Chương 9: Hồ Điệp đã gặp Cá Voi dưới biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chùa Đàm Hải đã tồn tại hàng trăm năm, hương khói bốc lên cao nghi ngút, khách hành hương ra vào tấp nập, nhưng đường lên núi dâng hương không hề dễ dàng như tưởng tượng.

Đảo Tân vốn là một hòn đảo phát triển từ một ngọn núi, ngôi chùa được xây dựng ở nơi cao nhất của hòn đảo, để lên đến chùa phải đi bộ 9.981 bậc thang và đi qua tám khúc cua, ngụ ý tám nỗi khổ của cuộc đời: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ âm khổ*, tất cả rồi sẽ tan vào hơn 9.000 bước này.

(*) Trong Niết Bàn Kinh lại giải thêm rằng Ngũ ấm xí thạnh khổ là mối khổ thứ tám trong bát khổ nhưng nó gôm vào bảy thứ khổ trước đó là sanh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ.

Cuộc sống và đau khổ được tính từ dưới chân núi, và được du khách xếp hạng cuối cùng, bất kể mọi người đến tìm kiếm điều gì, chỉ có sự sống còn là khó khăn nhất, nhưng khi du khách ra khỏi ngôi đền, nó được xếp hạng nhất: không có chết, và không có sự hiện hữu của sáu khổ khác.

Đường lên núi quanh co, khúc khuỷu, không có xe buýt chạy thẳng hay cáp treo, muốn lên đến đỉnh chỉ có thể đi bộ.

Nhóm người trừ Hồ Điệp và Mạc Hải đi đều như vận động viên, đi lên cầu thang như đi trên mặt đất, vì chăm sóc cô và Mạc Hải, tốc độ của mọi người đi trước cũng không nhanh lắm.

Qua ba ải khổ, Hồ Điệp có chút mệt mỏi, bước chân cũng chậm lại, Kinh Vũ từ trong túi móc ra nước đưa cho mình: "Uống một chút."

Hồ Điệp dừng lại uống mấy ngụm, chậm rãi nói: "Em không đi lên trên nữa, cũng không định vào dâng hương, em ở trong vọng lâu chờ mọi người."

"Được"

Kinh Vũ đưa nắp chai nước lọc cho cô: "Em và Mạc Hải vào trong ngồi trước đi, anh gọi điện thoại cho bọn họ."

Đến khi Hồ Điệp ngồi trong vọng lâu mới hiểu lời Kinh Vũ nói có nghĩa là hắn cũng không định đi lên, lúc hắn gọi điện trở về, cô hỏi: "Anh không đi dâng hương sao?"

Kinh Vũ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô: "Những chuyện này anh không tin."

Nỗi khổ con người sâu như động không đáy, cầu xin thần Phật cũng vô ích.

Kinh Vũ là người đã vượt qua đau khổ, từ lâu hắn đã biết rằng cầu Phật tái sinh chỉ là cầu Phật an ủi.

Hồ Điệp nghe xong lời này, lập tức hừ lạnh ba tiếng, nghiêm túc nói: "Vẫn là trong lãnh địa của thần, đừng nói nhảm."

Nói lảm nhảm xong, cô vỗ ba cái vào cây cột gỗ bên cạnh, lẩm bẩm: "Đồng Yến Vô Kỵ, Đồng Yến Vô Kỵ*."

(*) Thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là trẻ con còn nhỏ, nói chuyện không biết kiêng kỵ. Ý nói anh Vũ còn là con nít, nói chuyện không kiêng kỵ gì hết á =)))

Kinh Vũ khoanh tay dựa lưng vào hàng rào, đôi chân thon dài hơi khụy xuống, nhắm mắt lẩm bẩm: "Con nít ranh."

Xung quanh Tân đảo là biển, núi non xanh mướt, nhiệt độ so với trên bờ thấp hơn vài độ, ngồi một lúc Hồ Điệp không khỏi hắt xì một cái.

Kinh Vũ nghiêng đầu liếc nhìn, "Lạnh sao?"

"Do gió thổi qua thôi."

Hồ Điệp xoa xoa mũi, lấy áo khoác trong túi ra mặc vào, "Trên núi mát quá."

Kinh Vũ "ừm" một tiếng, nói: "Anh đi toilet."

"Ừm."

Hồ Điệp nhìn hắn đi về phía Mạc Hải đang ngồi xổm cách đó không xa, chắc là đang hỏi cậu nhóc có muốn đi cùng không, Mạc Hải lắc đầu, ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích.

Toilet ở khúc ngoặt thứ hai, Kinh Vũ đi vài bước đã biến mất, Hồ Điệp nhìn đi chỗ khác, kêu: "Mạc Hải." Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn.

"Em muốn uống nước không?"

"Không ạ."

Cậu nhóc tiếp tục vẽ những rãnh nông trên mặt đất bằng những cành cây khô, quan sát đàn kiến ​​bò lên bò xuống.

Có rất nhiều người đi lên núi, một số thanh niên vừa đi vừa nói cười, cũng có một số trung niên ăn mặc rách rưới, nét mặt thành kính, từng bước một đi về phía đỉnh núi.

Hồ Điệp nhìn một lúc rồi im lặng quay đi.

Gió lặng lẽ thổi, trên núi truyền đến từng trận thanh âm, Hồ Điệp nghiêng đầu liếc mắt nhìn, liền thấy một đoàn người trung niên đội mũ "xx đoàn du lịch".

Là đoàn người cùng leo lên núi lúc sáng sớm.

Bọn họ đi không nhanh, nhưng có nhiều người như vậy, bọn họ thở ra một hơi, đi mấy phút mới có tiếng người đi xa.

Hồ Điệp lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Mạn, khóe mắt cô như nhận ra điều gì đó, nhất thời không phản ứng gì, gõ vài chữ rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.

Chỗ Mạc Hải ngồi xổm trống không, bây giờ chỉ còn lại cành cây nằm trên mặt đất.

Hồ Điệp hoảng hốt, không còn tâm tư đâu nhắn tin cho Tưởng Mạn, đứng dậy đi ra khỏi vọng lâu, nhìn dòng người qua lại xung quanh, hét lớn: "Mạc Hải!"

Không ai đáp lại.

Hồ Điệp đi xuống mấy bước, trước núi sau lưng đều là những khuôn mặt xa lạ.

"Mạc Hải!" Cô vội vàng không chú ý đến chân, giẫm lên không trung ngã xuống bậc thang, may mà phía dưới có bậc thềm nên cô không bị ngã lăn xuống.

Người đi đường cô vội vàng chạy tới, đỡ cô đứng dậy, nói: "Cô gái nhỏ, đi cẩn thận, đây đều là bậc thang, nếu ngã xuống sẽ rất nguy hiểm."

Hồ Điệp cảm ơn người ta xong liền lấy di động ra gọi cho Kinh Vũ, trong lòng như bị lửa đốt.

Kinh Vũ nhanh chóng trả lời, nhưng tín hiệu không tốt lắm, nói đứt quãng, Hồ Điệp phải một lúc lâu mới nghe được giọng nói của hắn: "Vừa rồi tín hiệu không tốt lắm, sao vậy?"

Hồ Điệp vừa kinh vừa sợ, thanh âm khẽ run: "Kinh Vũ, em không thấy Mạc Hải đâu nữa, thật xin lỗi, em vừa mới nhìn xuống điện thoại một lúc, liền không thấy em ấy đâu. . . "

"Không thấy ư? Yên tâm, anh đang quay lại, em cứ đứng chờ trong vọng lâu, đừng chạy lung tung, anh đi gọi Thiệu Quân, để cậu ta từ trên núi nhìn xuống xem có thấy không."

Kinh Vũ an ủi: "Lên núi chỉ có một con đường, thằng nhóc sẽ không đi đâu xa được, em yên tâm."

"Được..."

Sau khi cúp điện thoại, Hồ Điệp đứng tại chỗ nhìn lên nhìn xuống núi, nhưng bậc thang quanh co khúc khuỷu, tầm nhìn lại hạn chế. Cô phủi bụi trên mũ, đội lại sau khi vuốt tóc cho gọn gàng, rồi chậm rãi bước trở lại vọng lâu.

Chờ mấy phút, Hồ Điệp nhìn thấy Kinh Vũ từ trong núi chạy lên, vừa đứng dậy liền nhìn thấy Mạc Hải cúi đầu đi theo sau.

Dây thần kinh căng thẳng nãy giờ lúc này đột nhiên thả lỏng, mũi cô không kịp đề phòng, theo đó là hơi cay cay, sợ nước mắt rơi xuống, cô đưa tay lên dụi mắt hai lần.

Kinh Vũ ba bước hai bước bước nhanh đi tới, nhìn thấy hốc mắt cô đỏ hoe, anh chậm giọng nói: "Thằng nhóc ấy vừa thấy mũ của người ta rơi ra, vừa rồi đi trả mũ quên nói với em, xin lỗi, để em lo lắng cho nó quá rồi."

Hồ Điệp sụt sịt, "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Mạc Hải đứng bên cạnh lặng lẽ đi tới, có lẽ là do trên đường trở về đã bị Kinh Vũ giáo huấn, thanh âm như khóc: "Chị ơi, em xin lỗi, lần sau em hứa sẽ không chạy lung tung mà không nói trước nữa ạ."

Thấy cậu nhóc như vậy, Hồ Điệp bỗng nhiên cảm thấy xiêu lòng, giơ tay xoa đầu cậu, an ủi: "Được rồi, không sao đâu, chị không trách em, chỉ lo em xảy ra chuyện mà thôi."

Mạc Hải gật đầu: "Vâng, em hiểu rồi ạ."

"Được rồi". Kinh Vũ vỗ bả vai cậu nhóc: "Đi chơi đi."

"Vâng." Cảm xúc của Mạc Hải đến rồi đi rất nhanh, thấy Kinh Vũ buông tay, cậu nhóc lại hưng phấn chạy tới xem đàn kiến ​​đi lại.

Kinh Vũ nhìn hắn một hồi, quay đầu nói với Hồ Điệp: "Kỳ thực trước kia thằng bé rất thông minh, nhưng sau một lần ngoài ý muốn liền biến thành như vậy."

"Thật đáng tiếc." Hồ Điệp khẽ thở dài.

"Nhưng với thằng bé, có lẽ đây là điều hạnh phúc nhất lúc này của nó."

Thấy tâm trạng cô không tốt, Kinh Vũ đưa tay qua mũ xoa đầu cô.

Hồ Điệp "Này" một tiếng, đưa tay che đầu: "Đừng làm tóc em rối."

Kinh Vũ nhìn thoáng qua lòng bàn tay của cô bị một vết cào, đột nhiên hỏi: "Tay em làm sao vậy?"

Hồ Điệp dừng một chút, yên lặng nắm chặt tay: "Không có gì đâu."

Kinh Vũ không thích nói nhiều, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhìn thấy trên lòng bàn tay cô có mấy vết xước lớn nhỏ, nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Vừa nãy không cẩn thận nên ngã..."Hồ Điệp thu bàn tay về: "Em cũng dùng nước rửa sạch sẽ rồi, không sao đâu."

"Ngã thế nào?"

"Chính là đi đường không nhìn đường nên bất cẩn ngã thôi."

Kinh Vũ nhìn cô, ánh mắt lướt qua một lượt trên người: "Chỉ bị xước tay thôi?"

Hồ Điệp nhìn thấy hắn liền cảm thấy áy náy, cô không khỏi cắn cắn khóe môi, nhỏ giọng thú nhận: "Còn có đầu gối..."

Kinh Vũ nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Anh đưa em xuống núi."

Kinh Vũ đứng dậy thu dọn đồ đạc của hai người, gọi một tiếng: "Mạc Hải."

Đợi cậu nhóc tới gần, hắn đưa túi nhỏ của Hồ Điệp và cặp sách của mình cho Mạc Hải: "Cầm đi."

Mặc Hải: "Ồ, vâng."

Hồ Điệp không đành lòng nhìn Kinh Vũ áp đảo Mặc Hải như vậy, "Sao anh bắt nạt con nít thế?"

Kinh Vũ liếc cô một cái, không nói gì, chỉ đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Hồ Điệp, hơi hơi cong đầu gối phải, khoác tay lên, không quay đầu lại nói: "Lên đi."

Hồ Điệp tưởng mình nghe nhầm, lắp bắp hỏi lại: "Làm, làm gì?"

Kinh Vũ cười nói: "Còn có thể làm gì?"

Hắn quay đầu liếc nhìn cô gái đang sững sờ tại chỗ: "Lên đây, anh cõng em xuống."

"Em không cần cõng. . ."

"Vậy thì ôm?" Kinh Vũ đứng dậy.

"..." Hồ Điệp bĩu môi: "Thôi thì cõng vậy."

Kinh Vũ lại ngồi xổm xuống, Hồ Điệp cảnh giác cúi người xuống, hắn vươn tay móc đầu gối của cô, vừa đứng lên, Hồ Điệp liền hai tay ôm lấy cổ của hắn.

Cả người hắn bỗng chốc cứng đờ.

Hồ Điệp nới lỏng tay: "Có phải là em ghìm cổ anh quá không?"

"Không có." Hắn hơi điều chỉnh tư thế, "Đi thôi, đừng lộn xộn".

"Vâng."

Lúc đầu Hồ Điệp còn cố ý hơi ngả người về phía sau để kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng sau đó cô cảm thấy quá mệt mỏi, cũng không để ý nữa.

Đơn giản đem cả người đặt ở trên lưng của hắn: "Anh Kinh Vũ"

Bước chân của hắn có chút dừng lại, "Sao vậy?"

"Em không nặng lắm nhỉ?"

"Ừm."

"Haizz" Hồ Điệp lại thở dài.

Kinh Vũ nhìn con đường dưới chân, hỏi: "Lại làm sao?"

"Đột nhiên em nhớ tới bố em, ông cũng đã cõng em xuống núi như thế này khi em còn nhỏ."

"..."

Kinh Vũ thở dài: "Yên lặng, đi nhanh thôi nào."

Hồ Điệp cười khúc khích, dựa vào vai hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu, sau đó vô thức chìm vào giấc ngủ.

Bọn họ lên núi cũng không có đi quá xa, chỉ là cõng người trên lưng, Kinh Vũ không dám đi quá nhanh, xuống núi cũng phải mất nửa canh giờ.

Hắn đánh thức Hồ Điệp rồi đưa cô đến một phòng khám gần đó.

Hồ Điệp ngã rất mạnh, hai đầu gối bị bầm tím nhiều mức độ khác nhau, cũng may da không bị rách, bác sĩ xoa chút dầu thuốc cho cô, "Mấy ngày nay không được đi lại, những chỗ khác cũng không có vấn đề gì."

Hồ Điệp thở hổn hển: "Cám ơn bác sĩ."

"Không sao."Bác sĩ rút tờ khăn giấy lau tay, "Được rồi, hôm nay cứ để người yêu cháu cõng đi."

"Hả?" Hồ Điệp sửng sốt, theo bản năng nhìn Kinh Vũ đang đứng ở một bên, còn chưa kịp phản bác, Kinh Vũ đã đi về phía cô.

Hắn làm như cái gì cũng không nghe thấy, ngồi xổm dưới đất xõa ống quần cho cô, sau đó quay lưng về phía Hồ Điệp nói: "Đi thôi."

Hồ Điệp còn đang ngây người, bác sĩ nhắc nhở: "Nhớ cầm thuốc."

"A, ồ." Cô vươn tay chộp lấy bao thuốc trên bàn, vội vàng trở lại sau lưng hắn, khi vòng tay qua cổ hắn, cô mơ hồ nghe thấy hắn hình như đang cười.

"Anh cười cái gì?"

Kinh Vũ phủ nhận: "Anh cười khi nào?"

"Vừa mới nãy luôn ấy."

"Anh có cười gì đâu?"

"Em làm sao biết anh cười cái gì."

"Vậy sao em biết anh có cười hả?"

"Em nghe thấy rõ ràng."

"Nhưng anh đâu có cười."

"..."

Không biết Kinh Vũ có cười hay không, nhưng bác sĩ nghe được đối thoại giữa hai người không khỏi bật cười: "Tuổi trẻ thật tốt." Hồ Điệp sắc mặt nóng lên, cũng không cùng hắn tranh luận nữa.

Kinh Vũ cười thật tươi, "Đi thôi, đám người Thiệu Quân lát nữa xuống, chúng ta tìm một nhà hàng chờ bọn họ."

Hồ Điệp lẩm bẩm nói: "Tùy anh."

Có rất nhiều địa điểm ăn uống trên đảo Tân, Kinh Vũ tìm thấy một nhà hàng được đánh giá cao nhất ở trong bình luận của mọi người, dẫn Hồ Điệp và Mạc Hải đến đợi bàn.

Gần mười hai giờ, bọn họ từ núi dâng hương đến quán ăn.

Chu Liên Y nhìn thuốc trên tay Hồ Điệp, kinh ngạc hỏi: "Hồ Điệp, em sao vậy?"

"Đi đường không cẩn thận nên bị ngã ạ." Hồ Điệp đưa tay xuống gầm bàn, cười nói: "Cũng đã xử lý qua rồi ạ, không có bị thương nặng ạ."

"Không sao là tốt rồi, đi đường cẩn thận hơn nha."

"Vâng, em sẽ chú ý."

Mấy người hàn huyên một hồi, đợi người phục vụ lần lượt bưng lên món ăn mới bắt đầu động đũa, ăn xong ngồi trong cửa hàng một lúc.

Kinh Vũ đứng dậy đi trả phòng, Hồ Điệp hỏi Khương Lâm Lâm ngồi gần nhất: "Chị Lâm, buổi chiều chị có sắp xếp gì không?"

"Buổi chiều á? Buổi chiều chúng ta sẽ đi lặn."

Khương Lâm Lâm cười hỏi: "Em từng đi lặn qua chưa?"

Hồ Điệp lắc đầu: "Em thật ra là vịt trên cạn, không biết bơi đâu ạ, vả lại còn có chứng sợ biển sâu, em không dám xuống biển đâu."

"Ha ha ha, tụi chị không định chơi gần bờ đâu, chỉ là cảm thấy hiếm khi đến thành phố bên bờ biển, cảm thấy ở gần bờ chơi không đã mà thôi, thật là đáng tiếc."

"Vậy mọi người chơi vui vẻ, chú ý an toàn nhé."

"Yên tâm, tụi chị có vận động viên chuyên nghiệp đi cùng mà."

Liên Y chỉ vào Lý Trí và Phương Gia Nhất nói: "Hai cậu ta đều có chứng chỉ lặn chuyên nghiệp cả đấy."

Hồ Điệp ngạc nhiên nói: "Lợi hại vậy ạ?"

"Em đừng khen như thế, không thôi hai cậu ấy lại kiêu ngạo cho xem."

Phương Gia Nhất nói: "Em ấy đang nói sự thật cơ mà, em cứ để em ấy khen thêm vài câu nữa đi, chẳng phải em ấy đang khen ngợi người yêu của em à?"

Hồ Điệp cười như nắc nẻ, Kinh Vũ đi tới, đặt trước mặt cô hai viên kẹo mận: "Cười cái gì đấy?"

Chu Liên Y nói: "Chuyện phiếm ấy mà."

Hắn không thèm để ý, cúi người lấy cái túi nhỏ của Hồ Điệp ở bên cạnh, "Đi thôi."

Mọi người đồng ý, xách túi đứng dậy.

Hồ Điệp nhặt hai viên kẹo trên bàn, đi theo Kinh Vũ đi phía sau, vừa tới cửa liền nhìn thấy một đĩa kẹo mận trên quầy bar.

Cô nhìn sang Kinh Vũ, giây tiếp theo anh cũng nhìn sang: "Sao vậy?"

"Không có gì. "

Hồ Điệp nắm chặt viên kẹo trong tay, răng cưa trên mép bao bì nhựa cứa vào lòng bàn tay cô, có chút đau.

Kinh Vũ "ừm" một tiếng, không hỏi nữa.

Cả nhóm lại quay trở lại du thuyền, Hồ Điệp có chút choáng váng, vào cabin nghỉ ngơi, cô nằm trên sô pha, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ vẫn có thể nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài.

Hồ Điệp từ trong túi lấy ra hai viên kẹo mận, suy nghĩ một chút vẫn không mở ra, bỏ chúng vào túi nhỏ.

Ngủ được một lúc, cô nghe thấy có người gõ gì đó, mở mắt ra đã thấy Kinh Vũ đứng đó qua lớp kính cửa sổ nhỏ.

Hắn giơ điện thoại di động dựa vào cửa sổ, trên màn hình hiện lên dòng chữ.

-- Uống thuốc đi, gần hai giờ rồi.

Hồ Điệp nói "Hiểu rồi", sợ hắn không nghe được nên cô đã tìm điện thoại di động của mình, gửi cho hắn một câu "Em hiểu rồi" trên WeChat.

Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.

Kinh Vũ: Bên ngoài sẽ hơi nóng, trong túi của anh có kem chống nắng, em có thể bôi một ít trước khi ra ngoài.

Butterfly: Được.

Hồ Điệp tìm thấy hộp thuốc từ trong túi xách, cô phải uống rất nhiều thuốc mỗi ngày, Tưởng Mạn gói thuốc theo thứ tự, cô mất vài phút mới uống hết từng viên đến khi chai nước vơi hơn một nửa.

Hồ Điệp ngồi đó một lúc trước khi đưa tay tìm kem chống nắng, sau khi bôi lên mặt và cổ, cô vặn nắp đậy lại, khi đứng dậy mặc áo khoác, đột nhiên cô bỗng thấy hoa mắt, liền ngã xuống ghế sofa.

Cũng may chỉ là chóng mặt một lúc thôi, Hồ Điệp nhắm mắt lại không dám động, đợi cơn chóng mặt qua đi, xoa xoa thái dương ngồi dậy.

Cô uống một hớp nước, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy Phương Gia Nhất ở bên ngoài hét lớn: "Con mẹ nó cậu thú vị thật đấy!". Giọng nói khá lớn, nghe như đang tức giận.

Hồ Điệp giữ chặt cửa đứng ở đó không nhúc nhích, một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói của Kinh Vũ: "Có hứng thú hay không tôi cũng không muốn xuống."

Cô đang do dự có nên ra ngoài nhìn một chút không, Thiệu Quân từ bên kia đi tới, bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ cười một tiếng: "Em tỉnh rồi."

"Dạ." Hồ Điệp đi lên bậc thang, cùng Thiệu Quân đi tới một bên ngồi xuống, "Bọn họ làm sao vậy?"

"Cãi nhau mấy chuyện vặt vãnh đấy mà, năm đó Kinh Vũ vội vàng rời khỏi đội mà không nói lời nào nên Gia Nhất rất tức giận."

Thiệu Quân đã thay quần áo, quần đi biển và áo sơ mi hoa, trên đầu đeo một cặp kính râm gọng đen.

Du thuyền lúc này đã cách đảo Tân rất xa, từ vị trí này mà nói, hòn đảo to lớn chỉ bằng một hòn đá ngầm.

Hồ Điệp ôm đầu gối, nhìn sóng biển dập dềnh, "Kinh Vũ... Anh ấy thật sự giải nghệ sao?"

"Không phải, chỉ là bảo lưu kết quả học tập thôi học thôi, ai nói cậu ấy giải nghệ thế?"

"Baidu."

Hồ Điệp nói: "Hôm trước nghe anh nói về bơi lội, em có chút tò mò nên đi tìm trên Baidu, thật xin lỗi."

"Làm sao vậy, anh cũng tìm thông tin về em —— " Hắn dừng một chút.

"Anh biết chuyện rồi à."

"... Ừm" Thiệu Quân giơ tay xoa đầu cô như một người anh trai: "Hôm nay anh cũng đã ước cho em một điều ước, sau này chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện điều ước rồi trả lễ đấy nhé."

Hồ Điệp cúi đầu cười cười, không có đáp lại, ngược lại hỏi: "Kinh Vũ bị thương thế nào mà lại nghỉ học ạ?"

Baidu chỉ viết rằng anh ấy đã nghỉ hưu vì chấn thương và Hồ Điệp không tìm kiếm những tin tức liên quan vào thời điểm đó.

"Tai nạn giao thông." Thiệu Quân chống tay về phía sau: "Thanh Minh năm ngoái, cậu ấy về quê thăm mộ mẹ. Sau đó, khi bố cậu ấy đang trên đường đưa cậu ấy trở lại đội, cậu ấy đã bị một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ ở ngoại ô đâm phải. Để bảo vệ cậu ấy, chú Kinh, đã chết tại chỗ, cậu ấy bị thương ở vai, nằm trong bệnh viện hai tháng, sau khi xuất viện, tên kia đã làm đơn xin bảo lưu kết quả và rút khỏi đội bơi của trường, rời khỏi thành phố B."

Hồ Điệp nhìn Thiệu Quân, trầm mặc hồi lâu mới lấy lại thanh âm: "Vậy chẳng lẽ anh ấy không bơi được nữa là thật sao?"

"Có lẽ là thật, cũng có thể là bởi vì trong lòng không cách nào vượt qua chướng ngại tâm lý."

Thiệu Quân thở dài: "Lúc mẹ cậu ấy qua đời, cậu ấy đang ở trong đợt huấn luyện khép kín, thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt mẹ lần cuối, cậu ấy cảm thấy nếu như bản thân không đến với bơi lội, có lẽ sẽ không có chuyện này xảy ra."

"Nhưng những chuyện như vậy xảy ra không phải là lỗi của anh ấy."

Thiệu Quân cười khổ nói: "Nhưng cậu ta cho rằng là lỗi của chính mình, từ sau tai nạn giao thông, anh chưa từng thấy cậu ta xuống nước lần nào, cho nên khi nghe em nói ngày đó cậu ta cứu em, anh vô cùng kinh ngạc."

Hồ Điệp nhớ lại cảnh tượng ngày đó khi hắn nhảy xuống biển, và đột nhiên trong đầu cô tràn ngập những hình ảnh tại những trận đấu trước đó của Kinh Vũ, cũng như nụ cười tràn đầy năng lượng của hắn trước ống kính.

Rất hiếm khi Thiệu Quân tìm được một người biết lắng nghe, nên cậu ta đã nói với cô rất nhiều điều về cuộc thi và huấn luyện trước đây của họ, cho đến khi Chu Liên Y đến và bảo cậu ấy dừng lại: "Ôi, hôm nay anh nói nhiều quá phải không, nhưng mà anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

Hồ Điệp cũng cười nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã kể cho em nghe, em hứa giữ bí mật!"

"Cảm ơn em."

Kết quả cuộc cãi vã giữa Phương Gia Nhất và Kinh Vũ rất rõ ràng, anh ấy không thuyết phục được Kinh Vũ xuống biển cùng họ, liền thay đổi thiết bị lặn với khuôn mặt xám xịt, leo xuống thang cuốn của du thuyền rồi lao xuống biển.

"Giai Nhất, chờ chút coi."

Hồ Văn Quảng hét lên, vội vàng điều chỉnh thiết bị của mình, ra hiệu cho những người khác: "Tớ sẽ đi theo cậu ta."

Chu Liên Y nói: "Được, cậu đi đi."

Thiệu Quân đứng sang một bên với tư cách là nhiếp ảnh gia "chuyên nghiệp", chụp vài bộ ảnh cho hai cô gái xinh đẹp trước khi xuống biển: "Được rồi, nếu hai cậu không đi xuống là hết dưỡng khí trong bình đấy ."

"Nhớ chụp một bức ảnh khi tụi tớ xuống biển nhé."

Thiệu Quân làm cử chỉ OK.

Kinh Vũ đứng ở boong thứ hai, nhìn bọn họ đều xuống nước, cúi đầu nhìn thấy bóng dáng Hồ Điệp ở khu vực bên phải du thuyền.

Khi bước tới, hắn búng ngón tay lên vành mũ của cô.

Hồ Điệp ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, thấy hắn, cô lại vội vàng cúi đầu.

Kinh Vũ sửng sốt, ngồi xổm trước mặt cô hỏi: "Làm sao thế?"

"Không sao."

"Mắt em đỏ như con thỏ thế kia rồi mà còn nói không sao?"

Kinh Vũ lấy mũ trên đầu cô xuống: "Anh cho em mượn mũ là để tránh nắng, không phải để em trốn tránh mà khóc đâu, rốt cuộc là làm sao thế?"

"Thuốc..." Hồ Điệp chớp mắt một cái, nước mắt cứ thế tràn mi: "Đắng quá..."

Kinh Vũ cười cô: "Em mỗi lần uống thuốc đều khóc như vậy sao, sau này mực nước biển của đảo Tân dâng lên, e là có công em cống hiến đấy."

"..." Hồ Điệp nghẹn ngào: "Anh nói chuyện nghiêm túc được không hả?"

Kinh Vũ lại cười, quay trở lại cabin lấy khăn giấy ướt, đi ra thấy Mạc Hải cúi người trước mặt Hồ Điệp, đi tới túm cổ áo cậu nhóc, bế hắn lên: "Đi kiếm anh Thiệu Quân chơi đi nhóc."

Nói xong, hắn đưa giấy ướt cho Hồ Điệp.

Mạc Hải không muốn đi đâu cả, nằm vạ ra đó: "Em muốn ở đây cơ."

"Ái chà, bộ dạng này của em cũng thú vị đấy." Kinh Vũ đẩy chân cậu nhóc, tự mình ngồi xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn Hồ Điệp một cái.

Hồ Điệp cũng không còn khó chịu như trước, cô lau mắt, lau tay lần nữa: "Khát quá, em đi lấy nước, anh có muốn uống không?"

"Không cần đâu, em uống đi."

"Ừm."

Hồ Điệp vào khoang rồi rất nhanh lại đi ra, sắp ba giờ rồi, ngoài biển nắng vẫn gay gắt, Kinh Vũ đợi cô uống nước xong, lại đội mũ lên đầu: "Đội lên đi."

Hồ Điệp không nói gì, đưa tay chỉnh lại mũ.

Du thuyền dao động theo biển, sẽ có cảm giác rung lắc nhẹ.

Hồ Điệp đứng dậy, nhìn về phía xa xa bờ biển, hỏi: "Khi nào thì trở về?"

"Chờ các cậu ấy lặn xong thì về ngay, sao vậy, em muốn về?"

Kinh Vũ nói xong liền chuẩn bị dùng di động gọi điện thoại.

"Không, em chỉ là muốn ở bên ngoài lâu hơn một chút, từ trước đến giờ em còn chưa từng ngồi trên biển nhìn mặt trời lặn từ từ đâu."

"Vậy hôm nay chúng ta xem xong rồi về."

Kinh Vũ nghiêng người về phía trước, hai tay chống trên lan can, áo phông trắng bị gió biển thổi tung.

Lẳng lặng chờ đợi một hồi, Hồ Điệp quay đầu nhìn hắn: "Kinh Vũ."

"Ừm?"

"Anh thật sự không thể bơi lại nữa sao?"

Kinh Vũ nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, "Em muốn tán gẫu sao? Không phải em bảo anh là trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ à?"

"Bây giờ anh thừa nhận mình là trẻ con đấy hả?" Hồ Điệp sờ mũi một cái.

"Câu trả lời có còn quan trọng không?" (ý anh Vũ là đang hỏi lại cái câu anh thật sự không thể bơi lại nữa sao có quan trọng để biết không).

"Tất nhiên là quan trọng rồi, nếu anh không bơi được nữa mà còn đi cứu em... Nghĩ đến là thấy vĩ đại rồi."

Kinh Vũ cười như có như không: "Vậy chẳng lẽ anh thấy chết mà không cứu à?"

Hồ Điệp chân thành nói: "Em thật sự cảm ơn anh."

"Không cần phải cảm ơn trịnh trọng thế đâu."

Kinh Vũ vẫn giữ nguyên tư thế đó, nghiêng đầu nhìn cô, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Kỳ thực ngày đó... em có ý định tự tử đúng không?"

Hắn từ nhỏ ngâm mình trong nước, đã thấy người sắp chết đuối có thể giãy giụa như thế nào để sống sót, nhưng ngày đó, từ lúc cô rơi xuống biển cho đến khi anh nhảy xuống cứu, cô đều không có giãy giụa một chút nào, như thể hòa làm một với vùng biển tĩnh lặng.

Hồ Điệp nhìn hắn, ánh mắt hắn bình tĩnh, dịu dàng đến lạ, dường như không để ý lắm đến câu trả lời của cô, cô chậm rãi cụp mắt xuống, "Em..."

"Này hai người ——" một thanh âm khác cùng lúc với cô vang lên, Hồ Điệp theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Trên bục ở tầng hai, Thiệu Quân đứng đó cầm máy ảnh, đợi khoảnh khắc cô và Kinh Vũ đồng thời nhìn sang, cậu liền bấm nút chụp.

Trong lúc bị chụp đột ngột như vậy, gương mặt của cả hai đều ngạc nhiên, thiếu nữ hơi ngẩng đầu lên, dù ở góc độ này, khuôn mặt vẫn trông nhỏ nhắn. Thiếu niên bên cạnh dựa vào lan can, đầu hơi nghiêng, rõ ràng nhìn về phía máy ảnh ngay khi nhấn nút chụp, nhưng trong ảnh, ánh mắt lại rơi vào thiếu nữ bên cạnh. Góc áo của cậu phồng lên vì gió khẽ chạm vào cánh tay thiếu nữ, như ngập ngừng muốn nắm lấy tay, nhưng rụt rè lại thôi.

Thiệu Quân nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong khung kính ngắm trong hai giây, đặt máy ảnh xuống và nói với hai người họ: "Không cho hai cậu xem ảnh đâu, khi nào tôi rửa ảnh ra rồi đưa hai cậu luôn."

Kinh Vũ giễu cợt: "Chụp không đẹp thì cứ nói là không đẹp đi."

Thiệu Quân chửi rủa một tiếng, từ trên lầu lao xuống, đặt máy ảnh sang một bên, cùng Kinh Vũ náo loạn, cậu căn bản không phải là đối thủ của Kinh Vũ, liền bị hắn ném từ du thuyền xuống biển.

Cậu ta ngâm mình trong nước biển, chải mái tóc ướt, nói với Kinh Vũ đang đứng trên thuyền: "Xuống đi?"

"KHÔNG."

Kinh Vũ vỗ vỗ tay, không lại nhắc tới chủ đề trước, tiến tới chỗ Hồ Điệp nói: "Anh vào trong nghỉ ngơi trước."

Hồ Điệp gật đầu, nhìn hắn đi vào khoang thuyền, sau đó lại nhìn Thiệu Quân còn ở dưới biển, gương mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng đều là nằm trong dự liệu cả rồi.

Phương Gia Nhất và những người khác lặn hơn nửa giờ, hai cô gái được đưa lên trước, và ba người họ thả người lênh đênh trên biển một lúc trước khi lên thuyền.

Mặt trời lặn còn lâu, trên thuyền có mấy người chơi cờ tỷ phú, đến gần sáu giờ mới ra khỏi khoang thuyền.

Gió thổi trên mặt biển, một mặt trời đỏ rực đang lơ lửng trên mặt biển, cả vùng biển như được phủ một lớp sơn màu vàng cam, nước biển dâng trào, sóng vỗ như những ngôi sao rơi xuống, tỏa sáng rực rỡ trong hoàng hôn.

Hồ Điệp nhìn cảnh sắc trước mắt, không nhịn được mà cảm thán một câu: "Thật tiếc quá."

Kinh Vũ nhìn cô: "Gì cơ?"

"Ở bờ biển ngày nào em cũng nhìn thấy mặt trời lặn, mà chưa bao giờ thấy mặt trời mọc."

Kinh Vũ nhìn xa xăm: "Lần sau có cơ hội, anh dẫn em đến xem."

"Thật sao?"

Kinh Vũ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hồ Điệp, nói: "Ừm"

Mấy người còn đang say sưa ngắm cảnh đẹp, người lái thuyền từ bộ đàm nói: "Chúng ta trở về thôi, các cô cậu đứng vững, kẻo ngã đấy." Nói xong, du thuyền chậm rãi rẽ hướng sang bờ bên kia.

Khi họ đến nơi, Hồ Điệp không muốn Kinh Vũ cõng cô trên lưng nữa, nhưng khi cô xuống thuyền liền bị trượt chân và suýt ngã vào khoảng trống giữa thuyền và bờ biển.

Khương Lâm Lâm nhìn cô, lòng đầy sợ hãi: "Hù chết chị rồi, may mà Kinh Vũ đỡ kịp thời."

Hồ Điệp cũng sửng sốt, cổ tay bị Kinh Vũ nắm chặt có chút đau, cô cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn cõng.

"Thật xin lỗi, em không cố ý." Hồ Điệp nhỏ giọng nói.

Kinh Vũ thở dài: "Sớm muộn gì cũng bị em hù chết mất."

"..."

Thiệu Quân đưa đám người Phương Gia Nhất đến nhà Kinh Vũ trước, Hồ Điệp không muốn ăn nên Kinh Vũ cõng cô về bệnh viện.

Dọc đường có đi ngang qua chỗ lần trước cô rơi xuống biển, đột nhiên Hồ Điệp nói một câu không đầu không đuôi: "Anh đoán đúng rồi."

Kinh Vũ vẫn im lặng, nhưng giữa họ đều biết đối phương đang nói đến điều gì.

— Hồ Điệp thật sự có ý định tự tử trên biển vào ngày đó thật.

Trong hơn nửa năm, từ khi nhập viện cho đến khi được chẩn đoán, Hồ Điệp chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi trước mặt ba mẹ mình, cô luôn an ủi họ và cố gắng hết sức để không tỏ ra bi quan và tiêu cực đến như vậy.

Tưởng Mạn và Hồ Nguyên Hành mỗi ngày đều lo lắng cô không tỉnh lại, từ việc đưa đón đến thậm chí là trực tiếp ngủ cùng phòng với cô. Đôi khi cô thức dậy muộn hơn một chút, nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy ba mẹ đang cẩn thận kiểm tra hơi thở của mình.

Cô không còn cách nào khác ngoài học cách dũng cảm và lạc quan, nhưng cô mới mười bảy tuổi, thậm chí còn chưa sống được một phần ba cuộc đời, làm sao có thể không sợ chết.

Thay vì trong bệnh viện thấp thỏm chờ đợi ngày đó đến, nhìn ba mẹ lo lắng cho mình từng ngày, có lẽ chết như vậy sẽ là cái kết tốt nhất cho cô.

Nhưng ngày hôm đó, Hồ Điệp đã gặp một con cá voi dưới biển.

Anh đã cứu cô.

Vì vậy, lần này, hãy để cô ấy cứu lấy anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh