Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
BUỔI SÁNG TIẾP THEO, tôi thức dậy và suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho mẹ tại sao xe của tôi không ở trong lối vào của chúng tôi. Tôi dự định sử dụng một chiếc xe đạp để đi học trong thời gian này, nhưng không biết nghĩ ra xin phép thế nào bây giờ. Năm học hầu như chưa bắt đầu và xe của tôi đã bị hư.
     Tôi không muốn nói với bà ấy rằng ngày đầu tiên ở trường của tôi thật tồi tệ đến nỗi nó có thể cạnh tranh cho danh hiệu "Ngày Đầu Tiên Tồi Tệ Nhất Trường Trung Học".
     Tôi luôn nói rằng lốp xe của tôi đã bị nổ tung, nhưng có giới hạn về số lần tôi có thể sử dụng cái cớ cũ đó. Tôi ra khỏi phòng, và thấy tôi phải lo lắng về việc tạo ra lời nói dối thuyết phục nhất làm gì vì mẹ thậm chí còn không về nhà. Tôi đã kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn nào từ bà ấy hay không; tuy nhiên, chẳng có gì.
     Tôi gọi cho bà ấy, nhưng cuộc gọi chuyển đến hộp thư thoại. "Mẹ ơi. Mẹ ở đâu? Bây giờ con đang chuẩn bị đi học, nhưng làm ơn nhắn tin cho con để con biết rằng mẹ vẫn ổn. Tạm biệt", tôi nói và kết thúc cuộc gọi.
     Nếu hôm nay giống như tất cả những ngày trước đó, thì có lẽ bà ấy đã qua đêm tại nhà của một người đàn ông nào đó. Vì không thể giúp được gì, tôi phải kiên nhẫn và chờ tin nhắn.
     Tôi thấy yếu ớt, cơ thể tôi cầu xin bất cứ thứ gì có thể tăng cường năng lượng, vì vậy tôi quyết định pha cà phê trước khi đi học. Tôi đã thức cả đêm, không thể ngừng phát lại các sự kiện ngày hôm qua.
     Đêm qua, tôi đã ném quần áo nhuộm màu của mình vào máy giặt và tắm rất lâu ngay khi về đến nhà. Tôi không thể xua đuổi tất cả những suy nghĩ đáng sợ đó và quên đi ngày của mình, rất nhiều hình ảnh hòa quyện trong tâm trí và khuếch đại bóng tối của tôi. Mọi thứ tốt đẹp tôi trải qua trong suốt mùa hè đã không còn giá trị nữa. Như thể chúng chưa bao giờ xảy ra.
     Tôi thấy tồi tệ hơn khi tắm rửa xong. Vào lúc đó, tôi đã đủ thô bạo để tìm kiếm các tài khoản truyền thông xã hội của học sinh East Willow High, lo lắng rằng họ đã chia sẻ điều gì đó liên quan đến tôi.
     Tôi thường không từ bỏ mong muốn xem qua tài khoản của họ, bởi vì bất cứ khi nào tôi làm, tôi đều vô cùng đau đớn. Miễn là tôi không nhìn vào những hình ảnh và video đó trên mạng, tôi có thể giả vờ rằng chúng không tồn tại. Tôi có thể có một ảo ảnh trốn thoát.
     Tôi đã thấy họ tìm kiếm niềm vui từ tôi, thích và chia sẻ những khoảnh khắc xấu hổ và thảm khốc nhất của tôi. Natalie và Christine là những kẻ luôn tạo ra tiếng vang về tôi và những linh hồn đáng thương khác bị bắt nạt. Họ nuôi sống bản thân với sự ghét bỏ mà chúng lây lan.
    Tôi cũng có thể giả vờ rằng họ không tạo tài khoản giả cho tôi, đăng tất cả các loại hình ảnh và tin nhắn bằng tên của tôi. Tôi càng báo cáo những hồ sơ đó, càng có nhiều hồ sơ mới xuất hiện, vì vậy tôi đã từ bỏ việc cố gắng xóa chúng từ lâu.
     Đôi khi, tôi ước rằng Internet không được phát minh ra. "Xử nó xong là quên nó luôn" mất hoàn toàn dấu vết trong thế kỷ 21. Chúng ta không bao giờ có thể hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của ai đó, bởi vì ta có thể dễ dàng để hình ảnh và video của mình nằm rải rác trên Internet.
     Tôi tình cờ xem video nhà ăn ngay trước khi đi ngủ. Cảnh tượng Jessica gù lưng trong khi bị tấn công bằng nhiều loại thực phẩm khác nhau khiến cho phần bên trong của tôi bốc cháy thêm một lần nữa, mỗi giây qua lại khiến tôi thêm buồn nôn. Tôi đã báo cáo nó, nhưng tôi nghi ngờ chả gây nên sự khác biệt nào. Nếu nó bị xóa, ai có thể đảm bảo nó sẽ không được tải lên lại?
     Những cá nhân đã quay phim này và chia sẻ nó lên mạng, thúc đẩy người khác để lại những bình luận khủng khiếp về nạn nhân, đã thối nát và vặn vẹo. Nó không tính người, nhưng rất nhiều bạn cùng lớp đã tìm cảm giác thoả mãn bằng cách cạnh tranh để tạo ra những điểm hạ gục thông minh nhất.
     Số lượng có hạn. Thật dễ dàng để tham gia vào nhóm thù hận khi họ là một phần của quần chúng. Tôi hầu như không thấy bất kỳ bình luận nào lên án nội dung. Họ đã bị chết đuối bởi phần lớn thời gian đáng ghét. Tôi nhớ đã đọc đâu đó rằng khoảng 95% thanh thiếu niên chứng kiến việc ​​bắt nạt trên phương tiện truyền thông xã hội đã bỏ qua nó, điều này giải thích tại sao những kẻ bắt nạt có thể thoát khỏi dễ dàng.
     Tôi ra khỏi nhà sớm hơn một chút để có thể đến trường đúng giờ bằng xe đạp. Không khí buổi sáng se lạnh, tạt vào má và tay tôi, áo khoác của tôi không làm được gì để che chở tôi khỏi cái lạnh. Tôi khó có thể nắm chặt tay lái bằng bàn tay băng giá của mình.
     Chuyến đi đến trường như dài vô tận, và khi cuối cùng cũng đến, răng tôi lập cập vì lạnh. Khi tôi thổi những ngón tay của mình để sưởi ấm chúng, tôi thấy Josh và Masen cùng cười với nhau về điều gì đó. Mặt họ lập tức trầm xuống khi chú ý đến tôi.
     "Nhìn xem. Đó là đồ mách lẻo", Masen nói.
    Josh sải bước về phía tôi và chặn đường, và máu tôi đông cứng, các giác quan của tôi cảnh giác cao độ. Anh ta thấp so với một chàng trai, vì tôi cao 175cm và anh ta thấp hơn tôi. Tuy nhiên, khung xương của anh ta rộng, đầy cơ bắp, vì vậy anh ta có thể chế ngự tôi một cách dễ dàng. Trong số Hayden, Blake và Masen, Josh là kẻ du côn nhất. Tôi không phải là cô gái duy nhất anh ta đánh. Anh ta có một tính khí khủng khiếp, và anh ta thích đánh các cô gái, dùng những hành động tàn nhẫn nhất để khiêu khích hoặc không.
     Josh đánh tôi vì tôi cố gắng chống trả anh ta. Anh ta liên tục gọi tên tôi, và tôi nói với anh ta rằng ít nhất tôi không lùn như anh ta. Ngay sau đó, anh ta vung nắm đấm về phía tôi, khiến tôi bay qua sân sau của trường. Tôi đã không cảm thấy đau ngay lập tức, bởi vì bị choáng váng sau cú đánh bất ngờ của anh ta và não tôi cần thời gian để xử lý những gì đang xảy ra. Chỉ ngay sau đó tôi cảm thấy đau đớn và nếm được mùi máu trên đôi môi nứt nẻ của mình, thực tế khủng khiếp khiến tôi không nói nên lời.
     Anh ta không hối tiếc, tất nhiên. Anh ta chỉ hứa với tôi là sẽ tặng một con mắt đen vào lần tới nếu tôi lại sờ trúng anh ta.
     Đối với sự sợ hãi thường trực của tôi, thứ nhiều hơn tính cách xấu xa của anh ta, nhưng tôi không bao giờ có thể xác định chính xác những gì. Có những lúc, một sự điên cuồng xuất hiện trong mắt anh ta, khiến tôi nghi ngờ sự tỉnh táo, và sự ghét bỏ trong anh ta làm tôi sợ hãi.
     Anh ta giống với Natalie, nên không có gì lạ khi họ quay lại với nhau. Họ thỉnh thoảng gặp nhau kể từ khi Kay qua đời, mặc dù Natalie tuyên bố cô ta không bao giờ ngừng yêu Kayden. Tôi không biết những gì cô ta thấy ở Josh, nhưng tôi đoán có một cái nắp cho mỗi cái nồi.
     Josh đưa tay lên vai tôi và siết nó thật mạnh đến nỗi tôi đau nhói. Tôi cắm móng tay vào lòng bàn tay, âm thầm hy vọng anh ta sẽ không giơ tay lên tôi hay thứ gì khác. "Những gì mày đã làm trong nhà ăn là vô cùng ngu, đồ ngu".
     "Anh đã trả được thù của vì xe của tôi bị phá hủy rồi". Giọng tôi phát ra yếu ớt. "Anh không thể cứ để nó đi ư?"
     Anh ta tạo áp lực nhiều hơn, và tôi ấn móng tay mạnh hơn vào lòng bàn tay, cố gắng không phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau đớn. Chúng tôi đang ở trong một hành lang đầy học sinh, nhưng tôi không nghi ngờ trong một giây, anh ta sẽ đánh tôi nếu bị làm phiền.
    "Mày có nghĩ rằng chúng ta chơi trò chơi không, đồ mách lẻo?" Masen xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, nghiêng mặt ngang tôi. Anh ta vỗ trán tôi. "Bọn tao ghét mày và sẽ không để mày có được một ngày xa bọn tao".
     "Mày là một đống cứt". Sự lựa chọn từ ngữ của Josh, như mọi khi, đầy những từ tục tĩu. Tôi hy vọng chuông sẽ sớm reo để không phải chịu đựng điều này nữa. "Mày xứng đáng bị đánh đập và dạy một bài học".
     Anh ta đẩy tôi bằng tất cả sức lực của mình, và tôi không thể tự bắt mình. Tôi đang ngã, nhưng ai đó đã nắm tôi từ phía sau và kéo tôi dậy. Lấy lại thăng bằng, tôi quay lại và thở hổn hển khi bắt gặp ánh mắt của Hayden.
     "Mày nên để cô ta ngã! Tại sao mày làm vậy?" Josh nhổ nước bọt sau lưng tôi, và tôi phát hiện ra những tia sáng của sự giận dữ trong mắt Hayden trước lời nói của anh ta.
     "Cô đang cản đường", anh ta rít qua kẽ răng, lườm Josh. "Đó là một phản xạ tự nhiên". Dần dần, anh ta đưa ánh mắt về phía tôi, làm tôi bối rối. Anh ta định làm gì?
     "Bước sang một bên", Hayden nói với tôi. "Cô là một cảnh tượng xấu xí để nhìn vào sáng sớm". Anh ta di chuyển tôi để có thể đi xuống hành lang. Mặt Josh vặn vẹo với lòng căm thù thuần túy khi anh ta nhìn Hayden rời đi, nhưng sau đó anh ta nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm, và anh ta gạt tôi ra, xông tới sau Hayden. Với một lời chế nhạo, Masen sao chép cử chỉ của Josh và đi theo họ.
     Tôi gặp khó khăn khi di chuyển chân vì chúng nặng như chì. Tôi không thể tin họ! Tôi cắm mặt vào tủ đồ của mình, nhẹ nhõm lạ thường khi Hayden đã làm hỏng kế hoạch của Josh và để tôi đi dễ dàng.
     Bất cứ khi nào anh ta rời khỏi nơi này, tôi cảm thấy như sắp sụp đổ, và tôi chưa bao giờ sẵn sàng.
     Tôi ước mình có thể thoát khỏi anh ta. Tôi ước có thể có một ngày tự do. Mùa hè này giống như một giấc mơ đẹp, nhưng tiếc là nó không thể kéo dài.
     Tôi đã học được một điều trong cuộc sống. Những giấc mơ đẹp không bao giờ tồn tại. Tôi luôn bị dẫn trở lại cơn ác mộng thường ngày.
     Điện thoại của tôi kêu lên, và tôi đọc tin nhắn từ mẹ nói rằng bà vẫn ổn và đang làm việc. Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Đúng như tôi giả định. Bà ấy đã có một đêm "hoang dã" khác, hả?
     Tôi đi đến lớp tiếng Anh và vào đó, tìm Jessica ở hàng đầu tiên. Cô ấy đang ngồi ở bàn gần cửa ra vào nhất, và thật dễ dàng để biết lý do đằng sau sự lựa chọn chỗ ngồi đó. Cô ấy muốn một lối thoát nhanh nếu cần. Chỗ ngồi bên cạnh cô ấy trống rỗng, rất may, vì vậy tôi quyết định ngồi xuống. Lớp học đã đầy một nửa, nhưng tôi không thấy Hayden hay bất kỳ người bạn nào của anh ta ở đây, đó là một sự giải thoát.
     "Chào", tôi chào cô ấy. Cô ấy ngẩng đầu khỏi cuốn sách đang đọc. Tôi nhướng mày khi nhận thấy nó được viết bằng tiếng Pháp.
     Cô ấy đỏ mặt, liếc đi chỗ khác. "Xin chào", cô ấy trả lời bằng một giọng nhỏ.Đây là giọng nói thật của cô ấy. Nó làm cho cô ấy nghe như một đứa trẻ mười tuổi, nhưng tôi nghĩ nó thật dễ thương.
     "Xin lỗi vì làm phiền bồ. Tôi có thể ngồi bên cạnh không?
     "Ừ, chắc chắn". Cô ấy thậm chí không nhìn tôi, cô ấy chỉ tập trung vào cuốn sách của mình.
     Tôi liếc cô ấy, xem ra cô ấy không muốn nói chuyện hoặc cô ấy cực kỳ ngại ngùng. Tôi nhận thấy rằng đôi mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, điều đó có nghĩa là cô ấy không đọc. Tôi đã làm cho cô ấy lo lắng.
     "Tôi muốn hỏi bồ có ổn không". Tôi chỉ vào trán cô ấy. "Tôi thấy bồ đang đeo băng dính".
     "Tôi ổn cảm ơn. Mặc dù tôi có lẽ trông giống một kẻ lập dị".
     "Không, đừng lo lắng. Nó không phải là việc lớn".
     Cuối cùng cô ấy nhìn tôi, và tôi phát hiện ra sự bất an trên khuôn mặt cô ấy. Vì thế. "Tôi muốn cảm ơn bồ..." Cô ấy liếc đi chỗ khác. Jessica hít một hơi thật sâu và đưa ánh mắt trở lại với tôi. "Tôi rất biết ơn những gì bồ đã làm cho tôi ngày hôm qua. Nghiêm túc đấy, cảm ơn bồ. Bồ là người duy nhất phản đối họ, và bồ thật dũng cảm—"
     Tôi lắc đầu và nhét một sợi tóc ra sau tai. "Không phải như thế. Tôi không dũng cảm. Tôi yếu đuối. Tôi chỉ không thể đứng nhìn họ làm bồ đau như thế—" tôi bị đóng băng khi Hayden đang thong thả bước vào lớp. Tóc trên cổ tôi dựng đứng, và tôi không thể làm gì khác ngoài việc há hốc miệng với anh ta. Anh ta chú ý đến tôi, và thậm chí không chớp mắt khi đi ra phía sau lớp học.
     Các cô gái bắt đầu thì thầm với nhau, đó là một phản ứng thông thường ở bất cứ nơi nào anh ta xuất hiện. Hôm nay anh ta mặc quần jean đen màu đen với áo phông đen—ôm sát cơ bắp gợn sóng, phù hợp hơn tôi muốn thừa nhận. Làm thế nào mà một người trông rất đẹp ở bên ngoài lại có thể xấu xí như vậy ở bên trong?
     Tôi liếc Jessica và nhận thấy cô ấy đang quan sát tôi. "Bồ có thích anh ta không?" cô ấy thì thầm.
     Má tôi ửng hồng vì xấu hổ, ngực tôi nhói lên. "Dĩ nhiên là không. Tại sao bồ hỏi vậy?"
     Khóe môi cô ấy nhếch lên thành một nụ cười nhỏ. "Tôi xin lỗi. Chỉ là... bồ không rời mắt khỏi anh ta khi anh ta bước vào".
     Thật ư? Có phải tôi trông như bị thu hút bởi anh ta mỗi khi nhìn chằm chằm vào anh ta không? "Hayden Black ghét mình. Anh ta... Anh ta biến cuộc sống của mình thành địa ngục, và đó không phải là một bí mật trong ngôi trường này.  Đó là một câu chuyện dài, nhưng tóm lại, không, mình không ưa anh ta. Mình ghét anh ta".
     "Ồ. Tôi không biết điều đó. Tôi xin lỗi".
     Cô Dawson bước vào lớp, không làm gì để làm im lặng tiếng nói của mọi người.
     "Bồ có muốn ăn trưa với tôi không?" Tôi hỏi, lo lắng ra tay trước. Cô ấy mới tới đây, và cô ấy không biết câu chuyện của tôi, vì vậy tôi nói chuyện với cô ấy dễ dàng hơn một chút. Cô ấy có vẻ là một cô gái tốt, và lần đầu tiên tôi không muốn trở nên khó gần. Tôi cần một người bạn.
     Kayden sẽ rất hạnh phúc vì đã cố gắng kết bạn mới.
     Nụ cười rạng rỡ của cô ấy trông thật chân thành, làm tôi bớt khó chịu. "Tôi rất thích. Chỉ là..." Nụ cười của cô ấy mờ đi một chút, hai má ửng đỏ. "Tôi mang bữa trưa của mình. Tôi không muốn đến nhà ăn sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua..."
     "Không sao đâu. Tôi cũng mang theo bữa trưa của mình. Vì vậy, chúng ta có thể đi nơi khác".
     "Điều đó sẽ rất tuyệt!"
    Các bạn cùng lớp của tôi đã trở nên to tiếng hơn khi vào tiết học. Không có kỷ luật trong lớp học của cô Dawson. Học sinh  luôn nói chuyện, nhắn tin cho nhau hoặc cười, nhưng cô ta không bao giờ la mắng họ. Cô ta là một trong những giáo viên im lặng và sợ học sinh của mình. Không ai tôn trọng cô ta—nhất là tôi, bởi vì các lớp học của cô ta là nơi tôi bị bắt nạt nhiều nhất.
    Tôi lấy bút chì của mình để viết ra những gì cô Dawson đang viết nguệch ngoạc trên bảng đen thì có thứ gì đó đập vào đầu. Tôi quay lại và tìm thấy một tờ giấy nhàu nát bên cạnh ghế. Tôi đã thấy chuyện này rồi sẽ đi đến đâu, vì vậy tôi bỏ qua nó và tập trung vào việc ghi chú.
     Ngay sau đó, một tờ giấy nhàu nát mới đập vào cổ Jessica, và cô nhặt nó lên khỏi sàn. Tôi đã cố gắng nói với cô ấy đừng bận tâm đọc nó, nhưng cô ấy đã mở ra. Cô ấy đọc những lời đó và kêu lên, trở nên tái nhợt. Hai tay cô ấy bay xuống phía dưới, kiểm tra xem mọi thứ đã ổn chưa, nhưng không có gì sai.
     Tôi liếc nhìn phía sau để xem ai đã ném những tờ giấy này vào chúng tôi. Thậm chí không có ai nhìn về phía tôi. Giống như họ đang giả vờ không có gì xảy ra.
     "Nó nói gì?" Tôi hỏi cô ấy.
     "Thật kinh khủng".
     "Làm ơn cho tôi biết. Nó không thể tệ hơn những gì tôi đã nhận được cho đến nay được"
     Cô ấy đưa cho tôi tờ giấy và tôi đọc: "Cái mông của mày quá béo khiến quần jean mày bị tét ra. Đó là chiếc quần lót xấu xí".
     Tôi nghiền nát tờ giấy, tức giận vì họ cũng bắt nạt cô ấy. "Làm ơn, đừng chú ý đến họ. Quần jean của bồ ổn mà".
     Cô ấy hầu như không thể nhìn tôi. Mặt cô ấy ửng đỏ, và cố giấu mình sau mái tóc. "Bồ có chắc không?"
     "Chắc. Họ chỉ cố gây rối với chúng ta thôi. Đừng đọc những ghi chú đó; chỉ là một trò đùa. Mặc kệ họ".
     Tôi nói cô ấy bỏ qua chúng, nhưng tôi thậm chí không thể bỏ qua chúng khi giấy tờ tiếp tục đánh chúng tôi. Tôi nghe thấy mọi người thì thầm về Jessica và tôi, và tôi ghét không thể có một lớp học bình thường nơi tôi sẽ không bị quấy rối dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi quay lại, sẵn sàng trừng mắt nhìn bất cứ ai đang ném những quả bóng giấy này vào chúng tôi, và một quả rơi thẳng vào mặt tôi.
     Lớp học nổ ra trong tiếng cười, và cậu bé bên cạnh Hayden cao hứng với anh ta.
     "Mày nên nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Thật tệ khi tao không thể chụp bức ảnh nhăn nhó đó", một bạn nữ cùng lớp nói với bạn cô ta.
     Ánh mắt của Hayden thậm chí không dao động khi tôi cau có với anh ta, và tôi cảm thấy thật nực cười khi cố gắng nhìn chằm chằm anh ta trong khi rõ ràng anh ta là người chịu trách nhiệm ở đây. Anh ta không bao giờ, bị đe dọa bởi tôi. Nghĩ rằng tôi có thể đặt anh ta vào vị trí của anh ta chỉ với một cái trừng mắt là vô lý.
     Tôi quay vòng, nhưng đã quá muộn. Anh ta thấy tôi đỏ mặt, cười đáp lại.
     Điểm một triệu cho Hayden.

TÔI ĐANG CHỜ JESSICA bên cạnh tủ đồ của tôi, giống như chúng tôi đã đồng ý, nhưng cô ấy vẫn không ở đây. Tôi đã quên xin số điện thoại của cô ấy trong lớp tiếng Anh, vì vậy tôi không thể nhắn tin cho cô ấy và xem điều gì khiến cô ấy mất thời gian quá lâu.
     Có lẽ cô ấy đã thay đổi suy nghĩ của mình. Có lẽ cô ấy hối hận khi nhận lời mời của tôi.
     Một cảm giác thất vọng thường thấy lắng xuống trong bụng tôi, làm vơi đi những hy vọng nhỏ nhoi mà tôi đã có.  Tôi đã cố gắng không để tổn thương thấm vào mình.
     Nó ổn. Nó thực sự ổn. Nếu cô ấy không muốn làm bạn với tôi, đó là lựa chọn của cô ấy. Tôi sẽ không thất vọng. Tôi sẽ không.
     Tôi lấy túi đồ ăn trưa ra khỏi tủ, quyết tâm không để nó đến với tôi, và đi ra ngoài. Tôi dừng lại ở phòng vệ sinh gần nhất để đi tiểu trước và đi đến bồn rửa, nhưng sau đó tôi sững người khi nghe thấy ai đó khóc nức nở trong một phòng nào đó.
     Tốt nhất tôi nên rời đi vì đây không phải là mối quan tâm của tôi. Tôi quay lại, nhưng cô gái này bắt đầu khóc rất nhiều đến nỗi nó xé toạc thứ gì đó trong tôi. Tôi không thể bỏ mặc cô ấy như thế này, phải không?
     Khỉ thật. Tôi gõ cánh cửa đóng kín. "Chào. Ừm, cô ổn chứ?" Tôi kiểm soát để hỏi câu hỏi ngu ngốc nhất có thể.  Tất nhiên, cô ấy không ổn, đồ ngốc. Một điểm cho sự vụng về xã hội của tôi.
     Cô gái ngừng rên rỉ và sụt sịt nhiều lần. "Ừm,ừ... ừ, tôi ổn".
     Tôi nhận ra giọng nói và lo lắng ngập tràn cơ thể. "Jessica? Là tôi đây, Sarah. Làm ơn mở cửa đi?"
     Lúc đầu cô ấy không phản ứng, và dường như cô ấy đang nghĩ liệu có nên mở cửa hay không. Tôi mong cô ấy từ chối.  Cuối cùng, cô ấy mở khóa cửa và tôi trượt vào trong.
     Một cơn đau đập vào ngực tôi khi tôi bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy. Khuôn mặt cô ấy  sưng lên vì khóc, được bao phủ bởi một vài sợi tóc vàng ẩm ướt, trong khi nước mắt chảy dài trên gò má đỏ ửng.
     "Đã xảy ra chuyện gì?"
     "Tôi xin lỗi, Sarah. Tôi biết chúng ta đã đồng ý ăn trưa cùng nhau, nhưng..." Cô ấy lắc đầu, ánh mắt chăm chăm trên sàn nhà. "Là Blake. Tôi đang trên đường đi gặp bồ, nhưng anh ta ngăn tôi lại và giật túi đồ ăn trưa của tôi. Anh ta ném chúng vào thùng rác và nói với tôi rằng tôi quá béo và không cần ăn vì tôi có quá nhiều thịt rồi".
      "Thằng khốn".
     Cuối cùng cô ấy nhìn vào mắt tôi. "Tại sao anh ta ghét tôi nhiều như vậy? Anh ta thậm chí còn không quen tôi!"
     Tôi muốn đưa tay cho cô ấy hoặc cái ôm an ủi, nhưng sự thận trọng không cho phép tôi. Tôi không quen tiếp xúc vật lý hoặc bắt đầu nó.
     "Đó là cách của Blake. Anh ta giống như Hayden, Masen và Josh. Khi họ không thích ai đó, vì bất kỳ lý do gì, họ biến người khác thành mục tiêu".
     "Tôi ghét nơi này".
     "Tôi đồng ý. Thật ra, tôi đã bị bắt nạt từ ngày đầu tiên ở đây".
     Cô ấy hé môi, đôi mắt mở to. "Có thật không?"
     Thật không dễ để tôi nói về điều này một cách cởi mở như vậy. Tôi đã rất xấu hổ và vẫn không muốn thừa nhận rằng mình không được chấp nhận ở đây. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu không nói về nó, có nghĩa là nó không quá nghiêm trọng. Khoảnh khắc tôi nói to "Tôi bị mọi người bắt nạt" nó sẽ trở nên thật hơn, và tôi sẽ phải chấp nhận thực tế tàn khốc.
     Tuy nhiên, tôi muốn giúp cô ấy và cho cô ấy biết rằng cô ấy không cô đơn trong chuyện này. "Thật. Trên thực tế, học sinh bắt đầu bắt nạt tôi ở trường tiểu học".
     "Điều tương tự cũng xảy ra với tôi. Tôi luôn bị thừa cân.  Tôi biết tôi ăn quá nhiều! Tôi biết tôi nên giảm cân, và tôi đã cố gắng, nhưng tôi—"
     "Này, không sao đâu. Tôi không quan tâm bồ trông như thế nào. Nếu bồ thích thức ăn, thì không sao cả".
     "Nhưng bồ quá gầy! Làm thế nào mà bồ quản lý để giữ dáng?"
     Tôi nhún vai. "Tôi thực sự không làm gì cả. Tôi đã luôn như thế này. Tôi đã chạy bộ, nhưng tôi bắt đầu vì muốn khỏe mạnh".
     Cô ấy lại sụt sịt. "Tôi cũng có thể bắt đầu chạy".
     "Bồ có thích chạy bộ không?"
     Cô ấy hếch mũi lên. "Không. Không hẳn vậy".
     Một tiếng cười khúc khích phát ra từ môi tôi. Vậy thì bồ không cần phải chạy! Nhưng tôi sẽ không phiền nếu thỉnh thoảng bồ tham gia cùng tôi.  Tức là, nếu bồ chắc chắn muốn thử".
     Cô ấy mỉm cười với tôi, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có thể nói chuyện như thế này với ai đó. Thật tốt khi biết mình là một người thua cuộc hoàn toàn hoặc không có khả năng giao tiếp với người khác.
     "Cảm ơn, Sarah. Bồ rất tốt với tôi trong khi chẳng hề biết gì về tôi".
     "Không có chi. Bồ biết đấy, tôi muốn chúng ta hiểu nhau hơn. Nếu bồ muốn, tất nhiên".
     "Tất nhiên, tôi muốn. Bồ thật tuyệt, và bạn thực sự là người duy nhất ở đây đã giúp tôi". Cô ấy lấy iPhone ra khỏi túi quần trước. "Hãy trao đổi số nào".
     Tôi cho cô ấy số điện thoại của mình và thêm cô ấy vào danh sách liên lạc cực ngắn của tôi. Cô ấy thực sự là người bạn đầu tiên tôi có bây giờ.
     "Tôi nghĩ bồ đã bỏ rơi tôi", tôi nói với cô ấy.
     "Tôi rất xin lỗi. Tôi muốn gửi cho bồ một tin nhắn, nhưng tôi không có số của bồ".
     "Ừ".
     "Tôi ghét Blake".
     "Tôi biết".
     "Anh ta là kẻ tồi tệ nhất".
     "Đợi cho đến khi bồ biết Hayden, Josh và Masen".
     "Tất cả các cô gái chỉ ngất ngây trước họ".
     "Đó là bởi vì họ chỉ nhìn thấy diện mạo của họ. Họ nhìn thấy những tờ giấy trang trí lôi cuốn bao quanh tính cách mục nát".
     "Cái đó ghê thật".
     Tôi thở dài, vén một lọn tóc lỏng lẻo ra sau tai. "Phải, chính nó".
     Tôi thấy thật dễ dàng để trò chuyện với cô ấy, trở nên thoải mái hơn với mỗi giây trôi qua, và bằng cách nào đó, tôi không cảm thấy chán nản nữa.
     Cô ấy lau nước mắt trên khuôn mặt. "Chúng ta làm gì bây giờ?"
     Có lẽ đã quá muộn để tôi có một người bạn. Có lẽ Jessica có thể trở thành người bạn tốt nhất của tôi hôm nay. Tôi phải hy vọng điều tốt nhất, bất chấp tất cả.
     "Chúng ta cứ làm theo kế hoạch với nhau".
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro