Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác không có ý định dễ dàng buông tha hắn.

"Ta còn có một số vấn đề, muốn thỉnh giáo Nguyệt trưởng lão".

Hoa trưởng lão xoa xoa thái dương, đau đầu nói: "Được rồi Thượng Giác, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa."

"Được" Cung Thượng Giác gật đầu, "Nếu Nguyệt trưởng lão nhắc tới Thí Ngôn Thảo, ta đây không thể không hỏi một câu, Thí Ngôn Thảo của Nguyệt trưởng lão, thật sự hữu hiệu sao?"

"Ồ? Giác công tử đây là không tin y thuật của ta?", Nguyệt trưởng lão sớm đoán được câu hỏi này, bình tĩnh trả lời.

Cung Thượng Giác nghe vậy cười khẽ, "Y thuật của Nguyệt trưởng lão tất nhiên là kì tài kiệt xuất. Nhưng, không biết trái tim của Nguyệt trưởng lão bây giờ còn đoan chính không?

Nguyệt trưởng lão sắc mặt đại biến, phất tay áo quát: "Nghi ngờ vô lý! Ta sinh ra ở sau núi, cũng lớn lên ở sau núi, đời này say mê y thuật, chưa từng rời núi, có lý do gì cấu kết cùng Vô Phong?"

"Đúng, Nguyệt trưởng lão chưa từng rời núi, nhưng nếu có người vào núi thì sao?"

"Có ý gì?", Nguyệt trưởng lão trong lòng căng thẳng.

"Hai năm trước, Viễn Chủy đệ đệ từng bắt được một thích khách Vô Phong trong y quán, hai vị trưởng lão hẳn là còn nhớ rõ".

Hoa trưởng lão cùng Tuyết trưởng lão liếc nhau, đều gật gật đầu.

"Đáng tiếc ngoài ý muốn để cô ta chạy trốn, vừa hay gặp phải Nguyệt công tử đêm đó lén lút lẻn tới núi trước, cũng chính là Nguyệt trưởng lão hiện tại, mang người về Nguyệt cung. Sau đó, dưới yêu cầu của cố Nguyệt trưởng lão, lúc đó Nguyệt công tử bất đắc dĩ đem người giao cho lão Chấp Nhẫn thẩm vấn, rồi sau khi thẩm vấn lại lấy cớ làm "dược nhân" mang thích khách kia về Nguyệt cung lần nữa, không lâu sau liền truyền đến tin tức thích khách thử thuốc bỏ mạng."

"Đúng, nhưng điều này có ý nghĩa gì?", Cung Tử Vũ nói: "Nếu nói có tiếp xúc qua với thích khách Vô Phong liền bị nghi ngờ phản bội, vậy thì ngươi và Cung Viễn Chủy không phải là những người đầu tiên nên bị nghi ngờ sao? Là ai mới nên bị nghi ngờ? Cung Viễn Chủy mới là người tiếp xúc với Vô Phong nhiều nhất!".

Cung Thượng Giác nghiêm túc gật đầu, "Ngươi nói rất đúng, tiếp xúc với Vô Phong thích khách cũng không tính là gì, nhưng mà, nếu như đây không phải một thích khách bình thường, mà là người trong lòng ai đó thì sao?"

Nguyệt trưởng lão kinh ngạc biến sắc, không thể nào! Quá khứ của hắn với Vân Tước, Cung Thượng Giác sao có thể biết được?

Cung Thượng Giác hướng mắt ra xa, cúi đầu nói: "Hai vị trưởng lão nếu không tin, có thể gọi người hầu bên cạnh Nguyệt trưởng lão lên điện, hỏi một chút sẽ biết."


Thủ lĩnh thị vệ vội vàng quay lại, bên cạnh còn có một bóng đen cúi đầu im lặng không nói.

"Các trưởng lão hỏi cái gì, hãy thành thật trả lời, đừng quá căng thẳng".

Bóng đen im lặng gật đầu, từ ngày hắn chủ động tìm Cung Thượng Giác, vẫn luôn chờ mong giờ khắc này.
Hắn được sinh ra ở Cung Môn, cha mẹ đều là cung nhân ở đây, trong trận chiến mười năm trước kia, hắn đã trở thành cô nhi. May mắn lúc đó Nguyệt trưởng lão thương cảm, giữ hắn ở bên người làm chút việc vặt. Sau đó bởi vì hắn thông minh chịu khó nên được đưa đến bên cạnh Nguyệt công tử. Theo lý mà nói, Nguyệt trưởng lão có ơn với hắn, hắn không nên chủ động tố giác truyền nhân của ông ấy.

Nhưng mà...... hắn thật sự quá thất vọng và khổ sở.

"Trưởng lão", thủ lĩnh thị vệ lên tiếng trước, "Ta đã điều tra tất cả nguồn cung ứng vào y quán Nguyệt Cung từ khi tân nương vào cốc đến nay, cũng đã kiểm tra dư lượng dược liệu, không có...", hắn hạ quyết tâm, cắn răng nói, "Không có mê hương hoặc dược liệu cần phối chế được mang ra ngoài".

Nhưng giờ phút này, mê hương có xuất phát từ Nguyệt cung hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Cung Tử Vũ thấy rõ khuôn mặt bóng đen kia, không khỏi kêu lên: "Là ngươi?

Bóng đen chắp tay hành lễ: "Chấp Nhận đại nhân", lại hành lễ bốn phía: "Tiểu nhân bái kiến hai vị trưởng lão, Giác công tử, Chủy công tử." Cuối cùng, ánh mắt của hắn chuyển hướng Nguyệt trưởng lão thần tình kinh hãi, cúi đầu nói: "Công tử".

Hoa trưởng lão trực tiếp đặt câu hỏi: "Ta hỏi ngươi, chuyện tình cảm của Nguyệt trưởng lão và Vô Phong thích khách có phải thật hay không?"


Người hầu gật đầu đồng ý.

"Hai năm trước, cũng chính là sau khi công tử mang Vô Phong về Nguyệt cung, có một đoạn thời gian rất dài công tử dường như ngày ngày đều ở bên cạnh dược nhân kia, cho đến khi dược nhân kia chết đi. Nhưng công tử nhiều năm qua say mê y thuật, vì thế mất ăn mất ngủ cũng là bình thường, ta vốn không có suy nghĩ nhiều. Cho đến một ngày, ta vô tình nhìn thấy công tử mặt đầy nước mắt ngồi ngẩn người trên thềm đá bên nước, trong tay còn cầm một cái vòng tay có hoa văn vân tước. Mà vòng tay kia, ngày đưa thích khách Vô Phong đến Nguyệt cung, ta từng thấy qua trên cổ tay người đó", hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Hơn nữa, tên thích khách kia tên là Vân Tước".

Lời vừa nói ra, cả điện xôn xao.

"Nguyệt trưởng lão, ngươi, ngươi còn có gì muốn nói?", Hoa trưởng lão vẻ mặt tức giận, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy.

Vết thương sâu nhất trong lòng bị người khác đâm vào, Nguyệt trưởng lão chỉ cảm thấy ngực đau đến thắt lại, cơ hồ thở không ra hơi. Hắn bỗng nhiên tức giận, khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu.

"Đúng vậy, ta đã yêu nàng rồi, chính là yêu sát thủ Vô Phong! Nhưng Vân Tước hoàn toàn không phải loại người như ngươi nghĩ. Nàng là bị ép, nàng cái gì cũng không biết, nàng không biết Ruồi Bán Nguyệt không phải độc dược, nàng cũng chỉ muốn sống sót mà thôi, muốn sống thì có gì sai!". Nguyệt công tử phát tiết xong, dường như cũng không chịu nổi nỗi đau khổ to lớn này, nghẹn ngào lên tiếng: "Hơn nữa, nàng đã sống sót qua kì hạn nửa tháng, vốn đều quyết ý muốn thoát khỏi Vô Phong, ở bên ta cả đời, làm một con chim tự do tự tại, thế nhưng...". Vực sâu tĩnh lặng luôn có sóng nước cuộn dâng, dưới vực sâu trăm thước là đêm tối lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời. Trong vô số ngày đêm, hắn không có một khắc nào không rơi lệ, không hối hận.

Hắn hận Vô Phong, cũng hận chính mình.

Hắn thậm chí không còn quan tâm nơi này là đâu nữa, chỉ muốn trút hết tất cả phẫn nộ, thống khổ, hối hận, không cam lòng, tuyệt vọng trong lòng.

Hắn thất thanh: "Là lỗi của ta, ta không nên khuyên nàng giả chết, càng không nên...."

"Giả chết? Ngươi nói Vân Tước giả chết?". Cung Thượng Giác lập tức nắm được mấu chốt trong lời nói của hắn. Giữa điện quang hỏa thạch, từng câu từng chữ trong đầu cuối cùng cũng được sắp xếp hoàn chỉnh. Vào thời khắc này, sự thật được chắp vá bởi vô số hỗn loạn rốt cuộc đã hiện ra trước mắt hắn – Cung Môn chưa từng có tiền lệ treo xác thị uy, bởi vì thích khách bị bắt được đều phải nhận cái chết thảm, chuyện này trên giang hồ đã sớm không phải là bí mật. Huống chi độc phát bỏ mạng, phơi xác dù thế nào cũng không giống như là thủ đoạn có thể sử dụng đối với người mình yêu. Bởi vậy lúc mới nghe chuyện này Cung Thượng Giác còn không tin tưởng lắm, thậm chí chủ động giải vây cho hắn, cho rằng Nguyệt trưởng lão cho dù là động tâm, cũng vẫn lấy tộc nhân Cung Môn làm trọng, không vì tình riêng. Cho đến khi vừa mới tận mắt thấy hắn ở trước mắt bao người mở miệng bao che Vân Vi Sam đã gây ra hiềm nghi cực lớn, một lần nữa khơi dậy lòng nghi ngờ của Cung Thượng Giác.

Không ngờ, sự thật lại là như vậy.

"Ngươi có biết mình đã làm cái gì hay không!". Người luôn trầm ổn từ trước đến nay lần đầu tiên mất khống chế, hắn tiến lên vài bước, một tay túm lấy cổ áo Nguyệt trưởng lão, vẻ nửa cười nửa không, giống như điên cuồng.

Hắn gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: "Ta nói cho ngươi biết, cái chết của cố Nguyệt trưởng lão, ngươi mới là đầu sỏ gây nên!"

Cung Thượng Giác nổi cơn thịnh nộ, ngay cả Nguyệt trưởng lão cũng khó ngẩng đầu lên được, nghe lời ấy càng ngây ngẩn cả người nửa ngày, run giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, ngươi là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, là tội nhân thiên cổ của Cung Môn!"

"Ngươi có thể không biết, người trong lòng của ngươi, đến chết cũng không quên giấu trên người một viên Bách Thảo Tụy. Nếu không phải như thế, thủ lĩnh Vô Phong từ hai năm trước nên trúng độc bỏ mạng, làm sao có thể gây nên họa ngày hôm nay?"

"Ngươi biết rõ Vân Tước lẻn vào Cung Môn chính là vì trộm lấy Bách Thảo Tụy, lại còn để mặc cho cô ta biến mất không dấu vết. Ngươi biết rõ Vô Phong mượn Ruồi Bán Nguyệt khống chế thế lực giang hồ, lại giấu diếm không báo. Ngươi đối với cô ta yêu nhau thắm thiết, có biết nàng đối với ngươi như thế không? Nếu cô ta quả thật đúng như lời ngươi nói, quyết ý thoát khỏi Vô Phong, vậy vì sao còn muốn trộm Bách Thảo Tụy, vì sao một đi không trở lại, không còn tin tức?"

"Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, cô ta muốn sống, nhưng người khác thì đáng chết sao? Nguyệt trưởng lão, trên dưới Cung Môn đã có năm trăm ba mươi mốt thiếu niên, phụ nữ, trẻ nhỏ bị Vô Phong tàn sát, bọn họ đều đáng chết sao!"

"Người chết không phải là thân tộc của ngươi, cho nên ngươi cũng không thể cảm nhận nỗi đau trên người mình, đúng không?"

Lượng thông tin ẩn chứa trong những lời này quả thực quá lớn, lớn đến mức tất cả mọi người đều bối rối.

"Thượng Giác, ngươi, ngươi nói cái gì?", giọng nói của Hoa trưởng lão cũng run lên.

Cung Thượng Giác miễn cưỡng sửa lại vài phần suy nghĩ, sau đó nói: "Hai năm trước, chưởng môn Thanh Phong phái Điểm Trúc thân trúng kịch độc, việc này từng chấn động giang hồ. Nhưng ta gần đây cũng mới biết, độc mà Điểm Trúc trúng chính là Tống Tiên Trần cùng trộn với nhiều loại kịch độc tạo nên, trừ phi dùng giải dược của Cung Môn độc, hoặc là Bách Thảo Tụy có thể giải bách độc mới có thể chuyển nguy thành an, mà thời gian Vân Tước đến đây trộm bách thảo Tụy, vừa hay cũng trùng khớp".

"Nhưng mà, Điểm Trúc và thủ lĩnh Vô Phong có quan hệ gì? "Không biết là ai hỏi như vậy.

"Hừ, Thanh Phong phái mặc dù đã sớm quy thuận Vô Phong, nhưng có thể làm cho Vô Phong hao hết tâm tư phái người đi trộm thuốc cho cô ta thì thân phận chắc chắn không tầm thường. Mà có người nói cho ta biết, Điểm Trúc cũng chính là thủ lĩnh Vô Phong. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Điểm Trúc không phải, chắc chắn cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong Vô Phong. Nguyệt trưởng lão biết chuyện không báo, khiến Điểm Trúc được cứu, hắn khó mà chối tội!"

Kỳ thật, nếu như không phải ba ngày ước hẹn, cho dù Vân Tước sống hay chết cũng không có khả năng mang theo Bách Thảo Tụy trở lại Vô Phong. Như vậy có lẽ, giờ phút này nàng đã tự do.

Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ vì một chút ích kỉ mà hại người hại mình, tiếc nuối cả đời.

Hổ thẹn, đau lòng đủ loại cảm xúc đan xen trong đầu, Nguyệt trưởng lão thần trí hoảng hốt, khụy xuống đất thật lâu không tiếng động.

Cung Tử Vũ cũng choáng váng. Trong ba vị trưởng lão, Nguyệt trưởng lão đối xử tốt với hắn nhất. Hắn không khỏi nhớ tới lúc mới vào hậu sơn. Ngày ấy, Nguyệt trưởng lão đích thân nắm tay hắn đi qua bóng đêm dài đằng đẵng.

Khi đó, Nguyệt trưởng lão nói gì?

"Tử Vũ à, ta chờ xem ngày con trở thành một Chấp Nhẫn chân chính"

Nhưng quay đầu lại, Nguyệt trưởng lão đã bị Vô Phong giết chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giacchuy