7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng súng lọt vào tai Từ Ân Dung khiến cô sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống mặt đất lạnh như băng. Từng hơi lạnh chầm chậm phân tán trong cơ thể cô, khiến Từ Ân Dung không tự chủ bất thần run nhẹ lên một cái.

Nhìn cánh tay máu vẫn chảy không ngừng của Ba Từ, hốc mắt cô đỏ hoe, tửng giọt nước mắt tí tách chảy xuống, đáy lòng cô hiện giờ giá lạnh như băng.

Mẹ Từ ngồi bên cạnh kinh hãi, liền đưa tay bịt kín miệng vết thương của Ba Từ ngăn cho máu chảy, thế nhưng đứng trước hành động quan tâm chăm sóc của bà, Ba Từ lại lắc đầu, tỏ ý không cần.

Từ Ân Dung nhìn Tống La Diệm, coi lòng cô lạnh lẽo. Đáy mắt cô chợt qua tia thất vọng nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Ánh mắt ấy giờ rất tĩnh lặng, không khác gì mặt hồ bằng phẳng không gợi sóng.

" Tống La Diệm, rốt cuộc tại sao anh lại nổ súng bắn ba tôi? ". Giọng nói cô rất dịu dàng, như đập vào tai Tống La Diệm lại không khác gì lưỡi dao sắc nhọn, không hề nương tiếc mà đâm mạnh vào lồng ngực anh.

" Tại sao ư? Từ Ân Dung, đại tiểu thư của Từ gia, cô đến tột cùng là không biết một chút gì sao? ". Tống La Diệm đứng dậy. Anh bước từng bước đến gần Từ Ân Dung, mỗi lần anh bước chân, cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ cơ thể anh.

" Phải. Tôi không hiểu tại sao anh lại nổ súng bắn ba tôi! ". Cô quay sang nhìn Ba Từ, thế nhưng đến khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của ông, ông lại lựa chọn cách trốn tránh.

Tống La Diệm cúi người đối diện với cô. Anh nâng cằm cô, bàn tay tăng thêm lực đạo như muốn bóp nát nó. Mặc dù rất đau đớn, thế nhưng cô lại không hề phát ra tiếng gì, ngược lại luôn âm thầm chịu đựng.

"Vậy để tôi nói cho cô biết, tại sao hai vị trưởng bối của Từ gia lại xuất hiện trong Tống gia ". Tống La Diệm vẫn không buông tay, hơn nữa còn siết chặt thêm mấy phần.

" Tống La Tuyết, em gái của tôi chính là bị người nhà họ Từ các người giết chết ". Tống La Diệm gằn từng chữ. Từng câu từng chữ của anh đều bị nhiều khí lạnh trên cơ thể anh, khiến nó lạnh như băng vậy.

"Không...thể...nào! ". Cô lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt. Cả thân thể Từ Ân Dung bây giờ không còn một chút sức lực. Tin tức từng miệng của anh tựa hồ như một cây gậy sắt to lớn đậnh mạnh vào cơ thể nhỏ bé của cô.

Gia đình của cô sao lại có thể giết người, hơn nữa lại còn là giết em gái của anh...! Không thể như vậy, chắc chắn ở đây có sự hiểu lầm!

Từ Ân Dung định nói gì đó, thế nhưng lại bị Tống La Diệm chặn lại, anh quét ánh mắt giá lạnh tựa hồ như đã nhìn thấu suy nghĩ trong cô mà lên tiếng.

" Đây chính là sự thật! Không phải hiểu lầm gì cả! Nếu cô không tin, có thể hỏi chính người ba ruột của cô! ". Ánh mắt anh ánh lên tia mịa mai.

" Ba, lời Tống La Diệm nói có phải là sự thật hay không? ". Từ Ân Dung lên tiếng, ánh mắt cô bây giờ đã không còn sự bình thản như lúc trước nữa.

Ba Từ không đáp, ông chỉ gật đầu, một hành động nhỏ này của cô liền cho Từ Ân Dung biết những lời mà Tống La Diệm nói đều là sự thật.

Đoàng...

Trong không khí lại phảng phất mùi khói súng.

Trên ngực Ba Từ trúng đạn, máu trào ra, đỏ thắm cả một vùng áo. Ông ôm lấy ngực, trước khi nhắm mắt vẫn cố gắng thều thào nói một câu.

" Cậu đã giết chết tôi rồi đừng làm hai vợ tôi và Tiểu Dung... ".

Nói rồi ông ngã xuống, máu vẫn chảy không ngừng.

" Ba ". Từ Ân Dung hét lên một tiếng, cô muốn chạy đến xem thế nhưng lại bị Tống La Diệm ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro