(5) Sếp Jeon tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin hẳn là đã suy nghĩ đến u mê cả đầu óc.

Nếu không thì vì sao xe đã dừng được nửa tiếng đồng hồ mà cậu cũng không có phản ứng gì?

Jungkook nhìn cái người đang ngơ ngẩn bên cạnh, muốn gọi cậu nhưng rồi lại thôi, vì hắn bất chợt nhận ra bộ dạng ngây ngốc này của Jimin quả thực rất dễ thương. Thôi thì còn hơn tiếng nữa mới đến giờ, hắn tranh thủ cậu một chút vậy.

Trong mắt Jungkook mà nói, Jiminie - sắp là của hắn - là đẹp nhất. Hắn lần đầu trông thấy cậu đã có ấn tượng tốt, sau vài lần tiếp xúc càng ngày càng thấy cậu đáng yêu, lâu dần từ hảo cảm chuyển thành quý mến, đến lúc nhận ra thì đã hoàn toàn phải lòng cậu. Nhưng nói là phải lòng vậy thôi, con người Jeon Jungkook lại chưa từng yêu ai, không biết phải chinh phục người mình yêu như thế nào. Việc hắn thích Jimin chỉ có hắn biết, Kim Taehyung biết, và gần đây là bạn thân cậu, Joo Hyunjae biết. Hắn muốn được ở gần cậu nhiều hơn, muốn trông thấy cậu nhiều hơn, muốn cậu chỉ chú ý đến mình hắn, nhưng hắn không biết bày tỏ lòng mình như thế nào, và chẳng hiểu sao nữa, hắn chỉ nghĩ ra được mỗi chuyện sai vặt để được ở gần Jimin nhiều hơn, thậm chí còn yêu cầu cậu làm bữa sán cho hắn, tất nhiên là có trả tiền... Hắn muốn cậu chú ý đến mình, muốn cậu phải nhớ thật rõ mình... nhưng hắn làm sai cách, nên kết quả là cậu vẫn chú ý đến hắn, nhưng là sợ đến tái mặt, thậm chí còn xa cách hơn cả hồi mới đến công ty.

"Jimin... tôi yêu em.." Jungkook khẽ thì thào những lời mà trước đây hắn chỉ dám giấu vào trong tim. Lần đầu tiên hắn cất nó lên thành lời... tuy chỉ đủ cho mình hắn nghe, nhưng cũng đã xoa dịu phần nào trái tim rát bỏng.

Trong không gian chật hẹp của chiếc xe.. hắn im lặng, cậu im lặng. Cái im lặng ngột ngạt, bức bối, kéo Jimin ra khỏi những dòng nghĩ ngợi mông lung.

"Sếp.. khách hàng.." Jimin hoảng hốt nhìn sang phía Jungkook, hắn đang dựa người trên ghế, mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi.

"Còn hơn nửa tiếng nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có được không em?" Hắn quay sang nhìn cậu, giọng nói đầy từ tính vang lên, như sợi lông vũ quét khẽ vào tai Jimin. Ấm áp và dịu dàng như thế này không phải là Jeon Jungkook mà cậu quen. Hắn hôm nay that lạ, từ sáng đến giờ rất lạ.

"Đ- được.. sếp nghỉ ngơi, tôi sẽ chú ý giữ im lặng" Cậu kéo trên môi mình một nụ cười gượng, mắt không dám đặt lên hắn. Cho dù hôm nay có gần gũi với hắn bao nhiêu, hắn ôm cậu, cùng cậu ăn cơm, mua đồ cho cậu, thì nỗi sợ về hắn trong cậu vẫn luôn hiện hữu.

Jimin sợ mỗi khi hắn nghiêm mặt, sợ mỗi khi hàng lông mày anh tuấn khẽ chau lại, sợ mỗi khi hắn nhìn mình... Hắn trách móc, hắn lạnh lùng, hắn nổi giận, cậu không ghét hắn, nếu cậu làm đến chức vụ như của hắn thì có khi còn đáng sợ hơn nữa kìa. Cậu chỉ sợ thôi, làm gì có ai mà không sợ sếp ở một mức độ nào đó chứ.
.
.
.

"Ồ, trợ lý mới của Jeon tổng đây sao?"

Jeon Jungkook gật đầu cười xã giao, tay vô thức choàng qua vai Jimin siết chặt. Cậu bị hắn siết đau đến say sẩm mặt mày, nhưng cái đau còn chưa đang sợ bằng việc người đàn ông trước mặt từ đầu bữa tiệc cứ nhìn chằm chặp lên người mình bằng ánh mắt thèm khát... mặc dù đây không phải là lần đầu tiên vì thi thoảng cậu vẫn phải tháp tùng Jungkook trong các buổi gặp gỡ. Tuy nhiên, không giống như trước chỉ việc đứng từ đằng xa, lần này cậu phải trực tiếp đi bên cạnh Tổng giám đốc. Trên môi nở một nụ cười công nghiệp đạt chuẩn, người thì theo phản xạ vội nép sát vào người Jungkook.

"Jeon tổng, hôm nay nhân dịp anh em thương nhân đều tụ họp ở đây, chúng ta cùng bàn chút chuyện làm ăn sắp tới, anh thấy thế nào?" Vẫn với ánh mắt đó, người đàn ông nhìn lướt qua người Jimin rồi quay sang Jungkook cười cười. Jimin lại một lần ớn lạnh, nụ cười của người đàn ông vô cùng giả tạo, khiến cho cậu thầm phỉ nhổ trong lòng.

Không biết từ lúc nào, tay cậu đã ở trên vạt áo phía sau lưng Jungkook túm chặt

"Sếp.." Cậu nói nhỏ vào tai hắn "Ông ta cứ nhìn tôi.."

Jungkook khẽ hít một ngụm khí lạnh, bỏ cánh tay trên vai Jimin ra khỏi người cậu. Hắn lần đầu tiên trong cuộc đời rơi vào tình huống khó xử... nếu giữ cậu lại, lão già trước mặt sẽ tiếp tục dùng ánh mắt đói khát ấy nhìn người hắn yêu, nhưng nếu hắn bảo cậu tạm tránh đi thì cũng không an toàn, hắn từ lúc bắt đầu buổi tiệc này không lúc nào ngưng cảnh giác.. Jimin đi kế bên hắn luôn bị nhìn ngó bởi hàng loạt những ánh nhìn tò mò và hứng thú, hắn không muốn để cậu ở một mình rồi sau này chính hắn phải hối hận.

"Em, tuyệt đối không rời tôi nửa bước!" Hắn khẽ ra lệnh vào tai cậu.. Jimin vội gật đầu, không để ý đến cách xưng hô kì lạ của hắn, có lẽ trong tình huống như thế này đây, cậu không còn tâm trí đâu mà để tâm đến những thứ khác nữa... Lần đầu chiến đấu trực diện, Jimin quả thật chưa quen được. Cậu tò mò không biết vì sao trợ lý cũ có thể bình thản đến vậy, chứ cậu là cậu đang sợ chết khiếp.

"Jeon tổng?" Người đàn ông thoáng chau mày khó chịu nhưng rất nhanh đã thay được bằng bộ mặt tươi cười niềm nở.

"Được" Trái với lời mình nói ra, hắn hiện giờ muốn về công ty giải quyết nốt chồng văn kiện cao đến quá đầu kia hơn...

Người đàn ông dẫn Jungkook cùng Jimin vào một căn phòng lớn, đồ đạc nội thất tinh xảo được sắp xếp vô cùng hài hòa đẹp mắt.

"Jeon Tổng này, tôi hiện có một mảnh đất ở khu vực Cheongdamdong " Giám đốc Han nở nụ cười, đặt một tập tài liệu bao gồm mọi thông tin về khu đất lên bàn "Tập đoàn chúng tôi với KM của Jeon tổng đây có mối quan hệ khăng khít nhiều năm nay, cho nên tôi nghĩ vấn đề giá cả không cần phải lo lắng, có thể thương lượng tùy theo ý của KM các anh"

Jungkook hơi nhíu mày, như dự cảm được điều không hay, hắn vội liếc nhìn Jimin..

"Thương lượng thế nào?" Hắn chỉ nhìn sơ qua tài liệu nhưng cũng ngạc nhiên không ít, mảnh đất này quả thật không tồi, nếu về tay KM chắc chắn sẽ đem lợi nguồn lợi nhuận khổng lồ. Nhưng giao cho hắn mảnh đất giá trị như vậy, không cần nghĩ cũng biết tên này đang định giở trò gì.

"Trợ lý Park, ý cậu thế nào?" Jimin bị nhắc tên liền giật mình ngồi thẳng lưng, hắn bên cạnh cũng bất ngờ không kém, người này cư nhiên lại gọi thẳng tên Jimin ra... Jimin bối rối nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn sang Jeon Jungkook. Sếp Jeon mau đỡ hộ cậu một đòn... Jungkook nhận được ánh mắt cầu cứu của Jimin, tay đưa xuống dưới mặt bàn nắm chặt tay cậu.. mà hành động này Jimin cũng không để ý, cậu chỉ đang không biết làm thế nào thoát khỏi ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp từ người đàn ông kia...

"Hay là thế này, tôi cảm thấy cậu Park rất phù hợp với tập đoàn bên tôi... " ông ta bỏ dở câu nói..

Kia.. ý tứ chẳng phải quá rõ ràng sao? Rõ ràng đến mức làm người ta giận đến sôi máu...

Jimin cứng người nghe từng lời người kia nói, nói kiếu ấy chẳng phải muốn dùng cậu để trao đổi sao? Cậu bình thường tuy hay bị Joo Hyunjae chê là ngây thơ, nhưng tuyệt đối không phải lại chậm hiểu lù đù, câu kia dù chưa nói hết cậu cũng đủ hiểu rồi.. Jimin cảm thấy bị xúc phạm, cậu bất giác siết chặt tay. Jungkook cũng cảm nhận được, liền dung ngón trỏ nhấn nhẹ vào mu bàn tay cậu..

"Đừng lo" Hắn ghé đến nói nhỏ vào tai trợ lý, ánh mắt nhìn cậu vô cùng kiên định, còn len lỏi chút ấm áp. Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của hắn xoa dịu đi Jimin đang chấn động..

"Xin lỗi giám đốc Han, nhưng xem ra lần này chúng ta không thể hợp tác được rồi" Hắn cười nhạt nhìn người đàn ông, ánh mắt biến đổi trở nên lạnh lẽo, khác hắn với vài giây trước khi còn nhìn Jimin.

Nhân viên của KM - người của công ty hắn không phải là món hàng để mà trao đổi qua lại dễ dàng như vậy, riêng điều này đã khiến Jungkook vô cùng khó chịu. Mà còn làm hắn khó chịu hơn nữa, khó chịu đến độ lửa giận sục sôi, chính là việc đối tượng bị coi như vật trao đổi là Park Jimin.. Làm tổn hại đến cậu dù ít hay nhiều, cũng chính là đụng chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.

Jungkook nói xong đẩy ghế đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tay Jimin bước đi, rời khỏi bữa tiệc mới bắt đầu chưa đầy hai tiếng.

"S- Sếp..!" Jimin vừa chạy theo vừa gọi " Hợp đồng đó.. rất đáng gi-" "Em im ngay!" Hắn gắt lên cắt ngang lời cậu.

Jimin sau đó bị đẩy vào ghế phụ, bên tai vang lên tiếng cửa xe bị đóng lại vô cùng thô bạo. Cậu cắn cắn môi, bị hắn quát mà sợ đến suýt khóc, hai tay vò vạt áo đến nhàu nhĩ..

Sếp Jeon tức giận, mỗi lần như vậy đều tỏa ra khí thế như muốn giết người, trở thành một đại ác ma..

mà người đứng mũi chịu sào

là cậu đó =(((




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro