Chương 6: Thiếu nữ thiên tài giải nghệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian quay video có hạn, Hồ Điệp đặt điện thoại xuống, Kinh Vũ không giải thích hành động vừa nãy của mình, đứng yên hỏi: "Bình thường cậu có ăn kiêng cái gì không?"

"Hẳn là không đi." Hồ Điệp suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng: "Thức ăn tớ ăn được không nhiều lắm, bình thường ăn cũng ít, cậu cũng không cần đáp ứng đâu."

Kinh Vũ gật đầu, lại hỏi: "Vậy cậu có thể ăn cái gì? Buổi tối chúng ta chủ yếu ăn hải sản, còn có một ít rau cùng nấm, cậu muốn ăn gì?"

​"Vậy thì... sò điệp và nấm." Cô không dám ăn quá nhiều, nên chọn thỏa hiệp giữa hai thứ thường có thể ăn trong món hầm.

"Ăn cay được không?" Hồ Điệp lắc đầu.

Kinh Vũ hỏi chi tiết: "Hành, gừng, tỏi, còn có rau mùi, cậu ăn được không?"

Hồ Điệp cũng là lần đầu tiên nghe nói rau mùi nên cho vào thịt nướng, theo bản năng nhíu mày nói: "Tớ không ăn rau mùi, những thứ khác đều được."

"Được, cậu tiếp tục chơi đi."

Kinh Vũ hỏi xong, Hồ Điệp nhìn thấy hắn từ cửa sổ phòng khách trở về lò nướng, quay đầu cùng Thiệu Quân nói chuyện.

Cô thu hồi ánh mắt, bật điện thoại lên, đoạn video đã quay trước đó tự động phát, cuối cùng sững người ở khoảnh khắc thiếu niên đưa tay lên che mặt.

Chụp ảnh từ góc độ này, đôi bàn tay dài và mảnh khảnh với các khớp hơi cong của cậu đặc biệt rõ ràng.

Trước khi video bắt đầu phát lặp đi lặp lại, Hồ Điệp đã nhấp vào nút gửi màu xanh lá cây ở bên cạnh, khi gửi thành công, cô nhanh chóng nhấp lại lần nữa để thu hồi.

Video do WeChat ghi lại có thể được lưu tự động vào album miễn là video đó được gửi.

Sợ Tưởng Mạn hỏi, Hồ Điệp lại gửi thêm một câu "bấm nhầm", nhưng Tưởng Mạn không hỏi thêm mà gửi một biểu tượng cảm xúc "hmm".

Bữa tối này chuẩn bị rất lâu, Kinh Vũ thỉnh thoảng vào nhà lấy đồ, mỗi lần vào đều cho Hồ Điệp và Mặc Hải một bó nấm nướng hoặc sò điệp.

Khi bữa ăn chính thức bắt đầu, Hồ Điệp đã ăn được một nửa, cô giúp bưng đồ nướng lên bàn, Kinh Vũ đưa khăn giấy cho cô: "Đừng nhúc nhích, ngồi đi, cẩn thận không thôi làm bẩn quần áo."

P/s: Khúc này bắt đầu biết tuổi của Hồ Điệp với Kinh Vũ nên mình đổi xưng hô nha

Thấy hắn luôn đối xử với cô như con nít, Hồ Điệp không khỏi phản bác: "Em không còn là trẻ con nữa."

Cảnh Nhạc nghe vậy, động tác trong tay cũng không ngừng lại, hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy."

"Ồ, còn không phải là vị thành niên sao?" Kinh Vũ ngẩng đầu nói: "Ở chỗ anh, vị thành niên đều là trẻ con."

Hồ Điệp biện hộ: "Nhưng tuổi mụ em đã là mười tám rồi."

Kinh Vũ "ừm" một tiếng, dường như công nhận lời cô nói, nhưng rất nhanh nói lại

"Chỉ trẻ con mới tính tuổi mụ."

Hồ Điệp: "..."

Thiệu Quân ở bên cạnh cười nói: "Đến đây, con nít ngồi trước đi, chờ người lớn bưng đồ ăn tới."

Hồ Điệp nói không lại bọn họ, chỉ có thể bị bọn họ phân cho ngồi cùng bàn với Mạc Hải chờ đồ ăn.

Kinh Vũ đặt những xâu sò điệp và nấm mới nướng lên chiếc đĩa trống trước mặt Hồ Điệp, thấy Mặc Hải nốc cạn cốc nước ngọt, liền hỏi: "Sữa chua uống hết chưa?"

"À, uống hết rồi."

Hồ Điệp cầm lấy một xâu sò điệp nướng, cắn một cái rồi nói: "Không sao, lát nữa em uống nước lọc."

"Đợi lát nữa ăn cháo cũng được."

Hồ Điệp cười nói: "Đồ nướng ăn với cháo, các anh cũng quan tâm đến sức khỏe đấy nhỉ."

Kinh Vũ nhìn Hồ Điệp, cũng không giải thích gì thêm.

Kinh Vũ nấu một nồi cháo nhỏ với sò điệp và nấm, đến khi bốn người ngồi vào bàn, Hồ Điệp mới mơ hồ nhận ra, nồi cháo này có lẽ là nấu cho một mình cô.

Mạc Hải chỉ chuyên tâm ăn hải sản, Thiệu Quân cùng Kinh Vũ uống nước bia lạnh, chỉ có một mình Hồ Điệp bưng bát nhỏ húp cháo.

Một ngọn đèn được thắp sáng trong sân, và những con sâu bướm bay lượn dưới ngọn đèn.

Hồ Điệp ăn xong nửa bát cháo, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, vươn tay lấy khăn giấy lau mồ hôi, Kinh Vũ đặt lon bia xuống nói: "Cháo trong nồi, từ từ ăn."

"Ồ." Thực ra Hồ Điệp cũng không ăn nổi nữa, nhưng cô không muốn cự tuyệt lòng tốt của Kinh Vũ, liền đứng dậy đi múc thêm nửa bát cháo.

Cháo mới nấu, bốc khói nghi ngút, Hồ Điệp bưng cháo trở về, ngón tay nóng đỏ dưới đáy bát, đưa tay sờ lên dái tai cho nguội bớt.

Vừa ngồi xuống, một làn gió mát thổi từ sau lưng.

Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, mới phát hiện chiếc quạt đứng vốn đang đung đưa để quạt gió giờ đã được cố định, hơn nữa phương hướng đều hướng về phía cô.

Hồ Điệp sờ sờ lỗ tai, vô thức nhìn Kinh Vũ đang ngồi bên cạnh.

Thiếu niên ngồi dưới ánh đèn, sau khi tháo băng đô ra, mái tóc ướt trên trán rũ xuống, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Khi uống, người hơi ngửa ra sau, đường quai hàm rõ và sắc, yết hầu khẽ chuyển động.

Hắn đặt lon bia xuống, giữa môi còn có chút nước, nhưng lại không nhận ra, nhặt một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, ngửa người ra sau cười tủm tỉm.

Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thật phóng đãng, tùy ý biết bao nhiêu.

Hồ Điệp không hiểu sao mình lại đỏ mặt.

Lúc này dái tai chẳng những không thể hạ nhiệt mà càng lúc càng nóng, sau lưng gió càng mạnh, tim đập càng nhanh.

Kinh Vũ đột nhiên nhìn sang.

Hồ Điệp sửng sốt một chút, sau đó buông tay ra, giả vờ tự nhiên dùng thìa sứ nhỏ khuấy cháo trong bát.

Khí nóng bức khó chịu, có lẽ có thể che đi một chút ửng đỏ cùng chút nóng ở lỗ tai.

"Nóng lắm sao?" Kinh Vũ hỏi, nghiêng người từ thùng nước lạnh bên cạnh lấy ra một lon bia lạnh, lau sạch nước bên ngoài, đưa tới: "Cầm một lát đi rồi sẽ mát hơn thôi"

"Cám ơn." Hồ Điệp nhận lấy, trong nháy mắt cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay.

"Biết vậy bật điều hòa ngồi trong nhà ăn cho rồi." Thiệu Quân uống một ngụm bia lạnh, "Mới tháng sáu thôi, đợi đến tháng bảy, tháng tám đi, sẽ không nóng đến như vậy đâu."

Hồ Điệp như bắt được trọng tâm: "Anh không phải là người Phúc Kiến sao?"

"À, anh là người Đông Bắc, là bạn đại học của Kinh Vũ."

Thiệu Quân hỏi: " Hẳn em là người bản địa phải không?"

"Đúng vậy ạ."

"Nếu em mười bảy thì..." Thiếu Quân tính toán một hồi, nói: "Vậy chẳng phải sắp có thành tích thi đại học rồi hả? Thế nào, muốn đến thành phố B không?"

Hồ Điệp lắc đầu: " Em không có tham gia thi đại học, em nghỉ học rồi."

"À" Thiệu Quân uống một ngụm bia, chuyển đề tài: "Tóc em cá tính đấy."

Hồ Điệp không nhịn được cười, đưa tay sờ sờ đuôi tóc của cô, cũng không nói là giả, thản nhiên đáp: "Nếu muốn nhuộm, em có thể giới thiệu anh tới chỗ làm tóc Tony này, cũng chuyên nghiệp lắm."

Thiệu Quân cười nói: "Thôi quên đi, nếu anh thật sự nhuộm màu xanh dương thế này, thầy huấn luyện có lẽ là nhấn đầu anh vào bể bơi mất."

Hồ Điệp như nghe được gì đó: "Anh là vận động viên à?"

"A, còn không phải sao?" Thiệu Quân xắn tay áo, cố ý kéo căng cánh tay để lộ ra những đường cơ bắp rắn chắc: "Vận động viên Boxing cấp quốc gia."

Hồ Điệp nghiêm túc nói: "Các anh ở bể bơi tập Boxing?"

Thiệu Quân cười xoa xoa mặt: "Haiz, cố tình lừa em mà lại bị lộ tẩy."

Kinh Vũ than thở: "Với chỉ số thông minh của cậu, không bị người ta lừa là may rồi."

"Vậy mà cậu cũng nói được hả!?" Thiệu Quân hậm hực cắn xâu đồ nướng, nói: "Nói thật đi, em với Kinh Vũ làm sao mà quen biết nhau? Có phải là tên này cãi nhau với người ta trên đường, em đến giải vây cho hắn đúng không?"

Hồ Điệp thấy Kinh Vũ không có ý giải thích, liền nói: "Là anh ấy cứu em."

"Là lần trước ở bãi biển, em vô ý bị ngã, là anh ấy cứu em."

"Á đù." Thiệu Quân mở to hai mắt hết cỡ biểu thị sự ngạc nhiên của mình.

Hồ Điệp nghĩ không lẽ Thiệu Quân hiểu lầm gì đó à, nhưng liếc thấy Kinh Vũ không có ý định giải thích, liền thôi.

Thiệu Quân nhìn Kinh Vũ, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quái, hỏi: "Cậu ta xuống nước sao?"

"Hả?" Hồ Điệp không hiểu, nghi hoặc nhìn bọn họ.

Kinh Vũ không muốn nói nhiều nữa, đứng dậy bưng những chiếc đĩa không, bình tĩnh nói: "Các cậu tiếp tục ăn đi, tôi đi nướng chút đồ nữa."

Trên bàn đột nhiên im bặt, chỉ có Mặc Hải không biết gì vẫn đang vui vẻ ăn uống.

Thiệu Quân thu lại bộ dáng nói đùa cà lơ phất phơ kia, trầm mặc uống cạn bia còn lại trong lon, cầm lấy bật lửa với gói thuốc lá.

"Các cậu cứ tiếp tục ăn đi, tôi ra ngoài hút thuốc."

"Được." Hồ Điệp gật đầu, nhìn hắn đi ra khỏi sân, sau đó quay đầu nhìn Kinh Vũ đang lẳng lặng đứng trước lò nướng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cô nhìn đi chỗ khác, Mạc Hải đang ăn, ngẩng đầu nhìn cô cười, Hồ Điệp cũng cười đưa khăn giấy cho cậu nhóc lau miệng.

Ngoài sân có tiếng người đi qua, trong sân chỉ còn lại có tiếng Kinh Vũ đang nướng gì đó.

Kinh Vũ phết dầu lên cà tím, rưới nước sốt lên vỉ nướng, dùng giấy bạc làm món nấm kim châm tỏi, làm xong những thứ này, hắn trở lại bàn ăn.

"Ăn no rồi sao?" Hắn hỏi.

"Không hẳn." Hồ Điệp sờ đuôi tóc cứng ngắc của mình, hỏi: "Thiệu Quân... Anh ấy không sao chứ?"

"Không sao, không cần để ý đến cậu ta đâu."

Kinh Vũ nhìn chén cháo của cô dường cũng đã nguội, bèn nói: "Anh giúp em hâm nóng."

"Không cần đâu, cháo vẫn còn ấm" Sau đó Hồ Điệp cầm muỗng ăn: "Ăn như vậy là vừa rồi."

Kinh Vũ cũng không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh uống bia.

Mạc Hải ăn no say, lại cầm vợt muỗi chạy trong sân chơi, Kinh Vũ cùng Hồ Điệp ngồi ăn một lúc, sau đó đứng dậy nhìn đồ ăn trong vỉ nướng.

Mạc Hải hưng phấn chạy tới, Kinh Vũ xé một miếng cà tím nướng cho cậu, cậu nhóc ăn nóng liền bị bỏng đến nhe nanh giơ vuốt, mặt mũi trưng ra đủ loại biểu cảm.

Kinh Vũ bị cậu nhóc chọc cười, nói: "Đi gọi anh Thiệu Quân vào ăn đi."

Mạc Hải nhận lệnh, khí thế bừng bừng chạy ra ngoài.

"Cẩn thận." Trong sân mặt đất không bằng phẳng, xập xệ, có rất nhiều ổ gà, Mặc Hải chạy ra ngoài rồi lại nhanh chóng chạy vào.

Hồ Điệp ngẩng đầu, không thấy Thiệu Quân đi vào cùng.

Cô không muốn hỏi thêm nữa, khẽ thở dài.

Một lúc sau, Thiệu Quânmở cửa bước vào, có lẽ anh ta đã hút hết nửa bao thuốc, khi ngồi xuống có mùi khói nồng nặc.

Hồ Điệp đem đĩa nấm kim châm nướng tỏi gói trong giấy bạc đưa đến bên chỗ Thiệu Quân: "Vừa mới nướng chín đấy."

"Em không ăn sao?"

"Em no rồi." Hồ Điệp cùng Thiệu Quân câu được câu không mà trò chuyện.

Kinh Vũ ngước mắt nhìn về phía này, không nói gì tiếp tục bỏ đồ lên vỉ nướng, rất nhanh liền nghe thấy Thiệu Quân kêu một tiếng: "Mạc Hải!" Hắn cả kinh, ngẩng đầu nhìn, nhịp cơ hồ như ngừng đập.

Mạc Hải ngã nhào xuống đất, vấp phải chiếc quạt sàn bên cạnh, theo đó ngã nhào về phía trước.

Phần đuôi của cánh quạt vừa quẹt qua vai Hồ Điệp, sau đó lại rơi xuống sàn bê tông, phát ra một tiếng "xoảng".

Kinh Vũ không còn tâm tư nướng đồ nữa, hai ba bước đi tới, Hồ Điệp bị va chạm làm cho choáng váng, lúc hắn kéo đứng dậy, cũng không cảm thấy quá đau.

"Em có thể cử động được không?" Kinh Vũ nâng cánh tay của cô lên, "Đau không?"

"Không sao, không đau lắm." Hồ Điệp nhìn Mạc Hải đang được Thiệu Quân bế lên, nói: "Cánh quạt quẹt qua một tí thôi, không sao đâu."

"Thật không?"

"Thật mà." Hồ Điệp lắc lắc cánh tay. Kinh Vũ thấy cô nói như vậy cũng yên tâm đôi chút, gọi Mạc Hải với vẻ mặt ủ rũ: "Xin lỗi chị đi."

"Thôi, em không sao rồi mà." Hồ Điệp nhìn Mạc Hải, vẻ mặt cậu nhóc dường như bị dọa sợ. Hồ Điệp kéo tay áo Kinh Vũ nói: "Em không sao thật, anh đừng dọa cậu nhóc sợ."

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cùng nhau vào buổi tối, Hồ Điệp mơ hồ cảm giác được Mạc Hải có thể có vấn đề về tinh thần, đứa trẻ như vậy sợ nhất là gặp phải tình huống như vừa rồi, rất dễ để lại bóng ma tâm lý.

"Không thể nuông chiều nó, cho nó biết là nó đang làm sai." Kinh Vũ nhìn Mạc Hải, lặp lại: "Xin lỗi chị ấy đi, nếu không anh giận thật đấy."

Mạc Hải sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: "Chị, thật xin lỗi."

Hồ Điệp đưa tay phủi lớp bụi trên áo cậu nhóc, an ủi: "Không sao, nhớ lần sau cẩn thận hơn, đừng để mình bị té nữa nghe chưa?"

"Dạ..." Mạc Hải cúi người thổi một hơi lên vai Hồ Điệp: "Phù phù, chị không đau nữa."

Hồ Điệp cười: "Ừ, không đau nữa."

Chuyện này xảy ra, Mạc Hải không dám tái phạm, ngoan ngoãn ngồi vào bàn khoanh tay lại như đứa trẻ ngoan, đột nhiên Hồ Điệp cảm thấy có chút đáng tiếc.

Đợi cho đến khi Thiệu Quân và Kinh Vũ ăn gần hết, cô mới nói mình phải đi về.

Kinh Vũ buông đũa: "Anh đưa em về."

"Không cần đâu, bệnh viện ở gần đây, em tự mình về được, các anh ăn sớm nghỉ sớm đi."

Hồ Điệp đứng dậy, cảm thấy vai hơi đau.

Kinh Vũ vẫn kiên trì: "Không được, muộn quá rồi, anh đưa em về."

Mạc Hải cũng biết vừa nãy mình phạm lỗi, liền nghĩ tới chuyện đền bù cho chị, nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn đưa chị về."

Chỉ có Thiệu Quân nãy giờ vẫn im lặng, hắn gắp một đũa nấm kim châm vào miệng, nói: "Được rồi, chúng ta cùng đưa em ấy về, đi một chút cho tiêu cơm đi."

Kinh Vũ không phản bác: "Đi thôi."

Hồ Điệp không còn cách nào khác, chỉ có thể để ba cái đuôi nhỏ đi theo.

Từ ngõ hẻm đi ra ngoài, Hồ Điệp nhận được điện thoại của Tưởng Mạn: "Con đang trên đường về ạ."

Thiếu niên đi trước, bóng của cậu ngả dài theo sau.

Hồ Điệp giẫm lên bóng của cậu: "Vậy mẹ xuống lầu đợi con, nhìn qua bên kia đường là thấy con rồi."

Bóng đen dưới chân cô ngừng chuyển động, Hồ Điệp ngẩng đầu lên, chàng trai dừng lại, quay đầu nhìn, cô vô thức dời chân khỏi cái bóng.

"Con cúp trước đây, có gì lát nữa nói nha mẹ." Hồ Điệp cúp điện thoại nói: "Mẹ em gọi."

Kinh Vũ "ừm" một tiếng: "Mẹ đến đón em sao?"

"Vâng."

Kinh Vũ không nói gì nữa, lúc đứng chờ đèn chuyển sang xanh, hắn nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, đột nhiên đưa tay ấn nhẹ lên vai Hồ Điệp.

Hành động này quá đột ngột, Hồ Điệp không kịp phản ứng, liền hít một hơi thật sâu, hai chân mày cau lại.

Kinh Vũ thu tay lại: "Có đau."

Hồ Điệp: "..."

Hồ Điệp không biết có phải là hắn trách móc cô tại sao vai đau mà lại nói không sao hay không. Có khả năng hắn biết vai cô vừa nãy bị cánh quạt quẹt qua chắc chắn là bị thương mà.

Hồ Điệp định nói gì đó, nhưng bên kia đường truyền đến âm thanh quen thuộc: "Nguyệt Nguyệt."

Hồ Điệp ngẩng đầu, vẫy tay với Tưởng Mạn, lại nhìn ba người họ, nói: "Mẹ em đến đón rồi."

Thiệu Quân "À" một tiếng rồi nói: "Vậy bọn anh đưa em đến đây thôi, không cần sang bên kia đường nữa nhé."

"Được, em đi trước đây, cảm ơn bữa ăn hôm nay của các anh."

"Khách sáo gì chứ." Thiệu Quân khoác vai Mạc Hải nói: "Nói tạm biệt với chị đi."

Mạc Hải thỏ thẻ: "Tạm biệt chị."

Hồ Điệp bước xuống đường, trong đám người, cô quay đầu lại, thấy ba người bọn họ đã xoay người đi về. Đèn chuyển sang xanh trong 30 giây, Hồ Điệp nhanh chân qua đường.

Tưởng Mạn đi đến, ngửi được mùi khói trên quần áo, nói: "Buổi tối con ăn đồ nướng à?"

"Dạ. Con ăn vài xâu sò biển nướng với mấy cây nấm, ăn vài bát cháo sò Kinh Vũ nấu với nấm nữa."

Tưởng Mạn khoác tay Hồ Điệp, vô tình đụng phải chỗ bị thương ban nãy, cô không nhịn được mà "shh" một tiếng.

"Con làm sao đấy?"

"Con đi đường không cẩn thận, va phải thứ gì đó."

Hồ Điệp không dám cử động: "Hơi đau thôi ạ."

"Chắc là vừa đi vừa nghịch điện thoại rồi phải không?"

Đang đi trên đường, Tưởng Mạn không xem kỹ cô ngã ở đâu, "Đi thôi, trở lại bệnh viện." "Dạ."

Gió đêm thổi qua, bóng dáng hai mẹ con dần trôi đi.

Bên kia đường, Thiệu Quân kéo Mạc Hải dừng lại trước một quầy hoa quả, Kinh Vũ cũng dừng lại theo sau.

Thiệu Quân chọn một quả dưa hấu cho ông chủ cân, khoác tay qua vai Mạc Hải nói: "Tôi thấy mẹ Hồ Điệp nhìn quen quen." Lúc nãy hắn nhìn sang bên đường trông thấy mẹ của Hồ Điệp.

Ông chủ cân quả dưa hấu rồi tính: "Hai mươi sáu tệ." Kinh Vũ lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán, để Mạc Hải ôm quả dưa hấu, không để ý đến câu nói ban nãy của Thiệu Quân: "Về thôi."

Thiệu Quân trên đường về cứ mãi nghĩ không biết đã gặp mẹ của Hồ Điệp ở đâu rồi, nhưng thật sự không nhớ ra.

Cho đến khi đến cửa nhà, nhìn thấy đứa trẻ hàng xóm của Kinh Vũ trượt patin bay qua, đầu lóe lên như tia chớp, hắn ta giơ tay tát mạnh vào đầu mình.

"Nhớ rồi! Tưởng Mạn! Tưởng Mạn!"

Tưởng Mạn trước kia là vận động viên đội tuyển đội trượt băng nghệ thuật quốc gia, nhiều lần đạt giải quán quân toàn quốc. Sau đó cùng với đồng đội là Hồ Nguyên Hành (hai người họ kết hôn vào năm 1997) vô địch giải trượt băng đôi quốc gia liên tiếp 4 lần.

Sau đó, cô đã giành được nhiều danh hiệu trên các cuộc thi quốc tế, sau khi giải nghệ, Tưởng Mạn và chồng Hồ Nguyên Hành đang làm việc ở tuyến đầu của đội tuyển quốc gia, năm 1998, cô với tư cách là huấn luyện viên trưởng của Đội trượt băng nghệ thuật Hạ Môn, vợ chồng ông đã đóng góp rất nhiều cho trượt băng nghệ thuật Trung Quốc.

"Bảo sao thấy quen thế!" Thiệu Quân lấy điện thoại ra tra tên của Tưởng Mạn, Baidu hiện hình ảnh của bà ấy, hắn bấm vào bức ảnh, và mặc dù trong ảnh trẻ hơn vài tuổi so với khuôn mặt mà hắn vừa nhìn thấy, nhưng đó rõ ràng là cùng một người.

"Thật nghĩ không ra, Hồ Điệp lại là con gái của Tưởng Mạn."

Thiệu Quân lướt xuống dưới xem tin tức liên quan đến bà, khi thấy dòng tin kia, đột nhiên im bặt.

Kinh Vũ từ trên đường về nhà đã nghe Thiệu Quân luyên thuyên mấy hồi, tự nhiên không nghe hắn nói gì nữa mà chỉ thấy tên ngốc này ngẩn ngơ, liền hỏi: "Làm sao đấy?"

Kinh Vũ đại khái là đoán được cái gì, hắn dừng tại chỗ, tựa hồ do dự mở cửa đi vào hay tiếp tục nghe, nhưng rất nhanh liền lớn tiếng hỏi Thiệu Quân: "Tìm thấy cái gì mà ngẩn ra thế?"

Thiệu Quân đưa di động cho hắn: "Cậu tự xem đi."

Kinh Vũ nhận điện thoại cũng không vội mở ra kiểm chứng suy đoán của mình, ước chừng hai ba phút sau, anh cầm điện thoại ngồi trên ngưỡng cửa. Ánh trăng đổ xuống cả sân, nhưng chỗ hắn ngồi lại mờ mịt.

Điện thoại di động của Thiệu Quân không có mật khẩu, Kinh Vũ sau khi mở ra trở lại trang mình xem trước đó, là một bản tin.

Tiêu đề rất nho nhã, tên là ---- 'Hồ Điệp' bốc hơi khỏi cuộc đua trượt băng, thiếu nữ thiên tài giải nghệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh