Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
     "BPD có thể là do di truyền, nhưng nó cũng có thể được gây ra bởi một số sự kiện chấn thương. Trong trường hợp của Hayden, sự kiện đó có lẽ là cái chết của bố nó. Vậy, một lần nữa, đó có thể là lỗi của bác, vì bác đã bỏ bê nó,1 điều đó có thể làm cho tình trạng của nó trở nên tồi tệ hơn".
     Tôi cứ nghĩ về những lời này, thậm chí rất lâu sau khi Carmen đi và buổi tối đến. Tôi chỉ có một mình với những suy nghĩ chán nản.
     Tôi đã rất kinh hoàng khi biết rằng bố của Hayden cũng bị rối loạn nhân cách ranh giới, và cuối cùng ông đã tự tử.  Ông ấy đã có Carmen và các con trai, nhưng không thể đương đầu với nỗi đau, sợ hãi và vật lộn của mình nữa, lạc lối và hoàn toàn tách rời khỏi hạnh phúc cùng tình yêu của mọi người xung quanh.
     Chúa ơi, Hayden. Anh ta sống trong cùng một thế giới, đối mặt với cùng một con quỷ... Anh ta có bao giờ nghĩ đến việc tự tử không?
     Một cơn đau nhức chiếm lấy ngực tôi. Không. Anh ta không thể tự sát... Không phải thế.
     Điều gì đang xảy ra trong tâm trí anh ta?
     "Sợ bị bỏ rơi...", tôi lẩm bẩm, nhớ những lời của Carmen. "Cần chú ý..." Tôi chỉ muốn cuộc trò chuyện khốn kiếp này dừng lại, vì vậy tôi sẽ không phải sống trong sự trống rỗng này nữa, Hayden nói với tôi tối thứ Sáu tuần trước. "Tôi không bao giờ có thể kiểm soát những cảm xúc hủy diệt này trong tôi, nó đang hét lên với tôi để giải phóng chúng, bất kể tôi đã cố gắng tắt chúng bao nhiêu lần đi nữa".
     Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng kết nối tất cả các dấu chấm và tưởng tượng mình vào anh ta.
     Nỗi đau mãnh liệt, hư vô, cảm giác lạc lõng và không thể nhìn thấy bạn là ai, sợ hãi khi phải ở một mình, mọi người đều là kẻ thù của bạn, cuộc sống của bạn không có mục đích, bạn không thể tìm thấy bất kỳ câu trả lời nào, ghét... Ghét, ghét, ghét. ..
     Một cái gì đó nghiền nát tôi ở bên trong, đốt cháy ngực tôi, làm tôi nghẹt thở và cảm thấy không thể hô hấp hay di chuyển...
     "Một ngày có thể mang lại cho tôi sự bình yên, nhưng cùng ngày đó có thể là cam chịu", Hayden nói vào tối hôm đó.
     Bây giờ bạn cảm thấy tuyệt, nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu?
      Tôi nhớ lại bài thơ trên tường phòng anh ta:

      "Tôi la hét, đau khổ và tim tôi rướm máu; mỗi ngày đều là một hành trình khó nhằn.
      Đó là những thăng trầm, và em sẽ không bao giờ biết đâu
     Những thứ cao vời vợi để rồi rơi rụng từ từ".

     Mày sẽ không bao giờ biết, Sarah, Những thứ cao vời vợi để rồi rơi rụng từ từ. Khoảnh khắc trước bạn đang cảm thấy cực kỳ hạnh phúc—khi đang ở trên đỉnh thế giới... Và rồi cực kỳ buồn bã—khi bị ném xuống vực thẳm... Một mình... Đó là những thăng trầm, và bạn sẽ  không bao giờ biết khi nào bóng tối sẽ tấn công bạn.
     Ký ức về đôi mắt đau khổ của Hayden lúc tiết lộ sự bất an của mình lần đầu tiên làm tôi đau đớn. Tôi ghét bản thân vì sự lộn xộn này, vì không chắc chắn về bất cứ điều gì.
     Làm sao một người có thể cảm thấy quá mất mát như vậy? Điều gì đã khiến con người rơi vào tuyệt vọng và cảm thấy không có lối thoát? Làm sao những con quỷ nội tâm có thể chinh phục chúng ta? Tại sao quá khó để đạt được hạnh phúc? Có rất nhiều điều làm chúng ta thất vọng. Tại sao có quá nhiều bóng tối, đau khổ, chảy máu, tổn thương và ghét bỏ? Sau đó, là những rối loạn, khiến người ta bị xiềng xích—dán nhãn cho họ—giống như họ được sinh ra với một số sai lầm, giống như họ không có quyền sống một cuộc sống bình thường...
     Nước mắt tôi ướt đẫm mặt, cổ và đồ bệnh viện, mọi thứ trong tôi đau đớn khi bóng tối không ngừng bao trùm lấy.
     Tôi cảm thấy một cái chạm vào má tôi, và tôi nao núng, mở to mắt. Hayden đứng phía trên, lặng lẽ nhìn khi gạt đi những giọt nước mắt của tôi. Tôi rời mắt khỏi anh ta, phá vỡ liên lạc, ngạc nhiên khi anh chạm vào tôi như thế này.
     "Hayden? Anh đang làm gì ở đây? M-Muộn rồi và các cuộc thăm viếng không được phép vào lúc này..." Tôi đã phát rồ, nhưng không thể dừng lại, bối rối vì anh ta ở đây.
     "Tôi không quan tâm. Tôi phải nhìn thấy em". Trái tim tôi nhảy lên trong lồng ngực và tôi ghét bản thân mình vì đã phản ứng theo cách này. Một cảm giác tội lỗi và đau khổ ập đến khi tôi phát hiện ra một sợi dây trên cánh tay trái của anh ta. Anh ta có thể đã chết... Anh ta đến để giúp tôi.
     Anh ta đang nhìn tôi một cách kỳ lạ, không có sự lạnh lùng thường thấy trong mắt, bây giờ nó lấp lánh với sự ấm áp nhẹ nhàng. Điều này làm tôi bối rối hơn tất cả mọi thứ.  Anh ta kéo một chiếc ghế tới cạnh giường tôi và ngồi xuống.
     "Sao anh được vào?"
     "Có vấn đề gì không?" Anh ta không rời mắt khỏi tôi, nhìn khuôn mặt tôi như chưa từng thấy nó trước đây.
     "Tại sao, Hayden? Anh không cần phải đến đây và—"
     "Cảm ơn em".
     Tôi há hốc miệng nhìn anh ta. Sau ba năm thù hận, một điều đơn giản như lời cảm ơn đã đến như một cú sốc thuần túy. "C-cái gì?" Màu đỏ ngu ngốc của tôi đã xuất hiện. "Để làm gì?"
     Anh ta chớp mắt, tỏ vẻ bất an, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. "Em đã cứu cuộc đời tôi. Tôi luôn đối xử với em theo cách tồi tệ nhất có thể, nhưng em đã cứu tôi".
     Tôi thấy xấu hổ và hối hận trên khuôn mặt anh ta, nhưng thật khó thể tin đây là sự thật. Thật bất ngờ, Hayden không phải là Hayden mà tôi biết và tôi không xác định được phải hành động như thế nào.
     Mắt tôi u ám. "Anh không cần phải cảm ơn tôi. Anh thấy thế nào rồi?"
     "Tôi không sao. Chẳng nghiêm trọng. Còn em thì sao?"
     "Tôi cũng không sao".
     "Hãy nhìn tôi này".
     Tôi nhắm mắt lại. "Không, làm ơn đi đi".
     Làm sao tôi có thể nhìn anh ta khi trái tim và suy nghĩ của tôi đang ở trong tình trạng hỗn loạn? Tôi không biết điều gì đúng hay sai nữa. Bà Black đã cho tôi nhiều câu trả lời, nhưng tôi có nhiều câu hỏi hơn bao giờ hết. Anh ta bị rối loạn tâm thần, và anh ta cần phải giải quyết các vấn đề của mình, nhưng không khớp ở chỗ nào? Lý do cho sự ghét bỏ của anh ta là gì?
     "Tôi sẽ không biến mất". Anh ta lại chạm vào má tôi, nhưng lần này tôi gạt tay anh ta, mở mắt để cau có nhìn.
     "Hayden, tôi đã làm những gì tôi cần, nhưng điều đó chả thay đổi gì cả. Chúng ta vẫn là kẻ thù".
     Anh ta nhăn mặt. "Không. Nó thay đổi mọi thứ".
     "Không hề". Tôi cau mày. "Sao anh có thể nói điều đó?"
     "Em đã cứu cuộc sống chết tiệt của tôi. Tôi đã rất kinh khủng với em trong suốt những năm qua, nhưng điều đó không ngăn cản em ngu ngốc đỡ con dao đó cho tôi".
     Tôi lại đỏ mặt. "Nó không ngu ngốc".
     "Thật ngu ngốc, và em là một con ngốc".
     Tôi lườm anh ta, cáu kỉnh vì khuôn mặt trống rỗng kia. "Nên, đây là cách cảm ơn của ang? Lăng mạ tôi?"
     "Tôi chỉ nói sự thật thôi". Anh ta véo sống mũi. "Em có biết tôi cảm thấy thế nào khi ai đó mạo hiểm cuộc sống của họ vì tôi một lần nữa? Có ai chết vì tôi nữa không?"
     Trái tim tôi thắt lại trong lồng ngực, và tôi liếc nhìn vết sẹo cũ của anh ta. Giọng anh ta đầy tự trách và đổ lỗi cho mình, để tôi thấy sự tuyệt vọng của anh ta.
     "Tôi đã không xứng đáng với điều đó. Tôi không xứng đáng. Và trong tất cả mọi người, cứ phải là em, người mà tôi luôn ghét. Từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy em, thực sự". Tôi chiến đấu để giữ mắt mình nhìn anh ta, nhịp tim của tôi vang lên bên tai.
     "Làm ơn, tôi không muốn nghe nó—"
     "Em cần nghe nó. Tôi muốn cho em sự thật. Toàn bộ sự thật xấu xí. Sau tất cả những gì tôi đã làm với em, ít nhất bạn cũng xứng đáng với sự trung thực của tôi. Không thêm bất kì lời nói dối nào nữa". Anh ta trút ra một hơi thở run rẩy, lo lắng. "Em đã rất vụng về khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.  Em có biết những gì vượt qua tâm trí của tôi khi em té không?" Những lời độc ác của anh ta đóng băng tôi. Tôi không muốn nghe anh ta nói một lời nào nữa, nhưng tôi nhìn anh ta chằm chằm, đau đớn vì dự đoán. "Tôi nghĩ em thật thảm hại và yếu đuối. Em làm tôi chán ghét với điểm yếu của em".
     Tôi chớp chớp trong nước mắt. "Dừng lại đi, Hayden".
     "Khi Kayden nói với tôi rằng nó gặp em, nói em thật dễ thương, tôi đã cười nhạo nó. Tôi nói nó ngu ngốc và có sở thích khập khiễng ở các cô gái".
     "Dừng lại".
     "Sau đó, hai người trở thành bạn bè và điều đó khiến tôi phát điên. Tôi giận em vì đã đánh cắp em trai tôi. Nó là anh em sinh đôi của tôi, nhưng nó đã dành cho em nhiều sự chú ý hơn". Nọc độc tuôn ra từ lời nói của anh ta, cắt sâu vào da tôi. "Tôi giận nó vì đã trao mọi thứ cho một cô gái ngốc nghếch, yếu đuối như vậy. Tôi đã quan sát em trong nhiều tháng, cố gắng tìm hiểu điều gì đặc biệt ở em. Tôi đã nổi loạn bởi sự mong manh của em. Tôi phát ốm khi thấy em khóc hay than vãn".
     "Tôi biết anh luôn ghét tôi. Anh không cần phải cung cấp cho tôi các chi tiết khủng khiếp đó".
     "Nhưng em đã không nhận ra, phải không? Em là bạn của Kayden, và dù tôi có làm gì, tôi cũng không thể tách hai người ra. Nhưng rồi, một ngày nọ, em thâm nhập vào tâm trí tôi và làm tôi say mê, và tôi không thể gạt em ra khỏi đầu. Tôi nhận ra mình đã đánh giá sai về em bởi vì em không yếu đuối hay trống rỗng như tôi nghĩ".
     Cái cách anh ta nhìn tôi khiến tôi khó thở. "Tôi đã nhìn thấy một khía cạnh mới với em, và chỉ như thế, tôi trở nên say mê em". Ôi Chúa ơi. Anh ta đã tiết lộ mọi thứ với tôi, và nó quá nhiều. Nó quá dữ dội.
     "Tôi thực sự muốn sự chú ý của em, và sau đó tôi không thể dừng lại. Tôi đã phải nhìn thấy em chụp lấy và phá vỡ bởi vì bằng cách đó tôi đã làm em nhìn vào tôi. Nó khiến tôi cảm thấy như tôi là một cái gì đó nhiều hơn trong cuộc sống của em. Một cái gì đó nhiều hơn chỉ là anh trai của người bạn tốt nhất của em".
     Những lời của Carmen về nhu cầu chú ý mạnh mẽ của họ xuất hiện trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi về Hayden, nỗi sợ bị bỏ rơi và anh ta cảm thấy mạnh mẽ như thế nào về mọi cảm xúc.
     Tôi lấy tay che mặt, khóc thầm, nhưng anh ta không cho tôi trốn. Anh ta kéo tay tôi ra khỏi mặt và che chúng lại bằng ngực mình trên đùi tôi, mắt anh ta dán vào mắt tôi.
     "Nhưng sau tai nạn xe hơi, tôi ghét em hơn bao giờ hết. Tôi không thể chịu được tầm nhìn của em. Tôi nghĩ em là kẻ tồi tệ nhất, và tôi đổ lỗi cho em về tai nạn cũng như cái chết của nó, nên mọi thứ tôi làm đều nhân danh công lý. Nó rất méo mó, nhưng lại đúng. Nó cho tôi sức mạnh để tiếp tục sống qua cơn ác mộng".
     Một tiếng kêu lớn thoát ra khỏi môi tôi. Sự thật của anh ta quá xấu xí. Nhiều hơn tôi có thể xử lý...
     "Hayden, đừng. T-Tôi không thể xử lý tất cả bây giờ... Nó quá đau đớn".
     "Tôi biết. Thật đau đớn và quá đen tối, nhưng tôi muốn nói với em sự thật. Tôi là một kẻ kinh khủng". Anh ta lắc đầu. "Tôi là một kẻ kinh khủng. Vẫn còn rất nhiều sự ghét bỏ trong tôi và nó làm tôi nghẹt thở. Đôi khi, tôi chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc. Đôi khi, tôi sợ rằng tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ và nhượng bộ con quái vật bên trong đó".
     Anh ta di chuyển ngón tay cái trên cổ tay tôi theo vòng tròn chậm chạp, tạo cảm giác dễ chịu đáng ngạc nhiên khiến tôi mất tập trung.
     "Vài tuần gần đây, bất cứ khi nào tôi làm tổn thương em, tôi thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn và không thể đối phó với tất cả những cảm xúc đó. Quá nhiều cho tôi, và tôi đã rất bối rối. Tôi vẫn còn bối rối. Em là kẻ thù của tôi, nhưng một ngày trước, em đã cứu cuộc đời chết tiệt của tôi".
     Anh ta nhìn tay tôi âu yếm khiến da tôi râm ran, đôi mắt sắc sảo dõi theo từng đường nét. Tôi muốn rút tay ra khỏi anh ta, nhưng vì một số lý do tôi không thể tập trung sức mạnh đó.
    "Tôi là một mớ hỗn độn. Ngay cả bây giờ, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi, nhưng khi tôi thấy em mất ý thức đêm đó, tôi nghĩ rằng mình đã mất em. Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên... Cơn đau đang xé toạc tôi từ bên trong".
    Anh ta gục đầu vào đôi bàn tay lạnh lẽo của tôi để giấu mặt, run rẩy kinh khủng.
    "Tôi đã rất kinh khủng với em, nhưng em đã cứu tôi. Tôi không xứng đáng với điều đó. Bây giờ, tôi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy rất có lỗi, và nó không thể chịu đựng được. Tôi cần em, Sarah. Tôi cần em".
     Tôi nhìn xung quanh, không biết phải làm gì. Tôi nên đẩy anh ta ra hoặc đuổi anh ta ra khỏi phòng, nhưng tôi không thể. Không thể ngăn mình, tôi đưa tay vuốt tóc Hayden. Anh ta thậm chí không di chuyển khi những ngón tay run rẩy của tôi luồn qua những sợi tóc mềm mại, trông quá mỏng manh.
     "Tôi rất ghen tị với Kayden", anh ta lẩm bẩm, giữ đầu tựa vào tay tôi trên đùi. "Thật ra, tôi vẫn cảm thấy ghen tị ghê gớm. Tôi ghét nó vì luôn nhận được những gì nó muốn—"
     "Hayden—"
     "Là anh em sinh đôi lớn tuổi hơn, tôi nghĩ rằng tôi xứng đáng với tất cả các đặc quyền và sự chú ý, nhưng tôi không bao giờ có những điều đó. Nó luôn là người có được mọi thứ. Tình yêu của mẹ chúng tôi, sự quan tâm và tôn trọng của mọi người... Mọi người chỉ nói về nó. Họ luôn lặp đi lặp lại rằng nó tuyệt như thế nào và tương lai của nó sẽ tốt ra sao..."
     Tôi muốn nói bất cứ điều gì để trấn an anh ta, nhưng cổ họng tôi thắt lại, những lời nói làm tôi thất vọng. Miễn là tôi có thể nhớ, Kayden là người được mọi người ủng hộ và tìm đến. Mọi người tự nhiên bị cuốn hút vào cậu ấy. Hayden là sự lựa chọn thứ hai có còn hơn không.
     Lần nữa, đó là Hayden người tôi yêu. Anh ta cực kỳ thông minh và tài năng trong nhiều thứ. Anh ta trung thành với bạn bè, bất kể họ cãi nhau bao nhiêu. Anh ta cũng nổi tiếng vì có điều gì đó về anh ta đã thu hút mọi người, mặc dù anh ta không cảm thấy như vậy. Tôi yêu Hayden với tất cả sự không hoàn hảo, nhưng không thể nói với anh ta điều này. Tôi sẽ không bao giờ nói với Hayden rằng tôi yêu anh ta. Tôi không thể.
     "Tôi luôn coi Kayden là đối thủ của mình trong rất nhiều điều. Và khi hai người trở thành bạn bè, tôi muốn hạ gục nó.  Tôi ghét việc nó chỉ dành đôi mắt cho em khi em không được chú ý. Tôi là anh em sinh đôi của nó, nhưng nó lại quan tâm đến em nhiều hơn tôi—"
     "Đó không phải sự thật".
     "Tôi không biết. Tôi không biết. Tôi nghĩ rằng nó bị em làm mờ mắt, và tôi thậm chí còn ghét nó hơn vì điều đó. Rồi sau đó nó cứu mạng tôi và chết, thế là cả thế giới của tôi bị đảo lộn. Tôi không biết gì nữa".
     Anh ta hít vào một hơi, giọng nói khàn khàn và run rẩy cho thấy buồn bã như thế nào. Đột nhiên, anh ta ngẩng đầu lên, và mắt tôi mở to khi tôi nhận thấy những giọt nước mắt trên má Hayden. Anh ta nhanh chóng lau chúng đi.
     "Em đã từng yêu nó chưa? Nói cho tôi biết sự thật".
     Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đập vào bụng mình. Đôi mắt anh ta đầy đau đớn, và tôi đã sốc khi thấy anh ta quá bất an cùng lạc lõng. Hayen hạ tất cả các rào cản của mình xuống, cho tôi thấy anh ta thực sự bất an và dễ bị tổn thương như thế nào, và thật đau lòng khi thấy anh ấy như thế này. Tôi không biết phải làm gì hay cảm thấy thế nào, nhưng tôi không thể khiến anh ta đau đớn bây giờ được, bất chấp mọi thứ anh ta đã làm với tôi.
     "Tôi chưa bao giờ yêu cậu ấy như thế. Tôi chỉ xem cậu ấy như một người bạn. Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu ấy..."
     Hayden ôm lấy má tôi, và tôi nín thở, cảnh giác trước sự đụng chạm của anh ta. Thật là nhẹ nhàng, và tôi đã nhanh chóng đánh mất chính mình trong đó.
     "Tôi chưa bao giờ biết điều gì làm tôi phát điên khi em yêu nó. Nó làm tôi phát ốm". Anh ta bỏ tay ra khỏi mặt tôi, và vì một số lý do, tôi đã bỏ lỡ sự đụng chạm.
     "Điều này sẽ nghe có vẻ mỉa mai và không thể tin được, nhưng tôi cảm thấy có lỗi với tất cả mọi thứ tôi đã làm". Tôi nao núng, không tin vào tai mình. Anh ta đã thực sự nói điều đó à?
     Khóe môi Hayden nhếch lên thành một nụ cười cay đắng. "Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không làm gì để bảo vệ em. Tôi muốn, nhưng tôi đã không làm thế. Khi tôi đọc những tin nhắn em nhận được, tôi chẳng làm gì cả. Tôi nghĩ rằng ai đó chỉ đang nhắn tin với em thôi. Tôi nên biết rõ hơn. Tôi nên làm một cái gì đó, bất cứ điều gì".
     Anh ta nắm tay mình. "Tôi không thể ngủ đêm đó, và khi tôi nghe thấy em hét lên rồi thấy những gì đang xảy ra trong phòng của em... tôi đã rất sợ hãi. Tôi chạy nhanh nhất có thể để tiếp cận em. Mẹ kiếp". Anh ta dùng tay đấm vào đùi. "Tôi luôn biết Josh là kẻ tâm thần. Em và tôi là những kẻ hắn ta ghét nhất".
     "Josh không thích anh?"
     "Josh và tôi chưa bao giờ thực sự là bạn. Chắc chắn, chúng tôi đã đi chơi cùng nhau và ủng hộ nhau, nhưng luôn chiến đấu. Vì chúng tôi di chuyển trong cùng một vòng tròn, chúng tôi đã hành động như thể đó không phải là vấn đề lớn, nhưng hắn ta không thể chịu đựng được Kayden và tôi ngay từ đầu. Tôi nhận ra được rằng hắn ta ghét Kayden vì Natalie, nhưng tôi đoán hắn không thích tôi vì tôi là anh em sinh đôi. Tôi không biết. Tôi luôn cảm thấy hắn ta có chút nghiêm trọng chết tiệt chống lại tôi".
     Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao Josh không ngần ngại tấn công Hayden trước. Thật đáng ngạc nhiên khi nghe họ không phải là bạn vì tôi luôn coi Hayden, Blake, Masen và Josh là tảng đá rắn—không thể phá vỡ. Họ dường như hoàn toàn trung thành với nhau.
     Tôi nhìn chằm chằm vào tay mình. Anh ta đã nói với tôi rất nhiều, nhưng có một câu hỏi bùng cháy trong đầu tôi suốt thời gian này, và tôi cần phải biết. Đỏ mặt, tôi hỏi, "Anh đã làm gì với ảnh khoả thân của tôi?"
     Anh ta hít mạnh một hơi và nhìn đi chỗ khác, hối hận. "Không có gì. Tôi không làm gì ngoài nhìn chúng".
     "Có thật không?"
     Anh ta bắt gặp ánh mắt của tôi. "Đúng. Tôi không bao giờ có ý định đăng chúng trực tuyến hoặc cho họ xem bất cứ ai, Sarah. Tôi chỉ sử dụng chúng như đòn bẩy chống lại em thôi, nhưng tôi ghét bản thân mình vì đã làm điều đó. Nếu nó có ý nghĩa gì với em, tôi đã xóa chúng".
     "Anh đã xoá? Nhưng tại sao? Ý tôi là, đừng hiểu sai ý tôi.  Đó là một điều tốt. Nhưng tại sao?"
     Anh ta chỉ nhìn tôi một lúc lâu, trầm ngâm về điều gì đó.  "Bởi vì tôi xấu hổ khi đã lấy chúng như thế. Đó là một động thái khốn khiếp. Không có lý do gì để có chúng nếu em không sẵn lòng đưa chúng cho tôi."
     Tôi lặng lẽ quan sát anh ta, cố gắng ghi nhận mọi thứ. Anh ta có vẻ chân thành, nhưng tôi không biết phải tin vào điều gì nữa. Những gì tôi nghĩ rằng tôi biết rõ hóa ra lại có gì đó khác biệt, và đây là Hayden, người đã đến nhà tôi để cứu tôi, thú nhận tình cảm của anh ta với tôi.
     Thú nhận? Tôi vẫn không thể tin được.
     "Hayden?"
     "Hửm?"
    "Bây giờ tôi đang ở đâu? Sau tất cả, anh cảm thấy thế nào?" Tôi liếc đi chỗ khác, đỏ mặt giận dữ. "Anh thấy thế nào về tôi?"
     Anh ta cúi đầu và nhắm mắt lại, và tôi gần như mong đợi anh ta từ chối trả lời hoặc đưa ra một nhận xét có ý nghĩa. Hít một hơi thật sâu, anh ta nhìn tôi.
     "Tôi đã nghĩ rất nhiều về cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta trong nhà ăn khi tôi ở trại hè. Trước khi em đánh tôi với chiếc bánh pizza đó, em đã có một cái nhìn dữ dội thuần tuý trong mắt. Bạn đã tước đi hơi thở của tôi".
     Cái gì? Anh ta nuốt nước bọt, và tôi nhìn quả táo của Adam trôi bồng bềnh.
     "Em luôn ở trong tâm trí tôi suốt mùa hè. Cuối cùng em đã chiến đấu lại với tôi, điều đó làm tôi tức giận, nhưng đồng thời, rất thu hút. Tôi muốn em trả giá cho điều đó, nhưng đồng thời tôi cũng muốn em. Nó hoàn toàn khó hiểu".
     Niềm đam mê nơi đáy mắt Hayden chạm đến những phần sâu thẳm nhất trong tôi, và tôi phải nhìn đi chỗ khác, đỏ mặt lần nữa. Tuy nhiên, lần này mặt tôi không phải là người duy nhất cảm thấy nóng. Thật bất thường khi anh ta muốn tôi.
     Tôi luôn nghĩ rằng anh ta coi tôi là đồ xấu xí, nhưng bây giờ đôi mắt anh ta không rời khỏi tôi mà chúng ngày càng nóng hơn, tôi cảm thấy xấu hổ và bị phơi bày.
     "Làm ơn, Hayden—"
     "Em thật đẹp".
     Ái chà. Cái gì? Tôi rón rén. Anh ta mỉm cười, và sự chân thành của nụ cười rạng rỡ đã ném trái tim tôi vào trạng thái quá sức.
     "Em có muốn tôi đánh vần nó không?" Anh ta chế giễu tôi, và tôi nhăn mặt.
     "Tại sao anh luôn phải khiến cho tôi thành kẻ ngốc?"
     Anh cười thầm. "Em rất dễ bị xúc phạm. Tôi thực sự thích đùa với em". Anh ta đã làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.
     "Giống anh thôi. Anh luôn tức giận bởi từng điều một".  Nụ cười của anh ta chùng xuống.
     Ôi không. Tôi đã đi quá xa? Anh ta sẽ chộp lấy tôi chứ?
     "Em đúng. Theo như tôi có thể nhớ, mọi điều đều khiến tôi cảm thấy không an toàn. Tôi sẽ luôn phân tích chúng, bất kể những thứ đó nhỏ đến mức nào, và cố gắng xác định xem chúng tốt hay xấu. Tôi sẽ đi đến kết luận tiêu cực hầu hết thời gian. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nói với bản thân mình rằng tôi đã sai về em, nhưng con quái vật trong tôi đang cố kéo tôi trở lại vào bóng tối và sự ghét bỏ đó. Sarah, tôi muốn chiến đấu chống lại nó. Những gì em đã làm cho tôi..." Anh ta lắc đầu và thở dài. "Tôi muốn thay đổi. Tôi không thể tiếp tục như thế này mãi mãi. Tôi không muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình để nghĩ rằng mọi thứ sẽ làm tôi suy sụp. Tôi không muốn làm tổn thương em nữa... Tôi... tôi muốn thử. Cho tôi. Cho... cho em".
     Tôi không thể làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào anh ta, chiến đấu với tất cả những cảm xúc này trong tôi. Đau. Lời nói của Hayden đau lắm. Tôi mơ được nghe những lời này bao lâu rồi? Tôi hy vọng Hayden sẽ không còn là kẻ thù của tôi nữa bao lâu rồi?
     Bây giờ, sau tất cả, nó đã quá muộn. Tôi không muốn anh ta hành động như vậy vì cảm giác tội lỗi. Tôi đã cứu mạng anh ta, nhưng điều đó chẳng thay đổi gì cả. Bây giờ tôi đã biết cảm giác của anh ta, nhưng tôi chưa sẵn sàng cho điều này. Anh ta quá đen tối và khó khăn. Sao tôi có thể tin tưởng anh ta? Làm sao được?
     Ngay cả sau khi nghe sự thật và biết rằng anh ta muốn thay đổi—cho dù đó là điều không thể—thì tôi cũng không thể hành động như thể anh ta không khủng bố tôi ngay từ khi chúng tôi gặp nhau. Tôi không thể tha thứ cho anh ta vì tất cả sự tàn bạo trong ba năm qua. Anh ta mắc chứng rối loạn tâm thần, đó là một thực tế giúp tôi hiểu rõ hơn về quá khứ của chúng tôi, nhưng chứng rối loạn của anh ta đã không biện minh cho tất cả những hành động tàn nhẫn đó.
     Tôi không biết liệu mình có thể quên được sự lạm dụng mà anh ta đã gây ra tôi không. Anh ta đã đến giải cứu tôi, nhưng mọi thứ quá mới và tôi cần thời gian lẫn không gian.  Tôi cần phải xa anh ta, bởi vì bất cứ khi nào Hayden ở gần tôi, cảm xúc của tôi đều chiếm lấy và tôi không thể tiếp tục làm điều đó với chính mình.
     Tuy nhiên, tôi ngứa ngáy kéo anh ta đến bên tôi và ôm lấy, tràn ngập mong muốn, tình yêu và nỗi đau. Tôi nhắm mắt lại, ước mọi thứ đơn giản hơn. Tôi yêu anh ta. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn  muốn giúp anh ta. Tôi muốn cho anh ta lý do để mỉm cười. Tôi muốn cho anh ta thấy không còn cô đơn nữa. Tôi muốn sự đụng chạm của anh ta khiến tôi cảm thấy tuyệt vời và vô tư.
     Tôi muốn anh ta...
     Tôi mở mắt và đông cứng. Hayden ngồi xuống giường tôi, dựa sát vào tôi. Đôi mắt anh ta cháy bỏng nhìn vào mắt tôi, tạo ra sự hỗn loạn trong lòng. Nhịp tim thình thịch của tôi bị vô định trong dự đoán về bước đi tiếp theo.
     Anh ta nghiêng người hơn nữa và chiếm lấy môi tôi với sự khẩn trương đánh cắp hơi thở và lý trí của tôi. Tôi bỏ lại sự do dự của mình phía sau và đáp lại nụ hôn này, đánh mất chính mình khi lưỡi của chúng tôi gặp nhau. Anh ta luồn tay vào tóc và ôm đầu tôi, siết tôi thật chặt khi chơi đùa với lưỡi tôi, đi sâu vào bên trong, và mọi thứ trong tôi trở nên căng thẳng tuyệt vọng hơn. Tôi nắm chặt eo Hayden, đáp lại những nét vuốt ve thô bạo, say đắm của anh ta bằng chính tôi. Không có gì phải kìm nén khi chúng tôi muốn nhau nhiều hơn.
     Anh ta rên rỉ và kéo môi dưới của tôi vào miệng, mút nó một cách tham lam, và tôi mở mắt ra. Hayden đang nhìn thẳng vào tôi. Mẹ kiếp. Mắt anh ta trừng trừng, cắn môi tôi rồi liếm chỗ đó. Cả hai chúng tôi đều thở nặng nhọc, gần như không hài lòng và thèm muốn nhiều hơn nữa.
     Anh ta tựa đầu vào vai tôi không bị thương, rúc vào người tôi. "Đây là điều tôi muốn từ lâu", Hayden thì thầm khàn khàn. "Tôi muốn ở đây với em". Tôi nhắm mắt lại khi niềm vui và hạnh phúc tan biến và nỗi buồn cũ kỹ quay trở lại.
     Tôi biết điều này là ích kỷ của tôi. Tôi muốn hương vị của anh ta, và tôi muốn anh ta làm cho tôi quên mọi thứ chỉ trong giây lát, nhưng tôi không có ý định quên. Hay tha thứ.  Tôi muốn nụ hôn cuối cùng này—ảo giác cuối cùng này—trước khi tôi buông anh ra.
     Một vài giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của tôi, một tiếng thút thít thoát ra khỏi môi tôi. Hayden kéo tôi ra và nắm lấy tay tôi, cau mày. "Chuyện gì vậy?"
     Anh ta nói với tôi rất nhiều tối nay—nhiều hơn bao giờ hết—nhưng tôi vẫn khó tin.
     Tôi nhìn Hayden tan vỡ, dịu dàng trước mặt tôi. Thậm chí còn không có dấu vết của Hayden độc ác, lạnh lùng và tôi cố gắng hiểu mọi thứ anh ta nói với tôi. Đó là một viên thuốc khó nuốt.
     Tôi muốn Hayden hạnh phúc, và tôi muốn nỗi đau của anh ta biến mất, nhưng tôi không thể là người sẽ giúp anh ta với bóng tối đó. Tôi đã có bóng tối của riêng mình, và nó quá sức chịu đựng. Tôi sợ nó sẽ mở rộng nếu cố gắng chiến đấu nữa. Lý do tại sao những lời nói của Carmen gây ra tổn thương là vì tôi biết bà ấy đã đúng. Tôi không phải là người phù hợp. Anh ta đã khiến tôi phải trải qua rất nhiều vì sự ghét bỏ, trả thù, bất an, đau đớn, tôi quá mong manh và khao khát hạnh phúc mà không thể mạnh mẽ cho cả hai chúng tôi.
     Tôi đã phải chiến đấu với quỷ dữ của chính mình và cố gắng tìm kiếm hạnh phúc mà không có anh ta. Một mình.
     Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta. "Làm ơn. Đi chỗ khác".
     Những lời này đau đớn hơn bất cứ điều gì. Ngực tôi đau nhói, và tôi phải chiến đấu vì không khí, xé toạc bên trong.
     "Cái gì? Không".
     Tôi không thể nhìn vào mắt anh ta. "Đã quá muộn rồi. Làm ơn đi đi".
     "Tôi biết là đã muộn, nhưng tôi sẽ nói chuyện với các nhân viên, và họ sẽ phải để tôi ở lại—"
     "Không, Hayden, anh không hiểu nó. Đã quá muộn rồi". Tôi muốn hướng bản thân trở lại ánh mắt của anh ta, cố gắng hết sức để đủ mạnh để làm điều này. Tôi phải làm điều này. "Quá muộn cho chúng ta.Tôi không thể tha thứ cho anh. Sau tất cả mọi thứ anh đã làm với tôi... tôi chỉ không thể".
     Khuôn mặt anh ta trầm xuống, để lộ nỗi buồn và bất an. Đôi mắt mất đi ánh sáng mà chúng vừa mới có trong chốc lát. Bây giờ chẳng có sự dịu dàng. Chỉ khổ đau.
     "Không. Không quá muộn. Tôi chỉ nói với em sự thật. Tôi muốn được ở bên cạnh em—"
     "Anh không thể nghiêm túc, Hayden. Anh nghĩ chỉ cần cuối cùng nói ra tất cả sự thật và quyết định snh muốn tôi? Sau tất cả những năm đau đớn anh gây ra cho tôi?" Tôi không thể thở được. Tôi hít thật sâu, hy vọng cơn đau rát ở ngực sẽ biến mất.
     "Nhưng em cảm thấy giống vậy về tôi. Em muốn tôi".
     "Vậy thì sao?!" Tôi hét lên, những kẻ tự kiểm soát mình đang chộp lấy từng chút một. Tôi không thể chịu đựng nổi việc anh ta đau như tôi. Anh ta ngừng hoạt động sau mỗi giây trôi qua, quay lại với Hayden cũ, và điều này khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tim tôi đập rất nhanh, áp lực trong đầu tôi tăng cao mọi thời đại.
    Chúng tôi không thể tiếp tục như thế này. Anh ta cần sự giúp đỡ, và sẽ tốt hơn nếu tránh xa tôi. Tôi sẽ không tốt hơn bên cạnh anh ta. Anh ta không xứng đáng với tôi.
     "Cảm xúc của tôi đối với anh không có nghĩa gì cả. Tôi không thể tha thứ cho anh, Hayden. Trước hết, tôi phải yêu thương và tôn trọng chính mình. Và ngay cả khi anh không ghét tôi nữa, anh sẽ luôn đổ lỗi cho tôi về tai nạn và cái chết của Kayden. Anh đã cố giết tôi, và đó là điều mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ".
     Anh ta đứng dậy và bắt đầu bước đi lo lắng. "Giết em? Cái quái gì vậy? Tôi không bao giờ cố gắng giết em".
     "Anh bóp cổ tôi!"
     "Nhưng tôi không làm điều đó vì muốn giết em", anh ta hét lại, sợ hãi che mắt lại. "Phòng của nó là một quả bom kích hoạt chết tiệt, và em đã ở ngay đó! Mọi thứ đều giống nhau, giống như vào ngày tang lễ của nó. Đó là lần đầu tiên tôi bước vào phòng nó kể từ đó, và khi tôi nhìn thấy em... tôi chỉ cảm thấy rất nhiều cơn thịnh nộ. Quá nhiều! Tôi không thể kiểm soát nó". Anh ta nắm chặt tay lại. "Em thậm chí không thể bắt đầu hiểu cảm giác của tôi trong thời điểm đó".
     Tôi nhìn đôi bàn tay run rẩy của mình trên đùi. Nó không thành vấn đề. Ngay cả khi anh ta không thực sự cố giết tôi, điều đó cũng không thành vấn đề. Tôi chỉ cần anh ta ra khỏi phòng.
     "Hayden—"
     "Hãy nhìn xem, bất cứ điều gì tôi đã làm hoặc nói, đó là trước đây. Tôi không ghét em nữa. Tôi muốn em—"
     "Anh muốn gì không quan trọng, Hayden!" Tôi tuyệt vọng để được một mình.
     Hayden dừng bước giữa phòng, nhìn chằm chằm vào tôi như tôi đã phản bội. Tôi cần anh ta ra khỏi đây. Tôi nhấn nút gọi y tá, hy vọng ai đó sẽ đến sớm và đưa anh ta ra khỏi phòng.
     "Luôn là vì anh! Luôn là về những gì anh muốn hoặc những gì anh cần! Anh không quan tâm những gì tôi muốn! Tôi muốn anh ra khỏi đây. Tôi không muốn nhìn thấy anh. Sao anh có thể ích kỷ như vậy? Sao anh không hiểu điều đó?!"
     Sự bùng nổ chỉ còn lại tôi yếu đuối. Thở hổn hển, tôi nhìn anh ta chằm chằm. Hayden run rẩy thấy rõ. Anh ta sẽ làm tổn thương tôi ư? Anh ta sẽ mất kiểm soát sau khi tôi đả kích anh ta như thế này chứ? Tôi không thể tin anh ta. Tôi luôn mong chờ điều tồi tệ nhất của anh ta, và mặc dù những ngày cuối cùng và một vài khoảnh khắc âu yếm, anh ta vẫn là một Hayden đen tối khó đoán.
     Anh ta hoàn toàn im lặng một lúc, mắt anh ta dán vào mắt tôi. "Đừng làm điều này". Tôi hầu như không nghe thấy giọng nói đó. Một giọt nước mắt rơi xuống má Hayden, và tôi không thể chịu được khi nhìn anh ta nữa.
     "Đi chỗ khác".
     "Làm ơn, Sarah. Làm ơn. Đừng. Làm. Điều này".
     "Quá muộn rồi", tôi thì thầm. Tôi sẽ tan nát bất cứ lúc nào. Tôi không muốn tan vỡ trước mặt anh ta. Nó đang giết tôi. Nó giết tôi rất gần anh ta, nhưng lại rất xa. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự thân thiết. Chúng tôi sẽ không bao giờ.
     "Ngày xửa ngày xưa, Hayden, tôi muốn dành tất cả cho anh. Anh đã mất cơ hội của mình rồi. Xin hãy ra ngoài".
     Cánh cửa mở ra và cô y tá bước vào. Cô ấy định nói gì đó với tôi, nhưng dừng lại khi phát hiện Hayden, cau mày khó hiểu.
     "Cậu đang làm gì ở đây? Cậu không được phép ở đây sau giờ thăm". Anh ta thậm chí không nhận ra cô ấy, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ, tất cả các cơ bắp của anh ta căng thẳng. Mọi thứ đều đau đớn, và tôi đã gần mất nó. Rất gần...
     "Có nghe tôi nói không? Cậu không được phép ở đây. Nếu cậu không rời khỏi phòng ngay lúc này, tôi sẽ gọi bảo vệ và họ sẽ—"
     "Không cần", anh ta trả lời bằng giọng khàn khàn. Đôi mắt đẫm lệ vẫn nhìn tôi. "Tôi sẽ đi". Anh ta xoay người và xông ra khỏi phòng.
     Cô y tá tiếp cận tôi. "Tôi đến ngay khi nhận được cuộc gọi của cô. Cô thấy thế nào?"
     Tôi thậm chí không chú ý đến cô ấy, bắt đầu đánh mất chính mình trong tất cả nỗi đau. Mọi thứ bùng nổ trong tôi, và những giọt nước mắt, đau đớn, cô đơn và tổn thương khiến tôi mù quáng và ngơ ngác. Nó thật ngột ngạt, kéo tôi vào sâu hơn trong hư vô, và nỗi thống khổ nhanh chóng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, ngự trị trên tôi.
    Tôi chỉ muốn quên đi mọi thứ và được tự do. Tôi muốn quên Hayden từng tồn tại. Tôi muốn anh ta đi ra từ trái tim tôi.
     Dù vậy, điều đó là không thể.
     Anh ta ở trong cốt lõi của tôi, và giống như một căn bệnh chết người, anh ta vẫn tồn tại cho đến cuối cùng.
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro