Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc tranh chấp bằng lời nói trên điện vẫn tiếp tục.

Cung Tử Vũ cố giãy dụa một cách tuyệt vọng: "Cho dù như vậy, mũi tên vang lên nhiều nhất chỉ có thể đoán được hướng gần đúng, làm sao ngươi có thể kết luận người đang ở Vũ cung ta? Trực tiếp xông tới Vũ cung bắt người, nếu nói không phải sớm có âm mưu thì ai tin?" Hắn lúc này cũng thông minh đôi chút, không đợi Cung Thượng Giác mở miệng, vội vàng nói hết những câu vừa nghĩ ra trong đầu: "Sự thật chính là, khi ta luyện tập Trảm Nguyệt Tam Thức gặp phải khó khăn cho nên phái người mời Nguyệt trưởng lão đến chỉ giáo. Kim Phồn nửa đêm tuần tra, phát hiện có người ẩn núp trên cây, lập tức ra tay bắt giữ, muốn hỏi rõ tình huống, Viễn Chủy đệ đệ phát hiện hành tung bại lộ, lại thấy chạy trốn không thành liền phát tên lệnh thông báo cho ngươi. Rõ ràng là hai huynh đệ ngươi mưu tính đã lâu, ý đồ vu cáo Nguyệt trưởng lão và Vũ cung ta, sau đó bởi vì ý đồ không thành mà thẹn quá hóa giận, ra tay đánh trọng thương thê tử cùng thị vệ bên cạnh ta!"

Cung Thượng Giác kinh ngạc nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn Cung Tử Vũ lại có thể bịa ra một lý do thoái thác miễn cưỡng tự hại mình như vậy, ngược lại cảm thấy trước đây đã coi thường hắn.

Nhưng...... hắn mặt mày sắc bén, trong nháy mắt suy nghĩ đã đưa ra nhận định! Nếu như chỉ là ngốc thì thôi, tư chất vốn như thế, muốn cưỡng cầu cũng không được. Nhưng Cung Tử Vũ rõ ràng không phải hết thuốc chữa mà chính là bị sắc đẹp dụ dỗ, cố ý bao che thích khách Vô Phong, không để ý đến tính mạng tộc nhân Cung Môn, thậm chí không tiếc vì thế đổi trắng thay đen, vu khống huynh đệ đồng tộc.

Cung Thượng Giác vô thức nhớ đến ngày đó mười năm trước, nhớ tới máu trong Giác cung ba ngày ba đêm cọ rửa không hết, nhớ tới thi thể đã lạnh từ lâu của mẫu thân, chết không nhắm mắt, nhớ tới đệ đệ yêu quý nhất của hắn đến chết còn nắm chặt trong lòng bàn tay thanh đoản đao mình đã tặng...... Hắn hận đến mức cắn chặt răng, gần như không kìm được xúc động, xông lên phía trước túm lấy cổ áo Cung Tử Vũ lớn tiếng chất vấn: "Chẳng lẽ mười năm trước trong từ đường đã chết oan một anh linh, cờ trắng treo khắp các cung, đứa trẻ còn nhỏ tuổi đã mất đi cha mẹ, tiếng khóc thảm thiết không dứt vang vọng khắp Sơn Cốc Cựu Trần đến rất lâu về sau, đều không thể so sánh với những chuyện nữ nhi tình trường của ngươi, không thể so sánh với đám người Vô Phong sao?"

Cung Tử Vũ! Hắn oán hận nghĩ, Cung Môn sao lại có một kẻ cặn bã như ngươi!

Cung Viễn Chủy chú ý tới sự bất thường của ca ca, lầm tưởng Cung Thượng Giác bị Cung Tử Vũ chất vấn, trong lòng lo lắng, cúi đầu gọi một tiếng: "Ca?"

Một tiếng gọi khiến Cung Thượng Giác kêu tỉnh táo lại, hắn miễn cưỡng ngăn chặn suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, cười lạnh ra tiếng: "Ngươi rất thông minh, thông minh hơn ta tưởng tượng, hơn nữa so với ta tưởng tượng... thật sự khiến người khác ghê tởm!"

Lời vừa nói ra, cả đại điện đều khiếp vía. Cung Thượng Giác xưa nay khắc kỷ thủ lễ, mặc dù đối với việc Cung Tử Vũ kế nhiệm Chấp Nhẫn trong lòng bất mãn, cũng chưa bao giờ nói nặng lời lời như vậy. Hắn rõ ràng đã không muốn dây dưa với Cung Tử Vũ nữa, nói thẳng: "Vũ công tử, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết. Sau khi từ hậu sơn trở về, ta vẫn không buông được hoài nghi đối với Vân Vi Sam. Cho nên, ta đã báo cho các vị trưởng lão chuyện cô ta có thể chống lại độc tính của Thực Tâm Chi Nguyệt." Cung Thượng Giác nói xong, ánh mắt hướng về phía Hoa Tuyết hai trưởng lão ngồi ở phía trên.
Cung Tử Vũ cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Tuyết trưởng lão trầm mặc không nói, Hoa trưởng lão lại nhẹ nhàng gật đầu. Cung Tử Vũ trong lòng ớn lạnh, lại nghe Cung Thượng Giác nói: "Bởi vậy, ta mới bảo Viễn Chủy đệ đệ để ý tới nhất cử nhất động của Vũ cung ngươi. Còn vấn đề gì không, Vũ công tử?"

Cung Tử Vũ há hốc miệng, rốt cuộc không có gì để nói. Đang lúc hắn hoảng sợ không biết làm sao, bằng chứng không thể chối cãi cũng đang chầm chậm đi đến.

Thủ lĩnh thị vệ được mệnh điều tra đã quay lại, mang về khẩu cung của tất cả thị vệ và người hầu trực đêm nay.

"Hồi trưởng lão, thuộc hạ đích xác phát hiện hai thị vệ và hơn mười cung nhân hôn mê ở hành lang. Thuộc hạ theo y quan dặn dò mang giải dược tới cho họ uống,. Theo lời khai của bọn họ sau khi tỉnh lại, tối nay Vân cô nương muốn hai bọn họ đi đốt lư hương, sau đó liền hôn mê bất tỉnh".

Một thị vệ hoàng ngọc khác đi theo phía sau hắn cũng nói: "Thuộc hạ đã hỏi qua mấy vị thị vệ, bọn họ đúng như Chủy công tử nói, là bị thị vệ Kim Phồn đưa tới Vũ cung, nói là phụng mệnh Chấp Nhẫn lệnh cho bọn họ quan sát động tĩnh bên ngoài phòng Vân cô nương. Về phần vì sao phải âm thầm theo dõi, bọn họ nói không biết". Hắn nói xong, lại sợ trưởng lão trách tội nên vội vàng giải vây cho mấy huynh đệ: "Bởi vì là lệnh của Chấp Nhẫn, Kim thị vệ không nói nguyên do, bọn họ cũng không dám hỏi đến".

"Ngoài ra, y quan còn phát hiện dấu vết của mê hương trong lư hương phòng Vân cô nương", thủ lĩnh thị vệ cung kính đem vật chứng trong tay trình lên," Đây là khẩu cung, mời các trưởng lão xem qua".

Giấy trắng mực đen, bằng chứng cao như núi, không kẻ nào có thể chống chế.

Cung Thượng Giác cúi người hành lễ, giọng nói lạnh lùng: "Hai vị trưởng lão, hiện giờ chứng cứ xác thực, thị vệ Kim Phồn, tân nương Vân Vi Sam và Nguyệt trưởng lão đều có hiềm nghi rất lớn, nên cùng đưa vào ngục thẩm vấn! Nhưng mà...", hắn chuyển ý, "Nguyệt trưởng lão dù sao cũng là trưởng tộc, tra tấn không tránh khỏi mất thể diện, cũng sẽ khiến Nguyệt tộc hổ thẹn. Cho nên, xin mời Nguyệt trưởng lão tạm ở Giác cung, phối hợp thẩm vấn. Đợi tra ra mọi chuyện sáng tỏ, Thượng Giác sẽ trả người về, xét xử thế nào đều do trưởng lão viện định đoạt, Thượng Giác tuyệt không nhúng tay".

"Không sai, theo lý nên như thế". Hoa trưởng lão nói.
Những lời này của Cung Thượng Giác đã cho Nguyệt trưởng lão đủ thể diện, lại có bằng chứng ở phía trước, Hoa trưởng lão không có lý do phản đối. Tuyết trưởng lão mặc dù có tâm thiên vị, nhưng trước mặt mọi người, hắn thân là trưởng lão trong tộc, không tiện công khai bao che, huống chi sự tình liên quan đến Vô Phong nên chỉ đành phụ họa gật đầu.

Sự tình đến đây vốn nên kết thúc.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, Nguyệt trưởng lão vẫn trầm mặc không nói vào lúc này đột nhiên lên tiếng.

"Chờ chút đã!". Hắn ngẩng đầu, chậm rãi nói như đã hạ quyết tâm: "Thế nhưng, ngày đó ở Nguyệt cung, khi ta lấy Thí Ngôn Thảo thử nghiệm, Vân cô nương từng trả lời rõ ràng nàng cũng không phải là Vô Phong, điểm này cũng là Giác công tử tận mắt nhìn thấy, đúng không?" Hắn chuyển đề tài, lại nói: "Giác công tử cùng Chấp Nhẫn cũng không cần tranh chấp, theo ta thấy, tối nay suy cho cùng cũng chỉ là hiểu lầm. Ta thật sự là theo lời mời của Chấp Nhẫn đến Vũ cung giải đáp nghi vấn, về phần Vân cô nương vì sao muốn sử dụng mê hương, ta quả thực không biết vì sao, cũng xin hai vị cho ta một công đạo".

Nguyệt trưởng lão đã quyết phá vỡ thế trung lập, đứng đứng về phe Cung Tử Vũ nên phải theo lời hắn nói tiếp, đồng thời cố gắng hết sức rửa sạch hiềm nghi giữa mình và Vân Vi Sam.

Hay cho Nguyệt trưởng lão.... Cung Thượng Giác trong lòng cười lạnh, đến lúc này, hắn gần như có thể kết luận, cái gọi là kiểm tra bằng Thí Ngôn Thảo, Suy cho cùng là coi thường hắn không tinh thông dược lý, tiện miệng lấy ra làm trò lừa gạt hắn. Chỉ là dù sao lòng dạ hắn thâm sâu khó dò, cũng không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Cung Viễn Chủy lại khác. Tiểu hài tử chưa nhược quán tức giận đến vành mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt ở trong mắt ngập ngừng muốn rơi xuống.

Lại nữa rồi! Lúc nào cũng vậy! Cả hai người đều phải vì một thích khách lai lịch không rõ ràng mà đối nghịch với ca ca! Tiểu hài tử không khỏi nhớ tới ca ca trong mắt ướt lệ, khóe miệng lại mỉm cười, kiên quyết từng chữ nói rằng không để Vô Phong giết người thêm một người nào nữa.

Mỗi một giọt máu của tộc nhân Cung Môn đều không cho phép người ngoài giẫm đạp! Đây là lời thề mười năm trước ca ca ở trước bài vị Linh phu nhân và Lãng đệ đệ cắn răng thốt ra, chưa bao giờ quên dù chỉ một giây. Những năm gần đây, ca ca đã vào sinh ra tử không biết bao lần để hòa giải giang hồ, vô số lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hắn cam tâm tình nguyện giẫm lên xương cốt của mình vì Cung Môn to lớn mà trải một con đường bằng phẳng phía trước, lấy thân thể máu thịt của chính mình chặn mọi mũi tên công khai âm thầm cho Cung Môn. Khi cần, hắn có thể là lưỡi dao sắc bén nhất của Cung Môn, cũng có thể trở thành lá chắn kiên cố nhất. Nhưng đổi lấy cái gì đây? Hưởng thụ kỳ trân dị bảo, tơ lụa hắn mang về, lại ngầm nói hắn tàn nhẫn ác độc, lòng dạ sắt đá. Cung Viễn Chủy không nhịn được muốn bật cười, thật là hoang đường hết sức... Có lẽ bởi vì cuộc sống yên bình đã qua lâu, lâu đến mức bọn họ dường như đã quên mất bộ dáng vốn có của giang hồ, quên mất bọn họ thân ở trung tâm vòng xoáy, vốn nên gặp phải sóng to gió lớn như thế nào! Có người luôn thầm lặng, một năm lại một năm xây lên cho bọn họ đê chắn thật cao, ngăn cách tất cả sóng gió. Nhưng bọn họ lại giống như những con mối ngày ngày đục lỗ làm tổ trên đê, không bao giờ hiểu được khi đê sụp đổ, chúng sẽ bị tiêu diệt.

Cung Viễn Chủy lạnh lùng nhìn quanh, mới phát hiện đại điện nguy nga tưởng chừng như kiên cố bất khả xâm phạm, đã bị ổ mối này mai mọt từng ngày.

Người ở trong đó, còn hoàn toàn không phát giác.

Cung Tử Vũ nghe hiểu ý trong lời Nguyệt trưởng lão, cũng hiểu được nguyên do mình thất bại thảm hại -hắn vốn đang nói dối, lời nói dối có hoàn mỹ hơn nữa chung quy cũng là lời nói dối, đen vĩnh viễn không thể thành trắng, nhưng hắn lại hoang tưởng tưởng cắn ngược Cung Thượng Giác Cung Viễn Chủy hai huynh đệ họ, kết quả là tự gánh chịu hậu quả xấu, tự đặt mình đặt vào thế bị động.

Nhưng hắn quả thật là cực thông minh, trong nháy mắt đã có đối sách.

Cung Tử Vũ hít một hơi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, Kim Phồn điều thị vệ là phụng mệnh của ta. Cung Môn gần đây liên tục đổ máu, Vân cô nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, ta lo lắng nàng sẽ bị kẻ gian hãm hại, cho nên tự mình hạ lệnh cho Kim Phồn đến doanh trại thị vệ chọn một ít thủ vệ tốt, âm thầm an bài ở gần phòng Vân cô nương, vốn là vì phòng ngừa kẻ xấu, không ngờ lại hiểu lầm Viễn Chuỷ đệ đệ". Nói xong, hắn cúi người chắp tay, ánh mắt chân thành tha thiết, bộ dáng thành tâm nhận tội, "Thân là chấp nhận, lại có hành động thiên vị, là lỗi của ta, đáng bị phạt. Nhưng Kim Phồn quả thật vô tội, hơn nữa bản thân hắn đã nhận được giáo huấn. Mong trưởng lão xét lòng trung thành của hắn, mở lòng khoan dung".

"Về phần mê......"

"Về phần mê hương, là tiểu nữ tử nhất thời hồ đồ".

Một giọng nữ yếu ớt vang lên, mọi người đều kinh ngạc, giật mình quay về phía sau. Chỉ thấy Vân Vi Sam chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh lại, tranh luận trên đại điện cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.

Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng còn có một vệt máu khô. Thấy ánh mắt mọi người thoáng chốc tập trung vào mình, Vân Vi Sam miễn cưỡng quỳ xuống, thanh âm run run, nhưng từng chữ đều kiên quyết.

"Tiểu nữ nghe nói, người phía núi sau không thể tự tiện vào núi trước, bởi vậy e sợ hạ nhân trong phòng nghe được dăm ba câu thì ở bên ngoài nói năng lung tung, ảnh hưởng thanh danh của Chấp Nhẫn đại nhân. Tiểu nữ tự biết tâm tư nông cạn, tạo thành sai lầm lớn, nhưng ta quả thật không phải là người Vô Phong, mong trưởng lão minh giám!". Vừa nói vừa dập đầu mạnh xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cung Viễn Chủy trợn mắt không nói nên lời - thật sự là mở mang kiến thức, người Vô Phong các ngươi trà nghệ đều thành thạo như vậy sao?

Tuyết trưởng lão vốn có lòng bảo vệ hắn, chỉ khổ nỗi không tìm được cớ, thấy thế đang muốn mở miệng trấn an một hai câu lại bảo Cung Thượng Giác đoạt lời nói trước.

"Vậy sao?". Hắn hỏi. Ánh mắt hắn như tia chớp, ý cười lành lạnh, khiến người ta không rét mà run. "Vậy xin hỏi Vân cô nương, mê hương của ngươi từ đâu mà có?"

Một câu nói ngay trọng điểm.

Vân Vi Sam vội vàng suy nghĩ không được đầy đủ, nói dối một lần cũng không thể nói ra lời nói dối tiếp theo, huống chi đối thủ của nàng là Cung Thượng Giác - Cung Nhị tiên sinh uy danh lừng lẫy trên giang hồ.

Nàng không tránh khỏi bị bắt thóp.

Mê hương từ đâu tới? Đương nhiên là nàng mang từ Vô Phong vào. Nhưng sự thật này có thể nói sao? Nữ nhi tốt nhà ai xuất giá còn mang mê hương, đây chẳng phải là không đánh tự khai sao? Nhưng nếu nói là có người yêu cầu...... quên đi, ai sẽ dễ dàng giao mê hương cho một tân nương từ bên ngoài gả vào?

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, CungTử Vũ hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Là ta đưa cho nàng".

"Được, vậy mê hương của Vũ công tử lấy từ đâu?".

Cung Thượng Giác càng lúc lấn tới, không để cho hắn kịp thở.

"Nguyệt Cung, ta hỏi lấy từ Nguyệt trưởng lão!"

Cung Thượng Giác không nói gì, ngược lại là Hoa trưởng lão dẫn đầu lớn tiếng quát mắng: "Một Chấp Nhẫn, một trưởng lão, chưa trình báo liền tự tiện đem mê hương giao cho một tân nương mới vào cửa, trong mắt các ngươi còn có gia quy hay không!"

Cung Thượng Giác nở nụ cười thâm sâu: "Hoa trưởng lão không cần nóng vội, mê hương có lấy từ Nguyệt cung hay không còn chưa biết".

Trong lòng Nguyệt trưởng lão không hiểu sao lại có một dự cảm không tốt.

Trong nháy mắt tiếp theo, dự cảm đã ứng nghiệm.

"Thuốc trong Nguyệt cung mang ra hay vào đều giống như núi trước, được bút bút mực giấy nghiên ghi chép rõ ràng, chỉ cần người đi tra, tự có thể phân biệt thật giả."

Vì thế, thủ lĩnh thị vệ đáng thương ngay cả thở cũng chưa kịp lại phải liền lĩnh mệnh rời đi.

Cung Tử Vũ vẻ mặt lúng túng, hắn sốt ruột muốn bảo vệ Vân Vi Sam, cũng không muốn vội vàng kéo Nguyệt trưởng lão xuống nước. Nguyệt trưởng lão nhắm mắt thở dài, chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ hắn cũng khó có thể bình an vô sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giacchuy