Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau cuối cùng Trịnh Hạo Thạc đã thoát khỏi ma trảo bệnh viện. Mặc dù tất cả mọi người đều muốn cậu ở nằm viện kiểm tra tiếp cơ mà cậu có chết cũng không đồng ý. Đùa cậu chắc? Ngày ngày mấy người họ ở đây bàn chuyện hôn lễ của cậu chưa chán hả? Cậu thì chán lắm rồi đó, cho nên dẹp đi, dẹp hết đi.

Trịnh Hạo Thạc day day thái dương, cậu đang ngồi nhìn tờ giấy hợp đồng lao động trên bàn. Xung quanh cậu tầm trên dưới hai mươi người, ngồi đất có, ngồi trên ghế có, thậm chí, cậu còn tưởng tượng ra có người đang ngồi lên đầu cậu nữa cơ.

Ông nội, họ hàng, còn cả họ hàng của bên miễn cưỡng gọi là "thông gia" kia đang ngồi chật cả nhà, cười nói rất vui vẻ mà không ai nhìn đến tâm trạng cậu lúc này. Mẹ nó chứ, Trịnh Hạo Thạc lầm bầm chửi vài câu. Chẳng lẽ sợ cậu ế đến mức này sao?

Bên tai văng vẳng lời của mấy bà cô bà thím họ hàng, mặt đen lại càng đen hơn.

Bà thím A "Bà đến đây làm gì thế?"

Bà Thím B "Hồi trước tôi chỉ xem trên sách thôi, chờ mãi mới có ngày được nhìn tận mắt đam mỹ. Ôi dồi ôi, bà không biết lúc tôi nghe tin này, tâm trạng tôi kích động như thế nào đâu."

Bà Thím C "Tôi cũng vậy này, hồi còn trẻ xem nát cả điện thoại, giờ cuối cùng cũng xem trực tiếp, ha ha."

Bà Thím A phấn khởi vì gặp được đồng râm, kéo kéo tay hai bà kia "Ôi dồi ôi, hóa ra các bà là hủ à? Tôi cũng vì xem nhiều mà chưa được thấy tận mắt nên tới đây nha. Ở nhà ông chồng tôi miệng thì cấm những lén lút sau lưng tôi xem nữa cơ. Ha Ha."

..... vvvvvvv.

Mấy người, quả thật quá đáng lắm.

Trịnh Hạo Thạc day thái dương lần thứ n, tâm trạng đi xuống đến độ không thể vớt lên được nữa, cậu đứng dậy đi vào phòng, chốt cửa không cho ai vào. Thậm chí còn kéo đủ thể loại rèm cửa. Cậu sắp phát điên vì cái dòng họ này rồi.

Những người phía ngoài lắc đầu cười "Tâm lý giới trẻ trước hôn nhân ấy mà."

~~~

Về vấn đề vì sao lại đông người đến đây, vấn đề chính là nhà họ Mẫn sang hỏi thăm, hơn nữa còn đề nghị Trịnh Hạo Thạc làm thư kí kiêm quản lý túi tiền cho Mẫn Doãn Khởi. Mặc dù nghe vô cùng hấp dẫn nhưng nghe qua thôi cũng biết là cái bẫy của hai nhà đặt ra. Trịnh Hạo Thạc hơi ngây thơ về chuyện yêu đương chứ não không bị hỏng, cậu biết rõ cái mớ dây dưa vớ vẩn đó của hai nhà giăng ra trói cậu lại. Âu cũng là định mệnh, Trịnh Hạo Thạc nghĩ, nếu cậu mà yêu tên đó, cậu đổi thành họ Mẫn luôn. Vốn vấn đề chỉ thuộc về cậu với anh, thế quái nào giờ thành tình yêu cả hai họ tôn thờ. Mẹ nó chứ, đột nhiên cậu muốn bỏ nhà đi bụi.

~~~

Mẫn Doãn Khởi bên này rất vui vẻ, mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, anh không ngờ lại được nhà vợ chào đón như vậy. Cho nên, hiện tại khó đối phó chính là vợ bướng bỉnh không chịu thua của anh.

Ngồi trên sofa, anh chợt lóe sáng, thế quái nào thằng cha giường bên lại có mặt ở đây thế này? Tính cướp vợ anh à?

Mẫn Doãn Khởi cười lạnh, lườm thẳng mặt tên giường bên.

Giường bên lúc này quay ra vì thấy hơi lạnh gáy, hắn ta chợt cười cười đi đến "Đi đâu vẫn không thể thoát nổi các người."

Uống cốc nước, giường bên nói tiếp, giọng điệu khinh khỉnh "Thế nào? Có muốn tôi nghĩ kế cho mà bắt được ẻm không?"

Mẫn Doãn Khởi bĩu môi khinh thường nói "Cái mưu hèn kế bẩn của anh, tôi đây cần sao?"

"Ồ? Vậy đừng có hối hận nhé, tôi mang mưu hần ké bẩn này hiến cho tiểu thụ trắng xinh trong phòng kia vậy." Nói xong liền nhấc mông định đi, lại bị người ngồi bên cạnh kéo lại.

"Chú họ, chú nói đi cháu nghe."

"Bây giờ chịu gọi là chú rồi cơ à? Được rồi, nể mặt chú cháu, chú đây đưa ra kế sách vô cùng an toàn."

Sau đó cả hai bắt đầu ngồi bàn nghiêm túc bày kế, chỉ là người bên trong vẫn không hay biết mà ngủ như chết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro