu như một thiên thần. Họ có thể khiến cháu cảm thấy mình là người đặc biệt nhất, được yêu mến nhất trên thế giới. Thêm sự bốc đồng có thể của họ trong hỗn hợp, và cháu sẽ có một bất ngờ thú vị. Mặt khác, nếu có điều gì đó tồi tệ, họ có thể coi cháu như là kẻ tồi tệ nhất họ từng gặp".
     Từng khoảnh khắc với Hayden bay qua tâm trí tôi. Từng điều kinh khủng anh ta làm, từng thay đổi đột ngột trong hành vi, từng cảm xúc được khuếch đại... Rồi có những khoảnh khắc âu yếm, những nụ hôn và những cái chạm say đắm, và những lúc tôi bị kéo về phía anh ta một cách không thể giải thích được... Anh ta lao vào nhà tôi để cứu tôi khỏi Josh. Anh ta ở bên cạnh tôi trong bệnh viện...
     Qua màn sương mù, một mảnh ký ức của tôi xóa tan. Tôi có thể nhớ lại khoảnh khắc tôi coi là một giấc mơ, nhưng đó là sự thật. Anh ta hôn tôi trong căn phòng này. Anhta  ở đây, lo lắng cho tôi.
     "Tôi nghĩ tôi cũng đã mất em", anh ta nói.
     Tôi không bao giờ có thể giải mã Hayden. Ngay cả bây giờ, khi tôi biết về chứng rối loạn của anh ta, tôi vẫn không thể ghép các mảnh Hayden với nhau.
    Anh ta cảm thấy thế nào về tôi? Điều gì đã xảy ra trong đầu hoặc trái tim?
     "Như bác đã nói, mọi cảm xúc đều dâng trào, và khi bác thấy Hayden tuyệt vọng muốn ở đây với cháu và hoàn toàn kinh hoàng khi mất cháu... Khi bác nhìn thấy đôi mắt của con trai mình..." bà ấy hít vào một hơi thật sâu. "Thằng bé hoàn toàn mất đi hy vọng, và bác không thể tiếp cận nó được chút nào hết. Không phải cho đến khi cháu cựa quậy lần đầu tiên và tỉnh dậy. Hayden trông như nó là kẻ hạnh phúc nhất còn sống. Cường độ cảm xúc như vậy là quá sức".
     Bà ấy đang cố nói gì vậy? Thật khó để chấp nhận sự thật rằng Hayden cảm thấy như vậy đối với tôi.
     "Tại sao bác lại kể với cháu tất cả những điều này?"
     "Cháu có tình cảm với Hayden không?"
     Tôi nao núng, ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này. "Cái gì?"
     "Bác đã nhận thấy nó ngay từ đầu, nhưng lúc đó, bác không chắc là ấn tượng của mình có đúng hay không. Bác đã thấy cách cháu nhìn con trai bác sau đó". Nụ cười của bà thật dịu dàng, gần như hối hận. "Các bà mẹ có thể dễ dàng nhìn thấy những điều đó, giống như bác nhận thấy cách Kayden nhìn cháu".
     Tôi liếc sang hướng khác, xấu hổ và mặc cảm tội lỗi.
    "Xin hãy nhìn bác. Bác không nói điều này để làm cháu xấu hổ hay chỉ trích. Bác muốn giúp cháu. Bác nghe nói cháu đã cứu Hayden khỏi bị giết, và thậm chí không thể bày tỏ lòng biết ơn với cháu như thế nào. Bác muốn nói là cháu không nợ nần gì đối với gia đình bác cả. Nếu cháu làm điều đó vì cảm giác tội lỗi, thì hãy dừng việc này lại với chính mình, Sarah. Như bác đã nói với cháu từ lâu, cái chết của Kayden không phải là lỗi của cháu".
     "Bà Carmen—"
     "Không. Hãy để bác nói xong. Là mẹ của Kayden, bác cảm thấy mình phải nói điều này. Bác không bao giờ đổ lỗi cho cháu về cái chết của nó. Chưa một giây nào cả. Bất kể hoàn cảnh dẫn đến cái chết của nó là gì, con trai bác là người đưa ra quyết định cứu anh trai mình. Bác đã nói với cháu trước đó rằng không ai bắt buộc nó phải làm điều đó hết".
     Bà ấy nắm lấy tay tôi và bóp nhẹ. "Bác chắc chắn rằng Kayden sẽ không muốn cháu tự trách mình cả đời hoặc làm mọi thứ để trả món nợ không tồn tại đó, chẳng hạn như cứu Hayden bằng cái giá của cuộc đời cháu". Tôi khép mi lại ngăn nước mắt rơi.
     Tôi không thể thở đều từ áp lực trong ngực. Nó trở nên lớn hơn và lớn hơn, tôi chỉ muốn ở một mình và khóc. Tôi không muốn nói về điều này. Nó quá đau buốt và tươi mới...
     "Làm ơn, bà Black... C-Cháu đã không làm điều đó vì cảm giác tội lỗi. Ý cháu là, cảm thấy tội lỗi chỉ là một phần trong quyết định cứu Hayden của cháu, nhưng trên hết, cháu muốn cứu anh ta vì—" tôi dừng lại, kinh hoàng khi nói những lời kia. Bằng cách nào đó, chúng không đúng. Không phải sau tất cả mọi thứ Hayden đã làm.
     "Bác biết". Đôi mắt bà lấp lánh những giọt nước mắt, và tôi nhận ra mọi thứ đối với bà cũng khó khăn như thế nào. "Đó là lý do tại sao bác nói với cháu về tình trạng của Hayden. Bác biết cháu yêu thằng bé, và bác hiểu cháu, Sarah. Cháu không phải là người dành cho Hayden".
     "Ý bác là gì?"
     "Cháu yêu, thằng bé sẽ không bao giờ có thể trở thành kẻ khiến bản thân được yêu thương, an toàn và mạnh mẽ, cho dù cháu có yêu nó nhiều như thế nào. Nó cần một người có sự kiểm soát, sức mạnh tinh thần và sự ổn định. Tình trạng của thằng bé không phải là một cái gì đó tạm thời. Ngay cả khi điều trị, nó có thể kéo dài cả đời. Đối tác của nó cần phải mạnh mẽ và có khả năng là chỗ tựa cho địa ngục của Hayden".
     Bất chấp tất cả, lời nói của bà ấy làm tôi tức giận. Có lẽ tôi không muốn trở thành người mạnh mẽ trong cuộc sống của Hayden nữa, nhưng bà ấy không có quyền phán xét Hayden hay tôi như thế này và tuyên bố chúng tôi là một thất bại trước khi mọi thứ bắt đầu.
     "Bác không biết điều đó", tôi buột miệng. "Phải, cháu yếu đuối và thiếu tự trọng. Cháu có nhiều vấn đề và sự không an toàn, nhưng nếu cháu chiến đấu để trở nên mạnh mẽ hơn, tốt hơn nếu cả hai cùng làm thì bọn cháu có thể chinh phục mọi thứ—"
     "Sarah", bà ấy ngắt lời tôi. Cái nhìn vỡ òa trên khuôn mặt bà ấy đã giết chết mọi thứ trong tôi. "Đừng làm điều này với chính mình. Không có hy vọng cho cháu và Hayden. Nó sẽ quá tiêu cực cho cả hai. Tránh xa nó trong khi cháu vẫn còn cơ hội. Đi đi trong khi cháu vẫn còn tỉnh táo". Bà ấy hít một hơi thật sâu, run rẩy thấy rõ. "Cả đời bác, bác tự tin và mạnh mẽ về tinh thần, và đã làm hết sức mình ở đó vì bố của chúng, nhưng điều đó vẫn chưa đủ". Bà hít sâu một lần nữa, như muốn trấn tĩnh lại.
     Tại sao bà ấy lại nói điều này với tôi?
     "Bố thằng bé và bác yêu nhau sâu đậm. Bác luôn là chỗ dựa và hỗ trợ của ông ấy. Ông ấy cũng bị rối loạn nhân cách ranh giới, Sarah. Và bất chấp tất cả, bất chấp mọi đấu tranh với rối loạn, tình yêu, sự hiểu biết và niềm tin của bọn ta, ông ấy đã thua trận chiến quan trọng nhất. Ông ấy thua BPD.  Cuối cùng, bóng tối của ông ấy mạnh hơn, và ông ấy tự sát".
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro